Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Ramune.

Tiểu thuyết gốc · 888 chữ

“Chiều vui vẻ nhé nhà! Hey Siri, こんにちは ! ”

「こんにちは、綾瀬。5月24日午後5時30分です。」

-"Xin chào, Ayase. Bây giờ là 5:30 chiều ngày 25 tháng 5.”-

Hôm nay 24 tháng 5 à?

「Siri、今日の午後にリマインダーはありますか?」

-"Siri, tôi có lời nhắc chiều nay không?”-

「今日の午後には2つのリマインダーがあります。1つ目のリマインダーは学校であなたを迎えに行くことです。2つ目はマネージャーの誕生日を祝うことです。」

-"Có hai lời nhắc chiều nay. Lời nhắc số một là đón cháu tại trường học. Lời nhắc số hai là chúc mừng sinh nhật của quản lý.”-

Từ từ, đón cháu á?

À chết, hôm nay hai đứa nó là mình đón!

Tôi xách túi rồi chạy ngay ra ngoài.

Thế quái nào lại quên cơ chứ!

“Cô đến muộn thật đấy!”

“Cô vứt bọn cháu đi luôn này!”

“Xin lỗi, cô xin lỗiii!”

Tôi đưa hai chai Ramune ra trước mặt bọn chúng rồi cười khổ nói.

Hai đứa nhóc rất ngoan ngoãn nhận lấy nhưng chỉ có Nhật Nhi là mở ra uống.

Hai đứa này là con của anh Quân, Nhật Nhi và Nhật Minh.

Ừ đúng, chúng nó là một cặp song sinh.

Hai đứa nhóc năm nay lớp 2, năm sau lớp 3.

Nhật Nhi là chị, Nhật Minh là em.

Haizz…

“Được rồi, về nhà chứ?”

“Ê Nhật Minh, mày ra đây!”

Đứa nào đấy?

Tôi kéo tay hai đứa nhóc vào sát gần mình.

“Huy, đến giờ tớ phải về rồi…”

“Tao bảo mày ra đây!”

“T-tớ… cô, con ra kia một lúc được không ạ?”

Có gì đó sai sai…

“Ừm, con đi nhanh rồi về nhé, trong xe vẫn còn mấy chai Ramune chờ con.”

Tôi thả tay thằng bé ra để nó chạy về phía thằng tên Huy kia.

“Cô, thằng này…”

“Ừ, đi nào, xem ra hôm nay cô sẽ làm loạn một trận.”

“Cô, cô là luật sư, là người có lý trí.”

“Lý trí quái gì nữa, cô mày đang muốn cãi tay đôi với bố mẹ nó đây, đi.”

Tôi với Nhi âm thầm đi theo hai đứa kia.

Những cảnh tượng đằng sau suýt làm tôi lao vào đánh người.

“Mày có toàn đồ ngon nhỉ Minh?”

“Không, chai đó là của cô cho tớ, trả đây!”

Thằng bé bị 5-6 đứa nhóc to gần như gấp đôi nó bao quanh, cướp mất chai Ramune mà tôi cho nó.

“Cô bình tĩnh đã.”

“Mày thả ra cô xem nào!”

Thằng Huy lớn nhất vừa nãy lớn tiếng nói:

“Mày hay, dám đòi lại cơ! Đánh nó!”

“Con mẹ, chúng mày hay lắm!”

“Cô!”

Tôi lao ra đá mấy đứa đang đánh thằng bé, Nhật Nhi hoảng hốt chạy theo tôi.

“C-cô!”

“Nhật Nhi, con giữ thằng bé, hôm nay cô liều mạng với bọn chúng!”

“Cô, bình tĩnh đã!”

Bọn nhóc kia sợ hãi tụ lại một chỗ trước mặt tôi.

Sau đó rất may mắn, một tia lý trí còn sót lại đã lôi tôi về thực tại.

Bây giờ tôi và hai đứa nhóc đang ngồi trước mặt phụ huynh mấy nhà kia, cô giáo chủ nhiệm và hiệu trưởng.

Đã làm thì phải làm lớn chứ:v

“Cô Nguyệt, chuyện này thực ra….”

“Câm miệng. Nếu như không phải đám này chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự thì giờ này bọn chúng có ngồi kia không?”

Nhìn hai đứa nhóc ngồi sát vào người mình, tôi bỗng dưng cảm thấy xót xa.

Con mẹ.

“Cô đừng có bịa chuyện, con trai tôi ở nhà ngoan như vậy, làm sao có thể đánh bạn chứ!”

Một phụ huynh lên tiếng làm các phụ huynh khác nhao nhao lên.

“Đúng đấy!”

“Có ta chỉ giỏi bịa thôi!”

“Tin tôi khởi tố các người không?”

Tôi khoanh tay, tựa lưng vào ghế nhìn bọn họ.

“Tôi đến nộp- Mộc Nguyệt.”

“Hạ Phong.”

“Cậu Phong, cậu để hồ sơ ở đây giúp tôi với!”

“Ừm.”

Hạ Phong tiến lại gần cái bàn đó, đặt bộ hồ sơ xuống rồi đi ra sau lưng tôi:

“Cô bình tĩnh đã, đừng có manh động.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn rồi đáp:

“Tiện có anh ở đây, giờ anh có bận gì không?”

Mặt cậu ta xem ra khá không hiểu, chầm chậm trả lời:

“Không có, có vấn đề gì à?”

Tôi đứng dậy, đẩy hai đứa bé về phía Hạ Phong:

“Anh giữ chúng giúp tôi một chút, tôi ra ngay.”

“Ừ, tôi đưa bọn nhóc sang quán cà phê ở đối diện nhé?”

“Cảm ơn anh nhé. Nhật Nhi, Nhật Minh, ngoan, cô sẽ ra ngay.”

Sau khi cậu ta đưa bọn trẻ đi khuất, chính là lúc bổn cung lên sàn!

15 phút sau, quán cà phê.

“Mộc Nguyệt, ở đây.”

Tôi chạy lại gần cái bàn đó, tươi cười nói:

“Cảm ơn anh nhé, bọn chúng đâu rồi?”

“Đang đùa ở chỗ xích đu ngoài kia.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh, hỏi:

“Không cho anh đi theo luôn?”

Cậu ta chậm rãi đẩy cốc trà Earl Grey về phía tôi:

“Không cho, của cô này.”

Tôi cầm cốc trà lên uống rồi nói:

“Thơm ra trò. Xem nào… ồ, quay lại rồi.”

Ừ, hai đứa nhóc quay lại rồi.

Mặt chúng nó…

Biểu cảm hơi kỳ quái nhỉ?

Mãi sau này tôi mới biết, hoá ra biểu cảm bọn chúng kỳ quái vì hôm đó Hạ Phong đã nói sẽ theo đuổi tôi, và giờ cậu ta thành chồng tôi.

Bạn đang đọc Giấc Mộng Pháp Luật sáng tác bởi ayase_2537
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayase_2537
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.