Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yếu kém [1]

Phiên bản Dịch · 2208 chữ

Bầu trời của Hollberg nhuốm một màu cam rực rỡ. Mặt trời đang ló dần từ đường chân trời, nhưng khung cảnh dưới ánh mặt trời mọc thực sự chỉ có thể được mô tả bằng từ bi thảm.

Các đặc vụ bao vây biệt thự, với tiếng khóc tuyệt vọng và tiếng la vang vọng khắp không gian.

-Wí bu! - Wí bu! - Wí bu!

Nhiều tiếng xe cứu thương vang lên khắp dinh thự và liên tục vang vọng khắp thành phố Hollberg. Bên trong đó, xác chết hoặc những người bị thương đang được mang đi.

Mặc dù tình hình đã được các giáo sư cố gắng giải quyết, và họ đã giết tất cả những tên mặc đồ đen trước khi các đặc vụ có thể đến, nhưng bi thương đã xảy ra.

"Học sinh Kevin Voss, Amanda Stern và Emma Roshfield. Chúng tôi có nghe chuyện của các em rồi."

Bên ngoài biệt thự, một đặc vụ mặc vest đen viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy khi anh ta nói chuyện với Kevin, Amanda và Emma.

"Chúng tôi sẽ hỏi chi tiết sau, nên giờ thì các em hãy trở về và nghỉ ngơi đi. Người đại diện của chúng tôi sẽ lo phần còn lại."

Sau khi thẩm vấn Kevin, Emma và Amanda, người đại diện đã cho họ đi. Rõ ràng là với mọi chuyện đang diễn ra, anh ta rất bận rộn.

Đặc vụ khác với Anh hùng. Đặc vụ là những người được chính quyền trung ương đặc biệt lựa chọn nhằm đánh giá và giải quyết các sự cố quan trọng.

Hầu hết bọn họ đều là người không tham chiến, và họ đều có những vai trò rất hữu ích cho công việc hỗ trợ hoặc công việc hành chính.

Công việc của họ chủ yếu là đánh giá tình hình và hiện trường để rồi sẽ thông báo lại cho chính quyền trung ương, những người đó sẽ ra lệnh vụ việc sẽ thuộc thẩm quyền nào, của Liên minh hay chính quyền trung ương. Bên Hiệp hội Liên minh sẽ chịu trách nhiệm về các sự cố liên quan đến ác quỷ và tên phản diện.

"Ừm, thưa ngài. Còn Jin..."

Do dự, Emma ngước nhìn người đại diện và hỏi, và anh ta chỉ trả lời ngắn gọn và cộc lốc.

"Cậu nhóc ấy không sao. Mặc dù vết thương không nhẹ, nhưng cậu ta sẽ hồi phục hoàn toàn vào cuối tuần này."

"Ừ, em hiểu rồi."

Hài lòng, Emma không hỏi thêm câu nào nữa.

"Trở lại thôi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng hộ tống các em đến bệnh viện để kiểm tra."

"Cảm ơn."

Cảm ơn người đại diện, Kevin và những người còn lại đi theo một người khác.

Khi họ vừa đi vừa nhìn xung quanh, Kevin liếc nhìn những học sinh khác.

Nhiều người trong số họ đang khóc và đau đớn tột cùng. Những người mà họ vừa vui vẻ trò chuyện và đùa giỡn giờ đã chết hoặc sắp chết.

Một đêm thực sự rất đau buồn và khủng khiếp...

Khi nhìn xung quanh, Kevin thấy một số học sinh đang giúp đỡ trong các tình huống khẩn cấp. Họ đang giúp các đặc vụ và giáo sư mang xác của các bạn cùng lớp của họ tới xe cứu thương.

Khi họ mang thi thể của những người bạn cùng lớp, khuôn mặt của các học sinh dường như nói lên tất cả ...

Nhắm mắt và quay đầu đi khỏi đám học sinh, Kevin biết rằng sự cố này sẽ mãi mãi khắc sâu vào trái tim của tất cả những người có mặt.

Sẽ không ai quên ngày này...

"Ở đây."

Đến trước một căn lều lớn, nơi có nhiều sinh viên và giáo sư đang ở, Kevin không thể không chú ý đến vẻ mặt mệt mỏi của mọi người.

Điều này đặc biệt đúng với Donna, vì cô ấy đang có quầng thâm bên dưới đôi mắt tuyệt đẹp của mình.

'Chắc cô ấy đã làm việc quá sức rồi...'

Kevin nghĩ khi cùng Emma và Amanda tìm chỗ ngồi.

Dù đã chiến đấu suốt đêm qua, nhưng Donna vẫn cùng với giáo sư Novak cố gắng hết sức để giúp đỡ các sinh viên khác. Họ đang hợp tác với các đặc vụ và sinh viên để cố gắng đưa càng nhiều người ra khỏi biệt thự an toàn nhất có thể.

...chưa từng một lần, kể từ khi vụ việc bắt đầu, Donna nghỉ ngơi một phút. Điều này chỉ càng cho thấy cô ấy quan tâm đến học sinh của mình như thế nào.

"Hửm?"

Rời mắt khỏi Donna, mắt của Kevin bất giác hướng về một người đang nói chuyện với một đặc vụ như những sinh viên khác.

Cậu ta có mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh thẳm, và mặc dù đã trải qua hoàn cảnh giống hệt như những người khác, nhưng khác với những người khác, cậu ta không hề trông quá tả tơi hay bẩn thỉu như họ.

Mặc dù quần áo của cậu ta có hơi lộn xộn, nhưng cậu ta trông tương đối bình thường.

‘Là cậu ta...'

Liếc sang bên cạnh, Kevin nhận thấy rằng cậu không phải là người duy nhất đang nhìn Ren, mà cả Emma và Amanda cũng đang nhìn cậu ta từ xa.

Mặc dù biểu hiện của họ khác nhau, nhưng Kevin có thể nói rằng, cả hai đều biết rằng họ không phải là người đã giết tên sát thủ cuối cùng.

Mặc dù đối với các đặc vụ, thì rất nhiều bằng chứng cho thấy Kevin, Amanda và Emma là người đã giết tên mặc đồ đen cuối cùng. Nhưng cả ba người họ biết rằng họ không hề giết hắn ta.

Đặc biệt là với Amanda và Emma, những người đã tấn công hắn ta cuối cùng...

Họ đáng ra đã phải bỏ mạng ở đó.

Họ đều biết điều đó.

Vậy mà khi tỉnh dậy, họ thấy mình vẫn còn sống... và bên cạnh là xác của tên mặc đồ đen đang nằm úp mặt xuống sàn và không chút dấu hiệu của sự sống.

Lúc đầu, họ rất bối rối.

Họ đã giết được hắn ta ư?

Có phải đòn tấn công cuối cùng đó đã giết được hắn không?

Nhưng họ sớm bác bỏ ý tưởng đó.

Không đời nào có khả năng đó.

Mặc dù đúng thật là vào thời điểm họ tấn công, hắn ta đã bị thương khá nặng do đánh nhau với Kevin, nhưng Emma và Amanda biết giới hạn của mình.

Trừ phi cực kỳ may mắn hay trời độ lắm, thì họ không đủ sức để giết chết hắn.

Giả định của họ sau đó đã được chứng minh là đúng khi họ nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi về hắn ta từ các đặc vụ.

Mặc dù hắn ta bị thương nặng, nhưng điều giết chết hắn ta không phải là đòn tấn công cuối cùng của họ, mà là một nhát kiếm nhắm thẳng xuyên tim cực kỳ gọn gàng.

Ngay khi biết tin này, họ lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Các đặc vụ cho rằng Kevin là người đã giết tên mặc áo đen, nhưng Kevin biết... cậu biết đó không phải là do cậu làm.

Nhìn Ren nói chuyện với người đại diện ở phía xa, hai câu hỏi hiện lên trong đầu Kevin.

Cậu ta là ai, và tại sao cậu ta lại che giấu sức mạnh thật của mình?

...

"...Hừm."

Tỉnh dậy với mùi cồn nồng nặc, trên người quấn đầy băng, mí mắt Jin từ từ mở ra.

"Khụ..."

Nhìn lên trần nhà trắng được thắp sáng bởi ánh đèn huỳnh quang trắng, Jin cảm thấy nhói ở thái dương bên phải khiến mặt cậu nhăn nhó.

Sau vài giây sau khi cơn đau qua đi, cố gắng ngồi thẳng dậy, Jin đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói chạy khắp cơ thể khiến cậu suýt hét lên.

Cuối cùng, cậu chỉ biết bất lực nằm xuống tấm nệm trắng của bệnh viện. Một lần nữa nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa phía trên, Jin thực sự cảm thấy bất lực.

Tất cả mọi thứ khá mờ nhạt. Những ký ức rời rạc về những gì đã xảy ra trước khi thức dậy ở đây dần dần xuất hiện trong tâm trí cậu.

Hình ảnh cãu suýt chết và bị bóp cổ liên tục tái hiện trong tâm trí.

...chỉ sau vài giây, Jin đã nhớ lại tất cả.

Lúc đầu, cậu không thể xác định được cảm xúc hiện tại của mình, nhưng dần dần thời gian trôi qua, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được nó.

Vị đắng cay và chua chát của thất bại...

'Ah...'

-Tách

"Hử?"

Đưa tay sờ lên má, Jin nhận thấy vài giọt nước chảy xuống từ mắt mình.

"Aahh, chết tiệt thật."

Lấy tay che mắt, Jin nghiến răng.

'Thật thảm hại.'

Lòng kiêu hãnh của cậu lần đầu tiên bắt đầu khi cậu ấy đánh bại một chiến binh cấp khi cậu ấy mới 8 tuổi.

Vẻ mặt của mọi người lớn trong phòng lúc đó là thứ mà cậu vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.

Sợ hãi, tự hào, sốc... tất cả các loại cảm xúc đều hiển thị trên khuôn mặt của những người lớn khi cậu ta hạ gục một Anh hùng được xếp hạng sắp ra mắt do bang hội của họ nuôi dưỡng một cách tàn nhẫn.

Cậu ấy không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng ngày hôm đó, có gì đó trong cậu đã thay đổi.

Vẻ mặt đó của các người lớn. Cậu ấy thèm khát nó.

Vì vậy, kể từ ngày đó, Jin đã luyện tập và luyện tập và luyện tập như thể không có ngày mai.

Cậu ấy rất mạnh mẽ.

Cậu ấy muốn mọi người thần tượng mình nhiều hơn. Cậu muốn họ biết cậu mạnh mẽ như thế nào.

Ngày tháng trôi qua và cậu ta dần lớn lên, vẻ mặt của những người lớn dần thay đổi. Trước đây, nếu họ có chút khinh thường nào, thì nó đã sớm biến mất. Dần dần, thay thế vào đó chính là nỗi sợ hãi hoặc tôn thờ. Không có cảm xúc nào khác cả.

Cậu ấy đang trở nên mạnh mẽ hơn với tốc độ được cho là bất khả thi đối với độ tuổi hiện tại.

Ngay sau đó, cậu ta bắt đầu đánh bại nhiều anh hùng hạng đã tập luyện trong nhiều năm mà không tốn nhiều công sức.

'Ahh, cảm giác này thật tuyệt.'

Mỗi lần cậu đánh bại ai đó, trái tim cậu lại rung lên.

'Tôn thờ ta nhiều hơn!'

'Sợ ta nhiều hơn!'

'Tôn kính ta đi!'

Và cùng với niềm vui mà Jin cảm thấy bất cứ khi nào đánh bại một đối thủ mạnh, một suy nghĩ và ý niệm mới cũng đã từ đó mà hình thành.

Cậu ta mạnh mẽ, và bọn họ yếu đuối.

Kể từ thời điểm đó, cậu chợt hiểu rằng.

Đúng rồi.

Cậu ta rất đặc biệt.

Cậu ta là người được chọn. Cậu ấy có một thứ mà những người khác không có.

Tài năng và một nền tảng phát triển tốt.

Cũng chính từ thời điểm đó, cậu đã phát triển một cái tôi mà không ai khác có được. Lòng tự tôn khi chính là người giỏi nhất...

...Hoặc ít nhất, cậu ấy tưởng vậy.

Nằm thảm bại trên giường bệnh với cơ thể quấn đầy băng, Jin nhận ra niềm kiêu hãnh của mình đã biến thành tự phụ.

...Cậu đã tự lừa dối mình suốt cả một thời gian dài.

Đầu tiên là Kevin, sau đó là Amanda, và mới một đêm trước, cậu ấy suýt bỏ mạng chỉ vì một lũ lâu la tiểu tốt đang làm công việc bẩn thỉu của người khác.

Cơ thể cậu ta bị đánh đập ngoài sức tưởng tượng, và cậu ta thậm chí không thể nhấc một ngón tay.

'Thật thảm hại...'

'...sự sỉ nhục này...hãy nhớ lại khoảnh khắc mà tên thảm hại như ngươi suýt bỏ mạng trước một đám tay sai...và hãy nhớ đến ta, Ren Dover đã đánh bại ngươi!'

Nhớ lại những lời đó, quai hàm của Jin nghiến chặt.

Tuy nhiên, nó sớm thả lỏng ra. Khi nhớ lại đôi mắt vô cảm đó đang nhìn chằm chằm vào mình như thể cậu chẳng là gì cả, sâu thẳm trong cậu hiện giờ là một cảm xúc mà cậu đã không cảm thấy trong một thời gian dài.

"Mình hiểu rồi...cảm giác cô đơn, sợ hãi và bất lực này là lần đầu tiên mình cảm thấy."

Người ta nói, đàn ông không được rơi nước mắt.

Nhưng ở cái độ tuổi 16, lần đầu tiên sau một thời gian dài, Jin đã khóc như chưa từng được khóc.

Cậu ta rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng rất yếu đuối.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.