Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá khứ, hiện tại và tương lai [2]

Phiên bản Dịch · 2212 chữ

"Ah!"

Đột nhiên mở mắt ra, tôi ngồi thẳng dậy.

"Mình kiểm soát được cơ thể của mình rồi!"

Chạm vào mặt và cơ thể của tôi, tôi lập tức phấn khích. Bây giờ tôi có thể cảm nhận được tay, mặt và mọi bộ phận khác trên cơ thể mình. Những giác quan mà tôi vừa đánh mất ban nãy cũng đã trở lại với tôi.

...Tôi không còn cảm thấy mình như một con thú bị mắc kẹt nữa.

Cuối cùng tôi đã có thể di chuyển rồi.

"Hử?"

Ngay khi tôi đang vui mừng vì bây giờ tôi có thể kiểm soát cơ thể của mình, tôi đột nhiên chú ý đến mọi thứ xung quanh mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải tôi vừa mới ở công viên ban nãy sao?

Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang ở bên ngoài một nơi trông có vẻ như là một trường mẫu giáo.

Xung quanh tôi, tôi có thể thấy những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt trong sân chơi của trường mẫu giáo, theo sau đó là cha mẹ của chúng ra vào khuôn viên để đón chúng.

Tôi bối rối đứng dậy.

Tôi cố đi loanh quanh, nhưng mới được ba bước, một bức tường vô hình đã ngăn tôi tiến thêm nữa.

"Gì thế này?"

Sửng sốt trước bức tường vô hình, tôi cau mày. Đặt tay lên bức tường vô hình, tôi dùng một chút sức lực... nhưng vô ích vì nó không hề nhúc nhích tẹo nào.

Càng cau mày hơn, tôi đặt cả hai tay lên tường và đẩy mạnh nhất có thể. Tuy nhiên, cuối cùng, cho dù tôi có dồn bao nhiêu lực, bức tường vẫn không nhúc nhích.

Quay người, nhận ra không thể dịch chuyển bức tường, tôi định đi ngược lại, nhưng cũng vô ích khi bước được ba bước, một bức tường khác đã chặn tôi lại.

Sửng sốt, tôi cố gắng di chuyển theo mọi hướng, nhưng vô ích. Cứ mỗi ba bước tôi đi, một bức tường vô hình sẽ ngăn tôi di chuyển.

Cho dù tôi cố gắng đẩy các bức tường thế nào, chúng cũng vẫn không chịu nhúc nhích.

...Tôi đã bị mắc kẹt bên trong một khối lập phương vô hình ư?

Cái quái gì đang xảy ra thế?

Tôi đang ở đâu?

...và nơi này là gì?

Hàng triệu câu hỏi hiện lên trong đầu tôi khi tôi không ngừng cố gắng tìm cách thoát khỏi khối lập phương.

...Cuối cùng, sau mười phút không ngừng cố gắng nhưng vô ích, tôi chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn lũ trẻ trong sân trường mẫu giáo chơi đùa.

Có lẽ chìa khóa để được tự do nằm ngoài khối lập phương này chăng...

"Hửm?"

Khi tôi quan sát trường mẫu giáo, tôi bất giác chú ý vào một khu vực nhất định. Cụ thể hơn là một cậu bé trông khoảng năm tuổi.

Mái tóc nâu bù xù rối bù và đôi mắt đờ đẫn đang đung đưa trên chiếc xích đu sân trường mẫu giáo với ánh nhìn xa xăm. Dường như cậu bé đó đang đợi ai đó đến đón thì phải.

Nhưng dù cho cậu bé có đợi bao lâu đi chăng nữa, thì vẫn chẳng thấy ai đến đón.

Cậu nhóc vẫn tiếp tục đợi.

Và dù đã ba mươi phút nữa trôi qua và hầu hết bọn trẻ đã về nhà, vẫn không có ai đến đón cậu.

Nhìn cậu nhóc, lòng tôi chợt nhói đau, và không khỏi băn khoăn…

"Cậu nhóc này là ai?"

"Đó là Matthew đấy..."

Tôi đột ngột quay đầu lại, một thanh niên với đôi mắt xanh và mái tóc đen nhánh xuất hiện bên cạnh tôi. Cậu thiếu niên với ánh mắt ảm đạm nhìn về phía xa xăm.

"C-Cậu! "

Mỉm cười nhìn về phía tôi, cậu ta tự giới thiệu bản thân.

"Rất vui được gặp cậu. Tôi là Ren."

"À...ơ khoan."

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng. Tôi cố gắng tìm từ để nói, nhưng vô ích vì tôi không biết nói gì cả. Ren cũ làm gì ở đây? Chẳng phải cậu ta đã chết rồi sao? Hay là cậu ấy vẫn chưa chết ư?

Đầu óc tôi lúc này rối như tơ vò và không tìm được lời nào để nói.

Liệu cậu ấy thậm chí có biết tôi là ai không?

Mỉm cười trước phản ứng của tôi, Ren lắc đầu.

"Không cần phải giới thiệu đâu. Tôi đã ở cùng cậu suốt ba tháng qua... và theo dõi nhất cử nhất động của cậu."

"C-cái gì cơ?"

Nhún vai, Ren chỉ lắc đầu.

"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra... Chỉ là tôi đột nhiên phát hiện ý thức của mình đang theo dõi tất cả mọi thứ cậu làm trong khi tôi thì lại không thể kiểm soát cơ thể của mình."

"Đợi đã, vậy là cậu đã ở trong tôi và theo dõi mọi thứ tôi làm kể từ khi tôi chiếm quyền điều khiển cơ thể cậu á??"

Ren mỉm cười gật đầu.

"Ừ."

Mắt tôi mở to. Việc biết rằng có ai đó đang theo dõi mọi thứ tôi làm kể từ khi tôi tái sinh ở đây nghe rất đáng sợ.

"Nhưng mà là-"

“Suỵt!”

Ngay khi tôi định nói, cậu ta đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho tôi im lặng và chỉ về phía đứa trẻ mà tôi đang quan sát trước đó.

"...chúng ta đừng nói về điều đó nữa, đã đến lúc cậu tìm hiểu về quá khứ của tôi rồi."

"Matthew, cậu ổn chứ?"

Ngay khi Ren trước đó ngừng nói, không biết từ đâu, một cậu bé với mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh huyền tiến đến chỗ Matthew.

"Ừm."

Mỉm cười rạng rỡ và gật đầu nhẹ, Matthew hướng mắt về phía cổng trường mẫu giáo.

Vỗ vai Matthew, cậu bé tóc đen hào hứng nói.

"Chơi với mình đi Matthew!"

"...nhưng bố mẹ mình sẽ đến sớm thôi á."

"Yea, vậy thì mình chơi cho đến khi họ đến rước cậu đi!"

"Nhưng mà, họ sẽ nổi điên lên nếu họ không thấy mình ngay lập tức."

Nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc xích đu, cậu bé tóc đen nói.

“Vậy hai đứa mình chơi xích đu ở đây đi ha!”

"Ừm!"

Nhìn hai đứa trẻ chơi xích đu, tôi không thể không quay đầu về phía Ren và hỏi.

"...đó là cậu đấy hả?"

Nhìn chằm chằm vào cậu bé với mái tóc đen huyền và đôi mắt xanh đang chơi với Matthew, Ren khẽ gật đầu.

"Ừ..."

Chỉ vào đứa trẻ mà Ren nhỏ đang chơi cùng, tôi nhíu mày.

"...và đó có phải là người chúng ta vừa gặp ở công viên không?"

Mỉm cười, một chút buồn bã thoáng hiện lên trong mắt Ren khi cậu nhìn cậu bé Matthew.

"Đúng vậy...và cậu ấy từng là bạn thân nhất của tôi."

Sửng sốt, tôi nhìn Ren. Nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi xuất hiện trong thế giới xa lạ này, Matthew trông giống một kẻ bắt nạt hơn là một người bạn thân.

Làm thế nào một người như thế lại từng là bạn thân nhất của cậu ấy được cơ chứ...?

"Bạn thân á?"

Nhận thấy sự hoài nghi trên khuôn mặt tôi, Ren mỉm cười nhưng không giải thích gì thêm.

"Ừ..."

-Vooom!

Đúng lúc đó, khi tôi vẫn còn đang bàng hoàng trước sự tiết lộ đó, một chiếc ô tô con màu đen chạy vào khu vực đỗ xe của trường mẫu giáo.

Nhìn chằm chằm vào chiếc sedan đang lao tới, Matthew vui vẻ đứng dậy. Ngay sau đó cửa sau mở ra, một nam một nữ bước xuống xe.

"Mẹ, cha!"

-Bốp!

Ngay khi Matthew cách họ vài bước chân, giơ tay lên, người cha ngay lập tức tát vào mặt cậu ta.

"...Ta đã nói bao nhiêu lần là con đừng có lao vào chúng ta như thế. Con là một người ưu tú, luôn luôn phải biết giữ sỉ diện đi chứ."

Cố kìm nước mắt, tay đặt lên má, Matthew cười yếu ớt và gật đầu. Mặc dù bị đánh, nhưng cậu ấy có vẻ khá vui vì bố mẹ mình đã xuất hiện.

"Cha nè."

Lấy trong túi ra một thứ gì đó, Matthew hào hứng đưa cho cha mình. Đó là một bức vẽ mà cậu ấy đã vẽ trong lớp, trong bức vẽ là một người đàn ông và một người phụ nữ đang nắm tay một đứa trẻ.

Tuy nhiên, cha của anh ấy đã chộp lấy bức ảnh, và...

-Crrrrr

...Vò nát nó và ném nó đi.

"Con lãng phí thời gian cả ngày nay để làm những chuyện vớ vẩn này hả? Phí thời gian."

Quay lại, giục vợ đi theo, cả hai cùng lên xe.

"Tạm biệt..."

Thấy bố mẹ vào xe, Matthew lén nhặt tờ giấy nhàu nát dưới sàn bước vào xe. Khi làm vậy, cậu quay lại và vui vẻ vẫy tay với Ren.

"Tạm biệt Ren!"

Cảnh bị cắt và thế giới liền trở nên tối tăm.

-Vút!

Đưa tay về phía trước, Ren vuốt sang phải và chẳng mấy chốc thế giới xung quanh tôi thay đổi.

Ngôi trường mẫu giáo biến mình thành lớp học chật kín học sinh.

Ngay khi tôi định hỏi Ren xem chuyện gì đang xảy ra, một giọng nói quen thuộc cắt ngang tôi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Matthew!"

Chạy về phía Matthew, bóng dáng của Ren xuất hiện.

Khi Ren nhìn Matthew kỹ hơn, cậu không khỏi há hốc mồm.

Khuôn mặt của Matthew bị bầm tím với đôi mắt thâm quầng dày. Trông có vẻ như cậu ta vừa trải qua địa ngục vậy.

Hơn nữa, Ren sớm nhận thấy chân của Matthew đi khá khập khiễng khi cậu bước vào lớp. Qua cách nó sưng lên, rõ ràng là chân của cậu ấy đã bị gãy.

Trông không ổn chút nào hết.

Giơ tay lên, Ren nhìn về phía giáo viên phụ đứng lớp và nói.

"Thưa thầy, Matthew cần đến phòng y tế ngay lập tức".

Liếc nhìn thân hình tơi tả của Matthew trong tích tắc, giáo viên chủ nhiệm lắc đầu một cách thờ ơ.

"Cậu ấy trông ổn mà em..."

Mở to mắt, giọng của Ren cao lên vài độ.

"Làm thế quái nào mà trông cậu ấy ổn được thầy!"

Cau mày, giáo viên đặt cuốn sách đang cầm xuống và nói với giọng lạnh lùng.

"Học sinh Ren Dover sẽ bị cấm túc sau giờ học vì dám cãi lại giáo viên..."

"Gì-"

Nắm lấy cánh tay của Ren, ho vài tiếng, Matthew lắc đầu.

"Khụ... khụ... không sao đâu."

"Nhưng…"

Mỉm cười, Matthew yếu ớt ngồi xuống chỗ của mình.

"Không sao, bọn họ sợ chọc giận cha của mình á... khặc."

-Vút!

Một lần nữa, khung cảnh thay đổi. Lần này, lớp học vẫn như cũ, tuy nhiên, mọi người đều đã lớn hơn.

"Nghe gì chưa?"

"Có vẻ như mẹ của Matthew vừa chết trong một vụ tai nạn rồi."

"Cuộc sống của cậu ta trước đây đã khốn khổ rồi, nhưng nhìn cậu ấy bây giờ... giống như anh ấy không muốn sống nữa luôn á."

Nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trong góc lớp nơi Matthew ngồi, mọi học sinh trong lớp thì thầm và chỉ về phía cậu ta.

"M-matthew, cậu không sao chứ?"

Đến gần Matthew, Ren ngồi cạnh cậu ta. Tuy nhiên, mặc dù đã cố gắng làm mọi cách để thu hút sự chú ý của cậu ấy, đôi mắt của Matthew vẫn luôn trống rỗng suốt ngày.

Môi cậu ta khô khốc, da nhăn nheo và tóc cậu rối bù.

Có vẻ như cậu ấy đã hoàn toàn từ bỏ cuộc sống vậy...

"M-Matthew?"

Gọi Matthew lần cuối, đôi mắt của Matthew tỉnh táo lại đôi chút khi cậu liếc nhìn Ren.

"À...Ren hả?"

"Cậu có ổn không thế?"

Sau một lúc im lặng, Matthew cười yếu ớt và nói.

"....Ừ, mình ổn mà."

-Ding dong!

Khi tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, Matthew cầm cặp của mình và trực tiếp rời khỏi lớp.

Đi theo Matthew, Ren cố gắng không đụng phải ai.

Cậu ấy vô cùng lo lắng vì qua cách cậu ấy đi trông không khác gì một thây ma cả...

Khi họ đến cổng trường, nhìn chằm chằm vào Ren, Matthew vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy và bước vào một chiếc xe hơi màu đen.

Khi cậu ấy vẫy tay tạm biệt Ren, một giọt nước mắt nhỏ rơi xuống từ má phải của cậu ấy. Vì nó rất khó thấy nên phải để ý kỹ thì sẽ nhận ra.

"...Tạm biệt Ren."

Bên trong khối lập phương vô hình, nhìn Matthew bước vào xe, khuôn mặt của Ren bên cạnh tôi có chút đau đớn khi cậu ấy khẽ lầm bầm.

"Tôi ước mình đã ngăn cậu ấy lại vào ngày hôm đó...Vì kể từ ngày đó, Matthew mà tôi biết đã chết."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.