Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hầm ngục ẩn [5]

Phiên bản Dịch · 2181 chữ

"Cậu..."

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ren trong vài giây, Kevin không tìm được lời nào để nói. Mặc dù cậu ta có một chút linh cảm về sức mạnh của Ren, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cậu ta thật sự không thể thốt nên lời nào cả.

...Quá nhanh.

Đúng vậy, cực kỳ nhanh chóng và hiệu quả.

Mặc dù sự chú ý của cậu ta không hướng về Ren vào thời điểm cậu ta tấn công, nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả những con thằn lằn bóng đêm đều đã bị giết.

...không hề sống sót dù chỉ một con.

Mười một con thằn lằn đêm bị chém gọn gàng trong nháy mắt. Một điều mà cậu sẽ mất khá nhiều thời gian để làm được.

Nhớ lại đòn tấn công nhanh như chớp từ phía sau mình, Kevin không khỏi thầm nghĩ.

‘Liệu mình có thể chặn chiêu đó được không nhỉ?'

Nhắm mắt lại, Kevin hình dung mình cố chống đỡ đòn tấn công đó. Cuối cùng, sau vài giây, cậu chỉ lắc đầu.

Cậu ta không biết. Có lẽ khi cậu ấy hoàn toàn đề cao cảnh giác thì có thể làm được, nhưng... nếu cậu ấy chỉ cần lơ là trong giây lát.

Dừng suy nghĩ của mình ở đó, Kevin không muốn nghĩ thêm về nó nữa. Chỉ nghĩ đến việc cậu ta phải đối mặt với đòn tấn công nhanh như chớp đó thôi đã khiến cậu ta rùng mình.

"Hừ. . ."

Hít một hơi thật sâu và nhìn Ren đang đi phía trước, Kevin có rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng cậu không nói ra. Ai cũng đều có bí mật của riêng mình, và cậu ấy biết sự thật này hơn bất kỳ ai khác.

Rốt cuộc, cậu ta đang che giấu một bí mật khá lớn ...

Mặc dù không biết tại sao Ren lại cố gắng che giấu sức mạnh của mình, nhưng Kevin biết rõ hơn bất kỳ ai rằng chỉ cần im lặng và tiếp tục.

"Nào, đường vẫn còn dài đấy."

Liếc nhìn Kevin đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một nụ cười nhỏ nhẹ xuất hiện trên môi tôi.

Biết tính Kevin, rất có thể cậu ấy đang so sánh mình với tôi. Đó là thói quen của cậu ấy. Dù là bạn hay thù, cậu ấy sẽ luôn so sánh sức mạnh của mình với người khác.

Nó cứ như được khắc vào sâu trong đầu của cậu ta vậy, tư duy luôn muốn so sánh mình với người khác và xem ai hơn ai.

Lắc đầu, tôi chỉ cười khổ.

'...Mình đã quá già để giống vậy.’

Mặc dù tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng tôi không có đầu óc nhiệt huyết như các thanh niên đó. Có thể là thỉnh thoảng tôi như vậy, nhưng thường thì tôi thích giữ bình tĩnh hơn.

Mặc dù khi mới đến thế giới này, tôi không hề bình tĩnh, nhưng khi tôi thích nghi với nơi này, bằng cách nào đó tôi đã lấy lại được sự tự tin và trở nên điềm đạm hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thì cũng có vẻ như cậu ấy đã hiểu sai về mức độ sức mạnh thực sự của tôi. Mặc dù những con thằn lằn đêm quả thực sự là những sinh vật khó giết đối với cậu ta, nhưng chúng rất dễ giết đối với một người như tôi, người có tốc độ ra đòn nhanh đến bất khả thi.

Dù gì đi nữa, nó cũng không thực sự quan trọng. Tôi chỉ muốn vượt qua ngục tối này càng nhanh càng tốt thôi.

Rốt cuộc, tôi có rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho nhiều công việc mà tôi phải hoàn thành vào cuối tháng này.

Vì vậy, liếc nhìn Kevin, tôi tăng tốc.

"Nhanh lên, chúng ta còn có nửa ngày đi đường nữa đấy..."

Cứ như vậy, trong khoảng năm giờ tiếp theo, Kevin và tôi nhanh chóng di chuyển quanh ngục tối và giết bất kỳ con quái vật nào cản đường chúng tôi.

Tất nhiên, bất cứ khi nào chúng tôi giết chết một con quái vật hạng , tôi sẽ nhanh chóng lột da nó và tìm thử xem nó có lõi hay không. Tuy nhiên, hôm nay vận may đã không đứng về phía tôi.

Chà, đó là những gì tôi tưởng cho đến khi...

“Kyuuuuuueee—!”

Một tiếng kêu vang đầy tuyệt vọng vang vọng khắp khu rừng khi Kevin xuất hiện trên đầu một con quái vật lớn giống dơi.

Liếc nhìn con dơi khổng lồ đang nằm chết trên mặt đất, liếc nhìn tôi, Kevin hỏi.

"Đây là con cuối cùng phải không?"

"Yup, bây giờ tránh sang một bên giùm nào."

Gật đầu, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, tôi vui vẻ đi về phía con dơi và đâm vào ngực nó.

-Xẹt!

Nhìn tôi lột da con dơi, Kevin chỉ biết lắc đầu.

Trong số hàng trăm con quái vật họ đã giết, không con nào có lõi cả. Nếu có một điều mà cậu ta học được từ lớp học của Gilbert thì đó là việc tìm ra lõi quái vật cũng khó như trúng xổ số vậy. Cơ hội gần như là bằng không.

“Bỏ cuộc đi, xác suất tìm được lõi rất nhỏ nên tốt hơn là cậu nên b—”

—Vuum! —Vuum!

Ngay khi Kevin đang bảo tôi từ bỏ, tôi kéo một vật giống như quả cầu màu tím liên tục phát ra ánh sáng rực rỡ, và tôi nhướn mày về phía Kevin và nở một nụ cười nhếch mép.

"Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?"

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhếch mép cười của tôi, một đường gân nổi lên trên trán Kevin. Cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.

"Xin chúc mừng..."

"Mhhhm"

Hài lòng gật đầu, tôi không khỏi chậm rãi vuốt ve quả cầu màu tím trong tay. Cuối cùng chỉ số may mắn hạng E+ của tôi mãi cũng chịu phát huy tác dụng.

...hay đây là do chỉ số may mắn của Kevin ta?

Dù là gì đi nữa, đặt quả cầu vào không gian chiều của tôi, tôi vui vẻ đi về phía khu rừng.

"Đi thôi nào."

Đi bộ thêm hai trăm mét, Kevin không khỏi hỏi.

"Chúng ta còn phải đi bộ bao lâu nữa thế? Tôi nghĩ chúng ta đã đi được một nửa ngục tối rồi chứ hả?"

Dừng bước trước một khu vực rộng lớn mọc đầy những dây leo xanh um tùm, ngồi xổm xuống và đặt tay lên sàn, sau vài giây im lặng, ngước nhìn Kevin, tôi chậm rãi nói.

"Thực ra thì chúng ta đã đến rồi đấy."

"Chỗ này á?"

Nhìn xung quanh, Kevin bối rối khi tất cả những gì cậu thấy là dây leo và cây cối rậm rạp ở khắp mọi nơi. Trên thực tế, thảm thực vật ở đây dày đặc đến mức cậu thậm chí không thể nhìn thấy mặt trời.

"...Tôi có nhìn thấy gì đâu."

Tôi đứng dậy, bẻ cổ nói.

"Đó là bởi vì cậu chưa thể nhìn thấy nó."

-Vút! Vút!

Rút thanh kiếm của mình ra, sau đó tôi tiếp tục tấn công những dây leo lớn.

Cứ như thế, trong năm phút tiếp theo, tôi liên tục chặt những dây leo lớn trước mặt. Ngay sau đó, cả tôi và Kevin bắt đầu nghe thấy một âm thanh ầm ầm lớn khi mặt đất bên dưới chúng tôi rung chuyển.

Nhìn lên phía trước, và thấy một ánh sáng nhỏ xuất hiện từ những kẽ hở của dây leo, rồi một nụ cười nở ra trên khuôn mặt tôi.

"Đây rồi."

-Xẹt!

Chém thêm một nhát nữa, khung cảnh trước mặt tôi và Kevin lại thay đổi một lần nữa khi một thác nước lớn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

-Ầm!

"Là thác nước sao?"

"Chuẩn rồi."

Kevin và tôi nhìn một thác nước khổng lồ xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nhìn lên, cuối cùng chúng tôi cũng có thể nhìn thấy mặt trời chiếu xuống mặt đất một lần nữa.

-Róc rách!

Tiếng nước rơi xuống và đập vào những tảng đá cứng trên mặt đất, một cầu vồng nhỏ xuất hiện trong khu vực. Đây thực sự là một cảnh tượng mê hoặc lòng người.

Tỉnh lại khỏi cơn mê, Kevin nhìn quanh và hỏi.

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

Liếc nhìn Kevin, tôi cởi áo và quần ra, không do dự, tôi nhảy xuống cái ao nhỏ bên dưới thác nước.

"...Còn gì khác ngoài bơi lội nữa?"

Ngay sau khi tôi nói những lời đó, lặn sâu xuống nước, tôi cảm thấy da mình như nhói lên vì cảm giác lạnh buốt của làn nước lướt qua da.

Nghiến răng dưới nước, tôi đợi Kevin cũng lặn xuống.

-Splash!

Không một phút sau, bóng dáng của Kevin xuất hiện bên cạnh tôi dưới nước. Dùng tay ra hiệu cho cậu ta đi theo, tôi bơi ếch về phía vùng nước sâu hơn.

Khi tôi bơi, hiện ra trước mắt tôi là một đường hầm nhỏ màu đen. Liếc nhìn Kevin phía sau và chắc chắn rằng cậu ấy đang đi theo mình, tôi chỉ về phía đường hầm và bơi vào đó.

Nhìn vào đường hầm, Kevin gật đầu và đi theo tôi.

...

- Splash! - Splash!

Bên trong một hang động tối tăm, mặt hồ yên tĩnh đã nhiều năm đột nhiên gợn sóng lăn tăn khi hai cái đầu lớn từ dưới mặt nước trồi lên.

"Hựuuuuu!"

"Hựuuuuu!"

Xuất hiện từ bên dưới mặt nước, tôi cùng với Kevin đang cố hớp thật nhiều không khí khi chúng tôi nổi trên mặt nước.

"R-Ra ngoài thôi, lạnh quá."

Răng va vào nhau lập cập, tôi bơi về phía mép ao và nhanh chóng lên khỏi mặt nước.

lên khỏi mặt nước, tôi rùng mình lẩy bẩy vì lạnh buốt xương.

Ngay lập tức lấy một chiếc khăn từ không gian chiều của tôi, tôi lau khô người và mặc quần áo.

Sau khi chắc chắn rằng tôi đã mặc xong quần áo, quay sang Kevin, người cũng đã mặc lại quần áo chỉnh tề, tôi gật đầu với cậu ấy và tiến sâu hơn vào trong hang.

"Được rồi, đi theo tôi, chúng ta gần đến đó rồi."

"Được rồi..."

Lau khô tóc bằng khăn tắm, Kevin gật đầu và đi theo tôi vào một con đường tối tăm bên trong hang động.

Khi chúng tôi đi sâu hơn vào trong hang, sau năm phút, một nguồn năng lượng ma thuật mạnh mẽ có thể cảm nhận được trong không khí. Càng đến gần, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.

—Vút!

Mở to mắt, cảm nhận được nguồn năng lượng ma thuật mãnh liệt, Kevin nhìn tôi và tôi gật đầu đáp lại.

"Chúng ta đến rồi đấy."

Sau đó, rẽ phải của hành lang, một cánh cổng lớn màu tím xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tuy nhiên, trái ngược với một cánh cổng thông thường, cánh cổng này rõ ràng có dấu hiệu của sự can thiệp của con người khi những cây cột đen dày xuất hiện ở hai bên cùng với một số bức tượng cao trông có vẻ như là gargoyle.

Dừng lại trước cổng lớn, tôi xoa xoa tay nói.

"Welp, tôi chỉ đến đây được thôi."

Khẽ gật đầu, không rời mắt khỏi cánh cổng, Kevin mở miệng và khẽ hỏi.

"...đây là nơi tôi có thể tìm bộ kiếm nghệ thuật đó ư?"

Gật đầu, tôi nhắc nhở thêm cho cậu ta.

"Ừ, hãy chắc chắn rằng cậu làm theo hướng dẫn mà tôi đã nói với cậu trên đường đến ngục tối, chỉ tìm cuốn sách vàng ở trung tâm của cung điện và đừng đi bất cứ nơi nào khác vì tôi không thể kiểm soát được..."

Ngẩn ngơ nhìn ra cổng, hầu hết lời nói của tôi đều lọt từ tai này sang tai kia của cậu ta. Nhận thấy điều này, tôi đành thở dài và ngừng nói.

"Tôi đi đây."

Thấy tôi nói xong, Kevin bước một bước về phía cổng.

"Bye."

Mỉm cười bất lực, tôi vẫy tay với cậu ta.

Tuy nhiên, ngay khi Kevin chuẩn bị bước vào, sực nhớ ra điều gì đó, Kevin quay lại và nhìn thẳng vào mắt tôi. Nghiêm túc gật đầu, cậu ta trịnh trọng nói.

"Cảm ơn, nếu tôi thực sự có được bộ kiếm thuật đó, tôi sẽ thực hiện phần mình đã hứa."

Mỉm cười mà không trả lời, tôi nhìn Kevin sau đó bước vào cổng.

—Vút!

"Huamm..."

Nhìn bóng dáng Kevin biến mất vào trong cánh cổng, tôi ngáp dài và dựa vào một trong những bức tượng cạnh cổng.

‘Chắc sẽ tốn hơi lâu xíu đây...'

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.