Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đề

Tiểu thuyết gốc · 2179 chữ

Dường như chỉ có mình Minh thấy được yêu khí đang tỏa ra nơi núi xa. Rất đậm đặc, ép nơi lồng ngực hắn đến khó thở. Mồ hôi lạnh đã toát ra sau lưng rồi nhưng Minh phải kiên trì không ngã xuống. Càng đến gần áp lực càng gia tăng, sau đó hắn còn cảm nhận sát, yêu khí như châm xuyên qua giáp đâm vào da mình. Cuối cùng là cảm giác tử vong như treo trên đầu mình.

Đại quân tiến thêm được khoảng một cây số nữa thì dần tiến vào phạm vi chân núi. Dần xuất hiện trong tầm mắt, Umi và hạ nhân đứng chờ sẵn.

“Dừng lại.”

Minh hô lớn cho đại quân dừng bước sau quan ngại nhìn về phía đội xe đằng trước. Người khác không thấy được nhưng Minh rõ ràng kẻ nơi đó toàn yêu ma. Thấy quân đội dừng bước hành quân, Umi cùng hai nữ hạ nhân bỏ xe lại, tiến đến gần. Đoạn Umi nhẹ cúi người ra lễ xong mới nói :

“Lãnh chúa đại nhân, chàng đây là làm gì a.”

Nàng nhẹ nhàng chất vấn nhưng khi vào tai hắn lại lạnh lùng, ngập tràn sát ý. Khí tức của ả nặng nề, ép cho hắn hơi tức ngực, cả người như bị đè nén. Tay Minh khẽ run lên, không theo ý muốn của bản thân. Ngay lúc này, một dòng chảy ấm áp từ sách vàng Minh mang bên người lan ra, xua tan áp lực. Cả người hắn như được giải phóng khỏi giam cầm, xiềng xích, mọi khí tức nhắm vào bản thân biến mất. Minh hít mạnh một hơi, sau lấy cung sau lưng xuống, dứt khoát bắn một tên thẳng đến người Umi. Hắn biết kia chỉ là thế thân của ả, Umi thật vẫn đang trốn trên núi.

Phăng!

Tiếng cung bay xé gió, như thiểm điện kích thẳng mục tiêu là ngực của Umi giả. Va chạm khiến nàng bay ra xa, ngã lăn trên đất, bất tỉnh nhân sự.

“Phu nhân!”

“Phu nhân!”

Hai hạ nhân nhào theo nàng, khóc lóc hô lớn. Còn về phần Tohumaru, hắn ái ngại quay qua nói nhỏ với Cao Minh :

“Đại ... đại nhân, ngài làm vậy có khả năng không ổn.”

“Có gì không ổn? Nàng chỉ là yêu nhân giả dạng vợ ta hòng thao túng Kanto. Đừng để ả lừa.”

Minh đưa cung cho Tohumaru, nói. Đoạn đưa mắt chú ý nơi xa. Dường như hành động của hắn đã chọc giận tồn tại nơi núi xa, Umi thật hoặc thực thể mạnh hơn. Có thể cảm thấy rung chấn nhè nhẹ dưới chân. Lúc này đàn ngựa cũng trở lên bất ổn, chúng bất an khi cảm nhận được luồng yêu khí ngập trời nơi xa. Trái ngược lại, binh sĩ bắt đầu thì thầm to nhỏ :

“Hình như là đệ nhất phu nhân.”

“Đó là phu nhân phải không?”

“Hình như vậy, A Thanh và A Ngọc kia còn gì.”

“Lãnh chúa điên rồi, ra tay bắn chết vợ mình.”

Hiển nhiên mọi người không như Cao Minh, thấy được rõ ràng đâu là yêu, đâu là người. Họ chỉ thấy được Minh ra tay hạ sát với người đã chung chăn gối với mình. Trong lòng hầu hết đều đang chỉ trích hắn ta ác nghiệt, cạn tình nghĩa. Riêng chỉ có đội cận vệ lòng vững chắc không lung lay. Chúng quân tin rằng Minh có lý do để làm như vậy.

Từ trên đỉnh núi, một đoàn ma khí đỏ như máu thoát ra, bay thẳng đến trước đại quân, vờn viện rồi hiện hóa ra hình người. Một kẻ khổng lồ, mặc nửa thân giáp dưới, ngực xăm mình cởi trần. Chân đứng trên mây đen, tay cầm kích, mặt quỷ dị ác liệt. Người thi thoảng thoát ra đến vài tia sét. Gã gầm lớn, chỉ vũ khí vào Minh lên giọng :

“Ngươi ... Ikari Hideo ... một kẻ nhạo báng thần thánh, coi thường uy nghiêm của chúng thần, dám giết con chiên của người ngay dưới mí mắt. Xứng tội chết. Còn những kẻ nơi đây, nghe theo hôn quân đều tội cũng đáng chết, hồn phải vĩnh viễn giam dưới ngục sâu của địa phủ.”

Mỗi lời gã nói vang vọng khắp núi rừng, lan xa ba nghìn dặm. Đánh vào thần hồn của người đang có mặt. Một số kẻ bắt đầu quỳ gối, khóc lóc, cầu nguyện xin ngụy thần tha thứ. Một số còn dự định trảm lãnh chúa để chứng minh bản thân không phải kẻ báng bổ thần linh. Cao Minh chỉ bình tĩnh hỏi người bên cạnh :

“Các ngươi miêu tả hắn cho ta.”

“Bẩm ... bẩm thần ... thần không dám.”

“Cứ nói, hắn cũng đâu để ý báng bổ ít hay nhiều. Nói.”

“Dạ .. thần linh bọc trong đoàn ánh sáng, chân đạp mây trắng, phượng thiên họa kích trong tay tựa như chiến thần.”

Huyễn cảnh.

Tức thì hắn mở vội sách vàng ra. Minh nhớ rõ mình đã xem qua con quỷ này trong đó. Chuyện là về một ác quỷ dùng huyễn cảnh dần khiến người ta lâm vào sợ hãi đến chết. Con quỷ này rất yếu, chỉ là dạng cùi bắp thích che mắt. Thấy vậy Minh nheo mắt nhìn thẳng. Tiểu quỷ bên trong thấy vậy cũng hơi giật mình nhưng vẫn tỏ ra không có gì.

“Hẳn hắn chỉ đang giả vờ. Không phàm nhân nào có thể phòng ngự được huyễn thuật này của ta.” Tiểu quỷ thì thầm nhưng vẫn không quên nhìn về phía Cao Minh với một tia ái ngại.

Lòng quân dao động, mọi người dần kích động, rồi nhu nhược mất đi khí phách. Cao Minh thấy vậy hít một hơi sâu, hét lớn :

“Hổ Gầm!”

“Tiểu quỷ, dám dùng danh thần linh dọa nạt chúng ta. Hôm nay phải chết.”

Đoạn hắn giật cung từ tay Tohumaru, một lần nữa giương cao cung hướng thẳng kẻ trên trời. Tiểu quỷ sợ vỡ ra mật, vội vàng quay người bỏ chạy. Nó nhận ra được khí tức nguy hiểm tập trung trên đầu tên. Thậm chí lung lay không còn giữ nổi huyễn cảnh.

“Chết đi!!!”

Đầu tên tụ chưởng, khí thế ác liệt như lửa. Theo thế bay thẳng đến, không khoan nhượng xé gió vút một tiếng. Nó thấy vậy liền không còn hình tượng như đầu, chật vật lách qua một bên. Nhưng đầu tên như có linh tính, quay ngoắt chín mươi độ đâm thẳng vào sườn, đoạn nổ lớn. Khung cảnh này khiến mọi người ngẩn ra. Thần thánh của họ bị một mũi tên dọa chạy? Dần dần một số tỉnh táo lại tỏ vẻ nghi ngờ.

Bịch!

Tiểu quỷ ăn tên liền hiện nguyên hình, ngã lăn lốc như chó chết trên đất bất động. Cao Minh tức thì thúc ngựa, phóng lại, rút kiếm đâm xuyên thủng bả vai nó rồi nhấc lên.

“Ách ... đau đau ... đau đau ... đại nhân tha ta, ta sai, ta sai rồi.”

Tiểu quỷ chỉ giả vờ ngất, tính ám toán Minh nhưng lại bị nhìn thấu. Nó đau đớn hét lên cầu tha thứ. Nước mắt nước mũi nhơ nhoét hèn mọn không có hình tượng.

Vút!

Hai tiếng xé gió vang lên, mục tiêu là cổ của Cao Minh. Ra là hai nữ hạ nhân tập kích. Không ổn. Minh không đề phòng và không nghĩ đến chúng dám manh động đến vậy. Hắn dự định buông kiếm để có thể tránh thoát, nhưng cũng sẽ bỏ mặc cho quỷ nhỏ thoát được. Chỉ là Tohumaru và Yoshino đã kịp thời có mặt bên người hắn, đoạn không nương tay chém bay hai ả.

“Tập kích lãnh chúa, chết.” Yoshino lạnh lùng một câu.

“Giết chúng đi, đều có oán khí quấn thân, hẳn hại chết không ít người.”

Cao Minh ra lệnh cho cả hai, sau nhấc kiếm lên lần nữa. Không quan tâm đến tiểu quỷ đang đau đớn, cầu xin tha thứ. Tohumaru và Yoshino không khó để giết chết hai nữ yêu. Sau khi chết, cả hai liền hiện thân là hai con quạ đen tu thành tinh.

“Nhìn đi toàn quân, chúng không phải thần thánh mà là yêu ma quỷ dữ. Ta thì khác, ta mới là kẻ được thần trao cho thiên nhãn, nhìn được yêu ma thấu được quỷ dạng cùng với nhiệm vụ diệt trừ tổ quỷ. Những kẻ đã và đang làm ác, giết hại sinh linh vô tội đặc biệt là khinh nhờn chúng thần. Lúc này đây, các ngươi không chỉ chiến vì Kanto mà còn chiến đấu vì đức tin của mình. Nguyện thần ở bên các ngươi.”

Dường như những người ở đây rất mê tín, hắn cũng không ngại gì sử dụng danh của thần thánh cho mục đích của mình. Bởi Minh biết tôn giáo luôn là phương pháp chính trị, thu mua lòng người tốt nhất.

“Hơi con dân Kanto, các ngươi nguyện chiến dưới tên của thần không?”

“Chiến!”

“Chiến!”

“Chiến!”

Cao Minh nhìn vậy, mỉm cười khẽ gật nhẹ đầu. Đoạn bỏ cương, xuống ngựa hất tiểu quỷ xuống, giương kiếm lên cao bổ mạnh. Tên quỷ nhỏ cuối cùng chỉ kịp hô một tiếng không rồi chết.

“Tế cờ đã xong, toàn quân tiến!” Minh lớn tiếng tuyên bố, đoạn quay người. Có thể thấy chút do dự nhưng phần nhiều là lo lắng trong mắt hắn.

...

*Vì quyết định ích kỉ này của bản thân, bao nhiêu người sẽ phải chết đây Minh. *

Cao Minh tự ngẫm, hắn nhìn xuống gương mặt hăng hái của binh lính trẻ, những người đã thề nguyện chiến đấu cho thần của họ. Nhưng sự thực tất cả chỉ là lừa dối, những binh sĩ này sẽ chết vì lợi ích cá nhân của y, không phải bản thân thần nào muốn. Hắn cuối cùng cũng chỉ là ác nhân đang cố lật đổ một ác nhân khác. Nếu như những người này đều thật, khi họ chết sẽ có bao nhiêu kẻ ở lại phải đau buồn, bao nhiêu cha mẹ mất con, bao nhiêu người vợ mất chồng, bao nhiêu đứa trẻ lớn lên không có tình thương của cha?

*Tôi xin lỗi, nhưng ... nhưng mọi người chỉ là ảo cảnh thôi phải không. *

Minh không chắc nhưng hắn hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, một viễn cảnh được vẽ lên bởi Solomon. Hắn không có dũng khí để tin đây là sự thật và bàn tay hắn sẽ chuẩn bị đưa những con người kia xuống mồ.

“Đại nhân, ngài có ổn không, sắc mặt ngài không được tốt lắm.”

Cao Minh hồi thần khỏi dòng suy nghĩ, hắn quay lại phía Yoshino, cố nặn nụ cười gặng nói :

“Ta ổn, chỉ hơi căng thẳng thôi.”

Sau đấy Minh lâm vào trầm tư, một lúc sau hắn lần nữa lên tiếng :

“Yoshino, ngươi còn trẻ thế này ngươi có sợ không?”

“Dạ, lãnh chúa ...”

Nghe được câu hỏi của Cao Minh, Yoshino dừng lại, hơi nghĩ ngợi đoạn chắp tay mới nói :

“Người thứ lỗi cho thần nói thẳng.”

“Được nói đi.”

“Thần có thưa lãnh chúa, nhưng không phải sợ chết. Mà là sợ chết nhưng không diệt hết chúng yêu, rồi Kanto sẽ trở thành địa ngục trần gian, sợ những người ở lại sẽ vì sự vô năng của bản thân mà vạ lây, cuộc sống xoay chuyển.”

“Tại sao ngươi không sợ chết?”

Minh rất ngạc nhiên trước câu trả lời. Hắn đã nghĩ rằng Yoshino chỉ đang cố lấy lòng, chứng minh cho mình thấy. Nhưng nhìn ánh mắt, giọng điệu kia đều rất chân thật. Hắn không nghĩ rằng người này lại có thể coi nhẹ cái chết dù đã từng một lần qua cửa tử, biết cận kề cái chết đáng sợ như nào.

“Thưa lãnh chúa, võ sĩ đạo chúng bề tôi được dạy rằng phải luôn trung thành với vương, giữ đạo hiếu với cha mẹ, nghiêm khắc với bản thân, nhân từ với người dưới, khoan dung với địch, xa lánh dục vọng cá nhân, chính trực công bằng, trọng danh dự hơn vật chất. Cuối cùng là tinh thần sẵn sàng đón nhận một cái chết đẹp.”

“Cái chết đẹp?”

“Vâng, chết cho mục đích cao cả, như bây giờ chúng thần nguyện chiến đấu cho vùng đất Kanto, cho những người ở lại, chết để bảo vệ sự yên bình của ngàn vạn người đủ để dám bước rồi.”

“...”

Phải rồi, họ chiến đấu cho người ở lại, ta không sai, họ cũng có lý do để cùng ta chiến đấu mà.

Cao Minh tự dối lừa bản thân, hắn không dám đối mặt với sự thật này. Tự biên ra lý do để trốn tránh nó, nhưng để rồi lương tâm sẽ phán xét hắn.

...

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.