Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sỉ nhục [2]

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Nhìn chằm chằm vào những con đường đông đúc của thành phố Ashton, bên ngoài trụ sở của nhóm lính đánh thuê Moonlight, hai cá nhân đứng trên cầu thang dẫn đến tòa nhà.

"Cảm ơn vì đã đến."

Phìu

Phì một ngụm khói, Leopold thờ ơ nhìn những người bên dưới. Liếc nhìn Smallsnake từ khóe mắt, ông chậm rãi nói

"Không có gì, dù sao tôi cũng không có bận gì..."

-Tssss!

Ném điếu thuốc trên miệng xuống đất, Leopold giẫm lên nó. Liếc nhìn Smallsnake, ông hỏi.

"Vậy cậu gọi tôi tới đây làm gì?"

Mỉm cười, Smallsnake lấy ra một bản hợp đồng từ chiếc cặp nhỏ màu đen trên tay và đưa cho Leopold. Không chần chừ, cậu đi thẳng vào vấn đề.

"Chúng tôi muốn thuê ông."

Nhướn mày, Leopold nhận lấy hợp đồng từ tay Smallsnake.

"Ồ? Thuê tôi á?"

Xem nhanh tài liệu trong tay, Leopold lông mày không khỏi dựng lên. Lại liếc mắt nhìn Smallsnake có chút nghi hoặc, ông nhịn không được và liền hỏi.

"...lời đề nghị này có thật không?...100,000U một tháng, tôi không đọc nhầm phải không?"

Mỉm cười, Smallsnake gật đầu.

"Sếp của chúng tôi đã đặc biệt yêu cầu ông, và đó là mức giá mà sếp tôi sẵn sàng đưa ra vì ông đấy."

"Tôi á?"

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Đừng hỏi tôi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi".

Dù nói vậy, nhưng Smallsnake bắt đầu hiểu tại sao Ren muốn tuyển dụng ông ấy.

Khi Smallsnake đứng cạnh Leopold, mặc dù thoạt nhìn Leopold có thể bị xem như là một người đàn ông trung niên lười biếng, nhưng khi đứng cạnh ông ta, Smallsnake nhận thấy một vẻ quyết tâm không lay chuyển trên khuôn mặt ông ấy.

Hơn nữa, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ấy cộng thêm khí chất trang nghiêm của ông khiến trông ông như đang chỉ huy mọi thứ. Điều này chứng tỏ cho Smallsnake thấy rằng Leopold là một người từng trải rất nhiều. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu ấy có thể nói rằng ông đã trải qua rất nhiều thất bại trong suốt cuộc đời mình.

Ngay cả Smallsnake, người đã từng gặp rất nhiều người trong quá khứ, cũng cảm thấy rằng có điều gì đó khác biệt ở người đàn ông này. Dù thần thái của ông không quá áp đảo như một số người cậu gặp, nhưng cậu bất chợt tự cảm thấy tôn trọng người đàn ông đó. Giống một người lính cảm thấy tôn trọng vị tướng của chính mình...

‘Bảo sao…’

Khi một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của Smallsnake, kéo cậu ta ra khỏi dòng suy nghĩ của mình là Leopold đập nhẹ hợp đồng lên ngực Smallsnake.

"Xin lỗi nhưng tôi sẽ đành phải từ chối."

"Huh?"

Mở to mắt, Smallsnake không khỏi bối rối nhìn Leopold.

...Theo ước tính hiện tại, ông ấy hiện đang chỉ kiếm được 20.000U mỗi tháng. Mức lương đề nghị 100.000U một tháng của Smallsnake thậm chí còn gấp năm lần số tiền ông ấy hiện đang kiếm được. Hơn nữa, qua những gì cậu tìm hiểu được, ông ấy thậm chí còn không được đối xử tốt ở đây. Thế thì tại sao ông ấy lại từ chối lời đề nghị này?

"Tôi có thể hỏi tại sao ông từ chối lời đề nghị của tôi chứ?"

Khẽ mỉm cười, liếc nhìn đống giấy tờ đã trở lại trong tay Smallsnake, Leopold không khỏi hỏi ngược lại.

"Cậu thấy lời đề nghị đó chứ?"

"Ừ."

"...và cậu nghĩ rằng tôi sẽ đơn giản là chấp nhận nó như vậy thôi à?"

"À..."

Vừa mở miệng, một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt Smallsnake. Liếc nhìn Leopold, cậu ấy nói.

"Ông đang nghĩ chúng tôi là một nhóm lừa đảo phải không?"

Gật đầu, Leopold lục lọi trong túi và lấy ra một điếu thuốc khác từ trong túi.

"Chính xác!"

-Vút! -Vút!

Phìuuu

Châm điếu thuốc, hít một hơi lớn trong khi nhìn chằm chằm vào khoảng không, Leopold thở ra.

"Huuuuu...làm sao mà một nhóm lính đánh thuê hạng [I] lại có thể tự nhiên trả cho tôi mức lương cao như vậy? Lúc đầu, tôi thực sự bị cám dỗ đấy, nhưng cậu cũng thấy đấy, tôi không muốn bỏ công việc hiện tại của mình để tham gia một công việc khác mà không có gì chắc chắn hay đảm bảo như vậy... hơn nữa, nhóm của cậu thậm chí còn không có bất kỳ nhiệm vụ nào có tên mấy người nữa. Tôi có một gia đình cần phải nuôi nên cậu cũng thấy đấy..."

Phìuuu

Ngừng lại, rít thêm một hơi thuốc, Leopold thở ra và nhìn chằm chằm vào làn khói bay trong không trung.

“Nghiêm túc đấy, sao mà cậu lại mong đợi tôi chấp nhận lời đề nghị kiểu này vậy?"

Mím môi, Smallsnake thở dài.

Leopold cũng có lý. Cậu ấy đã nghĩ về điều này trước đây ... nhưng cậu ấy thực sự không thể làm gì với nó cả. Xét cho cùng, hiện tại chỉ có hai người trong nhóm.

Tuy nhiên, Smallsnake không phải là người dễ bỏ cuộc. Cậu ấy đã nói chuyện với Ren trước đó, và trong trường hợp tình huống phát sinh này, cậu ấy sẽ đưa ra lời đề nghị cuối cùng cho ông ấy. Nếu ông ta từ chối luôn thì tốt hơn là nên tìm chỗ khác.

"Thanh toán trực tiếp 1 triệu U ngay bây giờ, cộng với 100.000 U tiền lương mỗi tháng. Mọi thứ được viết bằng hợp đồng để chứng minh tính hợp pháp... một năm 2.200.000 U".

Khi Smallsnake đề xuất xong, cậu bất chợt cảm thấy một cơn đau nhẹ ở ngực. Chúng ta đang nói về 2.200.000U đấy, không phải đống tiền lẻ đi chợ đâu.

Họ đã kiếm được rất nhiều tiền từ sự kiện Bull’s Wrath, nên may mắn là họ đã kiếm đủ tiền để không phải đến mức phá sản vì vụ này.

...Hơn nữa, Ren nói với cậu ta rằng tiền sẽ không phải là vấn đề trong tương lai và khoản đầu tư này sẽ cực kỳ đáng giá. Do đó, tin tưởng Ren, Smallsnake quyết định tung hết bài luôn.

-Tssss

Đánh rơi điếu thuốc xuống đất, Leopold không khỏi sững sờ trước lời đề nghị đó.

'2.200.000 U? Nghe giống như chín năm lương của tôi...chỉ trong một năm thôi á?'

Vuốt bộ râu bù xù của mình, liếc nhìn Smallsnake, Leopold mỉm cười.

"Cậu có sự chú ý của tôi rồi đó."

...

Thứ Hai, học viện Lock, Lớp A-25.

Ngồi vào chỗ quen thuộc, tôi chống tay lên cằm. So với vẻ ngoài lười biếng thường ngày, hôm nay tôi đặc biệt hào hứng với bài giảng.

Một màn trình diễn rất hay đang chờ đợi tôi.

"Được rồi, ngồi xuống đi, tiết học sắp bắt đầu rồi."

Đi vào lớp, tay phải cầm tập hồ sơ, Gilbert ra hiệu cho mọi người trong lớp ngồi xuống.

Đến bục giảng, đặt đồ đạc xuống, Gilbert nhìn mọi người trong lớp. Sau khi mọi người ngừng nói chuyện, mỉm cười nhẹ, Gilbert bắt đầu nói.

"Trong bài giảng hôm nay, chúng ta sẽ nói về cấp bậc và ý nghĩa của chúng."

"...Như hầu hết các em đã biết, xếp hạng là thang đo mà chúng ta sử dụng để đo lường sức mạnh trung bình của một người. Xếp hạng từ G cho đến SSS, một số người nói rằng thậm chí có thể có thứ hạng cao hơn thế, nhưng không người ta chắc chắn về điều đó cả, vì những người mạnh nhất còn sống hiện tại chỉ đạt đến hạng SS thôi..."

Tôi hầu như bỏ qua hầu hết những điều Gilbert nói. Thành thật mà nói, tôi đã biết hầu hết mọi thứ, nhưng điều đó cũng không quan trọng vì tôi hiện đang chờ đợi một điều khác... và cuối cùng, ba mươi phút sau bài giảng, thời điểm tôi chờ đợi cuối cùng đã xảy ra.

"Có ai có bất kỳ thắc mắc nào liên quan đến những gì tôi vừa giải thích không?"

Ngay sau khi Gilbert nói, nhiều cánh tay giơ lên trời. Chỉ về phía một trong những cô gái ngồi cùng phía với tôi, Gilbert nói.

"Em đằng kia, em có thắc mắc gì thế?"

Được chọn, ngồi thẳng dậy, cô gái trẻ nhìn Gilbert với ánh mắt ngưỡng mộ thuần khiết. Hắng giọng, cô nói.

"Thưa ngài, liệu ta có thể chiến đấu với một người có hạng cao hơn ta không ạ?"

Mỉm cười trước câu hỏi của cô gái, Gilbert trả lời.

"Câu hỏi rất hay đấy. Vâng, thực sự là có thể, tuy nhiên, những trường hợp đó cực kỳ hiếm và chỉ những người có dòng máu thuần khiết làm được, vì họ là những người duy nhất có khả năng như vậy..."

Ngay khi Gilbert bắt đầu nói về huyết thống, khuôn mặt của một số học sinh trong lớp liền trở nên xấu xí.

Cố gắng hết sức để che giấu nụ cười trên khuôn mặt, tôi chỉ lắc đầu. Không ngờ rằng Gilbert sẽ dám truyền bá hệ tư tưởng phe mình ở ngay giữa tiết giảng luôn...

Về mặt kỹ thuật, đáng ra điều đó là trái phép, nhưng xét qua vị thế của Gilbert, gã có thể làm theo ý mình. Miễn là gã ta không vượt qua ranh giới, thì gã ta được phép làm bất cứ điều gì mình muốn.

"...và vì vậy, trong trường hợp em muốn đánh bại một đối thủ có thứ hạng cao hơn mình, em cần phải có một dòng máu vượt trội hơn để ban cho em tài năng và kỹ năng hơn người."

Hài lòng với câu trả lời của mình, Gilbert nhìn cô gái trẻ đã đặt câu hỏi và nói.

"Đủ để trả lời câu hỏi của em chưa-"

Tuy nhiên, tạm dừng giữa chừng và chỉ vào một cá nhân nào đó ở phía bên phải của lớp học, Gilbert nhướng mày.

"Ồ? Có vẻ như ai đó không đồng ý với tuyên bố của tôi thì phải."

Bị chỉ vào, Kevin bối rối liếc nhìn Gilbert.

"Tôi á?"

"Đúng rồi, cậu có vẻ không hài lòng với tuyên bố của tôi nhỉ?"

Liếc nhìn Gilbert và nhận thấy vẻ khiêu khích trên khuôn mặt, Kevin hít một hơi thật sâu và nói ra suy nghĩ của mình.

"...Cũng hơi khó tin, tôi tin rằng những người có thứ hạng thấp hơn thực sự có thể đánh bại những người có thứ hạng cao hơn. Hơn nữa, tôi không tin huyết thống hay dòng dõi có liên quan gì đến điều đó, vì không có bằng chứng khoa học nào chứng minh tuyên bố đó cả."

Cậu ấy thực sự không hài lòng với những gì Gilbert đã nói. Huyết thống đúng thực sự có thể giúp tạo ra những đứa trẻ có tài năng cao hơn, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì trong thực chiến cả.

Miễn là một người nỗ lực không ngừng và may mắn, Kevin cảm thấy rằng ngay cả những người có gia thế bình thường cũng có thể đánh bại các đối thủ hạng cao hơn.

Che miệng, cơ thể Gilbert run lên. Liếc nhìn Kevin, Gilbert không khỏi bật cười thành tiếng.

"Hahaha, đó là một trong những điều buồn cười nhất mà tôi từng nghe trong đời đấy... không ngờ rằng mặc dù cậu xếp hạng một trong năm mà lại dốt nát như vậy."

Nhún vai, không bận tâm thái độ của Gilbert một chút nào, Kevin ngồi xuống.

"Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình."

Cố nén cười, như vừa nảy ra một ý kiến hay, liếc nhìn Kevin, gã hỏi.

"Thế này thì sao, qua những gì tôi đã nghe được, cậu hạng phải không?"

Đột nhiên bị hỏi về thứ hạng của mình, Kevin cau mày.

Chuyện này có liên quan gì đến chuyện họ đang nói không?

Cuối cùng, nhận thấy ánh mắt chế giễu và khiêu khích của Gilbert, Kevin gật đầu.

"...Vâng."

Mỉm cười thật tươi, Gilbert lấy ra một vật thể hình cầu nhỏ màu đen từ không gian thứ nguyên của mình và cho mọi người xem.

"Mặc dù tôi hiện đang hạng , vật phẩm mà tôi đang cầm bây giờ được gọi là ‘phong ấn’. Nó là một vật phẩm mà cha tôi đã đặc biệt tặng cho tôi và có khả năng đặc biệt nhằm phong ấn sức mạnh của tôi xuống một bậc mà tôi muốn trong ba mươi phút."

Nắm chặt quả cầu trong tay, Gilbert nhìn Kevin đầy khiêu khích.

"...Thế này thì sao, cậu và tôi cùng chiến đấu, và tôi sẽ phong ấn sức mạnh của mình xuống hạng giống hệt như cậu. Mặc dù tôi thực sự có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, nhưng không phải chúng ta chỉ đang nói về thứ hạng thấp hơn có đánh bại thứ hạng cao hơn thôi mà? Vì cậu rất kiên quyết nói rằng tôi sai... thế thì hãy chứng minh điều đó cho tôi đi. Hãy chứng minh cho tôi thấy huyết thống không quan trọng đi."

Ngay khi Gilbert vừa dứt lời, hàng loạt tiếng thở dốc lập tức nổ ra trong lớp khi vô số ánh mắt tập trung vào giữa Gilbert và Kevin.

Không ngờ rằng Gilbert đã công khai thách thức Kevin ngay giữa lớp học như vậy. Một điều như vậy khiến tất cả mọi người trong lớp đều sững sờ.

Một giáo sư thách thức một sinh viên. Một điều chưa từng có tiền lệ trước đây.

Cau mày, Kevin nghiêm túc nhìn Gilbert. Sau vài giây, cậu gật đầu đồng ý.

"Được rồi, tôi hy vọng giáo sư sẽ không hối hận về quyết định của mình..."

Nghe thấy Kevin đồng ý, Gilbert cười lớn, tin rằng Kevin chỉ đang cố gắng giữ thể diện. Với một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt, gã ta bước ra khỏi hội trường với tiếng cười pha chút thích thú và chế giễu vang vọng khắp các sảnh của tòa nhà.

"Tốt lắm, mọi người đi theo tôi đến sân tập nào. Tôi rất nóng lòng muốn xem Kevin chứng minh tôi sai đấy."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.