Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ diện [2]

Phiên bản Dịch · 2191 chữ

"Cô Longbern?"

Mặc một chiếc áo phông trắng vừa vặn sơ vin với chiếc quần jean xanh, tôi thấy Donna đang trò chuyện với bố mẹ tôi ở đằng xa.

Nghe thấy tiếng kêu của tôi và quay lại, Donna nhướng mày và khóe môi của cô hơi cong lên.

"À, có vẻ như Ren đã xong rồi."

Trước khi tôi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên mẹ tôi lao về phía tôi và ôm chặt lấy tôi.

"Bé con của mẹ!"

“ối.."

Bị bà ấy vồ lấy, tôi gần như bị nghẹt thở và lùi lại vài bước. Hoàn hồn lại một chút, tôi không khỏi thầm nghĩ.

...thật tình mà nói, không biết mẹ tôi có thực sự xếp hạng F không? Cảm giác như thể tôi bị một con voi húc vậy.

Tất nhiên là tôi đã giữ những suy nghĩ đó cho riêng mình vì tôi muốn chết. Mặc dù mẹ tôi bình thường rất hiền, nhưng một khi bà tức giận, bà còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy.

Kể cả Everblood, hay cả tên quỷ vương cũng không thể địch lại mẹ tôi khi bà tức giận.

Nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy bà ấy tức giận khiến tôi rùng mình, ý nghĩ duy nhất của tôi lúc đó là chạy càng xa nơi đó càng tốt. Tôi thấy cái chết đang nhắm vào tôi.

Sau khi ôm chặt lấy tôi trong vài giây, tách người ra khỏi tôi, mẹ tôi ngay lập tức vỗ nhẹ lên cơ thể tôi và lo lắng hỏi.

"Con có bị thương ở đâu không? Con có sao làm không? Có ai làm con bị thương không? Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?"

Trước hàng loạt câu hỏi dội thẳng vào tôi, tôi chỉ lắc đầu, vỗ vỗ cánh tay bình tĩnh trả lời.

"Dạ con không sao. Như mẹ thấy đấy, con hoàn toàn ổn mà."

"Con thật sự không sao chứ?"

"Vâng, con khỏe như trâu đây".

Thật ra, đó là một lời nói dối, mặc dù không có gì xảy ra với tôi trong vụ vừa rồi, nhưng cánh tay của tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi từ Immorra về.

Trừ khi tôi uống một loại thuốc cao cấp, chứ không thì có lẽ tôi sẽ không thể phục hồi hoàn toàn được. Nhưng vấn đề ở đây là, tôi không có đủ khả năng chi trả cho những lọ thuốc cao cấp, chắc phải mất thêm một khoảng thời gian nữa cánh tay của tôi mới phục hồi hẳn.

Mặc dù tôi những món đồ từ Immorra có thể bán được, nhưng tôi vẫn phải cẩn thận vì khi bán những thứ đó có thể khiến lũ quỷ phát hiện ra tôi.

Xét cho cùng, tôi đã chọc giận một con quỷ cấp Tử tước. Mặc dù khả năng là cực kỳ thấp, nhưng có thể một trong những món đồ tôi mà bán bị một trong những con quỷ nhận ra và báo cho Tử tước Azeroth rằng kẻ trộm đồ đang ở Trái Đất.

Không biết bây giờ Tử tước Azeroth ra sao rồi nhỉ? Tôi cá là bây giờ việc tôi ăn trộm đồ làm hắn khó chịu hơn là việc chiến đấu với gã tù trưởng Orc.

Nghĩ về điều đó, một tiếng cười khúc khích nhỏ thoát ra khỏi miệng tôi.

...dù sao đi nữa, mẹ tôi không cần biết điều đó (vì sao tay tôi đau).

Nhìn xung quanh, tôi cố tình đánh lạc hướng.

"Nola đâu mẹ?"

"Hm? Nola đang ở nhà trẻ."

"Nhà trẻ? Còn mèo Pudding thì sao?"

"Pudding đang ở nhà. Vì bận việc nên mẹ không thể đưa nó đi cùng".

Gật đầu, tôi liếc về phía Donna và hỏi.

"Con biết rồi, vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Quay đầu lại và nhìn vào Donna ở đằng xa, người đang nói chuyện với bố, mẹ tôi bình tĩnh nói.

"À, cô Lonbern từ học viện đến đây để đón con đấy."

"Cô ấy tới đón con á?"

"Đúng vậy, giáo viên của con tốt quá phải không?"

"Vâng..."

Nhớ lại tất cả những lần tôi bị cô ấy đánh đập, tôi lúng túng gật đầu. Ở một khía cạnh nào đó, Donna là một giáo viên tốt khi cô ấy quan tâm đến học sinh của mình rất nhiều, tuy nhiên, trong trường hợp này, lý do cô ấy xuất hiện có lẽ là vì một lý do khác, tôi chống tay lên cằm, chìm sâu vào suy nghĩ.

'...Mình đoán là vụ này quá lớn nên cô ấy và học viện không thể không quan tâm'

Xét cho cùng, một con quỷ cấp Tử tước đã bị đánh bại đấy. Thông thường, chuyện này sẽ không gây ồn ào dư luận là mấy, tuy nhiên, thật không may, đây là một trường hợp đặc biệt vì người lập công trong việc đánh bại con quỷ đó là một cậu bé 16 tuổi.

... giới truyền thông không chú ý mới là lạ.

[Một học sinh 16 tuổi lập công giết một con quỷ cấp Tử tước]

Chỉ tưởng tượng đến tiêu đề của tờ báo ngày mai thôi đã khiến tôi đau đầu rồi. Việc Amanda 'giết' Elijah đã đủ tồi tệ rồi, giờ tôi còn liên quan trực tiếp đến cái chết của một con quỷ cấp Tử tước, nên sóng gió mà nó gây ra sẽ lớn hơn rất nhiều.

…chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi rén rồi.

"Ren chúng ta nên đi thôi."

Sau khi trao đổi vài lời với cha tôi, vẫy tay với tôi, Donna gọi từ xa.

"Vâng."

Gật đầu và nhìn mẹ tôi, người vẫn còn vẻ mặt lo lắng, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, rồi nói.

"Mẹ, con phải đi rồi."

"Ừm, mẹ hiểu rồi."

Nhìn Donna từ xa, mẹ tôi gật đầu và tiếp tục lấy ra một thứ gì đó từ chiếc nhẫn bạc kho lưu trữ không gian của mình.

-Fwua!

Ngay sau đó, một chiếc áo hoodie đen xuất hiện trên tay bà ấy và đưa nó cho tôi.

"Đây Ren, cầm lấy cái này. Cái này sẽ vừa với con đấy."

Nhướng mày, tôi nghiêng đầu nhìn chiếc áo hoodie trên tay bà ấy.

"Áo hoodie hả?"

Gật đầu nhiều lần, mẹ tôi vỗ nhẹ vào chiếc áo hoodie trên tay với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mhm, con sẽ cần cái này đấy"

"Dạ được thôi..."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, tôi gật đầu và nhận chiếc áo hoodie. Có điều gì đó nhắc tôi rằng tôi sẽ thực sự cần cái này.

"Ren, đi theo tôi."

Nhìn mẹ lần cuối, tôi nghe thấy giọng nói của Donna từ xa xúc giục tôi đi. Gật đầu, tôi vẫy tay tạm biệt cả bố và mẹ.

"Tạm biệt mẹ, tạm biệt bố, con đi đây."

Đứng bên cạnh bố tôi, mẹ tôi mỉm cười ngọt ngào khi vẫy tay chào tạm biệt.

"Tạm biệt Ren, gọi ngay cho bố mẹ khi con về tới học viện con nhé."

"Đi bình an nhé con trai."

"Dạ con biết rồi"

Vẫy tay tạm biệt bố mẹ tôi, đến trước cổng tòa nhà, Donna dừng bước và nhìn chằm chằm vào chiếc áo hoodie trên tay tôi. Chỉ vào nó cô ấy nói.

"Trước khi chúng ta rời đi, tôi khuyên cậu nên mặc áo hoodie vào ngay bây giờ đi."

Ngạc nhiên, tôi nhìn Donna và hỏi.

"Ngay bây giờ luôn á?"

Donna gật đầu thật mạnh, nghiêm khắc ra lệnh

"Đúng, ngay bây giờ."

"...được thôi."

Mặc dù bối rối, tôi làm theo lời Donna và mặc áo hoodie vào. Mặc dù tôi biết rằng có các phóng viên bên ngoài, nhưng nhìn thấy sự nghiêm trọng trên khuôn mặt của cả mẹ tôi và Donna, tôi hiểu tình hình bây giờ có thể tồi tệ hơn tôi nghĩ.

"Đây, kéo mũ xuống."

Sau khi mặc chiếc áo hoodie vào, nhìn chằm chằm vào tôi trong vài giây và nghiêng người lại gần tôi hơn, Donna đưa tay ra phía trước khi cô ấy kéo chiếc mũ trùm đầu xuống để che mặt tôi.

Khi cô ấy làm vậy, mặt cô ấy cách mặt tôi vài inch khiến tôi mất có chút ngại ngùng. May mắn thay, điều này không kéo dài lâu khi Donna nhanh chóng lùi lại vài bước và mỉm cười. Đặt tay lên tay nắm cửa, cô hỏi.

"Cậu sẵn sàng chưa?"

Gật đầu, tôi nghiêm túc nói.

"Sẵn sàng."

"Được rồi..."

-Lạch cạch!

Mở cửa tòa nhà, vừa bước ra ngoài với một bầu trời trong xanh không một gợn mây, tôi hiểu ngay tại sao mọi người lại nhắc tới chiếc áo hoodie mãi vậy.

-Nháy! -Nháy! -Nháy!

"Cậu Dover nhìn qua đây!"

"Cậu Dover, có đúng là cậu đã giết một con quỷ cấp Tử tước không?"

"Cậu Dover, cậu có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua không?"

"Cậu nghĩ gì khi giết một con quỷ cấp Tử tước?"

"Cậu thực sự có thể giết một con quỷ cấp Tử tước hay cậu đang cướp công từ người khác?"

Với tiếng nháy máy ảnh phát ra từ bên trái và bên phải của tôi, các phóng viên xuất hiện ở khắp mọi nơi khi họ bao vây khu vực tôi đang đứng. Kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, tôi thầm chửi rủa.

'Haiz, vãi thật.'

Điều này kinh khủng hơn tôi nghĩ. Thích thú nhìn tôi từ bên cạnh, Donna quan sát các phóng viên đang đợi bên ngoài khi đôi mắt màu thạch anh tím của cô ấy hơi sáng lên.

Vừa cất tiếng, giọng nói lanh lảnh và dễ chịu của cô ấy truyền đến tại của tất cả phóng viên ở đấy.

"Làm ơn tránh ra đi".

Ngay lập tức, như thể mọi người đều biến thành thây ma, tuân theo mệnh lệnh của cô ấy, mọi người lùi lại một bước và mở đường cho Donna và tôi.

"Đi nào..."

Há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, tôi tự nhắc nhở mình đừng bao giờ đắc tội với cô ấy.

...Chuẩn rồi.

Chắc chắn không nên, chỉ cần một lời nói thôi và tôi sẽ trở thành con rối của cô ấy.

….Thật quả là một người phụ nữ đáng sợ.

Mặc kệ, tôi đi theo Donna đến một khu vực khá hẻo lánh. Dừng bước và lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu đen từ kho lưu trữ không gian của mình, Donna đi về phía một chiếc xe đạp màu đen.

Leo lên xe đạp và vỗ vào ghế sau, cô liền nói.

"Không chê cô nghèo lên xe cô đèo."

Nhìn Donna trong vài giây khi đầu óc tôi như đóng băng, tôi mở miệng mà không thốt ra được lời nào.

...nghiêm túc à?

Đội mũ bảo hiểm vào, Donna quay đầu về phía tôi một lần nữa và hỏi.

"Cậu muốn đi đâu, về nhà của cậu trước hay về học viện luôn?"

Nhìn Donna một cách chết lặng, một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi. Có phải cô ấy thực sự không hiểu những những rối bời tâm tư trong lòng tôi, mặc dù đúng là tôi cứng hơn nhiều so với hồi tôi mới đến Lock và do đó bây giờ có thể không bị ảnh hưởng bởi sự quyến rũ của cô ấy... nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn thoát khỏi những suy nghĩ đen tối đó!

Cuối cùng, tôi chỉ có thể cố gắng đóng băng trái tim mình, loại bỏ tất cả những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi tâm trí. Sau khi trấn an bản thân lại, tôi đề nghị.

"Chúng ta hãy đến học viện đi."

Kế hoạch ban đầu của tôi là trở về nhà với bố mẹ để đón Angelica và đưa cô ấy đến học viện cùng tôi. …nhưng có vẻ như tôi sẽ phải đổi kế hoạch. Tôi sẽ để Angelica ở với bố mẹ tôi trong một tuần, tôi sẽ đón cô ấy vào tuần tới.

Theo một cách nào đó, điều này sẽ tốt hơn vì dù sao thì Angelica cũng cần phải vượt qua cấp bậc Tử tước. Nếu cô ấy làm điều đó ở Lock, cô ấy rất dễ bị bại lộ vì không thể kìm nén được năng lượng ma quỷ bên trong cơ thể mình. Do đó, điều này có lợi cho cô ấy hơn. Ngoài ra, trong khi chờ đợi, cô ấy có thể bảo vệ Nola và bố mẹ tôi.

"Được rồi, giữ chặt lấy."

Gật đầu và ngồi xuống băng sau của chiếc xe đạp và đặt tay lên vòng eo thon thả và mềm mại của Donna, tôi khế lẩm bẩm.

"...oh quá đã."

-Vút!

Ngay sau đó, chiếc xe đạp từ từ tăng tốc và lao vào những con phố đông đúc của thành phố Ashton.

KangMin
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.