Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá khứ, hiện tại và tương lai [3]

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

-Vút!

Đưa tay về phía trước và vuốt sang phải, khung cảnh trước mắt tôi lại một lần nữa thay đổi. Lần này, thay vì lớp học, lần này nó ở ngay bên ngoài nhà Ren.

Đứng bên ngoài nhà Ren, Ren và Matthew đứng trước mặt nhau.

So với trước đây, phong thái của Matthew đã hoàn toàn khác. Trước đây thì trông cậu ta u ám và cô đơn, thì bây giờ cậu ta trông giống như một chàng trai trẻ xuất sắc và tao nhã vậy. Phong thoái của cậu ấy như toát lên đầy vẻ sang trọng.

Ánh mắt và giọng nói ấm áp của cậu ấy sẽ ngay lập tức khiến bất cứ ai gặp cậu ấy đều có ấn tượng tốt về cậu ấy.

...Hoàn toàn trái ngược với trước đây.

Mỉm cười, Matthew lấy từ trong túi ra hai lọ thuốc trong suốt và đưa cho Ren xem.

"Này Ren, cha tôi rất hài lòng với kết quả của tôi gần đây, và ông ấy đã cho tôi hai lọ thuốc cao cấp này đấy!"

"Cái gì! Làm sao mà cậu thậm chí có những lọ thuốc đắt tiền dữ vậy?"

Mở to mắt, Ren nhìn hai lọ thuốc với một chút ghen tị.

Cần phải lưu ý rằng một lọ thuốc cao cấp duy nhất có thể có giá hàng chục triệu U. Đắt hơn cả vàng kim cương nữa. Hơn nữa, so với những cái có chất lượng trung bình thì chúng hiệu quả hơn nhiều.

Thảo nào Ren trông sốc đến thế...

Gãi đầu và cười khúc khích, Matthew nói

"Chà, lần này tôi thực sự đã khiến cha khá hài lòng. Sau khi đưa chúng cho tôi, ông ấy chúng sẽ là một khoản đầu tư tốt cho tương lai của tôi."

"...chết tiệt, ghen tị ghê. Tôi thậm chí còn chưa thử một loại thuốc trung cấp nữa là, huống chi một loại cao cấp như vậy đấy!"

Gật đầu nhiều lần, đưa tay ra, Matthew đặt cả hai lọ thuốc vào tay Ren.

"Yup, tôi biết, đó là lý do tại sao tôi đưa chúng cho cậu... Hay nói chính xác hơn là đưa chúng cho cha mẹ cậu."

Choáng váng, tay của Ren run lên bần bật khi cầm những lọ thuốc đó. Với đôi mắt mở to, giọng Ren không khỏi run lên.

"C-Cậu đang làm gì vậy?"

"Thì đưa chúng cho cậu chứ còn làm gì nữa?"

"Đ-Đù, cậu có biết những thứ này đắt cỡ nào không đó? Còn cậu thì sao?"

Nhìn Ren lúc bấy giờ, Matthew không khỏi bật cười thành tiếng.

"Hahaha, yên tâm đi. Tôi đã có một cái rồi, đó là điều tối thiểu mà tôi có thể làm để báo đáp ơn nghĩa cha mẹ cậu vì đã chăm sóc tôi trong suốt những năm qua. Nếu tôi phải thành thật mà nói, họ giống như cha mẹ thứ hai của tôi vậy..."

-Siết!

"...Vớ vẩn!"

Quay đầu lại, tôi thấy Ren bên cạnh đang siết chặt tay đến tay cậu như nứt ra. Khuôn mặt cậu ta trở nên tối sầm cùng cực khi cậu ta nhìn chằm chằm vào Matthew nỗi căm phẫn dữ dội. Cắn môi, cậu lạnh lùng phun phỉ báng.

"Nếu ngươi thực sự quan tâm đến họ như thể họ là cha mẹ thứ hai của ngươi thì ngươi đã không làm vậy... mẹ kiếp chứ!"

Bối rối, tôi muốn hỏi ý cậu ấy là gì, nhưng tôi quyết định quan sát tiếp cảnh tượng trước mắt tôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra câu trả lời...

Nhìn chằm chằm vào hai lọ thuốc trên tay, Ren do dự trước khi quay lại nhìn Matthew và một lần nữa hỏi với giọng run run.

"C-cậu chắc chứ?"

"Ừ, cứ lấy đi."

Nhìn chằm chằm vào Matthew, và nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy, Ren lắc đầu và thở dài.

"Được rồi, nếu cậu kiên quyết đến vậy, từ chối cậu sẽ chỉ là thô lỗ thôi."

"Hahaha, cậu lựa chọn đúng rồi đó. Nhớ thay lời tôi cảm ơn cha mẹ của cậu khi cậu đưa cho họ những lọ thuốc này nhé. Nếu không có họ, tôi đã không thể trở thành người như ngày hôm nay."

Ren lắc đầu cười

"Ừ, ok luôn."

Vẫy tay, với nụ cười thật tươi trên môi, Matthew quay người và rời khỏi khu nhà.

Khi Matthew quay lại, nụ cười trên khuôn mặt cậu dần tắt đi.

"Xin lỗi nhé, bạn thân..."

-Vút!

Không nhìn tôi, vuốt sang phải, một lần nữa, khung cảnh xung quanh tôi thay đổi. Liếc nhìn Ren đang ở bên cạnh tôi, mặc dù cậu ấy đã trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày, tôi có thể thấy rõ cơ thể cậu ấy run lên theo từng cảnh quay.

Gần như thể cậu ấy đang cố gắng hết sức không để cảm xúc chi phối lí trí vậy...

"Tại sao cậu lại có thể làm như vậy!!"

Đang quỳ trên mặt đất, bên ngoài nơi có vẻ là mái nhà, Ren hiện đang quỳ trên mặt đất trừng mắt nhìn lên trên. Đôi mắt cậu chứa đựng sự thù hận vô tận đất trời.

"Tại sao á? Kuku, ai biết. Thì chắc tại thấy chán thôi..."

Nhìn chằm chằm vào dáng người đang quỳ gối của Ren, Matthew cố gắng nhịn cười, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng phá lên cười.

"ku,ku,ku, tôi xin lỗi nhé Ren...Tôi thực sự không có lựa chọn nào khác, ku,ku hahahahah"

Mở to mắt, Ren nhìn chằm chằm vào Matthew, người đang cười điên cuồng trước mặt cậu.

"T-Tại sao cậu lại có thể phản bội tôi như vậy hả!?"

-Bam

"Kh... T-Tôi không thể tiếp tục nữa!"

Quay đầu đi và đặt lòng bàn tay lên bức tường vô hình, ký ức đó tạm dừng. Ren nghiến chặt răng, chậm rãi phỉ báng.

"...Đó chính là ngày,"

Run rẩy toàn thân, siết chặt nắm đấm và quai hàm, Ren trừng mắt nhìn về phía Matthew với nỗi căm hận sôi sục hừng hực.

"Đó chính là cái ngày cả cuộc đời tôi bị hủy hoại hoàn toàn!"

-Vút!

Ngay sau đó, một luồn khí máu đỏ đậm bắt đầu toát ra từ cơ thể Ren khi đôi mắt cậu trở nên đỏ ngầu.

Cau mày và nhìn tình trạng hiện tại của Ren, tôi nắm lấy vai cậu ấy và cố gắng kéo cậu ấy thoát khỏi đó.

"Oi bình tĩnh đã nào, giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra ra."

-Shua!

Cảm thấy quần áo của mình bị kéo mạnh và cố gắng bình tĩnh lại, cơn sát khí đẫm máu xung quanh Ren biến mất. Liếc nhìn về phía tôi, cậu ấy nói.

"huuu...Cậu có nhớ lọ thuốc mà cậu ta đã đưa cho tôi trong ký ức vừa nãy của tôi không?"

"Ừ."

Gật đầu, tôi nhớ chứ. Làm sao tôi có thể quên được?

Ngay cả tôi cũng muốn thử các lọ thuốc cao cấp một lần. Tuy nhiên, với mức giá hiện rại, tôi chỉ có thể chiêm ngưỡng chúng từ phía xa thôi.

"...Họ bị nguyền rủa bởi lời nguyền Mindbreaker."

Đột ngột quay đầu lại, tôi sửng sốt tột độ nhìn Ren.

"Cái gì! Lời nguyền Mindbreaker á?!"

Lời nguyền Mindbreaker... một trong những lời nguyền khủng khiếp và tàn độc nhất của ác quỷ.

Sau khi đã thi triển lời nguyền, thì dù xa đến đâu, chỉ với một cái búng tay đơn giản, bất cứ ai dính phải lời nguyền sẽ chết ngay khi con quỷ cho rằng họ không còn hữu ích nữa.

Đó là một lời nguyền đặc biệt đáng sợ, vì không ai có thể phát hiện ra được nó. Bạns sẽ không nhận ra mình đã bị nguyền rủa trước khi quá muộn...

...Ác quỷ.

"Hử?"

Khi suy nghĩ của tôi dừng lại ở đó, tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Matthew trong kinh ngạc.

Thấy tôi đã hiểu ra, Ren quay lại nhìn Matthew, và cũng gật đầu chậm rãi.

"Ừ...Matthew đã lập giao ước với một con quỷ."

"Cái… hử?"

Nhìn chằm chằm vào Ren trong vài giây, tôi cố gắng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, không có từ nào thoát ra khỏi miệng tôi.

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng... kể từ ký ức cuối cùng đó, Matthew đã thay đổi hoàn toàn. Cậu ấy trở thành một người hoàn toàn khác xa..."

"Lúc đầu, tôi tưởng cậu ta đang cố gắng hết sức để tiếp tục sống, nhưng rồi..."

Run rẩy, Ren che miệng lại.

"C-cuối cùng, t-tôi chỉ nhận ra mọi chuyện chỉ khi quá muộn. Vào thời điểm t-tôi nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong hành vi của cậu ấy...cậu ấy đã rơi vào hố sâu của trầm cảm và trở thành một phản diện... đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi."

"N-người bạn thân nhất mà tôi biết đã vĩnh viễn ra đi..."

Nhìn Ren chật vật nói không ra hơi, tôi chỉ biết im lặng.

Ai biết rằng cậu ta có một quá khứ đau buồn đến vậy...

Người bạn thời thơ ấu mà cậu ấy coi như anh em trai của mình đã trở thành một kẻ phản diện, và thậm chí còn nguyền rủa cả cha mẹ cậu ấy ...

"Khhhh...mẹ nó chứ!"

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Matthew ở đằng xa, trán của Ren nổi lên nhiều đường gân và mắt cậu đỏ ngầu đằng đằng sát khí.

"...Kể từ ngày đó, tôi buộc phải làm mọi thứ mà hắn ta yêu cầu... lẻn vào phòng của cha mẹ tôi để cung cấp cho hắn các thông tin bí mật về hoạt động của bang hội, hoặc bất kỳ thông tin nhạy cảm nào đó sẽ khiến bang hội phải trả giá đắt ...Tôi đã bán đứng cả bang hội của cha mẹ tôi cũng chỉ vì hắn ta."

Quay lại, và nhìn thẳng vào mắt tôi, cậu ấy hét lên.

"Bởi vì tôi đã quá tin tưởng hắn... Và tôi chính là lý do khiến hội của cha mẹ tôi sa sút đến vậy!"

"Khoản nợ 95 triệu U đó ư? Tất cả là do tôi đã tiết lộ các giao dịch bí mật mà bang hội của cha mẹ tôi chịu trách nhiệm."

"Tất cả những người bạn của tôi ngay khi họ nhận thấy rằng bang hội của cha mẹ tôi đang trên đà tuột dốc liền bỏ rơi tôi... Tôi nhanh chóng trở thành một tên lập dị cô độc trong trường."

"Tôi đã rất cô độc."

"Tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt cha mẹ mình vì cảm giác tội lỗi to lớn hằng ngày gặm nhấm tôi từng chút một..."

"Mỗi ngày trôi qua đều như địa ngục vậy..."

Ngừng lại, Ren mỉm cười. Nhưng đó không phải là nụ cười của hạnh phúc. Không...đó là một nụ cười chất chứa đầy phiền muộn và nỗi buồn sâu thẳm vô biên.

"Mặc dù thế, một tia hi vọng đã lé loi với tôi... Bằng cách nào đó, tôi đã xoay sở được chấp nhận vào học tại học viện Lock."

"Như một tia sáng hi vọng giữa màn đêm tăm tối đầy ác mộng..."

"...nhưng rồi tia hy vọng đó cũng bị bóng tối nuốt chửng."

"Cấp D"

“Đ-Đó là c-cấp tài n-năng của tôi…Mặc dù c-cha mẹ tôi không thể hiện điều đó ra bên ngoài, nhưng tôi biết họ rất b-buồn lòng khi nghe tin này vì họ vừa mới vay 30 triệu U từ hội với lý do rằng họ rồi sẽ kiếm được một khoản tiền lớn nhờ đầu tư cho tương lai của tôi."

Liếc xuống đất, đôi mắt của Ren trở nên trống rỗng vô hồn. Bóng dáng cậu ấy trông thật cô đơn và bi thương...

"...và cậu biết gì không? Dù biết tôi không có tài năng cao gì cả, nhưng họ vẫn yêu thương tôi như trước, dù một chút cũng không thay đổi. Hơn nữa, họ vẫn quyết định trả phí nhập học vào Lock cho tôi."

"Điều đó càng thêm hủy hoại tôi...đặc biệt là sau những gì tôi đã làm với họ."

Đặt tay lên vị trí trái tim, Ren siết chặt nó.

"Với mỗi giây trôi qua, tôi cảm thấy như từng mảnh trái tim mình đang bị xé nát...thành từng...mảnh nhỏ."

-Tách! - Tách!

Nắm lấy quần áo của tôi, Ren nhìn tôi chằm chằm khi nước mắt lăn dài trên má cậu ta.

"C-cứ l-lấy cơ thể của tôi đi, tôi chẳng quan tâm nữa. Mẹ nó, tôi chẳng thèm không quan tâm liệu tôi có còn tồn tại sau chuyện này nữa không...nhưng làm ơn… làm ơn hãy cứu lấy họ...làm ơn đấy! Tôi xin cậu! Làm ơn đấy! Tôi… tôi không thể chịu được nữa..."

"fuuuuu..."

Thở ra, tôi nhắm mắt lại.

Nhìn thấy Ren kéo cổ áo tôi với dáng vẻ tuyệt vọng nhìn tôi với ánh mắt chất chứa hy vọng, tôi đã mong đợi một yêu cầu như vậy.

Ngay từ lúc cậu ấy nói về quá khứ của mình, tôi đã biết thời khắc này sẽ đến.

...Tuy nhiên, tôi không ngờ câu chuyện của cậu ấy lại bi thảm như vậy.

Lời nguyền Mindbreaker.

Một trong những lời nguyền khét tiếng nhất. Một lời nguyền vô phương cứu chữa... và chính lời nguyền mà cha mẹ cậu ấy đã mắc phải.

Một khi ai đó bị nguyền rủa bởi lời nguyền Mindbreaker, cuộc sống của họ không còn nằm dưới sự kiểm soát của họ nữa.

Chỉ khi chết thì họ mới có thể thoát khỏi lời nguyền đó.

...hoặc ít nhất là cho đến nửa sau của cốt truyện, khi Kevin đã xoay sở tìm ra cách chữa trị lời nguyền dp01.

Tôi biết nơi để tìm ra phương thuốc chữa... nhưng nếu làm vậy, tôi sẽ phá hủy hoàn toàn cốt truyện mà tôi đã bỏ công bảo vệ.

Một phần trong tôi muốn tỏ ra lạnh lùng.

Tuy nhiên, ký ức về những ngày vừa qua bắt đầu tràn ngập tâm trí tôi như một con đập vỡ.

Tình yêu thương ấm áp vô bờ bến mà tôi cảm thấy trong vài ngày qua.

Dù họ không phải là cha mẹ ruột của tôi, nhưng tôi không thể nào quên được sự quan tâm chăm sóc mà họ đã dành cho tôi trong những ngày qua.

Có thể cảm xúc của tôi vẫn còn chịu ảnh hưởng của Ren cũ, nhưng...

Khi những khuôn mặt ấm áp của gia đình mới của tôi tái hiện rõ trong tâm trí tôi, mở mắt ra, tôi nhìn Ren cũ và mỉm cười.

"Được rồi..."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.