Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩu hoàng tới

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Ninh Tâm Nhi là không quan tâm gì nữa, nàng nói ra những gì kiềm chế trong lòng. Sau khi nói ra, cả người đã thoải mái hơn nhiều, không chút sợ hãi chút cùng Thạch Nghị đối mặt.

Tuy là nói nàng muốn cùng Thạch Nghị lăn lộn trên giường, nhưng đối với chuyện ngôi vị Hoàng Hậu, nàng vẫn không muốn bỏ đi.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, ba người không có tiếp tục nói chuyện mà là quan sát lẫn nhau. Một hồi lâu, Thạch Nghị lần nữa hướng về phía Ninh Tâm Nhi nói:

"Trước khi ta nổi giận, đi ra ngoài!"

Hắn mặt không cảm giác, tay chỉ hướng tiền viện, giọng lạnh như băng. Ninh Tâm Nhi này thật là một chút nhãn lực cũng không có, Hoàng Hậu đang ở nơi này, nàng lại dám nói ra lời như vậy.

Thật không biết trong đầu nàng ta có phải bị nước vào úng rồi hay không?

Ninh Tâm Nhi không đi, nàng nhìn Thạch Nghị tựa hồ không cam lòng. Nàng biết sợ rằng tiếp theo Thạch Nghị sẽ không cho nàng sắc mặt tốt.

Hết thảy các thứ này đều là tại Hoàng Hậu, nếu như không phải là nàng ở chỗ này, Ninh Tâm Nhi cảm thấy lấy vẻ đẹp của nàng Thạch Nghị làm sao có thể không động tâm?

Cũng không phải là nàng cảm thấy mình đẹp hơn Hoàng Hậu, mà là vì Hoàng Hậu ở chỗ này nên Thạch Nghị không dám nhận chấp nhận nàng bày tỏ.

Nghĩ tới đây, Ninh Tâm Nhi hướng về phía Hoàng Hậu, trong con mắt mang theo căm thù. Trong lòng rất bất mãn, mỗi lần đều bị Hoàng Hậu đạp ở dưới.

Loại cảm thụ đó vô cùng khó chịu.

Thật vất vả lắm mới từ chỗ hoàng thượng, nàng làm mọi cách để đem Hoàng Hậu đầy vào lãnh cung, không ngờ lần này trước mặt Thạch Nghị lần nữa lại bị dẫm dưới chân.

Nàng không phục, luận gương mặt nàng không thua với Hoàng Hậu, so vóc người cũng như vậy không thua gì Hoàng Hậu. Nói về hấp dẫn, mị hoặc, cởi mở, nàng hoàn toàn trên cơ Hoàng Hậu.

Vậy tại sao Thạch Nghị đối với Hoàng Hậu tốt, còn đối với nàng lại thô lỗ như vậy.

Suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới chuyện ba năm trước xem bói, đại sư nói qua, nàng sẽ luôn bị Hạ Hầu Tư Ngọc một mực đè ép.

Chỉ cần là nàng thích sẽ luôn bị Hạ Hầu Tư Ngọc cướp. Từ đó về sau, Ninh Tâm Nhi bắt đầu thay đổi, tính cách cũng dần dần trở nên vặn vẹo biến thành độc ác như hôm nay.

Đại sư xem bói không sai, cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn bị Hạ Hầu Tư Ngọc đạp phía dưới. Nàng trong lòng tràn đầy không cam lòng, tràn đầy oán hận.

"Tại sao? Tại sao? Hạ Hầu Tư Ngọc, ngươi tại sao phải một mực chà đạp ta? Tại sao?"

"Những gì ta mong muốn, đều bị ngươi cướp đi, tại sao ngươi liền không bỏ qua cho ta? Tại sao phải cùng ta cướp?"

Ninh Tâm Nhi càng nghĩ càng tức giận, lý trí bị một lòng háo thắng ăn mòn.

Nàng hướng Hoàng Hậu xông tới, giơ tay lên định tát Hoàng Hậu.

Lúc này Hoàng Hậu đang rất yếu ớt, đi lại còn bất tiện.

Một bên Thạch Nghị nhướng mày, Ninh Tâm Nhi này sợ rằng không phải người điên thì cũng đã sắp điên, tính cách như này thật đúng là thối nát vô cùng, thích bắt ai thì bắt muốn cắn ai thì cắn.

Hắn nhanh chóng đưa tay bắt lấy cổ tay Ninh Tâm Nhi, đem nàng lôi ra ngoài.

Mặt hắn âm trầm, tức giận nhìn nàng, uy hiếp nói:

"Ninh Tâm Nhi, ngươi còn dám quấy rối nữa, có tin hay không ta lập tức ném ngươi ra ngoài."

Nhất thời Ninh Tâm Nhi an tĩnh lại, thoát khỏi tay Thạch Nghị, lau nước mắt. Nhìn về phía hắn, nỉ non:

"Không, không muốn, ta không lộn xộn nữa."

Người đàn bà này tốc độ trở mặt ngược lại là rất nhanh, thoáng cái đã biến thành ôn thuận .

Thạch Nghị vừa thở phào một cái, Ninh Tâm Nhi đã tiếp tục nói:

"Thạch ca, ta không cầu ngươi mỗi ngày đi đến chỗ ta, nhưng cách mấy ngày có thể đến đó bồi ta được không?"

Nàng không biết tên Thạch Nghị, chỉ biết hắn là Thạch công công. Hơn nữa nàng nói lời này, đã rất rõ ràng, còn kém chút nói thẳng là muốn để cho Thạch Nghị bồi nàng trên giường.

Đây hẳn mới là mục đích thật sự mà nàng ta tới đây, Thạch Nghị không có cách trả lời nàng. Không thể làm gì khác hơn là đuổi nàng ta đi.

Đến khi nàng rời khỏi lãnh cung, Thạch Nghị vẫn không dám nhìn Hoàng Hậu.

Cái này cũng trách Ninh Tâm Nhi ăn không ngồi rỗi, tới nói chuyện này làm gì? Đây không phải là khiến người khác khó chịu sao?

"Nghị ca ca, ngươi sao không đáp ứng? Ninh Tâm Nhi này mặc dù tính tình kém nhưng cũng là người đẹp, vóc người đẹp, lại còn cởi mở."

"Đây không phải như ngươi mong muôn sao? Có nàng, ta áp lực cũng giảm bớt, đặc biệt là ngươi bây giờ quá lợi hại."

Hoàng Hậu đỏ mặt, nghĩ tới hôm nay thiếu chút nữa ngất đi, nàng trong lòng rất rõ ràng, một người đã không cách nào chống đỡ Thạch Nghị luyện công.

Nàng vốn còn đang vì chuyện này rầu rỉ, bây giờ Ninh Tâm Nhi chủ động tìm tới cửa, chẳng phải là vừa vặn thích hợp sao?

Mặc dù nàng đối với Ninh Tâm Nhi không có hảo cảm gì, nhưng vì báo thù nàng quyết định nhẫn nhịn, lợi dụng tốt Ninh Tâm Nhi.

"Cái này không ổn lắm đâu. Ta.."

Thạch Nghị có chút không biết nên nói như thế nào, hắn cũng phát hiện vấn đề này, tình huống hôm nay hắn cũng đã rõ ràng.

Nếu qua một thời gian nữa, không biết Hoàng Hậu có thể chịu nổi hay không. Nếu có thể tìm một người giúp Hoàng Hậu giảm bớt áp lực, tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều chẳng qua là hắn băn khoăn Hoàng Hậu, dẫu sao nàng cùng Ninh Tâm Nhi vẫn là có thù oán.

Hoàng Hậu là người thông minh, nàng liếc mắt liền nhìn ra băn khoăn Thạch Nghị trong lòng, lập tức đưa ra quyết định.

"Cứ quyết định như vậy đi, ta một người rất khó chống đỡ ngươi luyện công, thêm cả nàng đi!"

Được rồi, nếu Hoàng Hậu đã nói như vậy, Thạch Nghị cũng không do dự nữa.

"Đi đi! Tránh cho nàng nháo tới nháo lui, bị cẩu hoàng đế biết vậy sẽ không ổn."

Hoàng Hậu ân cần, thông tình đạt lý, Thạch Nghị rất thích nàng ở điểm này, nữ nhân như vậy thật tốt.

Cộng thêm hôm nay Thạch Nghị cảm giác bá vương thần công còn không quá vững, hắn nhất định phải tu luyện cho thật vững chắc. Vừa vặn để cho Ninh Tâm Nhi trợ giúp một chút.

Hắn leo tường đi ra ngoài, đuổi kịp đến Hiên Thanh Cung vừa lúc gặp Lý Ma Ma. Cũng không nói nhảm, tiểu thư nhà mình cùng Thạch Nghị là tình huống gì bà ta rất rõ ràng.

Lập tức mang Thạch Nghị đi vào, cũng đem người ở bên trong tất cả đều lui ra ngoài. Đến khi Thạch Nghị vào phòng, Lý Ma Ma mới rời đi tự mình canh giữ bên ngoài.

Ninh Tâm Nhi còn đang trong phòng bực bội, thậm chí còn không ngừng đập phá đồ đạc.

"Đừng làm rộn nữa! ngươi là muốn để cho cẩu hoàng đế biết à?"

Thạch Nghị vừa nói, một bên tiến lên.

Ninh Tâm Nhi nghe thấy thanh âm, nhanh chóng xoay ngườ nhìn về phía Thạch Nghị đang đi tới.

Ban đầu, nàng còn cho là Lý Ma Ma.

Nàng nhanh chóng nhào vào ngực Thạch Nghị, ôm thật chặc, đem gương mặt dán vào lòng hắn.

"Thạch ca, ta còn tưởng rằng ngươi thật không muốn ta."

Vừa nói vừa dùng quả đấm nhỏ nện vào ngực Thạch Nghị. Bộ dạng thẹn thùng kia, cộng thêm nàng hiểu rõ lòng của nam nhân, đúng là rất biết cách câu dẫn.

Ninh Tâm Nhi cũng không giả vờ, giống như một con sói đói, dưới sự công kích của nàng Thạch Nghị rất nhanh có phản ứng.

Tròng mắt lấp lóe tinh quang, căn bản cũng không cần hắn phải chỉ điểm, nàng hiểu biết cũng không ít. Chống đỡ cho Thạch Nghị ổn định bá vương thần công, vẫn là dư sức có thừa.

Mà Lý Mama bên ngoài trông chừng, có chút thấp thỏm không yên, chỉ cần bên ngoài có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, nàng đều sẽ nhìn chăm chú.

Sắc trời trong lúc hai người luyện công, đã bất tri bất giác buông xuống tối dần.

Thạch Nghị nhìn Ninh Tâm Nhi ngã xuống, nhìn gương mặt quyến rũ thật sự là nữ nhân cực phẩm trên giường. Tựa hồ bất kể dưới tình huống nào cũng có thể khơi dậy bản năng của nam nhân.

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô của thái giám:

"Hoàng thượng giá lâm."

Bạn đang đọc Giả thái giám của hoàng hậu tuyệt sắc của Tiêu Mộng Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zth2k
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.