Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam phu nhân gây sự (1)

Tiểu thuyết gốc · 1227 chữ

"Tam a di hôm nay sao lại rảnh rỗi tới Lãnh viện rách nát hẻo lánh của ta vậy. Là tới thăm ta hay là tới đòi lại đồ bổ mà tam muội và tứ muội vì thương thế của ta mà chuẩn bị. Nếu người đã tới đây lấy lại vậy thì, Khả Vi mang trả lại đồ cho chủ nhân đi. Đừng để người ta lại nói Hạ Dương Dương ta lại đi ăn trộm đồ của người khác. Mất mặt lắm đấy." Hạ Dương Dương vừa nói vừa tiêu soái bước ra khỏi phòng, Khả Vi theo sau tay cầm đĩa thức ăn có màu khá bắt mắt nào là xanh nào là đỏ xen kẽ nhau bốc mùi hôi thối, tay bịt mũi nhanh chân đi tới trước mặt nô tì đang dìu Liễu Gia Hinh. Như vô tình mà vấp ngã làm chiếc đĩa trên tay bay lên tạo vòng cung parabol tuyệt đẹp hôn lên mặt bà ta. Không chỉ vậy, có ít thức ăn trong đó vào thẳng mồm bà ta.

Nhìn kiệt tác nô tì mình làm ra Hạ Dương Dương mà nén cười 1 tỉ %, cố gắng bình tĩnh tạo bộ mặt ngạc nhiên, quay mặt lại trách mắng Khả Vi một chút rồi cười tươi đi đến gần người bà ta an ủi nhưng tay nàng thì một phe phẩy trước mặt, tay thì bịt mũi lại.

Liễu Gia Hinh đang tức vì bị Khả Vi làm dơ người thấy biểu hiện muốn đánh của Hạ Dương Dương thì tức tới lộn ruột gan. Bình thường bà ta là người nhẫn nhịn được nhất xây dựng hình tượng dịu dàng thục nữ nhưng giờ bà không thèm để ý tới hình tượng của mình mà lao tới trước mặt nàng nhắm thẳng mặt tính xé nát mồm nàng nhưng chưa tới thì đã bị nàng chặn lại.

Khuôn mặt biến đổi từ điềm nhiên thành con ác quỷ bò ra từ địa ngục làm cho Liễu Gia Hinh đổ một tầng mồ hôi mỏng trên trán. Một tiếng "rắc ... rắc ..." giòn tan vang lên, nỗi đau kéo Liễu Gia Hinh ra khỏi sự sợ hãi.

" Tam a di, thật xin lỗi, ta lỡ tay dùng lực hơi mạnh. Người không sao chứ." Hạ Dương Dương làm dáng vẻ lo lắng còn có chột dạ giống tới 100% khiến ai cũng nghĩ rằng là nàng vô tình thật. Nhưng chỉ có trời biết, đất biết, Hắc Long biết nàng cố tình bẻ gãy hai tay của Liễu Gia Hinh.

Thật tiếc, cũng tại cái thân thể yếu đuối này nếu không ta đã phế hai tay của bà ta. Hạ Dương Dương thầm nuối tiếc trong lòng, kể khổ với Hắc Long.

"Aaaaaaaaa.... tay ta..... người đâu mau mời đại phu tới đây cho ta, bắt ả lại cho ta đánh đến khi ả còn hơi thở cuối cùng mới thôi. Đánh cho ta, các ngươi mau đánh cho ta." Liễu Gia Hinh ác độc nhìn Hạ Dương Dương như con rắn đang nhắm tới con mồi của mình.

Mười nam nhân theo lệnh của Liễu thị bắt đầu di chuyển hướng về nàng. Mắt thấy người động đậy, Anh Đào và Khả Vi tới trước nàng chắn không muốn những tên to con khi tới gần. Nàng gạt tay hai nàng ra đứng lên trước, mặt không đổi vẫn lạnh nhạt mắt như có như không nhìn Liễu thị đang quát hạ nhân, môi nhếch lên cười giễu cợt, nói:

" tam a di, có vẻ như người thật sự muốn hai minh châu trên tay mình bị hủy dung thì phải, nếu đã vậy thì cứ việc đánh, giết ta nhưng mà con gái ngoan của người mãi bị hủy dung. Không có ta chế thuốc giải thì người chỉ có mời Thái Thượng lão quân tới mới cứu được mặt của Hạ Tú Linh nhưng mà người mời nổi sao? Ta rất tốt bụng nhắc nhở chút còn muốn đánh muốn giết tùy ngươi, ta không có ý kiến."

Liễu thị giờ nào còn tâm trạng quan tâm tới hai cánh tay bị gãy của mình, mặt đỏ bừng lên vì giận, mắt nổi đầy tia máu đỏ, gào lên:" Thì ra là con tiện nhân nhà ngươi hạ độc Ninh Nhi và Linh Nhi. Hai chúng nó là muội muội của ngươi mà ngươi lại đánh chúng như vậy ngươi còn có lương tâm không hả? Ta phải giết ngươi. Ngươi ăn không ở không phủ Tướng Quân hơn 13 năm mà ngươi còn dám đánh con cháu của phủ Tướng Quân. Ngươi không thấy có lỗi với Lão Tướng Quân, Tướng Quân sao?"

Ngươi là cái thá gì mà dám nói chủ nhân ta như thế chứ. Từ khi sinh ra tới nay ta lần đầu mới thấy loại người vô liêm sỉ như bà. Chủ nhân, người cho bà ta biết thế nào là chứ chết đi, không thể để bà ta sủa bậy bạ như thế được. Hắc Long trong không gian nghe thấy lời của Liễu Gia Hinh thì tức tới nổ phổi. Nếu không phải nó chưa thể ra ngoài được thì nó đã xông ra từ lâu lấy đầu của Liễu thị để đá cho bõ tức.

Hạ Dương Dương nhịn cười tới run cả người không nói gì với Hắc Long. Thấy mình bị bơ Hắc Long cũng biết điều không nói nữa chỉ là mắt vẫn quan sát diễn biến ở ngoài.

" Phụt, ha ha ha, không được, ta nhịn không nổi nữa rồi. Cười chết ta rồi, ha ha ha. Liễu Phu nhân, hình như bà để chó ăn mất não của bà rồi thì phải hay là não bị ngập nước rồi.Nên bà mới tới đây là để kể chuyện cười cho ta nghe." Hạ Dương Dương ôm bụng cười, nào còn dáng vẻ của quỷ tu la như vừa rồi. Nhưng chỉ trong chốc lát nàng lại quay về với dáng vẻ lười biếng, mặt không biểu cảm khoanh tay trước ngực ngước nhìn Liễu Gia Hinh, nghĩ tới câu nói lúc trước của bà ta, nàng lại cười mỉa mai, nói:

" HÌnh như bà quên một điều ta chính là nhị tiểu thư của phủ Tướng Quân, là con của Hạ Cẩm Niên ( đại ca của Hạ Trạch Dương ) là muội muội cùng cha cùng mẹ sinh ra của Hạ Sở Tiêu - Phó tướng quân của Tây Linh quốc. Bà chỉ là một tức phụ ở nhờ nhà ta mà dám nói ta ăn không ở không phủ Tướng Quân. Vậy thì hai dã chủng bà sinh ra không phải cũng ăn không ở không sao. Ta nhớ không nhầm thì hai ả còn tiêu nhiều tiền hơn ta thì phải nào là quần áo, nào là trang sức, nào là son phấn, .... chậc chậc hai dã chủng này tiêu nhiều thật đấy. Ta có nên lột sạch của hai ả không nhỉ, tam phu nhân."

"Mày nói ai là dã chủng?" Không biết Hạ Tú Linh từ đâu đi đến nghe thấy liền quát thẳng mặt nàng.

Hạ Dương Dương không trả lời Hạ Tú Linh mà quay sang nhìn Liễu Gia Hinh với ánh mắt gian xảo khiến cho Liễu Gia Hinh sởn tóc gáy.

Bạn đang đọc Hắc Sát Sủng Thê: Nhị Tiểu Thư Phế Vật Nghịch Thiên sáng tác bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.