Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi giữa kỳ [8]

Phiên bản Dịch · 2311 chữ

Chậc

"Lại một ngõ cụt khác..."

Tặc lưỡi, Melissa nhìn chằm chằm vào bức tường hang động đang cản đường cô.

Quay người lại, cô một lần nữa quay trở lại lối vào của ngã ba đường, không bận tâm đến việc con đường này rải đầy xác goblin.

"Bằng cách này, mình chắc chắn đây là con đường chính xác nhất"

"Cần phải nhanh lên trước khi những người khác bắt kịp."

Trên đường đi, Melissa thỉnh thoảng phát hiện nhiều học sinh khác đang chạy ngang qua cô, nhưng cô ấy thậm chí không buồn liếc nhìn họ hay bắt chuyện với họ.

Vì đây là một kỳ thi, cô ấy không cần phải nói với họ rằng con đường này là ngõ cụt.

Hơn nữa, với việc cô ấy đang chạy ngược trở lại thì rõ ràng đây là một ngõ cụt một rồi chứ còn gì mà suy nghĩ thêm nữa. Tuy nhiên, các học viên kia dường như đã hoàn toàn lờ đi sự thật này.

Đâu phải là lỗi của cô khi bọn họ ngu dữ vậy.

Thở dài, Melissa tăng tốc độ. Rốt cuộc, thời gian càng nhanh thì điểm càng cao.

Khi Melissa chạy, cô ấy chỉ xong lẹ rồi về.

Trên thực tế, cô ấy không đặc biệt quan tâm đến kỳ thi này cho lắm.

Chuyên môn của cô ấy nằm trong lĩnh vực lý thuyết, nghĩa là cô ấy không có hứng thú với việc chiến đấu. Nếu không phải cha mẹ cô cầu xin cô nhập học tại học viện Lock, thì cô tuyệt đối sẽ thèm không tới nơi này.

"Chết tiệt..."

Nếu không phải hai lần chọn sai đường, Melissa phỏng chừng mình đã sớm là người đầu tiên về đích.

Cô đã lãng phí rất nhiều thời gian...

Mặc dù cô ấy không đặc biệt quan tâm đến bài kiểm tra giữa kỳ này, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không muốn điểm cao.

Ngay cả khi chuyên môn của cô ấy là lý thuyết, cô ấy vẫn muốn đạt điểm cao chứ. Rốt cuộc, với một người cầu toàn như cô ấy, cứ dưới Top 5 đều sẽ là một thất bại.

May mắn thay, ngục tối vẫn còn dài và do đó cô ấy vẫn có thể đạt được vị trí đầu tiên, nhưng việc cô ấy đã lãng phí thời gian khiến cô ấy rất khó chịu. Vì vậy, không dừng lại, cô ấy nhanh chóng chạy trở lại lối vào với tốc độ tối đa.

-Beeeeep! -Beeeeep! -Beeeeep!

Khi đến cửa hang, Melissa nhanh chóng nghe thấy những tiếng bíp lớn và liên tục phát ra từ phía bên kia gần chỗ cô.

Khẽ cau mày, bước chân chậm lại, cô nhanh chóng phát hiện ra ba học sinh năm ba đang ngồi xổm xuống chữa trị cho một học sinh nào đó.

...hm?

Nhìn kỹ hơn xem học sinh kia là ai, Melissa hơi sửng sốt.

...Đó không phải là Arnold sao?

Cô nhận ra cậu ta ngay lập tức. Dù sao thì cậu ta cũng là tay sai của Jin. Bất cứ khi nào Jin có mặt, cậu ta cũng có tò tò đi theo.

Mặc dù bây giờ đã không còn nữa, nhưng vì Jin luôn kè kè bên cô bất cứ khi nào cậu ta có cơ hội nên cô đã từng gặp Arnold vài lần trong quá khứ.

Cậu ta cực kỳ khiến cô khó chịu. Đặc biệt là vì tất cả những gì cậu ta làm là nịnh nọt bợ đít Jin.

Nhưng tại sao cậu ta lại bất tỉnh trên mặt đất?

Theo cô ấy nhớ, Arnold, tay sai của Jin, là một người rất mạnh mẽ. Thậm chí có thể mạnh ngang cô ấy.

Trước khi kỳ thi bắt đầu, cô ấy ước tính rằng ngoài cậu ta ra, không ai khác thực sự có thể đủ mạnh để làm mối đe doạ với cô ấy.

Do đó, làm thế quái nào mà cậu ta lại tả tơi đến mức như vậy ...

'Chờ đã...'

Nhớ lại điều gì đó, Mellisa không khỏi hơi giật mình.

Cô vừa nhớ lại cuộc gặp gỡ với Ren... trước khi cô bước vào con đường bên trái.

Mặc dù lúc đó cô không biết Ren đã đánh ai, do khuôn mặt của nạn nhân bị đánh tơi tả sưng phù... nhưng giờ cô ấy có cảm giác rằng người đó thực ra chính là Arnold.

Lần đó, Melissa nghĩ rằng Ren đang đánh một học sinh tương đối yếu hơn đã gây sự với cậu ta.

Cô nghĩ rằng chắc là cãi vả tranh chấp về một vấn đề tầm thường như xác chết của con goblin. Tranh chấp như vậy xảy ra khá thường xuyên, vì mỗi đầu goblin đều được tính thêm một điểm cho kỳ thi.

Vì vậy, cô ấy đã không nán lại lâu và tiếp tục đi.

...nhưng chưa bao giờ cô ấy lại ngờ rằng học sinh 'đó' lại là Arnold...Xét cho cùng, Ren không hề để lại chút ấn tượng nào chứng minh rằng cậu ta rất mạnh.

Tuy nhiên, có vẻ như cô đã nhầm... hóa ra cậu ta có khả năng đánh bại những người như Arnold.

Arnold là một người khá vạm vỡ và có thân hình cao lớn. Mặc dù ban nãy cô ấy không nhìn rõ, nhưng khi cô ấy nhìn Arnold hiện tại nằm trên mặt đất và được các học sinh năm ba giúp đỡ, Melissa nhận thấy rằng đó chính là dáng người mà đã bị Ren đánh bầm dập.

Điều này rất làm cô ngạc nhiên.

Mặc dù cô ấy có hơi ngạc nhiên khi thấy Ren xuất hiện trong hàng xếp hạng , nhưng cô ấy không suy nghĩ nhiều về việc đó.

Rốt cuộc, cô ấy đã cho cậu ta thần dược mà. Với sự trợ giúp của những bình thuốc của cô ấy, việc tăng thẳng lên hạng không phải là điều bất khả thi... nhưng khi nhìn thấy Arnold bị đánh cho bất tỉnh nhân sự thế kia, có vẻ như sức mạnh chiến đấu của cậu ta không hề tầm thường chút nào.

Một thân một mình đánh bại Arnold...

Khó.

Rất chi là khó luôn.

Ngay cả khi bị phục kích bất ngờ, với cơ thể và khả năng phòng thủ mạnh mẽ hơn người, thì việc này cực kỳ khó.

Nhìn những học sinh năm ba bôi thuốc mỡ khắp mặt Arnold, Melissa cau mày.

Càng biết nhiều về Ren, cô càng cảm thấy cậu ta thật rất kỳ lạ. Từ sự cố trong lớp Giáo sư Rombhouse đến lý thuyết mà cậu ta đã đưa cho cô, và thực tế là cậu ta có thể dễ dàng cho Arnold đo ván.

Ren Dover đã cho cô thấy rất nhiều điều bất ngờ.

Liếc nhìn các học sinh năm ba khiêng Arnold đi, Melissa không hề bớt cau mày.

Ren Dover.

Cậu ta chắc chắn đang che giấu điều gì đó.

...

-Vù! -Vù! -Vù!

Bên trong hang động ẩm ướt, ba vệt sáng chia đôi không khí và một tiếng chém xé gió vang lên.

-Xẹt! - Xẹt! - Xẹt!

Ngay sau đó, máu xanh bắn tung tóe khắp nơi khi ba con goblin vô hồn ngã xuống đất.

"Cảm ơn!"

Cất con dao găm của mình đi, Emma, người đang cách lũ goblin vài mét, liếc nhìn Amanda đang ở phía sau và cảm ơn cô ấy.

Vì cả hai đều ở hạng , nên họ đã quyết định hợp tác với nhau. Hơn nữa, vì đã là bạn bè, bọn họ cũng không cần lo lắng sẽ bị phản bội.

Nhìn về phía xa hơn trong ngục tối, Emma liếc nhìn Amanda và hỏi.

"Jin ở phía trước hả?"

"Ừm."

Gật đầu, Amanda trả lời.

"Cậu ta đi với Troy."

Nhíu mày, chống tay lên cằm, Emma buộc miệng hỏi.

"Troy? Nếu mình nhớ không nhầm... thì có phải là anh chàng có con ngươi màu vàng và luôn ở bên cạnh Arnold phải không nhỉ?"

"Đúng vậy."

Nhận được xác nhận từ Amanda, Emma nhíu mày sâu hơn.

"Thành thật mà nói...gã đó thực sự khiến mình phát sợ. Bất cứ khi nào mình nhìn thấy cậu ta đứng sau Jin, mình luôn có cảm giác cậu ta là người hai mang vậy."

Quay đầu về phía Amanda, Emma không khỏi hỏi.

"Có phải chỉ mình mình cảm thấy thế không nhỉ?"

Lắc đầu, Amanda trả lời

"Không đâu."

Cô ấy cũng có cảm giác tương tự mỗi khi nhìn thấy Troy.

Cậu ta là người rất nguy hiểm.

Mặc dù Jin có vẻ không để ý đến điều đó, nhưng Amanda, người luôn để ý những điều nhỏ nhặt từ hành vi của người khác, nhận thấy Troy luôn cư xử rất kỳ lạ.

Đặc biệt là bất cứ khi nào cậu ta ở bên cạnh Jin.

Cậu ta sẽ luôn nở nụ cười lịch sự, nhưng trong những dịp hiếm hoi, khuôn mặt cậu sẽ trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Gần như thể cậu ta không còn tý cảm xúc nào cả.

Nhiều người khác có thể không để ý, nhưng Amanda đã bắt gặp cậu ta như vậy ba lần rồi.

Dù biết có gì đó không ổn, nhưng cô cũng không tọc mạch quá sâu làm gì.

Xem xét cách Jin ứng xử thì cũng không có gì lạ khi Troy ghét cậu ta... nhưng bây giờ Emma cũng nhận ra điều đó, thì có vẻ như lòng hận thù của cậu ta bắt đầu trở nên rõ ràng hơn trước đây rồi.

...Amanda bắt đầu cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ sắp xảy ra với Jin. Nhưng đây chỉ là linh cảm của cô. Cô không thể xác nhận nó được.

"Ugh, nói về Troy đủ rồi, cậu có biết những người khác đang làm gì không?"

Kéo Amanda ra khỏi suy nghĩ của cô ấy là Emma đã nhanh chóng chặt đầu một số con goblin và đưa chúng vào kho lưu trữ không gian của mình.

Đưa vài cái đầu cho Amanda, Emma tiếp tục.

“Mình biết Melissa đang ở trong ngục tối cấp , vậy nên cô ấy sẽ ổn thôi. Kevin cũng đang ở một mình trong cấp D..."

Dừng suy nghĩ của mình ở đó, Emma không khỏi cau mày và cô lẩm bẩm một mình.

"...chúa ơi, cậu ta là thể loại quái vật gì vậy trời?"

Cô ấy đã biết sau vụ Hollberg rằng Kevin đã đạt đến hạng , nhưng khi nhớ lại việc này lần nữa, cô ấy càng cảm thấy lố bịch dữ dội.

Cấp ở cái độ tuổi 16 này á?

Hầu như chưa hề có tiền lệ luôn.

Ngay cả Jin, người cực kỳ tài năng và cực kỳ nhiều tài nguyên cũng chỉ mới đến hạng .

Chỉ cần tưởng tượng Kevin là một con quái vật như thế nào khi đạt đến cấp độ đó mà không được trao cùng một lượng tài nguyên như Jin.

Sau một hồi suy nghĩ, Emma không khỏi nói to

"Mình dám chắc chắn rằng vào lúc này, không ai trong các học sinh năm đầu chúng ta có thể đánh bại cậu ta luôn á."

Nghe những gì Emma nói, Amanda liền gật đầu. Tuy nhiên, một giây sau khi cô ấy gật đầu, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì đó.

Do dự một giây, nhìn Emma, Amanda cẩn thận nói.

"Thế còn cậu ta thì sao?"

Nghiêng đầu bối rối, Emma nhìn Amanda và nói.

"Hmmm? Cậu đang nói ai cơ?"

"Ý mình là Re-"

"Aaahhh!"

Nhưng trước khi Amanda kịp nói xong, Emma chợt nhận ra Amanda đang nói đến ai và nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng cô lại.

Với tay vẫn đặt trên miệng Amanda, Emma nghiến răng và giận dữ nói.

"Đừng bao giờ nhắc đến tên của gã chết tiệt đó trước mặt mình nữa..."

"?"

Bị bất ngờ trước cơn giận dữ đột ngột bùng nổ của Emma, Amanda không thể nói được gì do bị cô ấy chặn miệng. Cô không biết phải làm gì cả.

Hơn nữa, cậu ta đã làm gì để khiến Emma bực mình đến mức như vậy cơ chứ?

Giậm chân tức giận, không thèm để ý đến Amanda, Emma không khỏi chửi lớn.

"Ghhhh, chỉ nghĩ về gã ta thôi là mình đã bực mình vô cùng rồi. Ôi ước gì mình có thể đánh cái gã chết tiệt đó lên bờ xuống ruộng chết lên chết xuống. Cậu có biết gã ta đã làm gì với tôi không? Hắn..."

Cứ như thế, trong vài phút tiếp theo, Emma trút hết nỗi bực bội của mình lên Amanda.

Cuối cùng, Amanda chỉ có thể bất lực nhìn Emma kể về trải nghiệm của mình trên chuyến tàu.

"...và đó là những gì đã xảy ra đấy."

Cuối cùng cũng trút bỏ được muộn phiền, rời tay khỏi Amanda, Emma nhanh chóng quay người và đi sâu hơn vào ngục tối.

"Đi thôi, tôi đột nhiên hết hứng nói chuyện rồi."

Liếc nhìn Amanda phía sau, Emma giục cô đi theo.

Ngay bây giờ, bất kỳ cuộc nói chuyện nào liên quan đến Ren sẽ ngay lập tức khiến cô ấy nổi cơn thịnh nộ.

Nhớ lại những gì đã xảy ra trong chuyến tàu, Emma cảm thấy máu mình như sôi lên. Hắn nghĩ mình là ai mà dám cả gan phớt lờ cô như vậy? (Darkie: thanh niên có tài chọc gái rất là thượng thừa)

Quá thiếu tôn trọng...

Ren Dover.

Đó sẽ là một cái tên mà cô ấy sẽ nhớ mãi trong một quãng thời gian dài.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.