Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Vào Bảo Tàng

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Đúng lúc này Trần Kiên cũng tỉnh lại, hắn đem chuyện mình đi tuần rồi bị tập kích nói ra cho mọi người nghe.

- Khi ta đi kiểm tra trận đồ, đến điạ điểm này thì phát hiện có 2 pháp sư đang làm phép, ta định tiến lên xem xét thì 1 trong 2 kẻ đó tấn công ta. Kẻ đó rất lợi hại, tuổi tác xem chừng cũng không lớn hơn ta. Chỉ là thủ pháp quái dị, ta cũng không nhận ra là người của môn phái nào. Ta và hắn đấu pháp chưa tới 10 chiêu đã bị hắn đánh bại, cũng may lúc đó lính tuần tra đi tới, nếu không cái mạng nhỏ này cũng không giữ được rồi.

Nghe xong Trần Trung đạo trưởng thở dài nói.

- Có lẽ là bọn họ. Người của Thượng Thanh Phái.

- Cái gì? Đến cả Trần đạo trưởng cũng tin Thượng Thanh Phái trong truyền thuyết kia còn tồn tại sao. Không phải chính tông truyền thừa là Mao Sơn phái sao?

Trương Phong mặc dù đang thủ trận, không chế yêu khí của đám chuột tinh kia không ngừng công kích kết giới, nhưng nghe những lời của Trần Trung đạo trưởng hắn vẫn không nhịn được hướng bên này nói vọng qua.

- Trương Phong hẵn là ngươi không biết. Thượng Thanh Phái là môn phái cổ đại nhất của Trung Hoa, đệ tử nhiều vô số, sau này Thượng Thanh Phái chia ra nhiều nhánh nhỏ, phần lớn đệ tử chính tống đều tu luyện trên Mao Sơn, còn một số lại tự lập ra môn phái, trải rộng khắp Trung Hoa. Khi quân Minh sang xâm lược Đại Việt ta có đem theo rất nhiều đạo sĩ, bọn chúng muốn dùng tôn giáo để đồng hóa dân ta, thống trị mặt tư tưởng. Nhưng Đại Việt ta từ trước đến này cũng có không ít tông môn được sáng lập, tín ngưỡng tôn giáo cũng vì vậy mà có truyền thừa nghìn năm, đâu dễ để cho những đạo sĩ kia dễ dàng thực hiện mưu đồ. Cho đến khi quân Minh bị Lê Thái Tổ đánh bại phải trốn chạy về nước, các đạo sĩ kia cũng vì vậy mà mất đi chỗ dựa, ngặt nỗi Thái Tổ lại là người yêu Phật, Mến Đạo, người cho rằng đã là người tu hành thì trong lòng chỉ có đạo, sẽ không có tạp tâm, bởi vậy không những không đánh đuổi những đạo sĩ Trung Hoa kia mà còn khuyến khích họ tuyên truyền đạo giáo, sử dụng tôn giáo vỗ về con dân Đại Việt, giúp họ vượt qua thảm cảnh đau thương mà chiến tranh để lại. Người xây dựng chùa chiền, đạo quán. Cũng vì vậy mà thế lực Huyền Môn ngày càng lớn mạnh. Các tông phái của Đại Việt ta vẫn đề phòng những kẽ ngoại lai chính bởi vậy giới Huyền Môn hiện tại đã phân chia thành 2 thế lực, Huyền Môn chính thống và Huyền Môn ngoại lai, nhiều năm qua 2 thế lực vẫn luôn đối kháng kìm hãm lẫn nhau. Thượng Thanh Phái là môn phái đứng đầu của giới Huyền Môn ngoại lai, sở dĩ bọn chúng lấy tên là Thượng Thanh Phái, vì tổ sư sáng lập là một đệ tử của Thượng Thanh Phái năm xưa.

Trần Trung đạo trưởng một hơi giải thích tường tận về lai lịch của Thượng Thanh Phái. Trương Phong vừa nghe trong lòng liền hiểu. Thì ra giời Huyền Môn thời đại này lại ẩn chứa nhiều điều như vậy. Hắn thầm nhủ “ cho dù Huyền Môn ngoại lai kia bám trụ Đại Việt với mục đích gì mình cũng quyết không để bọn chúng được mục đích”. Nghĩ tới đây Trương Phong vội lên tiếng.

- Cảm tạ Đạo Trưởng chỉ giáo, nếu đã là như vậy, thì việc thanh trừng bảo tàng này không thể chậm trễ, đám người Thượng Thanh Phái kia nhất định còn lưu lại quanh đây, Tri Phủ đại nhân, việc bảo vệ 2 mật đạo xin giao lại cho ngài, tuần tra quanh khu vực này cũng rất quan trọng. Xin ngài lưu tâm.

Nguyễn Tùng nhìn thấy sự nghiêm túc của Trương Phong cũng không hỏi nhiều gật đầu đồng ý.

Trương Phong lại hương Trần kiên nói.

- Tiểu tử, cậu còn đánh được chứ?

- Mẹ...cậu nghĩ Trần Kiên ta là ai, chút thương tích này có đáng là gì.

Trần Kiên vỗ ngực, khí phách nói.

- Tốt, vậy chuẩn bị thôi. Đập dập đầu đám nghiệt súc này.

Trương Phong với tay cầm lấy một Quả Nổ, hướng mọi người nhìn lại như muốn hỏi. sẵn sàng chưa. Tất cả mọi người ánh mắt kiên định nhìn hắn, đến cả 10 thủ hạ của Nguyễn Tùng cũng bừng bừng khí thế, tất cả bọn họ đều là những người gan dạ, nghe tới giết yêu quái thì không những không sợ, ngược lại người nào người nấy đều tỏ rõ nhiệt huyết thấy chết không sờn.

Nhìn thấy những điều ấy Trương Phong hít sâu một hơi, hưng phấn hét lên.

- Đại Việt forever, xông lên...

Kế đó đốt dây dẫn, rút lên đoản kiếm thu lại kết giới. Ném mạnh Quả Nổ vào mật đạo nơi đang có rất nhiều chuột tinh chen nhau thả ra yêu khí nãy giờ.

- Hắn mới hét cái gì vậy?

Trần Kiên hướng vẻ mặt ngây ngốc nhìn Hoàng Linh hỏi.

- Ta nào biết, Trương Phong này quái đản vô cùng, mặc kệ hắn. chém giết đám chuột tinh này trước đã.

Đang lúc 2 người nói chuyện thì một tiếng nổ trấn động vang lên, đất đá bị áp lực của Quả Nổ thổi bay tứ tung, đám binh sĩ vây quanh hò hét như muốn tiếp thêm sĩ khí cho đoàn người. ngay khi cái bụi lắng xuống, miệng mật đạo khi nãy đã bị Quả Nổ mở ra một khoảng rộng, phía trong từng dòng chất dịch màu đen bám trên vách mật đạo đang nhễu xuống, sộc mùi tanh tưởi.

- Con mẹ nó, Quả Nổ quả nhiên có tác dụng, chỉ tiếc là quá ít.

Trương Phong khẽ chửi thề một câu, kế đó dẫn đầu đoàn người tiến vào mật đạo.

[....]

- Ngươi không đi giúp tiểu tử kia một tay sao?

Phía trong mảnh rừng cách mật đạo không xa đang có 2 thân ảnh 1 trước, 1 sau. Người vừa lên tiếng là một lão già, già đến mức không thể định ra số tuổi của lão, vẻ ngoài uy nghi, phong thái tựa tiên nhân.

- Ngươi theo ta lâu như vậy, cuối cùng cũng hiện thân. Ngươi, rốt cuộc là người nào?

Cô nương phía trước lên tiếng, sau đó từ từ xoay người lại, đối mặt với lão già kia.

- Điều đó quan trọng sao?

Lão già kia nhàn nhạt nói.

Vị cô nương kia miệng lưỡi cũng không tầm thường, nàng đưa ánh mắt tà mị nhìn về phía lão già kế đó lại nói.

- Đương nhiên quan trọng, một lão già lại bám theo 1 cô nương trẻ tuổi, băng rừng lội suối lâu như vậy, nói thật di ngươi có tà tâm với ta sao?

- Ha..ha.. miệng lưỡi của đám tà vật các ngươi quả nhiên lợi hại. ngươi sống tại thời Trần sao?

Dường như mị lực của cô nương kia không đủ để mê hoặc lão già, Lão quét mắt trên y phục của vị cô nương kia nói.

- Phải ! ta sống ở thời nhà Trần, vậy thì sao?

Lão già kia nghe cô nương nọ xác nhận liền hỏi tiếp.

- Ngươi và tiểu tử kia có quan hệ?

- Là địch nhân.

Cô nương kia không thèm suy nghĩ liền trả lời.

Lão già không nghi hoặc lại hỏi tiếp.

- Nếu đã là địch nhân sao ngươi lại lo cho an nguy của hắn.

Cô nương nghĩ nghĩ một chút sau dó thành thật đáp.

- Ta không biết làm sao trở lại thời đại mình đang sống, còn rất nhiều điều ta chưa hoàn thành?

- Ngươi xuyên không?

Lão già nọ có chút khẩn trương nói.

Cô nương nọ nhíu mày sau đó trả lời.

- Ta cũng không biết cái đó gọi là gì, ta chỉ nhớ ta và hắn bị hút vào hư không, mê man một hồi liền tới nơi đây.

Lão già nọ gật gù như hiểu ra điều gì, kế đó lão lại nói.

- Vậy là rõ rồi, không trách gì được tiểu tử kia lại biết sử dụng đạo pháp phái Nội Đạo của ta. Thì ra cũng là xuyên không mà tới.

- Ý ngươi, là ngươi cũng xuyên không cái gì đó mà tới.

Cô nương kia thông minh nghe liền hiểu ngụ ý của lão.

- Đúng như vậy nhưng ta là xuyên không về lại Lý triều, vân du mấy trăm năm tới tận bây giờ.

Lão già vân vê tròm râu ánh mắt như nhớ lại những năm tháng dài đằng đẵng.

- Nói vậy ngươi cũng đã chết?

- Chết??? Ha..ha. cảm tạ cô nương quan tâm, ta vốn sống dai, đến hiện tại vẫn còn là người.

- Lí nào lại vậy.

Cô nương nọ nét mặt khó tin nói.

- Điều này có nói cô cũng không hiểu, phải rồi cô và tiểu tử kia từ thời đại nào tới. khi đó ai làm vua?

Lão già kia tò mò hỏi.

- Ta không rõ, nhưng nghe tiểu tử kia nói thì thời đại của hắn con người thay đổi không ít.

- Hừm...nhìn qua tiểu tử này thiên tư không tệ, lại dùng đạo thuật bổn môn, có lẽ là đệ tử của phái ta, nếu đã gặp tại đây thì duyên phận đã định, ta cũng không thể để hắn chết trong bảo tàng kia được. Đi, ta và ngươi giúp hắn một tay.

- Ngươi không phải tới bắt ta?

Vị cô nương kia kinh ngạc hỏi.

- Bắt ngươi làm gì, trên người ngươi cũng không ẩn chứa lệ khí, nói rõ chưa sát hại người nào. Nếu đã là chính tu, ngươi làm gì ta không quản. phải rồi ngươi tên gì?

Lão già nhướng nhướng chân mày hỏi.

Cô nương kia cảm nhận được tu vi cường đại của lão già, khi biết lão tới không phải để gây khó dễ cho mình, cũng ném xuống được lo lắng trong lòng. Vội hành lễ nói.

- Tiểu nữ Lý Hồng. Xin hỏi đạo trưởng quý tính đại danh.

Lão già thấy Lý Hồng kia thay đổi thái độ nhanh như vậy cũng chỉ biết cười thâm, lão từ tốn nói.

- Ta họ Trần tên một chữ Toàn. Là trưởng môn nhân đời thứ nhất của môn phái Nội Đạo.

Lý Hồng khi còn sống chỉ là một nha hoàn sự tình giới Huyền Môn nàng vốn không nắm rõ, đến khi chết lại cô tịch trong hang động gần nghìn năm nên khi nghe tên họ cùng môn phái của lão già nàng chỉ gật đầu cho có lệ.

- Được rồi, ngươi đi theo ta, hiện tại có mấy kẻ nhiều chuyện đang cố tình làm hỏng trận đồ trấn yểm ta khổ công bày trí năm đó, phải ra tay giáo huấn bọn chúng một trận mới được.

Lão già nọ nói đoạn sải bước tiến lên, phía xa bên kia mảnh rừng có một đám người đang hì hục đào bới đất đá như đang tìm kiếm thứ gì đó, bên cạnh đó là 2 kẽ lạ mặt đã ra tay với Trần Kiên, dưới chân chúng là một đám binh lính, người nào người nấy đều hôn mê bất tỉnh. Cả đám vẫn tập trung vào tìm kiếm điểm khống trận tiếp theo của trận đồ mà không hề hay biết, chủ nhân của trận đồ đó đang tiến đến gần.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.