Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp Sư Trung Hoa

Phiên bản Dịch · 1944 chữ

Trong một khu rừng rậm cách Lý Gia Thôn không xa 2 sư đồ Thượng Thanh Phái cùng 4 người nữa đang ngồi nghĩ.

Thanh niên trẻ tuổi bực tức nói.

- Sư phụ, lão già cùng mỹ nhân đó rốt cuộc là người phương nào, tại sao lại muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.

- Phải rồi Mã Lân huynh, bọn chúng là kẻ nào, tại sao tập kích sư đồ 2 người, nếu hôm nay ta và 2 sư đệ không tới đúng lúc chỉ sợ 2 ngươi chắc chắn sẽ gặp chuyện. mà yêu nhân này là ai, sao phải đem hắn đi cùng.

Một trong 4 người lên tiếng, kế đó chỉ tay vào lão già xấu xí đang ôm vết thương rên rỉ nằm dưới đất.

- Minh Thiên con xem xét vết thương cho hắn một chút

Mã Lân hướng thanh niên trẻ tuổi tên Minh Thiên phân phó, kế đó lại quay sang người vừa hỏi nói.

- Tư Trung, Thôi Liệt, Hứa Chu, cuối cùng các đệ cũng đến. hôm nay nếu không có các đệ sư đồ ta chỉ sợ không rời khỏi nơi đó được. Đa tạ, đa tạ...

- Mã huynh, huynh nói gì vậy, nhận được tin của Huynh, bọn đệ lập tức lên đường, Mã huynh chuyện đại sự huynh nói đến không phải là chuyện vừa rồi chứ.

Người tên Hứa Chu lên tiếng.

Mã Lân xua tay cười nói.

- Nào có...mấy chuyện như thế này ta đâu giám phiền các đệ lặn lội từ Trung Hoa sang tận đây làm gì. Chuyện đại sự ta muốn nói chính là quốc gia đại sự, hoàng thượng phân phó.

Đám người Hứa Chu, Từ Trung, Thôi Liệt nhìn nhau, nét mặt cả kinh lập tức hỏi rồn.

- Rốt cuộc là chuyện gì huynh mau nói.

- Các đệ đừng vội, trước về đạo quán đã. Tiểu thiên con đem hắn theo, yêu có tu vi bậc này không phải dễ tìm.

Mã Lân nói đoạn lại liếc mắt về phía lão già xấu xí kia nói.

- Ngươi là chuột tinh ngũ sắc?

Lão già kia khó nhọc gật đầu, kế đó Mã Lân lại lên tiếng.

- Nếu muốn trả thù thì theo ta, ta có cách giúp ngươi trở nên cường đại, đến khi đó sợ gì không báo được thù.

Nghe đến 2 chữ báo thù, lão già nọ 2 mắt toát lên ánh đỏ, hắn gật gật đầu sau đó mở miệng nói.

- Người đời gọi la là Tinh Thử Ngũ Sắc, xin nghe theo sai khiến của người, chỉ cần giúp ta báo thù, ta nguyện quy thuận.

- Hà..hà... tốt...nhưng nói miệng thì không được.

Tinh Thử Ngũ Sắc nghe hiểu ý tứ của Mã Lân, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định, hắn miệng phun ra một khối tròn màu đen lơ lửng trơng không trung, hướng Mã Lân bay tới, Mã Lân không thèm để ý, liếc Minh Thiên ra ý muốn hắn thu lấy. Minh Thiên hớn hở vội cã thu khối tròn kia vào tay, kế đó bắt ấn đè ép đi xuống, chỉ thấy một đạo hắc quang chui tọt vào lòng bàn tay của hắn. Tinh Thử Ngũ Sắc ngẩn người nhìn về phái Minh Thiên, chỉ thấy hắn cười giảo hoạt nói.

- Hồn tinh của ngươi ta đã thu, từ giờ ngươi đã trở thành yêu phó của ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, rượu ngon, gái đẹp không thiếu phần của ngươi. Thế nào?

Nghe tới có rượu ngon uống lại có gái đẹp để vui đùa 2 mắt Tinh Thử Ngũ Sắc sáng lên vội cúi đầu bái ta, còn nói ra mấy lời hoa mỹ xin được Minh Thiên ban tên.

Minh Thiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên cho hắn, nói.

- Vậy từ giờ ta gọi ngươi là Ngũ Thử.

- Đa tạ chủ nhân ban tên.

Ngũ Thử mặt mày hớn hở dạp người bại tạ. Kế đó cả đám người cười nói vui vẻ sải bước tiến sâu vào khu rừng. Bắt đầu thực hiện mưu đồ to lớn.

[…]

Đám người Trương Phong, sau khi kiểm tra một hồi vẫn không tìm ra thêm được manh mối nào thì cũng kéo nhau trở lại huyện đường, việc thu thập thi thể của đám người lạ mặt kia giao lại cho thủ hạ của Tri Phủ Nguyễn Tùng xử lí.

- Các vị vất vả rồi, cuối cùng cũng xử lí được đám chuột tinh đó.

Nguyễn Tùng nét mặt vui vẻ tay rót trà miệng cười nói.

- Tri phủ đại nhân khác sáo rồi, đấy là việc người trong Huyền Môn chúng ta nên làm.

Trần Trung đạo trưởng hướng Nguyễn Tùng chắp tay nói.

Trương Phong , Hoàng Linh, Trần Kiên cùng Lý Phượng cũng gật đầu phụ họa.

Nguyễn Tùng đáp lễ kế đó nói muốn mời mọi người cùng nhau ăn mừng một phen. Tất cả sau một ngày chiến đấu mệt mõi ai nấy đều mệt dã dời, cũng không tiện cự tuyệt đều đáp ứng lão.

- Tri phủ đại nhân, đám người Đinh Nghị, Đinh Khương ngài tính toán xử trí như thế nào.

Đang lúc mọi người nói chuyện về trận chiến vừa rồi, Trương Phong lên tiếng hướng Nguyễn Tùng hỏi.

- Cậu yên tâm, hiện tại bản phủ đã có trong tay chứng cứ đầy đủ, dù cho y có người trong triều trống lưng cũng đừng hòng thoát tối.

Trương Phong gật đầu một cái, mũi của hắn vô tình ngửi thấy một mùi lạ.

- Tri phủ đại nhân, hậu đường có chỗ tắm giặt hay không, ngài xem cả người ta đều có máu thịt của đám chuột tinh kia, thật sự rất khó chịu.

Mọi người nghe Trương Phong nói vậy cũng nhìn lại bản thân mình, từ lúc trở về huyện đường, không nói chuyện chuột tinh thì cũng bàn về mấy người thần bí, nhất thời cả đám không ai để ý chuyện này. Nguyễn Tùng bộ dáng xấu hổ nói.

- Thật ngại quá, để các vị đại sư chịu khổ, đợi 1 chút, ta phân phó hạ nhân đun nước, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho các vị.

Nguyễn Tùng nói đoạn liền phân phó người đi làm ngay. Trương Phong ngồi một bên mặt méo sệch lẩm bẩm.

- Lại còn phải đun nược. Trời ạ, ai đó kiếm hộ ta cái bình nóng lạnh đi.

- Ngươi nói gì? Bình Nóng Lạnh là cái thứ gì. Đồ ăn sao?

Hoàng Linh ngồi cạnh nghe Trương Phong lảm nhảm hiếu kì quay sang hỏi. Trương Phong gãi gãi đầu cười chừ, bịa đặt nói.

- À, ta đang nói bọn họ phá nước nóng và lạnh sao cho vừa, để khỏi bỏng 1 số thứ ấy mà. Hì hì...

Nhìn thấy nét mặt nhăn nhở của Trương Phong, Hoàng Linh biết hắn đang nghĩ đến điều gì đó không tốt lành, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng kế đó quay sang phía Lý Phượng trò truyện.

Đang lúc Trương Phong than ngắn, thở dài thì Trần Kiên đi đến, sau khi ngồi xuống bên cạnh Trương Phong, liền mở lời.

- Này Tiểu Phong, trận chiến vừa rồi, thật cảm ơn cậu đã chỉ điểm.

Trương Phong ném cho Trần Kiên một ánh mắt thờ ơ nói.

- Gọi tôi là Trương Phong, tôi và cậu chưa có thân đến mức như vậy.

Trần Kiên có chút bực tức, nhưng nghĩ lại từ khi gặp mặt, mình không ít lần khinh dẽ tên tiểu tử này nên đành bấm bụng cười nói.

- ấy ấy, vị Trương Phong, Trương Đại Sư này, cậu cũng đừng để bụng mấy chuyện lúc trước, hôm nay xem như tôi đã được lĩnh giáo sự lợi hại của cậu. Chỗ huynh đệ đồng sinh cộng tử, cậu không thể dẹp bỏ chuyện cũ sao.

“ dẹp bỏ, ngươi hết lần này đến lần khác xem thường ta, giờ nói dẹp liền dẹp sao, mà không đúng sao tự nhiên tên này lại xuống nước với mình như vậy. Chắc chắn có chỗ nhờ vã, phải cẩn thận mới được” Trương Phong suy nghĩ một hồi, trong lòng cũng mắng Trần Kiên không ít, sau đó mới quay sang hắn hỏi.

- sao? Cậu có chuyện gì thì mau nói, đừng ở đó nói đạo nghĩa với tôi. Tôi nói trước nếu là mấy việc, cướp của giết người tôi tuyệt đối không làm.

Trần Kiên nghe Trương Phong nói vậy thì ngẩn ra, biết hắn đóan ra mục đích của mình, mặt đỏ ửng xua tay nói.

- Nào có..nào có, cái gì mà cướp của giết người. tôi là muốn...

- Muốn cái gì?

Trương phong thấy hắn ấp úng thì phát bực nói.

- Tôi muốn hỏi cậu về Hoàng Linh cô nương.

- Cái quái gì thế, không phải người ta ngồi kia ư, sao cậu không lại mà hỏi trực tiếp.

Trương Phong cả kinh nói.

Trần Kiên mặt lúc này đã đỏ tận mang tai nói.

- Đâu thể chủ động như vậy, mà cậu với nàng chỉ là bạn thôi phải không, tôi thấy 2 người nói chuyện rất thoải mái. Hì hì

Trương Phong hiểu ra mục đích thật sự của tên tiểu tử Trần Kiên này, không bỏ lỡ cơ hội, hắn muốn trêu trọc Trần kiên một chút.

- ờm... cái này hơi khó nói một chút, nói là bạn thì cũng không phải, mà không phải bạn cũng không phải. tỉ như sống chết có nhau vậy...

Trương Phong nói xong liền nhướng nhướng chân máy nhìn về phía Trần Kiên, nhận ra sự thất vọng trong đôi mắt hắn, Trương Phong không khỏi cười trộm.

- Nói như vậy 2 người là thanh mai, trúc mã.

Trần Kiên sầu thảm nói. Trương Phong lúc này đã sớm không thể nhịn cười được nữa. Hắn ôm bụng cười lớn, làm cho mấy người còn lại chú ý, nhìn sang bên này, bọn họ không biết 2 người nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, chỉ thấy Trương Phong thì cười sắp không thở được còn Trần Kiên thì mặt đã đỏ như quả gấc.

- Tiểu tử cậu cười cái gì vậy, quỷ nhập cậu sao. Thật không có ý tứ.

Hoàng Linh nhìn bộ dáng của Trương Phong thì cả giận mắng. Trương Phong lúc này mới thôi cười, nét mặt vô cùng không đứng đắn, vỗ vai Trần Kiên nói.

- Cậu có thấy thanh mai, trúc mã nào mà nói chuyện với nhau như vậy hay không.

Trần Kiên 2 mắt sáng ngời, túm lấy tay Trương Phong hỏi gấp.

- Cậu xác định là không có?

- Xác định, tôi và cô ấy cũng mới gặp cách đây mấy hôm, làm gì mà đã....

Trương Phong nói tới đây ánh mắt lại quét dọc người Hoàng Linh, ánh mắt nham hiểm nói tiếp.

- Nghĩ lại thì cũng thấy thú vị, đáng để...

Hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị 1 cánh tay to lớn vươn ra che ở trước mặt. Trương Phong quay đầu nhìn lại, là Trần Kiên hắn lúc này giống như sói đói, 2 mắt khóa chặt trên mặt Trương phong nói.

- Tôi cấm cậu khinh bạc Hoàng Linh cô nương.

- Mẹ...cậu cứ làm như là của cậu rồi ấy, rồi...rồi. nếu cậu không được thì để tôi biết chưa. Hí hí.

Trương Phong nhướng nhướng chân mày điệu bộ khiêu khích. Trêu đùa Trần Kiên mấy câu thì thủ hạ của Nguyễn Tùng quay lại, mời bọn họ ra phía hậu đường tắm rửa

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.