Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sỉ nhục [4]

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

"Không ngờ ngươi lại thấp hèn đến mức dám đả thương nghiêm trọng một học viên chỉ vì ngươi không thể chấp nhận thất bại của mình..."

"Hừm."

Dưới áp lực khủng bố của Donna, Gilbert vẫn hiên ngang ngẩng cảo đầu. Bất kể gã ta có làm gì đi nữa, gã tin rằng miễn là gã không giết Kevin thì gã vẫn sẽ ổn thôi... và gã ta cũng không làm gì sai cả. Liếc nhìn các giáo sư trên khán đài, Gilbert biết rằng nếu gã vượt quá giới hạn thì tất cả họ sẽ can thiệp.

Nhìn thấy bọn họ ngồi một cục tức là gã vẫn chẳng bị làm sao cả. Mỉm cười với chính mình, Gilbert bất chợt nghĩ.

'...Bọn họ làm gì có gan để đụng đến mình!'

Nhận thấy nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt của Gilbert, Donna tức giận hét lên.

"Trả lời ta ngay!"

Liếc nhìn Donna, với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt trong khi gã ta cao giọng trả lời

"Trả lời gì? Tôi đã để cảm xúc lấn át lý trí và tôi đã đi quá đà thật..."

Quay người về phía khán giả, Gilbert cúi đầu xin lỗi mọi người. Khi nói, giọng gã thỉnh thoảng lại run run, dường như gã đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.

"Tôi xin lỗi vì đã để mọi người phải nhìn thấy tôi trong tình trạng tồi tệ này. Khi tôi thấy Kevin, tôi đã nhớ đến một người bạn của mình trong quá khứ và mất kiểm soát...Tôi thật sự xin lỗi."

Ngay khi những lời của Gilbert vừa dứt, sau vài giây im lặng, một làn sóng ủng hộ từ đám đông vang lên.

"Chúng tôi hiểu mà."

"Vâng, đó chỉ là một sai lầm nhất thời thôi."

"Dù sao thì Kevin cũng có chết hay gì đâu!"

Ngồi xuống khán đài, tôi lắc đầu. Mặc dù có vẻ như đám đông đang ủng hộ Gilbert, nhưng trên thực tế, họ là những người thuộc phe của gã ta hoặc những người muốn lấy lòng gã.

Một số người trong đám đông cũng rất ghét Kevin vì cậu ta quá xuất sắc... Cuối cùng, không ai đặc biệt quan tâm đến những gì đã xảy ra với Kevin.

“Vớ vẩn!”

Đứng giữa không trung, tiếng hét giận dữ của Donna làm rung chuyển cả nơi này. Chỉ vào Gilbert, luồng khí màu tím xung quanh cô ấy thậm chí còn đậm hơn.

"khụ..."

"Một tên vô lại không biết chút xấu hổ!"

Kết tụ mana vào mắt, Donna chuẩn bị sử dụng một trong những kỹ năng của mình vào Gilbert, tuy nhiên, ngay trước khi cô có thể sử dụng kỹ năng đó, nhiều người hướng dẫn bay lên khán đài và dừng lại ngay trước mặt cô.

"Dừng lại đi!"

"Giáo sư Donna xin hãy bình tĩnh lại."

"Xin đừng làm gì đó dại dột, giáo sư Donna".

Nhìn chằm chằm vào những giáo sư trước mặt cô với vẻ ghê tởm, luồng khí màu tím xung quanh cô không giảm đi một chút nào. Trong thực tế, nó chỉ càng mạnh hơn.

Khi quần áo của cô ấy quật dữ dội, đôi mắt thạch anh tím sáng ngời của cô nhìn chằm chằm vào mọi người trước khi nói.

"Tốt, tốt, tốt, học viện của chúng ta thấp hèn đến mức này rồi nhỉ? Chỉ can thiệp khi Gilbert gặp nguy hiểm chứ không thèm làm bất cứ điều gì khi gã ta nổi điên với Kevin vài giây trước nhỉ?"

Dưới áp lực khủng bố của Donna, tất cả các giáo sư đều cố gắng hết sức để chịu đựng áp lực đó khi họ cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại.

"Vâng, chúng tôi có thấy, nhưng giáo sư Donna, xin vui lòng nhìn xung quanh mình đi... xin hãy bình tĩnh lại và chúng ta hãy nói chuyện ở một nơi nào đó riêng tư hơn."

Chỉ về phía đám đông, một trong những người hướng dẫn không thể không nói

"Gì?"

Cau mày, Donna nhìn quanh mình...

Mọi người trong đám đông nhìn chằm chằm vào cô ấy với nhiều cảm xúc khác nhau hiện trên khuôn mặt của họ... kinh ngạc, sợ hãi và ngạc nhiên. Tất cả các loại cảm xúc khác nhau xuất hiện trên nhiều học viên bên dưới cô. Trên khán đài, một số học viên đổ mồ hôi đầm đìa và thở hồng hộc do sức mạnh ma thuật khủng bố phát ra từ Donna.

"Hừ. . ."

Hít một hơi thật sâu, Donna rút lại sức mạnh của mình và lườm Gilbert.

"...chỉ vì ta lùi lại không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Cảm thấy áp lực xung quanh tiêu tan, một số giáo viên không khỏi thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn cô.

"Cảm ơn, Dona"

"Cảm ơn cô."

"Hừm."

Khịt mũi, Donna nhìn Gilbert lần cuối trước khi từ từ bay xuống từ không trung và đi về phía Kevin hiện đang được một số y tá điều trị.

"Mình đoán chương trình đến đây đã kết thúc rồi..."

Nhìn Donna tiến về phía Kevin, tôi đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Cuộc chiến này diễn ra hệt như tôi đã viết.

Đây không phải là một trận đấu tồi, nhưng sau cùng, nó cũng không thực sự thú vị cho lắm.

Không cần phải là Einstein cũng hiểu lý do tại sao Gilbert thua cuộc.

Lý do tại sao gã ta thua chỉ đơn giản là vì gã ta quá muốn làm nhục Kevin nên gã đã trở nên bất cẩn.

Với việc Kevin sử dụng kỹ năng Vượt Giới Hạn ngay lúc gã ta đang mất cảnh giác nên gã đã không thể tự vệ, và do đó dẫn đến thua cuộc. Kịch bản quá chi là cliché luôn.

"Ờ thì..."

Liếc nhanh Kevin, người hiện đang nằm trên cáng và được chăm sóc bởi nhiều y sĩ, tôi đi theo đám đông ra ngoài nhà thi đấu.

‘Hy vọng sớm gặp lại cậu, Kevin...'

...

Một mặt trời hình eclipse màu đỏ rực thắp sáng cả một vùng đất chìm trong biển lửa địa ngục. Những tiếng la hét kinh hoàng và tiếng rên rỉ vang vọng khắp không gian, khi các tòa nhà liên tục đổ nát ra.

-Rầm!

Môi trường xung quanh chìm trong hỗn loạn hoàn toàn khi ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ vẫn còn bùng cháy dữ dội.

Nơi từng là một nơi yên bình thường ngày ở một ngôi làng nhỏ cách thành phố Ashton không xa, đã biến thành địa ngục trần gian.

Những sinh vật khổng lồ với đôi cánh to lớn che khuất mặt trời và nụ cười ác ôn đứng giữa không trung khi chúng ngạo nghễ nhìn mọi thứ bị thiêu rụi mọi thứ bên dưới chúng. Khung cảnh bên dưới chúng là như một bức tranh miêu tả địa ngục vậy.

Chạy dọc theo những con đường đổ nát và ngọn lửa địa ngục, một cặp vợ chồng mang theo đứa con nhỏ tuyệt vọng nhìn trái nhìn phải, với hy vọng không bị ai chú ý đến.

"Hức...hức...Em, mau qua đây đi!"

Rẽ trái một tòa nhà, bế đứa con 5 tuổi trên tay, người đàn ông ra hiệu cho vợ đi theo.

Ngay sau đó, thấy rằng ở pphía xa có một ngôi nhà nhỏ, hai vợ chồng nhanh chóng tìm đường đến đó.

-Lạch cạch!

Người đàn ông dùng chân phá cửa gỗ dẫn vào căn nhà nhỏ rồi nhanh chóng trốn vào bên trong.

Đặt đứa trẻ xuống, người đàn ông đưa ngón tay lên miệng và nghiêm túc nhìn đứa trẻ nhỏ.

"Hừ...hự...Nhớ đừng có phát ra tiếng động gì nha con."

"C-cha, chuyện gì đang xảy ra -"

"Suỵt, làm ơn đấy con... cứ giữ yên lặng và ở yên đây thôi nhé con?"

Bịt miệng đứa trẻ 5 tuổi lại, với hai hàng nước mắt lăn dài trên má, người phụ nữ nhẹ nhàng nói.

"Con đừng phát ra âm thanh gì hết, nhe con."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha mẹ mình, đứa trẻ khẽ gật đầu rồi im lặng nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ. Cứ như thế, trong năm phút tiếp theo, cả bầu không gian chìm trong im lặng tuyệt đối.

...Tuy nhiên, sự im lặng không kéo dài được lâu.

-Bùm!

Mọi người giật thót mình, một tiếng nổ lớn vang lên gần ngôi nhà họ đang ở. Các cửa sổ của ngôi nhà sau đó vỡ tan do hậu quả của cú sốc.

"Xuống ngay!"

Che cả đứa trẻ và người phụ nữ bằng cơ thể của mình, người đàn ông cúi xuống.

"khhhh...ahhhh"

Vài giây sau khi tiếng nổ vang lên, một âm thanh ù ù không ngừng vang lên bên tai mọi người. Vùng vẫy, tấm lưng của người đàn ông giờ đã nhuốm một màu đỏ khi máu và những mảnh thủy tinh xuất hiện trên lưng ông.

"Anh!"

Người vợ run rẩy đưa tay che miệng. Cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động, cô nhẹ nhàng vuốt ve má chồng khi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô.

"Không sao đâu em-"

Ngay khi người đàn ông định trấn an vợ rằng mình không sao thì đằng xa, tiếng bước chân truyền đến làm họ giật mình. Mở to mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau ở lưng, ông vừa hét vừa xô vợ ra.

"Mau chạy đi! Anh giữ chân hắn lại!"

"Không! Johnathan!"

Với vẻ mặt đau khổ, người vợ ra sức phản đối nhưng bị chồng xô ra ngay.

"Mau lên! Đi ngay đi!"

Do dự một giây, không quay đầu lại, người vợ bế đứa con trên tay chạy ra khỏi nhà.

"Kukuku, chúng ta có gì ở đây?"

Ngay sau khi người phụ nữ và đứa trẻ rời đi, từ phía bên kia cánh cửa xuất hiện một chàng trai trẻ với mái tóc vàng dài.

Liếc nhìn chàng trai trẻ, với một màu đỏ dày đặc bao xung quanh cơ thể, Johnathan hét lên.

"Chết đi thằng khốn!"

...

-Lạch cạch!

Bước vào một ngôi nhà khác, người phụ nữ nhìn quanh xem có thứ gì có thể giấu được đứa bé không và nhanh chóng phát hiện ra một cánh cửa sập nhỏ.

"Hên quá."

-Lạch cạch!

Mở cửa sập ra, cô giật mình khi thấy khoảng trống bên dưới cửa sập chỉ vừa một đứa trẻ nhỏ.

Tuy nhiên, thay vì tuyệt vọng, khuôn mặt của người phụ nữ lại hiện lên vẻ nhẹ nhõm.

Với vẻ quyết tâm, cô đặt đứa trẻ vào trong đó.

"Ở yên trong đây nhe con..."

Dù đứa trẻ cố gắng phản kháng vì không muốn xa vòng tay ấm áp của mẹ, lắc đầu và đặt ngón tay lên miệng, cô ấy vẫn nhẹ nhàng nói.

"Đây, trốn ở đây đi con. Dù con có nghe thấy gì thì làm ơn cũng đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào hết... nhé con. Dù không nhìn thấy chúng ta thì cũng đừng gây ra tiếng động nào cả...mẹ và bố sẽ về với con liền, nha?"

"Nhưng m-"

Nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, đứa trẻ cố gắng nói, nhưng cô ấy chỉ đưa tay lên miệng con mình và lắc đầu van xin.

"Làm ơn, mẹ xin con đấy."

Với những dòng nước chảy dài trên má, đứa trẻ cuối cùng cũng gật đầu. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu vẫn im lặng suốt thời gian qua. Cậu đã nhiều lần muốn khóc... nhưng khi nhìn những cảm xúc trên khuôn mặt của cha mẹ cậu khi họ hối hả chạy đi, cậu biết rằng cậu phải mạnh mẽ kìm nước mắt lại.

Mỉm cười với cậu bé, người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve má cậu bé trước khi nói lời tạm biệt chân thành lần cuối.

"Cảm ơn con, và hai ta yêu con."

-Lạch cạch!

Ngay sau đó, đóng cửa sập lại, tầm nhìn của đứa trẻ tối sầm đi. Sau đó, vài phút sau khi cửa sập đóng lại, những tiếng nổ bị bóp nghẹt vang lên không xa nơi cậu ta ở.

Điều này tiếp tục trong một vài phút trước khi dừng lại. Ngay sau đó, cả không gian chìm trong im lặng đến chết người.

Cúi xuống, cậu bé lấy hai tay bịt hai tai, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.

"M-Mẹ ơi, c-cha ơi, trở lại đón con đi mà… mẹ ơi, cha ơi…"

"Ahhhhhh...hức...hức...hức"

Đột ngột tỉnh dậy, Kevin nặng nề hít lấy hít để và tay nắm chặt lấy bộ quần áo trắng trên người. Cảm thấy ẩm ướt bên dưới, Kevin nhận thấy ga trải giường anh đang nằm hiện đang thấm đẫm mồ hôi.

"Á...chết tiệt."

Đưa tay che mắt, Kevin nhớ lại những ký ức mờ nhạt về khoảng thời gian cậu đã mất tất cả.

Cái ngày định mệnh mà cậu mất cả cha và mẹ mình.

Lúc đó cậu chỉ biết bất lực nhìn cha mẹ mình hy sinh mạng sống vì cậu... dù cậu có linh cảm rằng họ sẽ không bao giờ quay trở lại với cậu... cậu vẫn níu giữ vào chút ít hy vọng còn sót lại. Hồi đó, khi mới 5 tuổi, cậu đã ngồi trong bóng tối hàng giờ đồng hồ. Cậu tuyệt vọng chờ đợi cha mẹ quay lại đón mình... tuy nhiên, đáng buồn thay, người tìm thấy cậu lại không phải là bố mẹ mình.

Cảm giác đó.

Cảm giác mà cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cảm thấy lại bỗng trỗi dậy khi cậu nhớ mình đã nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Gilbert đang hướng về phía mình. Lúc đó, cậu đã hoàn toàn bất lực. Nếu không có người can thiệp kịp thời, cậu hẳn đã bị trọng thương rồi.

"Mình...c-cần phải mạnh mẽ hơn!"

Siết chặt tay, Kevin muốn mạnh mẽ hơn. Cảm giác bất lực mà cậu ấy phải đối mặt với Gilbert và kể cả khoảng thời gian tăm tối đó... cậu ấy không muốn phải trải qua cảm giác đó thêm một lần nữa!

Khi Kevin cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, cậu bỗng nhớ lại cuộc trò chuyện vài ngày trước.

'Không phải tôi đã nói với cậu rằng tôi muốn thỏa thuận với cậu sao?'

Nhớ lại những lời đó, Kevin hít một hơi thật sâu.

"huuuu. . . . . ."

Sau một lúc nghiến răng, Kevin đã có câu trả lời của mình.

"Tôi không bao giờ muốn trải qua cảm giác này nữa... vĩnh viễn không bao giờ nữa!"

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.