Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng sinh

Tiểu thuyết gốc · 1753 chữ

Lệnh Hồ Sinh ngồi ven đường nuốt miếng bánh bao cuối cùng, vừa nuốt xuống, nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt phía sau, ngoảnh lại, một nữ hài khoảng năm, sáu tuổi mặc y phục rách rưới, giữa mùa đông lạnh giá, làn da trắng xám thiếu chất dinh dưỡng, thân thể co lại run rẩy, đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Lệnh Hồ Sinh không nỡ nhìn lâu, xua tay nói: "Đi đi, ta không thể giúp được gì cho ngươi, đừng theo ta."

Nữ hài nghe vậy không những không rời đi, yếu ớt nói: "Ca ca, làm ơn, cho ta một chút gì có thể ăn, đồ ăn thừa của ngươi cũng được, đã hai ngày nay ta không có gì bỏ vào bụng."

Lệnh Hồ Sinh nhìn cánh tay nàng gầy gò da bọc xương, trầm ngâm một lúc, hắn nói: "Nếu muốn có đồ ăn, ngươi đi theo ta, từ bây giờ ngươi là của ta, đồng ý không?"

Thật vừa vặn, hiện tại hắn đang cần một mạng người, nữ hài này tới thật đúng lúc, giữa lúc nạn đói hoành hành này, thân cô thế cô như nàng, sớm muộn cũng chết, không bằng để cho nàng đi sớm một chút cho đỡ đau khổ.

Nữ hài do dự một hồi lâu, mới mở miệng: "Ca ca, ngươi định bán ta vào thanh lâu?"

Lệnh Hồ Sinh ngạc nhiên: "Vì sao ngươi lại hỏi vậy?"

Trong mắt nữ hài hiện lên nét thương tâm: "Tại thôn của ta, nhiều người không có tiền, đành phải bán vợ, nữ nhi đi để đổi gạo."

Lệnh Hồ Sinh thở dài trong lòng, thầm nghĩ, ta không bán ngươi, ta muốn mạng của ngươi.

Hắn suy nghĩ một lúc, tiến đến ngồi xuống đối mặt với nữ hài, gạt ra một nụ cười: "Ta không bán ngươi, ta muốn mang ngươi về nhà làm tiểu thiếp làm ấm giường cho ta."

Nữ hài giật mình, hỏi lại lần nữa: "Ca ca ngươi không gạt ta?"

"Ta gạt ngươi làm gì, ngươi nhỏ bé yếu ớt như vậy, muốn bán ngươi đi, ta trực tiếp dùng vũ lực là được, cần gì phải phiền phức dùng xảo ngôn lừa gạt ngươi?"

Nữ hài nhìn bên hông Lệnh Hồ Sinh treo một thanh trường kiếm, đã tin lời hắn hơn bảy phần.

"Tốt, vậy ta đồng ý."

"Ca ca gọi là Lệnh Hồ Sinh, muội muội ngươi gọi là gì?"

"Nghiêm Phái Linh, ca ca, ta là tiểu thiếp của ngươi, có cần phải gọi ngươi là tướng công?"

Lệnh Hồ Sinh nhíu mày nhìn nét mặt nữ hài bối rối cùng ửng đỏ, mặc dù còn nhỏ tuổi, cơ thể gầy gò xám vàng vì thiếu chất dinh dưỡng, nhưng không thể che được nét tú lệ.

"Tạm thời không cần."

. . .

Bản thân Lệnh Hồ Sinh chính là người trùng sinh. Nguyên bản kiếp trước hắn là đệ tử Quy Nhật Tông, tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười một, trong một lần mua linh thảo, mua nhầm độc thảo, sau khi phục dụng thì chết đi.

Những tưởng không còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, không ngờ lại trùng sinh trở về độ tuổi niên thiếu.

Thời điểm này hắn đã là cô nhi, mỗi ngày lên núi gánh củi bắt cá bán lấy tiền, mỗi ngày đến võ quán tập quyền.

Sau khi nạn đói nổ ra, rất nhiều nhóm tặc tử lấy danh quân khởi nghĩa nổi lên chống lại triều đình, tàn phá cướp bóc khắp nơi.

Thôn của hắn cũng chỉ cỏn lại một bãi tàn tích. Võ quán cũng đã giải tán.

Lệnh Hồ Sinh móc từ ngực áo ra một mặt gương, nhìn vào trong đó, kỳ lạ là hình ảnh của hắn không có trong gương.

Gương này là một món đồ khi hắn lạc vào một bí tích lặt được, lúc ấy cảm thấy xung quanh gương phát tán ra sóng linh khí, cứ nghĩ đây là món đồ bảo vật gì, về tông môn nhận được hồi đáp, đây chỉ là một món linh khí phế phẩm, ngay cả một tầng cấm chế cũng không khó, từ đó trở đi, Lệnh Hồ Sinh không còn để ý gương này, tiện tay ném vào phù trữ vật.

Lúc chết đi, ánh mắt hắn mơ hồ, cảm giác như linh hồn bị cuốn vào gương này. Trước khi hắn chết, hắn vẫn có thể soi thấy hình ảnh mình trong gương, sau khi trùng sinh lại không nhìn thấy.

Tám chín phần, việc hắn sống lại chính là nhờ gương này.

Hiện tại, Lệnh Hồ Sinh muốn đi đến bí tích kia tìm kiếm xem, đã quay lại quá khứ, vậy có còn chiếc gương thứ hai hay không, nếu có, vậy tương đương hắn có thêm một cái mạng.

Mặc dù Lệnh Hồ Sinh linh cảm rằng không còn chiếc gương nào khác, nhưng hắn vẫn phải thử.

Trà trộn tu tiên giới mấy chục năm, hắn hiểu được bản thân có thể chết bất cứ lúc nào, có thêm một cái mạng, đây là chuyện mà các đại năng tiên giả cầu cũng không được.

Tại cửa vào bí tích kia, có một cạm bẫy chết người.

Lệnh Hồ Sinh liếc mắt xuống nhìn nữ hài bước chân không vững lảo đảo đi theo mình, đây chính chìa khoá hình người để hắn đi vào bí tích.

Kiếp trước lúc khám phá bí tích, ngoài hắn ra còn có một đồng môn, tên này ngu ngốc chạy nhanh lên trước, cuối cùng thành một bãi thịt nát, thuận tiện cho Lệnh Hồ Sinh tiến vào độc chiếm bảo vật.

"Tướng công, ngươi đang dẫn ta đi đâu?" Âm thanh Nghiêm Phái Linh bên cạnh vang lên.

Lệnh Hồ Sinh hơi giật mình, nhìn lại nữ hài.

Hắn không trả lời mà rảo bước đi.

Nghiêm Phái Linh hiện lên một chút lo lắng trên khuôn mặt non nớt, vội vã chạy theo.

Đi qua một nhóm lưu dân đang tranh giành nhau xác một con cừu lớn, Lệnh Hồ Sinh đảo mắt, vốn định rời đi thì dừng lại.

"Ngươi đi đến cây đại thụ kia chờ ta một chút." Hắn chỉ tay nói với nữ hài, nàng không hiểu vì sao, nhưng không phản đối, lập tức vâng theo, chạy về phía cây đại thụ, ánh mắt lo âu nhìn về phía hắn, như sợ một khắc sau, hắn sẽ bỏ nàng rời đi.

Lệnh Hồ Sinh thấy vậy an tâm, tiến đến đám lưu dân, chỉ tay vào một người, nói: "Ngươi, đi theo ta."

Đám lưu dân lúc này vừa tranh xong thực phẩm, xác cừu bị xé ra vô số mảnh, lông, máu chảy rơi đầy mặt đất, đang vội vã nhét những khối thịt đầy máu vào trong thân, có người quá đói, thậm chí bỏ thịt sống vào miệng nhai ngon lành.

Nghe thấy Lệnh Hồ Sinh điểm danh, tất cả dừng lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Người bị chỉ điểm, gân cổ nuốt miếng thịt sống to lớn vào bụng, rồi hỏi: "Ngươi muốn gì, gọi ta đi nơi nào, có đồ ăn không?"

Lệnh Hồ Sinh gật đầu: "Có!"

Đám lưu dân xung quanh nghe vậy sáng mắt, tên lưu dân trước mắt Lệnh Hồ Sinh vội đáp: "Tiểu ca, ta gọi Lưu Bỉnh, ngươi muốn ta làm gì đây?"

"Thuê ngươi làm một việc." Lệnh Hồ Sinh nói.

Đám lưu dân xung quanh nhao nhao: "Việc gì, ngươi có thể thuê thêm chúng ta hay không?"

Một nam tử trung niên nhìn như là người dẫn đầu hừ lạnh:

"Ta nhìn trên thân ngươi mặc y phục rách rưới, không có đồ gì đáng giá, thân thể ngươi gầy gò, đoán chừng không đủ ăn, còn có dư cho người khác?"

Nghe nam tử trung niên nói vậy, đám lưu dân nghi ngờ nhìn Lệnh Hồ Sinh như muốn biết đáp án.

Lệnh Hồ Sinh hơi mất kiên nhẫn, rút kiếm ra: "Ta không quản các ngươi nghĩ gì, ngươi đi theo ta, hoặc chết."

Nhìn thấy động đao thương, đám lưu dẫn bùng nổ.

"Ngươi nghĩ chúng ta sợ, tiểu tử ngông cuồng."

"Chúng ta đông người, đánh hắn."

"Kiếm hắn dường như cũng rất có giá, các ngươi nhìn, nhìn, bên hông hắn treo lương khô!"

Ba nam tử cầm gậy gỗ, đoản đao dẫn đầu tiến tới, Lệnh Hồ Sinh nhíu mày, chưa đợi đối phương áp sát, mũi kiếm của hắn đã như tàn ánh, loé lên một cái, đâm vào cổ tay một người, gảy nhẹ, đoản đao trên tay đối phương bị bắn đi, ghim thẳng vào lồng ngực một người khác.

Người còn lại sau khi sững sờ một chút, rú lên một tiếng, vung gậy gỗ lên, lao đến trước mặt Lệnh Hồ Sinh.

Đường bạch quang loé lên xoay vòng, Lệnh Hồ Sinh tựa như một công tử ca phe phẩy quạt xếp, quạt xếp vào, một đầu lâu đầy máu rơi xuống.

Đám lưu dân thấy một màn này, sợ hãi vội vàng lui lại rời đi.

Bọn hắn ngộ nhận Lệnh Hồ Sinh là cao thủ võ lâm.

Chỉ còn lại nam tử Lưu Bỉnh được Lệnh Hồ Sinh chỉ điểm không dám chạy, run rẩy kinh hãi, phía dưới chân hắn đã đọng một bãi nước vàng bốc mùi.

"Ngoan ngoãn đi theo ta, ngươi sẽ không chịu thiệt thòi." Lệnh Hồ Sinh xoay người bước đi, lạnh lùng nói.

Lúc này Lưu Bỉnh không dám nói một lời, Lệnh Hồ Sinh quá máu lạnh và tàn nhẫn, liếc mắt đến đầu lâu đẫm máu dưới đất và người bị ghim đao vào ngực đang rên rỉ hấp hối, cơ thể hắn vô thức run lên một cái.

Nam tử bị Lệnh Hồ Sinh đâm nát cổ tay đã bỏ chạy từ lâu.

Người chính là như vậy, chỉ khi cảm nhận sợ hãi, mới thực sự thay đổi tâm tư.

Lệnh Hồ Sinh vẫy tay với Nghiêm Phái Linh: "Tốt rồi, đi thôi."

Nghiêm Phái Linh từ sau đại thụ bước ra, gương mặt trắng bệch, nhu thuận chạy đến bên cạnh Lệnh Hồ Sinh.

Lệnh Hồ Sinh không có tâm tư quản nàng đang nghĩ gì, vì đạt được mục đích, chỉ cần cái giá có thể chấp nhận không vượt khỏi ranh giới của chính hắn, hắn sẽ làm.

Bạn đang đọc Giản Ma Đồ sáng tác bởi 144xk144xk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 144xk144xk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.