Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Song sinh (Hạ 1)

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

Editor: Tiểu Ngu.


Chờ đến khi Tô Kỷ Thời tỉnh lại, thì cô đã ở trên một chiếc máy bay tư nhân ở độ cao 10.000 mét.

Ngay tại giây đầu tiên khi mở mắt, cô liền nhớ lại xem bản thân mình đã gặp phải chuyện gì. Khi cô tỉnh lại, cô đã nằm trên một chiếc giường mềm mại, độ ấm trong nhà được điều chính đến nhiệt độ thích hợp, 22 độ. Trên người cô được đắp một chiếc chăn mỏng, cô vén chăn mỏng lên nhìn, mặc dù trên người cô không phải là không còn một mảnh vải che thân nào, nhưng cũng chỉ mặc một đồ lót thể thao mà thôi.

Mà đáng sợ nhất chính là, có một người vạm vỡ đang ngồi ở bên cạnh giường của cô!

Người đàn ông này có dáng người to lớn, cơ bắp cuồn cuộn như sắp xé rách bộ tây trang màu đen trên người của anh ta, kiểu tóc của anh ta được cạo tròn như kiểu đầu của tội phạm đang bị cải tạo mới có, nhìn qua vô cùng hung sát. Anh ta dùng tay trái nâng mắt cá chân của Tô Kỷ Thời lên, mà một tay kia anh ta cầm một cái chỏi rất nhỏ và rất mảnh --- anh ta đang vẽ móng chân cho cô!

Tô Kỷ Thời nhìn những cánh hoa tầng tầng lớp lớp trên mười ngón chân của mình, cả người lập tức nổi da gà, cô liền nhấc chân đá về phía anh ta!

Người thợ làm móng cơ bắp cuồn cuộn kia căn bản không chú ý đến cô đã tỉnh, đột nhiên không kịp đề phòng, đã bị cô dùng một cước đá vào mặt, ngửa đầu lên rồi ngã xuống.

Người đàn ông vạm vỡ ngã lăn xuống đụng phải một đống chai lọ phát ra những tiếng kêu leng kenh, lạch cạch. Một loạt động tĩnh này đã làm kinh động đến người ở ngoài cửa. Cửa phòng ngủ nhanh chóng bị mở ra, một hình bóng quen thuộc chạy như bay vào.

"Làm sao vậy!" Người tới chính là Phương Giải.

Tô Kỷ Thời nhanh chóng ngồi dậy, một tay cầm chăn bao lấy người mình, rồi nhanh chóng nhảy đến một góc, lạnh giọng quát: "Làm sao vậy? Lời này hẳn là tôi hỏi mới đúng? Rốt cuộc đám người tội phạm các người bắt cóc tôi là có mục đích gì hả?"

Mà lúc này, người thợ làm móng bị cô đá kia cũng bò từ trên mặt đất lên. Tay chân anh ta luống cuống mà che cái mũi lại, một dòng máu tươi theo lỗ mũi chảy mà chảy xuống. Nhưng anh ta lại muốn làm ra vẻ bình tĩnh, lại vừa muốn chăm sóc cho cái mũi bị thường của mình, nhất thời hoàn cảnh này có chút buồn cười.

Tô Kỷ Thời nằm trong sự "bao vây" của hai tên đàn ông, nhưng cô lại không lo lắng cho tính mạng của mình.

Trừ phi bọn học có yêu thích đặc biệt gì, nếu không thì sẽ không có ai lại tùy tiện bắt một cô gái về chỉ để làm móng.

Phương Giải lập tức nở một nụ cười, tính toán sử dụng chinh sách dụ dỗ: "Cô Tô, chúng tôi không có ác ý.."

Đáng tiếc, Tô Kỷ Thời đã từng trải qua một lần với anh ta, lần này anh ta nói cái gì cô cũng sẽ không tin. Cô cảnh giác nhìn anh ta, đồng thời cũng đánh mắt nhìn xung quanh phòng xem có công cụ thuận tay nào hay không.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng ngời, cô chú ý đến góc phòng, ở đó có ba lô và quần áo mà cô đã cởi ra. Mà bên cạnh ba lô, búa địa chất của cô cũng cắm ở ngay đó! Chỉ cần cô tìm cơ hội để lao ra, cầm láy cái búa của cô..

* * *Là cô có thể dùng búa đập nát đầu chó của hai tên này!

Phương Giải còn đang nói liên tục: "Cô Tô, chúng tôi mời cô tới đây, thật ra là muốn xin cô giúp chúng tôi một chuyện."

Lời của anh ta còn chưa dứt, thì máy bay tư nhân đột nhiên gặp phải khí lưu xóc nảy, Phương Giải đứng không vững, đảo một cái đã quỳ ở trên mặt đất.

Phương Giải: "..."

Người làm móng vạm vỡ: "..."

Rốt cuộc Tô Kỷ Thời cũng lộ ra một chút bộ dáng tươi cười: "Không tồi, đây mới là thái độ cầu xin người khác giúp đỡ."

Phương Giải chật vật muốn đứng lên, nào nghĩ đến lại là một cú xóc nảy khác, thế là anh ta lại quỳ xuống.

Tô Kỷ Thời nói: "Anh đừng đứng lên, cứ quỳ như vậy rồi nói đi."

Khí tràng trên người cô mạnh mẽ, rõ ràng cả người chỉ mặc một bộ đồ lót thể thảo của nữ, nhưng nhìn cô lại giống như đang khoác một bộ trang phục lộng lẫy, ánh sáng bắn ra bốn phía, nghiêm nghị không thể tới gần.

Phương Giải: "..."

Anh cũng không có cách nào, làm sao anh có thể đoán trước được, Tô Kỷ Thời như thế mà lại là một người cứng đầu, anh còn tưởng rằng tính cách của hai chị em cô giống nhau, dụ dỗ một chút là có thể nghe lời chứ. Rốt cuộc thì anh cũng không phải là người xấu chuyên nghiệp, lúc này cũng không bày ra gương mặt hung thần ác sát, chỉ có thể dựa theo lời kịch đã viết từ sớm: "Tôi là người đại diện của em gái cô.."

"Người đại diện của em gái tôi?" Cái đáp án này, cực kỳ nằm ngoài dự kiến của Tô Kỷ Thời. Nhưng cô liên tưởng đến lời nói của đám học sinh kia, trong nháy mắt đã sâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại: "Cẩn Thanh?"

"Đúng vậy. Nghệ danh của cô 'Tô Cẩn Thanh' là 'Tô Cẩn', là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với giải trí Hoàn Thần chúng tôi." Anh sợ Tô Kỷ Thời không tin, vội vàng móc điện thoại di động ra, tìm ra một loạt các tài liệu hoạt động mà anh và Tô Cẩn đã tham gia, mở ra cho Tô Kỷ Thời xem.

Tô Kỷ Thời im lặng mà nhận điện thoại đi động, kéo kéo lật xem. Những tư liệu này còn có ảnh chụp, có video, thậm chí còn có tài khoản Weibo của em gái cô.

Tuy rằng hai người là chị em sinh đôi, nhưng từ năm tám tuổi, sau khi bố mẹ ly dị. Giữa hai cô chỉ gặp nhau vài lần ít ỏi. Cô hoàn toàn không biết, em gái dịu dàng thẹn thùng trong trí nhớ kia, luôn là cô bé nhỏ luôn đi theo phía sau và nắm lấy góc áo cô, hôm nay lại có thể trở thành một minh tinh lóa mắt như vậy.

Đoạn video cuối cùng, là được quay vào mấy ngày trước.

Tô Cẩn Thanh.. Không, phải nói là "Tô Cẩn", tham dự vào hoạt động bữa tiệc tối nào đó. Làn da của cô ấy trắng như tuyết, tóc dài được búi cao lên, bên trên còn rắc mấy mảnh vụn óng ánh phát sáng như sao. Cô ấy mặc một bộ lễ phụ màu bạc lộ lưng, eo nhỏ yêu kiều không đủ để nắm chặt, dưới chân cô ấy đạp lên ánh trăng, từ bên kia của thảm đỏ nhanh nhẹn mà đến.

Có fans nhiệt tình đung đưa bản đèn trong tay, gọi to tên cô ấy, cô ấy lập tức hơi nghiêng đầu vẫy tay với họ, sóng mắt như nước, nụ cười trong sáng. Khóe miệng cô gái mở ra một độ cong dịu dàng, hai cánh môi mỏng nhuộm lên một màu hồng phấn xinh đẹp.

Cô cất bước đi về phía người hâm mộ ở hai bên thảm đỏ, người đại diện Phương Giải đi phía sau cô liền lập tức ngăn cản, vẻ mặt lạnh nhạt nói điều gì đó, nhìn khẩu hình như là đang nói không có đủ thời gian, để cô ấy không cần lãng phí thì giờ nữa. Tổ Cẩn nhíu mày lại, trong nháy mắt ánh sáng trên khuôn mặt đã ảm đạm xuống, cô ấy cúi đầu, như một con thiên nga bị tủi thân rồi cất bước đi theo phía sau người đại diện mà rời đi.

Tô Kỷ Thời: "..."

Bạn đang đọc [Giới Giải Trí] Bạch Liên Hoa Không Dễ Làm của Mạc Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhTich1912
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.