Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân cờ mới [1]

Phiên bản Dịch · 2029 chữ

Bên trong không gian trắng buốt là một người đàn ông cao lớn với bộ râu dài màu xám với mái tóc trắng dài ngang vai buông nhẹ trên bờ vai rộng.

Tấm lưng cao sừng sững kiêu hãnh như một ngọn núi bất động, cơ bắp dù đã có tuổi nhưng dường như không hề có dấu hiệu lão hóa bởi ẩn chứa trong đó là một nguồn sức mạnh vô hạn.

Đứng cởi trần chỉ độc mỗi chiếc quần dài màu nâu đã sờn, trong khoảng không trắng xóa, một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay người đàn ông.

Nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay, cơ bắp của ông lão phình ra. Những đường gân xanh của ông ta liên tục ngọ nguậy khi lưng ông mở rộng tạo ra một cái bóng lớn phủ lên khu vực trước mặt ông.

“Huuuuu…”

Thở ra, không khí đục ngầu thoát ra khỏi miệng khi ông siết chặt thanh kiếm hơn.

-Slash!

Sau đó, âm thanh từ bàn tay của ông ta từ từ chém vào không khí vang vọng khắp không gian.

Mỗi cử động của ông đều để lại dư ảnh mỗi khi tay ông cử động. Có cảm giác như thể có một ảo ảnh khác đang bắt chước chuyển động của ông ta với tốc độ chậm hơn.

-Slash! -Slash!

Sau nhát chém đầu tiên là nhát thứ hai, rồi nhát thứ ba, nhát thứ tư... và một lúc sau, đến nhát thứ sáu mươi tư.

-Tssssssss

Giơ thanh kiếm lên không trung, sau lưng, ông lão nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay khi lực siết của ông ta siết chặt hơn. Các đường gân trên tay và cơ bắp càng nổi rõ hơn khi hơi nước từ từ bốc lên từ cơ thể đó.

Ngay sau đó, cơ thể của người đàn ông bắt đầu co lại, tóc trở nên trắng hơn và da thậm chí còn nhăn nheo hơn trước. Vài giây sau, cơ bắp của ông lão co rút lại hoàn toàn. Để lại đằng sau một con người già nua khác xa so với trước đây.

-Tssssssss

Đối mặt với những thay đổi xảy ra với cơ thể mình, khuôn mặt của ông lão vẫn kiên định. Giữ chặt thanh trường kiếm trong không trung, dáng người yếu ớt nhưng kiên định của ông lão nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt mình một cách dữ dội. Ánh mắt đầy quyết tâm và điên cuồng của ông nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt.

“Gyaaaaa-!”

Gào lên bằng tất cả sức lực của mình, ông lão chém xuống..

-Kacha!

Sau khi ông lão chém, mọi thứ như thể bị đóng băng.

Ngay sau đó, khoảng trắng biến mất và thế giới bắt đầu sụp đổ...

“Guuuuaah-!”

Mở to mắt, Kevin ngồi thẳng dậy khi cậu ta hét lên.

“Trời ạ, cậu đừng có gào lên như thế!”

Lấy tay bịt tai, tôi không khỏi trừng mắt nhìn Kevin, người dường như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài.

“Huh?”

Nghe thấy giọng nói của tôi, Kevin chớp mắt vài lần, xoa bóp trán. Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều nằm trong tâm trí của mình, Kevin liếc nhìn tôi và hỏi.

“Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?”

Nhìn đồng hồ, tôi trả lời.

“Khoảng hai giờ? Nếu chúng ta tính cả sáu giờ cậu ở trong ngục tối, tôi đã dành gần như tám giờ ở nơi này.”

Khi tôi nói, sự khó chịu trong giọng nói của tôi không thể che giấu được.

Ý tôi là, tôi đã đợi gần tám giờ theo đúng nghĩa đen. Nếu không có những bức tượng gargoyle giúp tôi giải trí, tôi đã chán chết từ lâu rồi.

Trên thực tế, đã có lúc tôi muốn đánh thức Kevin dậy nhưng dù tôi có cố gắng làm gì để đánh thức Kevin, cơ thể cậu ta vẫn không chịu nhúc nhích. Dù là đá, tát hoặc gào lên, cũng không có tác dụng gì.

Dùng hết mọi cách, cuối cùng tôi đành bỏ cuộc và ngồi xuống đầu hàng.

Ngồi thẳng dậy, Kevin hỏi .

“Chúng ta đang ở đâu?”

Thấy Kevin vẫn còn lơ ngơ vì những gì cậu ta đã trải qua, tôi chỉ về phía cánh cổng màu tím và nói.

“Chúng ta vẫn đang ở lối vào của cánh cổng”.

“Lối vào?”

Nhìn xung quanh, Kevin nhanh chóng nhận ra rằng cậu ta thực sự đã quay trở lại bên trong hang động dẫn đến cánh cổng.

Liếc nhìn cánh cổng màu tím tỏa sáng rực rỡ, trên mặt Kevin hiện lên vẻ phức tạp. Khi cậu nhớ lại ông lão trong giấc mơ, cậu không thể không hỏi chính mình

“Đó có thật sự là kiếm kỹ Levisha ư?

Sau khi đi qua vô số con đường mòn, Kevin bất tỉnh và thấy mình đang ở trong một thế giới màu trắng kỳ lạ, nơi có một ông lão đang đứng. Ngay sau khi ông ta xuất hiện trên thế giới, Kevin đã chứng kiến ông thực hiện mọi kiếm thức của kiếm kỹ Levisha.

Bao gồm cả kiếm thức cuối cùng ...

Kiếm thức thứ sáu mươi tư, và cũng là thức cuối cùng của kiếm kỹ Levisha.

Nhớ lại đòn tấn công thứ sáu mươi tư được thực hiện bởi Đại sư Levisha khi dùng hết sinh lực của mình để thực hiện, Kevin không khỏi rùng mình khi tự nghĩ.

‘Mình có làm được không nhỉ?’

Nhắm mắt lại, Kevin tưởng tượng mình đang thực hiện sáu mươi tư tư kiếm thức...

Nhắm mắt lại, cậu cố nhớ lại cảm giác mà Đại sư Levisha cảm thấy khi thực hiện kiếm thức cuối cùng. Từ chuyển động cơ bắp, nhịp thở, phong thái của ông ấy... Kevin cố nhớ lại mọi thứ mà cậu ta thấy trong giấc mơ của mình.

Bây giờ đầu óc đã minh mẫn, cậu cố gắng hết sức khắc ghi từng chi tiết nhỏ vào trong não. Ngay sau đó, Kevin hình dung mình sẽ thực hiện sáu mươi tư thức.

...Tuy nhiên, ngay sau thức thứ tám, lông mày của kevin nhíu chặt lại. Như thể cậu ta liên tục luyện tập kiếm kỹ Levisha trong tâm trí, điều duy nhất Kevin có thể hình dung là cơ thể anh ấy sẽ nổ tung thành hàng triệu mảnh ngay sau khi cậu ấy hoàn thành thức thứ tám.

Kiếm thức thứ tám... đó là cấp độ hiện tại của cậu ta.

Cau mày khó nhọc, Kevin lắc đầu.

Cậu ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi trước khi có thể tiến gần đến việc thực hiện kiếm thức thứ sáu mươi tư.

Hơn nữa, không giống như Đại sư Levisha, người đã phải hy sinh mạng sống của mình để thực hiện kiếm thức đó, Kevin muốn làm điều đó mà không phải hy sinh sinh lực của mình... cậu ta muốn hoàn thiện nó.

“Oy, trả lời tôi đi.”

Giật Kevin ra khỏi dòng suy nghĩ là giọng nói khó chịu của tôi.

“Huh?”

“Tôi không biết cậu bị gì, nhưng nếu tôi đến lớp muộn, tôi sẽ gặp rắc rối, nên nhanh lên và chuẩn bị sẵn sàng đi. Chúng ta chỉ có một ngày để quay lại học viện.”

“Oh, xin lỗi. Đi thôi.”

Gật đầu, Kevin nhớ ra rằng các ngày mai sẽ bắt đầu vào học lại. Vì thế, không phàn nàn, Kevin đứng dậy và vỗ nhẹ vào cơ thể mình.

Sau khi chắc chắn rằng mình không quên bất cứ thứ gì, nhìn vào Kevin, tôi huých đầu và đi về phía đường hầm dẫn đến cái ao.

“Nhanh lên, không thì chúng ta lỡ chuyến tàu bây giờ.”

“Tới đây...”

Gật đầu, Kevin đi theo tôi về phía con đường.

Tuy nhiên, ngay khi chuẩn bị rời đi, Kevin nhớ lại một điều. Dừng bước và quay lại, cậu cúi đầu trước cánh cổng và nhẹ nhàng nói

“Cảm ơn ông... tôi đảm bảo sẽ tôn vinh di sản của ông một cách ngoạn mục.”

Sau đó, cậu ta rời đi và đi vào đường hầm tối tăm.

Sự im lặng và yên tĩnh một lần nữa trở lại trong môi trường xung quanh.

-Kacha!

Tuy nhiên, vài giờ sau khi Kevin rời đi, màu tím xung quanh cổng bắt đầu dao động điên cuồng khi mọi thứ bắt đầu rung chuyển.

-Rầm!

Hang động rung chuyển và mọi thứ bắt đầu từ từ vỡ vụn khi những tảng đá lớn rơi xuống đất.

...

Sau gần nửa ngày đi bộ, Kevin và tôi cuối cùng cũng đã ra khỏi ngục tối.

Lần này, vì tôi muốn thoát ra càng nhanh càng tốt, sử dụng cuốn sách, tôi đã tránh mọi nguy hiểm có thể xảy ra và chọn con đường nhanh nhất có thể để thoát ra.

Hơn nữa, tôi biết đường về vì tôi nhớ cách mà chúng tôi đến đây, nên có thể tiết kiệm thời gian do không cần phải liên tục nhìn vào bản đồ.

Vì vậy, không lâu sau khi rời ngục tối, chúng tôi đã quay trở lại thị trấn Rowa.

Rowa là một thị trấn nhỏ có sức chứa 50.000 người và được xây dựng trên sườn núi Clayton.

Thị trấn khá đẹp vì có thể tìm thấy cây xanh ở khắp mọi nơi. Hơn nữa, không khí trong lành và những công trình kiến trúc đẹp mắt của thị trấn khiến nơi đây trông vô cùng đáng yêu.

Những ngôi nhà quét vôi lấp đầy thị trấn đặc biệt cuốn hút, nhưng đó không phải là điều thực sự khiến thị trấn này nổi bật. Không, mà đó là các cấu trúc được xây dựng trực tiếp vào các vách đá xung quanh khu vực sườn núi Clayton. Điều này dẫn đến một khối đá tự nhiên tuyệt đẹp treo trên các con phố, mang lại bóng mát và tầm nhìn tuyệt vời cho những ngọn núi và phong cảnh bên dưới.

Ngắm cảnh và tản bộ dọc theo những con đường lát đá ở Rowa, Kevin liếc nhìn tôi và hỏi.

“Mấy giờ tàu chạy?”

Kiểm tra đồng hồ, tôi bình tĩnh trả lời

“...khoảng một giờ nữa.”

Gật đầu và đặt tay lên cằm khi chìm vào trầm ngâm, Kevin suy nghĩ một lúc trước khi đề nghị.

“Vậy chúng ta có nên đợi ở ga xe không?”

Tương tự đặt tay lên cằm, tôi gật đầu.

“Hmmm, vậy đợi thôi.”

Mặc dù chúng tôi có thể đi ăn ở một nhà hàng gần đó, nhưng vì tàu chạy trong một giờ nữa, nên tốt hơn hết là đi thẳng đến ga tàu.

Không muốn lỡ chuyến tàu vì tốn thời gian ăn. Hơn nữa, ngay từ đầu tôi cũng không đói đến thế.

Khi chúng tôi đang đi, nhìn xung quanh, tôi không thể không nhận thấy rằng ngày càng có ít người trên đường phố.

...Ngay sau đó, vài phút sau khi tôi nhận thấy sự thật này, không có ai trong tầm mắt của chúng tôi hết. Mọi thứ đều hoang vắng. Gần như thể mọi người trên thế giới này đều biến mất.

Nhíu mày thật sâu, tôi không khỏi nói.

“Sao xung quanh lại im ắng thế này?”

Liếc nhìn xung quanh, Kevin cũng nhận thấy những thay đổi khi một vết hằn sâu ở chân mày xuất hiện trên mặt cậu ta.

—Vuam!

Sau đó, một mái vòm vô hình lớn xuất hiện bao phủ khu vực mà Kevin và tôi ở. Nhìn thấy mái vòm, Kevin hét lên và nhanh chóng triệu hồi thanh kiếm của mình và thủ thế.

“Một chiều không gian... chết tiệt, chúng ta bị phục kích rồi!”

Mở to mắt, tôi không khỏi sững người trong tích tắc. Ngay sau đó, nhìn Kevin bên cạnh đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu, tôi không khỏi nghĩ đến bản thân mình ...

‘...Tại sao lại xảy ra chuyện này? Cảnh này chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết mà?’

Zi
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.