Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bào thai

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

Lệnh Hồ Sinh dẫn hai người đến trước một vách đá sâu trong rừng.

Hắn chỉ tay vào phiến đá, ong một tiếng, hai đạo phong nhận màu xanh từ tay phóng ra, chém bề mặt vách đá nát thành vô số phiến toái, lộ ra bề mặt một cửa sắt bóng loáng bên trong.

Trên cửa sắt có khắc đồ án một quái thú hai râu dài, ba mắt, dương nanh nhe vuốt, nhìn vào lạnh cả sống lưng, sống động như thật.

Hai người phía sau trợn mắt há mồm kinh ngạc, Lưu Bỉnh càng khuếch trương hơn, trực tiếp quỳ xuống dập đầu:

"Tiên nhân, ngài chính là tiên nhân phải không, tiểu nhân có mắt như mù..."

Lệnh Hồ Sinh không để ý hắn, lôi kéo cửa sắt ra.

Mặc dù cửa sắt này rất nặng, khoảng chừng ba, bốn trăm cân, nhưng không làm khó được Lệnh Hồ Sinh.

Ầm ầm.

Cửa sắt mở ra, Lệnh Hồ Sinh dẫn hai người vào.

Thông đạo bên trong đầy đá vụn lởm chởm, đi được một lúc, đã không còn đường, bởi phía trước đã có một vũng nước lớn dài hơn năm trượng chặn đường. Bên trong hồ mọc một loài hoa lạ ba cánh ba màu lam đen vàng vô cùng đẹp mắt, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn hái xuống.

"Tiên nhân, nhìn qua nước này có vẻ rất sâu, ta biết bơi, để ta cõng ngài qua."

Lưu Bỉnh nhanh miệng nói, giọng điệu nịnh nọt lấy lòng.

"Không cần phiền phức như vậy." Lệnh Hồ Sinh lạnh nhạt đáp.

Không để cho Lưu Bỉnh có thời gian phản ứng, Lệnh Hồ Sinh nắm lấy cổ hắn, vung tay ném vào trong hồ.

Ùm!

Lưu Bỉnh rơi vào trong hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tiên nhân, ngài đang..."

Hắn chưa nói hết, trên mặt đã hiện nét bất ngờ bối rối, sau đó là kinh hoảng, nhìn xuống mặt nước, vội vàng vùng vẫy.

"Tiền bối, có thứ gì kéo chân ta, cứu ta, cứu..."

Mặt nước tung toé bọt sóng, một làn hồng sắc dần nhiễm đỏ cả mặt hồ, thân thể Lưu Bỉnh bị kéo xuống mặt nước không thấy bóng dáng.

Ào.

Không lâu sau, một bộ khô lâu trắng hếu nổi lên, chỉ còn vương một chút ít tơ máu cùng gân.

Thấy cảnh này, Lệnh Hồ Sinh lập tức nhảy vào hồ lặn xuống, nước bên dưới rất trong, hồ không quá sâu, hắn liền nhìn thấy một quái vật lông xanh ba mắt, hai tay bốn móng đầy vuốt nhọn đang nằm ngửa, bụng trướng lớn gấp bốn, năm lần thân thể nó.

Quái vật lông xanh thấy Lệnh Hồ Sinh bơi đến, trong mắt hiện lên tia hoảng hốt, hai chân đạp đất muốn cử động. Nhưng nó lập tức ngã xuống vô lực.

Lệnh Hồ Sinh vô cùng nhẹ nhàng, dùng một đạo phong nhận cắt đầu quái vật này. Tiếp đến mổ bụng nó ra, móc ra một bọc máu đang nhúc nhích cử động.

Thu thập bọc máu và thi thể quái vật vào phù trữ vật trong ngực áo, Lệnh Hồ Sinh bơi lên.

Nghiêm Phái Linh tò mò cúi đầu xuống mặt nước như muốn nhìn xuyên thấu cảnh tượng bên trong, một khối nước bất ngờ nhô lên, doạ cho nàng sợ hãi ngã người ra sau.

"Ngươi không cảm thấy sợ hãi sao? Còn muốn đi theo ta?" Lệnh Hồ Sinh bước lên bờ, vận pháp lực làm khô y phục, cười một tiếng hỏi Nghiêm Phái Linh.

Sắc mặt nữ hài trong thời gian này vẫn luôn tái nhợt, nhưng làm Lệnh Hồ Sinh bất ngờ là, nàng lại dứt khoát gật đầu.

"Mẫu thân ta nói gả cho chó thì theo chó, gả cho mèo thì theo mèo, cả đời không hối hận."

Lệnh Hồ Sinh quan sát khuôn mặt ngây thơ nghiêm túc của nàng, thầm nghĩ phụ mẫu nàng giáo dưỡng nàng những thứ như vậy làm gì, đây cũng chỉ là một nữ hài năm, sáu tuổi mà thôi.

"Có thể ta sẽ để ngươi chết như kẻ vừa rồi." Lệnh Hồ Sinh không biểu tình nói.

"Ta... Ta..." Nghe đến đây, sắc mặt Nghiêm Phái Linh trắng nhợt, ấp úng.

"Đùa ngươi." Lệnh Hồ Sinh xoa đầu nàng cười nói.

Người sau thở phào một cái, hai chân vẫn còn run, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Quái vật màu xanh dưới hồ này chỉ ăn người có linh căn, không hiểu vì sao sau khi ăn, trong bụng liền thai nghén, mất hết chiến lực.

Kiếp trước lúc khám phá bí tích này, tên đồng môn đi cùng hắn nhanh chân bay qua trước, linh khí chưa kịp tung ra, đã bị quái vật lông xanh lôi xuống nước.

Lúc ấy Lệnh Hồ Sinh đợi ba ngày không thấy động tĩnh, liền điều khiển một linh khí bay qua, kết quả một thanh linh khí hạ phẩm sáu tầng cấm chế, cứ như vậy bị hai lưỡi hồng cứng rắn như kim thiết cuốn xuống, hắn liền phát hiện trong hồ không chỉ có một con quái vật, mà là hai.

Sau đó, Lệnh Hồ Sinh tìm bắt vài tên tu sĩ tu vi thấp và tiều phu địa phương xung quanh ném vào hồ, đồng thời hắn đã đi mua sẵn Truyền Ảnh Thạch, ném xuống hồ.

Mới đầu người đầu tiên bị ném vào là một phàm nhân, hai quái vật lông xanh không thèm ăn, trực tiếp ném ngược ra khỏi hồ.

Đến lúc ném tu sĩ vào, bọn nó mới ăn. Khi bộ hài cốt của tu sĩ xấu số kia nổi lên, Lệnh Hồ Sinh phát hiện một con quái vật đã biến mất, thông qua Truyền Ảnh Thạch, thì thấy con quái vật biến mất kia đang nằm dưới đáy, bụng phồng lớn.

Ném vào tu sĩ thứ hai, hai con cùng tiềm ẩn mang thai không thấy bóng dáng.

Sau đó, Lệnh Hồ Sinh bơi xuống, hạ sát hai sinh vật này.

Quái vật lông xanh thứ hai xuất hiện, chính là do con quái vật đầu tiên thôn phệ đồng môn hắn mà sinh ra.

Ban đầu phát hiện Nghiêm Phái Linh có linh căn, hắn định dùng nàng làm mồi nhử, nhưng cuối cùng từ bỏ. May mắn là gặp một đám lưu dân, phát hiện một người cơ linh căn.

Miệng hắn cử động niệm pháp quyết, một đám mây xám hiện lên dưới chân.

"Bước lên đây." Hắn vẫy tay với Nghiêm Phái Linh.

Người sau nhìn thấy đám mây, vừa tò mò vừa kích động, trong mắt lấp loé tia sáng, loạng choạng bước lên.

Lệnh Hồ Sinh điều khiển mây xám bay qua hồ, đi qua thông đạo đá, đến một căn phòng nhỏ, phát hiện chiếc kính vốn nên có ở đây, đã không còn.

"Thật kỳ lạ!"

Tim Lệnh Hồ Sinh đập mạnh liên hồi. Vốn dĩ hắn trùng sinh về quá khứ, nên có thêm một chiếc kính khác ở đây, nhưng sự thật lại ngược lại.

Kính bạc thần bí này chỉ có một dù là ở quá khứ hay tương lai, mặc dù không có thêm một cái mạng, nhưng lại chứng tỏ được rằng, kính bạc thần bí này không phải đồ tầm thường.

Thậm chí chính là pháp bảo trong truyền thuyết.

Biết được điều này, nội tâm Lệnh Hồ Sinh không quá hối tiếc.

Hắn hái hoa trong hồ, mang theo Nghiêm Phái Linh ra khỏi bí tích này, đóng cửa sắt lại, dùng đá đất cây lá che dấu đi.

Một đường cưỡi mây bay đi, phương hướng không phải Đại Kim, mà là sơn mạch Vụ Lâm, sơn mạch lớn nhất Đại Kim này, vây quanh phía tây.

Hắn để Nghiêm Phái Linh ngồi im, niệm pháp quyết, hai tay xoa lên mặt nàng không tuân theo bất kỳ quy tắc nào. Đồng thời xoa lên mặt mình.

Đây là Ẩn Nhan Thuật, loại pháp thuật cấp thấp dùng để che dấu dung mạo của tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhìn bên ngoài là một dung mạo thường thường không có gì lạ khác biệt hoàn toàn, mặc dù đối với tu sĩ Trúc Cơ cùng linh khí đặc thù vô dụng, nhưng.địa phương hắn đi đến chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ, hoàn toàn không thành vấn đề.

Đến một khu rừng sương mù bao phủ, Lệnh Hồ Sinh hạ thấp độ cao đám mây xuống, phát tán ra thần niệm dò đường. Bay trái bay phải không có quy luật một lúc, sương mù trắng tản ra, hiện ra một thôn trang nhộn nhịp đông đúc người.

Đến một toà lâu, trên bảng hiệu đề ba chữ Bảo Vạn Lâu, hắn bước vào, tới trước mặt quản sự, đặt mười một khối linh thạch lên bàn, nói ngắn gọn: "Túi trữ vật, túi linh thú."

Đây chính là toàn bộ linh thạch hắn thu thập được sau khi trùng sinh.

Quản sự hơi sững người một chút, tiếp đến liền lấy ra hai túi vải nhỏ một xanh một trắng.

"Túi trữ vật năm linh thạch, túi linh thú sáu linh thạch, vừa đủ."

Bạn đang đọc Giản Ma Đồ sáng tác bởi 144xk144xk

Truyện Giản Ma Đồ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 144xk144xk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.