Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Chương15

Phiên bản Dịch · 6781 chữ

Lúc vừa rời khỏi quán café, tôi đứng bên chiếc xe đạp vài giây, rồi tiến lại nắm lấy tay Tiểu Quỳnh, nàng rụt rè không dám nhìn thẳng tôi, nét thẹn thùng hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn, tôi vòng tay ôm nàng, hai cơ thể xích lại gần nhau.

- Minh? – nàng gọi và định đẩy ra.

- Cứ để yên một lúc nhé…cứ đứng yên như thế. – tôi nói nhỏ.

- …. – nàng đứng yên, khẽ cúi đầu.

- ……. – thời gian chứ trôi, trôi thật chậm.

- Quỳnh chưa đủ tự tin – nàng thì thầm.

- Không sao…Minh sẽ đợi.

- Đợi bao lâu? – nàng nhìn tôi.

- Đợi cả đời cũng được.

- Xạo quá.

- Thật đấy…Minh xin thề… - Đừng thề… - nàng chặn lại – Quỳnh hiểu mà.

- Ừm.

- Mau đưa Quỳnh về đi…quá giờ giới nghiêm là ăn đòn đấy.

- Hì…lên xe.

Đường về, gió lạnh vi vu thổi, chiếc xe lướt nhẹ, tiếng xích quay đều. Đang đi thì Tiểu Quỳnh bảo tôi cua vào một con đường tắt để về nhanh hơn, đó là một con đường nhỏ thoai thoải, nhiều nhà đã ngủ sớm, cả con đường chỉ có hai chiếc đèn nhỏ lập lòe, còn lại là khoảng tối vắng hoe, không gian yên ắng, lúc xe đến ngã ba bỗng đâu một con mèo chạy ngang qua, nó ré lên một tiếng làm tôi giật mình mất lái đâm xe vào một cái thùng rác bên đường, cũng may hai đứa không sao nhưng xe bị trật xích. Trong lúc tôi dùng một cái que gài lại xích thì Tiểu Quỳnh bật điện thoại soi cho tôi.

- Thật xui xẻo, tự dưng con mèo ở đâu ra vậy không biết. – tôi than.

- Nhanh đi Minh…ở đây Quỳnh thấy sợ quá.- nàng nép lại gần tôi.

- Sắp được rồi…có Minh đây sợ gì chứ.

- Hic…Minh…Minh có thấy gì không? – nàng lí nhí, bấu chặt lấy tay tôi, ụp mặt vào vai.

- Thấy gì cơ? – tôi ngẩng lên, phía sau hàng rào là một căn nhà lớn chìm trong bóng tối, nhưng bỗng nhiên một quần sáng kì dị lướt nhẹ qua từng ô cửa kính rồi biến mất, gió thổi làm vài chiếc lá bay trên nền đường tạo thành tiếng, quang cảnh âm u không khác gì một bộ phim kinh dị, tôi bỗng lạnh gáy, da gà nổi lên, từng mảng da tiếp xúc với không khí như tê cóng, tôi cố kéo mình ra khỏi nỗi ám ánh vô hình bằng một câu cứng cựa – “ôi dào…chắc ai đó rọi đèn pin thôi.” - Hic…nhanh đi Minh. – nàng không dám nhìn, tôi vội móc xích xe.

- Xong rồi…chuồn lẹ thôi – tôi đỡ nàng dậy.

Hai đứa chẳng ai bảo ai, co giò đạp thục mạng, khi về đến nhà nàng, mồ hôi trên trán tôi ướt đẫm, thở như một con bò. Nghĩ lại thấy mình nhát quá, tôi phì cười, Tiểu Quỳnh cũng cười, nàng vỗ vào vai tôi, khẽ trách.

- Cũng tại Minh…có sợi dây xích mà móc lâu như thế…xuýt nữa làm người ta đứng tim biết không hả.

- Ơ…vậy chứ ai muốn đi đường tắt nhỉ?

- Không biết đâu…bắt đền đấy – nàng vờ dỗi đi mở cổng.

- Uầy…đã bảo là người ra rọi đèn pin thôi mà, làm gì sợ thế không biết.

- Hứ…Vậy chứ ai bảo chuồn lẹ hả?

- Hì…nói vậy cho nó thêm phần kịch tính.

- Blêu…ngụy biện.

Vào đến nhà, bác trai đang ngồi xem ti vi, bắt chéo chân, điềm nhiên như không có việc gì.

- Dạ, cháu mới về ạ - tôi cúi đầu chào bác.

- Ngồi đi cháu – bác trai mỉm cười.

Tiểu Quỳnh nhanh nhảu lại ngồi bên bố.

- Xem gì thế ba?

- Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? – bác trai chẳng thèm để ý đến nàng, khuôn mặt bỗng nghiêm nghị hẳn.

- Dạ, 10h10 phút ạ - tôi nhìn đồng hồ, cố chấn tĩnh.

- Tại sao lại muộn 10 phút thế Mi Mi?

- Dạ, tại con mèo – nàng thật thà đáp ngay.

- ………..- tôi nén cười.

- Sao…mèo? – bác trai ngạc nhiên.

- Hi…lúc đang đi thì có con mèo băng ngang đường, làm bọn con xuýt nữa tai nạn, cũng may xe chỉ bị trật xích…Thôi mà ba, có 10 phút. – nàng năn nỉ.

- Thêm 10 phút nữa là mai hai đứa bay khỏi đi chơi biết không hả - bác trai mỉm cười - Cháu xin lỗi ạ, lần sau sẽ không muộn như thế nữa. – tôi nói giọng thành khẩn.

- Chà… chà…có lần sau luôn? – bác trai nheo mắt.

- Dạ…cháu. – tôi gãi đầu - Thôi hai đứa đi ngủ đi…Trúc Quỳnh bảo mai đi chơi nữa phải không?

- Vâng ạ, ba ngủ ngon nhé – Tiểu Quỳnh hôn lên má ba nàng.

- Cháu xin phép ạ, bác ngủ ngon. – tôi đứng dậy chào bác.

Vừa lên phòng, tôi nhắn tin cho Trúc Quỳnh hỏi thăm tình hình ngay.

- “Tối nay có chuyện gì không?” - “Còn hỏi nữa…ông tìm cách bồi thường cho tôi đi” - “Sao nghe nghiêm trọng vậy?” - “Lúc tối, anh Huy nắm tay, tỏ tình với tui…suýt nữa còn hôn tui nữa, hic…mắc đền ông đấy” - “Căng nhỉ...Cái này ngoài dự liệu của tui, thế rồi bà trả lời sao?” - “Còn sao nữa, trước hết là không cho anh ấy hôn…tiếp theo tui nhắn tin hỏi chị ba, Chị ấy không nhận lời anh Huy…haziii, thiệt là khó xử quá, từ chối người ta cũng ngại lắm, anh Huy bảo nhất định sẽ đợi chị ba.” - “Tui cảm ơn bà nhiều lắm” - “ Tui nghĩ kĩ rồi…chuyện ông nhờ tui, tui không làm nữa đâu, thật sự không công bằng với anh Huy, nếu hai người cùng yêu chị ba thì nên cạnh tranh công bằng.” - “Bà nói đúng, bây giờ, tôi đã hiểu tình cảm Tiểu Quỳnh dành cho mình rồi, không cần thiết phải làm thế với Huy nữa. Cảm ơn bà vì tất cả” - “Thế tối nay hai người có chuyện gì không ^^” - “Chỉ đi dạo rồi café thôi…hì…ngủ ngon ha” - “Hai người làm tui tò mò quá…ngủ ngon, mai nhớ dậy sớm đấy” Sau đó tôi gọi điện cho Tiểu Quỳnh, sợ người trong nhà nghe thấy tôi chỉ dám thì thầm vào điện thoại.

- Ngủ chưa?

- Ngủ rồi…gọi chi ạ.

- Gọi hỏi thăm xem ngủ chưa.

- Vô duyên…hi.

- Chuyện của Huy…sẽ không sao đâu…rồi anh ấy sẽ hiểu.

- Minh biết rồi à?

- Trúc Quỳnh mới kể cho Minh.

- Quỳnh cũng thấy khó xử nhưng chỉ có cách đó...biết sao được…Hơ (nàng ngáp)...Quỳnh ngủ đây… ngủ ngon.

- Dễ thương quá… có giấc mơ đẹp nhé.

Tôi thu mình vào chăn, tự cười một mình, những ngôi sao trên trần nhà như một bức tranh, đêm ngàn sao, lung linh và đầy mơ mộng.

Sáng hôm sau, những tin nắng mai xuyên qua ô cửa sổ rồi từ từ chiếu lên mặt tôi, ấm áp. Nhoài người ra cửa sổ, bên dưới khu vườn, bác trai đang ngồi đọc báo, bên cạnh là phin café tí tách, tôi bật dậy khỏi giường bắt đầu một ngày mới không thể tuyệt vời hơn.

Mùi thức ăn kéo tôi xuống bếp, bác gái và Tiểu Quỳnh đang nấu gì đó rất thơm.

- Mới sáng sao bác nấu nhiều thế ạ?

- À…Trúc Quỳnh bảo hôm nay đi chơi, ăn trưa ở ngoài nên bác làm cơm hộp cho mấy đứa mang theo.

- Cháu giúp gì được không ạ?

- Cảm ơn cháu, bác và Tiểu Quỳnh làm được rồi…à…bác trai đang ở sau vườn đó, cháu ra đó đi.

- Dạ. – tôi khẽ cười với Tiểu Quỳnh, nàng hấp háy mắt.

Đang đi, tôi dừng lại ngắm một bức tranh treo gần cầu thang, trong tranh, đôi nam nữ ngồi dưới tán cây, bên cạnh là chiếc xe đạp, khung cảnh tràn ngập màu sắc, màu vàng của hoa dã quỳ, màu xanh của cỏ non, màu đỏ, tím của hoa dại, nền trời xanh dương cùng những đám mây trắng. Trúc Quỳnh mới ngủ dậy, tóc tai bù xù bước xuống từ trên cầu thang, nheo mắt nhìn tôi và bức tranh, mỉm cười nói.

- Cô gái đó là tôi đấy.

- Thật à…vậy còn anh chàng kia?

- Chồng tương lai – nói xong nàng lững thửng đi vào bếp – mẹ ơi có gì ăn không?

- Thật là – tôi phì cười nhìn theo nàng.

Mấy phút sau, khi đang ngồi nói chuyện với bác trai, Tiểu Quỳnh mang cho tôi một tách café, nàng mỉm cười, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng vẫn không giấu được nét ngại ngùng đáng yêu, biết gọi nó là gì nhỉ? Chịu thôi.

- Café của Minh nè.

- Minh cảm ơn.

- Hai người nói chuyện nhé, con vào phụ mẹ.

- Ừ con đi đi…con bé này, hôm nay thấy nó lạ lạ sao ấy. – bác trai trầm ngâm.

- Lạ sao bác? – tôi khẽ cười.

- Cái này chỉ có thể là đang… - bác trai dừng lại nhìn tôi, mỉm cười – uống café đi cháu.

Trong khu vườn nhỏ, có hai chậu cây, ngắm một hồi tôi nhận ra đó là hoa Tiểu Quỳnh, có lần nàng đã hỏi tôi, nếu nàng là một con cua tôi sẽ làm gì, câu hỏi ấy tôi chưa trả lời được.

- Cháu biết hoa đó không?

- Dạ… hoa Tiểu Quỳnh.

- Còn gọi là hoa Càng Cua, chẳng biết có phải vì cái tên không, con bé nhìn hiền vậy chứ, lúc nó giận thì bác cũng chào thua, ngang như cua không ai trị nổi. – bác trai vừa cười vừa nhấp ly café.

- Cháu thấy Tiểu Quỳnh có ngang đâu ạ.

- Đàn ông chúng ta, nhiều người vốn thơ ngây lắm, cái này hồi sau sẽ rõ, đừng trách bác không nói trước nhé.

- Dạ. – tôi bắt đầu thấy hoang mang.

Sau bữa sáng, Huy đến, dường như giữa Huy và Tiểu Quỳnh có một khoảng cách vô hình, tôi nhận thấy nét buồn trong mắt Huy. Yêu đơn phương một người mà không được đáp lại, cảm giác ấy tôi cũng từng trải qua, tình yêu vốn chẳng có đúng sai, thắng thua, chẳng ai có lỗi khi yêu hoặc không yêu một người. Lúc ngồi trên xe máy đợi hai nàng, tôi và anh ta nhìn nhau, không ai nói tiếng nào rồi tự nhiên hai thằng cười với nhau. Lúc một nàng ngồi lên xe, tôi vẫn không biết đó là Tiểu Quỳnh hay Trúc Quỳnh, chỉ là linh cảm, tôi hỏi.

- Trúc Quỳnh à?

- Ừm…sao ông đoán hay vậy?

- Hên xui mà – tôi nhìn quaTiểu Quỳnh và Huy, nàng khẽ cười.

- Không ghen à?

- Cái gì mình được, sẽ là của mình thôi.

Sáng nay theo lịch trình của Trúc Quỳnh, chúng tôi sẽ thăm Thiền Viện Trúc Lâm, Hồ Tuyền Lâm, nghỉ trưa, chiều ghé qua thác Datanla. Đi cùng Trúc Quỳnh cũng có cái thú của nó, nàng tíu tít kể chuyện, chốc chốc lại hát vài câu. Con đường uốn lượn đi qua rừng thông, cành lá ru mình trong gió, những tia nắng xuyên qua tán lá rải xuống đường, vàng nhạt và lấp lánh. Bên đường thấp thoáng những bông hoa dại tím ngắt, li ti.

Chúng tôi đi cáp treo lên Thiền Viện Trúc Lâm, bên dưới là rừng thông, thành phố Đà Lạt lẫn trong những mảng xanh của vừa rau, cây cối, cabin đưa chúng tôi lướt trên những ngọn cây, đôi khi là ngang tầm, có thể nhìn rõ cả những trái thông màu nâu, cabin lên cao rồi lại xuống thấp, một cách êm ái và nhẹ nhàng.

Tiểu Quỳnh và Huy ngồi cạnh nhau nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào, chuyện ấy cũng dễ hiểu, ranh giới giữa tình bạn và tình yêu rất mong manh, một khi đã vượt qua mà không đạt được kết quả thì rất khó quay lại, giữa hai người có một khoảng cách về mặt tình cảm. Huy muốn tình yêu còn Tiểu Quỳnh muốn tình bạn, tình anh em. Tất nhiên tôi không thích Huy tán tỉnh Tiểu Quỳnh, nhưng tôi hy vọng họ vẫn là anh em tốt của nhau, như trước đây, chính vì thế tôi cố tình không chen vào giữa họ, tôi đoán Tiểu Quỳnh muốn nói gì đó với Huy nên chọn cách ngồi cùng xe với anh ta. Không rõ hai người họ nói với nhau những gì trên đường mà giờ thành ra thế này.

Nhân lúc họ nhìn ra bên ngoài, tôi nháy mắt với Trúc Quỳnh, nàng hiểu ý ngay, chúng tôi bắt đầu song kiếm hợp bích tạo không khí vui vẻ.

- Ông chụp cho tui đi – Trúc Quỳnh tạo dáng.

- Cười lên…rồi okê…beautiful girl.

- Chị ba, anh Huy hai người cũng chụp một tấm đi.

- Ừ…đúng đấy chụp chung đi – tôi đồng ý ngay.

- Sao cơ – Tiểu Quỳnh nhìn tôi hơi ngạc nhiên.

- Hai người ngồi gần lại nào. – Trúc Quỳnh ra hiệu.

- ……….. – Huy nhìn Tiểu Quỳnh như dò ý, nàng khẽ cười rồi nép lại gần. “Tách”- bức ảnh Huy choàng tay qua vai Tiểu Quỳnh, lòng tôi có phần hậm hực nhưng từ lúc đó giữa chúng tôi vui vẻ hơn hẳn. Huy và Tiểu Quỳnh cũng tự nhiên cười nói với nhau.

Thiền Viện Trúc Lâm không hổ danh là một trong những công trình kiến trúc phật giáo lớn nhất cả nước, khuôn viên rất rộng lại nhiều bậc thang. Tôi và Huy mỗi thằng mang một cái ba lô, trong đó có gì, cơm trưa, nước uống, vài thứ linh tinh khác, chỉ có thể thôi mà đi một hồi cũng đuối lắm, không rõ cơm chay của các sư thầy ở đây có đủ calo không nữa. Khi hai thằng đang nghỉ mệt thì phía trên, cách đó mấy chục bậc thang hai cô nàng thay phiên nhau tạo dáng, chụp ảnh. Tiểu Quỳnh gọi.

- Hai người nhanh lên đi.

- Anh đến đây – Huy xốc ba lô chạy lên. Tôi cũng ngay lập tức đứng dậy chạy theo. Hai thằng như đang trong một cuộc thi thể hiện bản lĩnh với người đẹp vậy, kết quả Huy thắng, tôi vấp chân vào bậc thang, suýt nữa thì cạp đá, hú vía. Từ lúc ấy, tôi chẳng dại gì thi với Huy nữa.

Thiền Viện Trúc Lâm không có sự nguy nga, cổ kính như những ngôi chùa khác xong lại có vẻ đẹp của thiên nhiên, đứng trên cao có thể bao quát một vùng núi đồi rộng lớn, những đám mây trôi lững lờ trên những đỉnh núi xa và đặc biệt là mặt nước trong xanh của Hồ Tuyền Lâm, điểm đến tiếp theo của chúng tôi.

Để khám phá hồ, chúng tôi và một nhóm khách khác thuê thuyền đi dọc theo xung quanh hồ, rồi tiếp đến là cưỡi voi đi dạo trong rừng. Ngồi trên lưng voi chồng chềnh, lắc lư, vô cùng thú vị, Tiểu Quỳnh ngồi cạnh tôi, luôn miệng cười mỗi khi chú voi đưa chiếc vòi lên cao, khoái nhất là mỗi lần voi ta đủng đỉnh bước, chiếc yên bị nghiêng đi và Tiểu Quỳnh phải nép sát vào tôi, thừa cơ tôi ôm lấy nàng.

- Cẩn thẩn kẻo ngã.

- Hứ…ngã đâu mà ngã…tính lợi dụng phải không – nàng véo một cái.

- Ui da…Tại con voi chứ bộ…toàn trách nhầm người tốt thôi.

- Tốt quá ha. - nàng vờ giỗi.

- Không tốt mà để Quỳnh đi với người ta… Hai người sao rồi?

- Quỳnh nói với anh Huy, chỉ muốn làm em gái anh ấy thôi…nhưng anh Huy không muốn…anh ấy còn nói sẽ không bỏ cuộc.

- Nếu là Minh…Minh cũng nói vậy…bọn con trai vốn cố chấp mà…dù có thất bại cũng phải nếm mùi đau khổ thì mới từ bỏ. Quỳnh đừng lo rồi anh Huy sẽ hiểu thôi, chuyện này đâu thể miễn cưỡng được.

- Á… - Con voi lại nghiêng mình, lần này Tiểu Quỳnh ôm lấy tôi.

- Cái này là tự nguyện nhé. – tôi cười.

- Ghét.

Còn gì tuyệt vời hơn khi ăn trưa trên thảm cỏ bên hồ. Ăn xong, tôi và Trúc Quỳnh nằm nghỉ, trong khi Huy và Tiểu Quỳnh đi dạo. Dưới tán cây, lấp lánh những tia nắng, gió thổi nhẹ nhàng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, tôi ngắt một cọng cỏ ngậm lên miệng, ngắt một cọng khác, làm thành chiếc nhẫn cỏ rồi khoan khoái nhìn thành quả của mình, nhớ đến ngày xưa và Tiểu Vy. Bên cạnh Trúc Quỳnh gối đầu lên ba lô đã thiếp đi từ lúc nào, vài phút sau, cơn gió mát cũng đánh gục tôi.

Vừa mới chợp mắt thì có cái gì nhột nhọt trong mũi, tôi tỉnh ngủ, nhưng không mở mắt, thừa cơ tôi nắm lấy tay thủ phạm.

- Á…à…bắt quả tang rồi nhé. – không biết vô tình hay cô ý mà Trúc Quỳnh nằm đè lên người tôi. Ánh mắt nàng chuyển từ vui sang ngạc nhiên rồi ngượng ngùng. Hai đứa nhìn nhau, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy đẹp đẽ, long lanh, tôi nghe tim mình đập thình thịch và mất mấy giây mới thả tay nàng ra. Trúc Quỳnh ngồi dậy, quay mặt đi, lấy tay vuốt tóc và im lặng.

- Ơ…tui…xin lỗi. – tôi ấp úng.

- Không sao. – nàng nói nhỏ - “Là tại tui” – cả hai đứa đồng thanh, không hiểu sao sự bối rối và ngại ngùng xâm chiếm tôi.

- Chuyện này…bỏ qua nhé.

- Ừm. – nàng gật đầu.

- Mà đâu rồi nhỉ - tôi loay hoay tìm chiếc nhẫn cỏ - bà có thấy?

- Anh Huy và chị ba về rồi kìa…mình đi thôi – nàng quay lại thu xếp đồ đạc, tui cũng giúp nàng một tay.

Buổi chiều sau khi đi chơi ở thác Datanla, chúng tôi về khá sớm, nghỉ được một lát thì Tiểu Quỳnh đưa bà sang chơi nhà cô Tư, hai bác đi vắng chỉ còn tôi và Trúc Quỳnh ở nhà. Lúc tôi đang ngồi trên xích đu ngắm giàn tigon, Trúc Quỳnh vào gara, bắt ghế định lấy chiếc xe đạp thể thao.

- Cần tui giúp không? – tôi đi lại phía nàng - Còn nói nữa…nhanh lên.

- Định đi đâu à?

- Đi vòng vòng thôi…đi cùng không?

- Ừ…chả lẽ để bà bỏ rơi ở nhà.

Thế là mỗi đứa một chiếc xe đạp, đi dạo thành phố. Đà Lạt về chiều, thanh bình và xinh đẹp, nắng vẫn ngập tràn, gió lạnh khẽ thổi qua từng con phố nhỏ.

- Này…tôi muốn giới thiệu cho ông một chỗ. – nàng đạp xe song song với tôi.

- Ở đâu thế?

- Gần đây thôi, trên ngọn đồi phía trước.

- Ừ…đi.

Nơi nàng muốn đến là một ngon đồi cao, để lên đến đó chúng tôi đạp xe qua mấy con dốc, cuối cùng phải dắt bộ lên. Lối nhỏ lên đỉnh đồi, hai bên toàn hoa dại, chúng nở chi chít như một tấm thảm nhiều màu, tím, đỏ, vàng nhạt. Ngoài ra còn những bụi dã quỳ nối dài, mùa này dã quỳ không nở hoa, chỉ một màu xanh. Trên đỉnh đồi là một cây thông không cao lắm, tán lớn, tỏa bóng. Chúng tôi dựng xe rồi ngồi tựa gốc cây, từ trên đây có thể ngắm một góc thành phố.

- Kia là nhà thờ Con Gà…ông thấy không?

- Ừ…còn kia là Hồ Xuân Hương… Wao...Nơi này thật đẹp, sao bà biết chỗ này.

- Ông nội tôi thích vẽ tranh, chỗ này là nơi yêu thích của ông, lúc nhỏ, tôi thường theo ông lên đây, ông vẽ thành phố, vẽ hoa Dã Quỳ, có khi ông mang màu và giá vẽ lên đây nhưng không vẽ gì cả, ông chỉ ngắm thành phố.

- Bức tranh hồi sáng cũng là của ông vẽ cho bà à?

- Ừm ông vẽ lúc tôi mới vào lớp 10.

- Nhưng trong tranh có một anh chàng mà.

- Ông bảo một người thì buồn lắm, hai người đẹp hơn, giống như tình nhân vậy.

- Vậy mà bảo đó là chồng tương lai.

- Hi…nếu bây giờ là mùa đông…nơi đây sẽ toàn một màu vàng của hoa Dã Quỳ…đẹp lắm.

- Bà thích hoa Dã Quỳ à?

- Tui nghĩ mình giống Dã Quỳ.

- Ừ…có lẽ…xinh đẹp…ương ngạnh…mạnh mẽ…tinh khiết.

- Ông đang nói ai thế?

- Dã Quỳ.

- ……….. – Trúc Quỳnh tủm tỉm nhìn lên bầu trời.

Chúng tôi yên lặng ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng, gió hát giọng của gió, hoa cỏ rì rào thì thầm, cành lá đu đưa trong nắng, những đám mây lững lờ trôi với nhiều hình thù kì lạ.

- Bà thấy đám mây kia không…bà nghĩ nó giống con gì? – tôi chỉ tay - Con heo. – Trúc Quỳnh mỉm cười.

- Còn đám mây kia?

- Con…ưm…con vịt - Còn kia?

- Con…à không…một đứa bé.

- Hì…trí tưởng tượng của bà phong phú thật.

- Vậy đám mây kia hình gì? - nàng hỏi tôi.

- Một trái tim.

- Hứ…có thấy giống đâu.

- Bà không thấy tâm thất trái, tâm thất phải, động mạch chủ à?

- Động mạch…Cái gì hả…chọc tui phải không. – Trúc Quỳnh vờ đánh tôi.

- Thôi…thôi…giỡn tí mà.

- Hứ.

- ………. – bất chợt tội nhìn vào mắt nàng, nó đang long lanh.

- Nếu ông được thay đổi một điều gì đó trong quá khứ, ông sẽ thay đổi điều gì?

- Không điều gì cả.

- Đừng trả lời nhanh thế chứ…nghĩ kĩ đi.

- Ừ…rồi…để tui nghĩ.

Tôi nghĩ về Thúy Anh, nếu ngày ấy nàng không đi du học, tôi và nàng có thành đôi? Tôi nghĩ về Quỳnh Chi, nếu như tôi viết lại chuyện tình đó, tôi và Quỳnh Chi có hạnh phúc, tôi sẽ không gặp Tiểu Quỳnh, không yêu nàng. Dù lựa chọn kết quả nào, cũng sẽ phải đánh đổi một kết quả khác. Con người của tôi hiện tại, không muốn đánh đổi Tiểu Quỳnh lấy bất cứ thứ gì.

- Không…tui không thay đổi gì cả… Còn bà thì sao?

- Muốn thay đổi chỉ một điều thôi. – Ánh mắt nàng đượm buồn và bí ẩn, sự cô đơn ẩn hiện trong cái nhìn xa xăm của nàng, buồn nhưng đẹp. Đôi lúc tôi lẩn thẩn nghĩ rằng nếu yêu Tiểu Quỳnh thì tôi cũng sẽ yêu cả Trúc Quỳnh, dường như trong họ có một phần của nhau và chính phần giống nhau ấy luôn làm tôi bối rối mỗi khi gần Trúc Quỳnh.

- Chuyện tình yêu à? - tôi hỏi nhỏ.

- Ừm…tiếc là không thể quay ngược thời gian.

- Không thể về quá khứ được…còn bây giờ thì sao…Bây giờ làm lại được không?

- Có lẽ anh ấy có người khác rồi…tui cũng không xứng đáng.

- Đừng nghĩ vậy… phải cho tình yêu cơ hội thứ hai chứ.

- Tui không đủ dũng cảm…thật yếu đuối phải không? – nàng khẽ cười.

- Không đâu…chỉ là thiếu chút tự tin thôi...biết đâu sau này bà tìm được người khác tốt hơn. Cuộc sống như một hộp sô-cô-la, sẽ không biết được mình chọn viên nào tiếp theo.

- …….. – nàng nhìn tôi, khẽ cười, hơi thẹn thùng vội vã quay đi.

- ……. – chúng tôi yên lặng một lúc lâu.

- Muộn rồi, mình về thôi. – tôi lên tiếng.

Sau bữa tối, Huy rủ chúng tôi đi café rồi đi dạo. Bốn người rảo bước trong ánh sáng nhẹ nhàng và hương từ hàng cây nghe thoang thoảng, Tiểu Quỳnh chốc chốc lại nhảy lên bậc gạch bên đường, giang hai tay và đi một đoạn, lúc nàng suýt ngã, Huy nhanh tay hơn tôi, vội đỡ lấy nàng.

- Em đừng đùa nữa…ngã đấy – Huy nắm tay nàng, Tiểu Quỳnh vội rút lại.

- Em không sao…Con đường này, lúc trước chúng mình vẫn hay đi học nè Su Su.

- Ừm…Vào tháng Ba, hàng phượng tím nở rộ đẹp lắm, hoa rơi rải đầy mặt đường…ông thấy phượng tím bao giờ chưa? – Trúc Quỳnh hỏi tôi.

- Chưa…có giống phượng vĩ không?

- Không giống, hoa có màu lam tím, dạng hình ống…anh nhớ lúc trước, trước cổng trường mình cũng có cây phượng tím, bây giờ người ta trồng thành một hàng rồi đó – Huy nói với Tiểu Quỳnh.

- Tự nhiên nhắc chuyện xưa … Làm em nhớ thời đi học quá nè – nàng mỉm cười.

Thấy hai người càng nói chuyện càng tìm cảm hơn, tôi đâm bực bội. Nhân lúc câu chuyện lắng xuống, tôi vộn chen vào giữa hai người họ.

- Giờ đi đâu tiếp đây nhỉ?

- Mình đi xuống chợ nhé. – Tiểu Quỳnh mỉm cười - Đồng ý – tôi cười với nàng.

- Em định mua gì à? – Huy chen vào.

- Không…nhưng nếu thấy hay thì mua…nhanh lên Su Su – chị em Quỳnh tung tăng đi trước, để mặc hai thằng chúng tôi đang gầm ghè nhau. “Sale off” - một tám biển bằng bìa cát tông được dựng bên cạnh kệ quần áo, tôi và Huy tháp tùng hai nàng phải chen chân đứng giữa một đám con gái, Tiểu Quỳnh lựa cho tôi một chiếc khăn choàng cổ, nàng vòng tay quàng chiếc khăn lên cổ tôi.

- Đứng yên để Quỳnh xem có hợp không?...Đẹp đấy.

- Quỳnh thử cái mũ này đi…đội lên nào – tôi lấy cho nàng một chiếc mũ xinh xắn.

- Hi…vừa vặn nè…Cảm ơn nhé. – nàng mỉm cười nhận lấy. Tôi thấy Huy cũng đang nhìn Tiểu Quỳnh và tôi đoán anh ta đang tiếc vì sao không phải là mình tặng chiếc mũ, ánh mắt hai thằng chạm nhau, anh ta quay đi nói gì đó với Trúc Quỳnh.

- Bao nhiêu vậy cô ơi? – tôi rút ví, gọi cô bán hàng.

- Để Quỳnh trả chiếc khăn choàng – nàng mở chiếc bóp tiền.

- Khăn choàng 60 và mũ 40, tất cả là 100 nghìn. – Cô bán hàng vừa dứt lời thì một thằng chạy vụt qua giật chiếc bóp của nàng, Tiểu Quỳnh bất ngờ kêu lên “Ahh”, không chần chừ tôi rượt theo.

Thằng này chạy đến một chiếc xe máy bên đường đang chờ sẵn, tôi đoán là đồng bọn của nó, trước khi nó kịp ngồi lên xe, tôi đã tung một đá vào hông, thằng này vừa ngã xuống đường liền bật dậy, y như cái lò xo rồi cắm đầu chạy không khác gì một vận động viên điền kinh, tôi rượt muốn đứt hơi. Chạy được một đoạn xa, cả hai thằng đều mệt lử, nó ôm gốc cây đứng thở hổn hển, tôi lau mồ hôi rồi đi bộ lại chỗ nó, vừa đi vừa thều thào một cách khó nhọc.

- Đừng chạy nữa…tao…mệt lắm rồi…đưa cái bóp đây…rồi…về nhà ngủ cho khỏe.

- Đưa…đưa…cái b*…ngon thì rượt tiếp đi – nói xong, nó lại chạy tiếp.

- What the f*…Mày ăn gì mà chạy lắm thế - tôi cắn răng rượt theo.

Vài phút sau, nó chạy vào một con hẻm thì cụt đường, tôi thở phào, vừa mệt vừa tức cười.

- Chỗ nào không chạy…mày lại chạy vô đây…thông minh quá nhỉ. – tôi lững thững bước lại gần, làm bộ bình thản, nhưng thực ra đã thủ sẵn, chỉ cần đủ gần là tung một cước nốc ao thằng này. Nó vội bỏ chiếc bóp vào túi áo khoác rồi đưa tay lên thủ thế.

- Mày ngon…mày nhào vô…vô đây.

Bước lại gần thì thấy thằng này chừng 17, 18 tuổi, tóc nhuộm vàng một bên, đang chuẩn bị nhào tới đập nó thì từ sau lưng, tiếng bước chân chạy xồng xộc tới, vừa ngoái đầu lại, một bàn chân xé gió bay qua, tôi kịp lách người né kịp, lùi lại sau, hóa ra là thằng đồng bọn. Tình thế bây giờ một chọi hai, một thằng rút con dao bấm dài chừng 7-8 phân, vung vài đường. Tôi bắt đầu thấy ớn hai thằng ranh con này, chưa biết thắng thua thế nào, chứ dễ dính một dao của nó lắm, định thần lại tôi liền hô lớn.

- Bớ bà con ơi…có cướp…có cướp. – đáp lại tiếng kêu cứu của tôi là tiếng đóng cửa cái rầm từ một ngôi nhà bên cạnh.

- Tưởng gì…mày gọi đi…gọi đi…xem có ai giúp mày không? – một thằng thách thức và cả hai bắt đầu tiến tới phía trước vài bước, tôi chợt lùi lại. Dù thế nào cũng phải lấy lại chiếc bóp cho Tiểu Quỳnh, tôi đưa chân tung một cước, nhưng hụt, hai thằng nhóc lùi lại.

- Minh – có tiếng gọi từ phía sau, là Huy, anh ta thở hổn hển chạy tới chỗ tôi – là hai thằng này à?

- Cẩn thận tụi nó chơi dao đấy. – tôi nhắc Huy, vừa dứt lời, Huy nhào vô tung một đá vào tay thằng cầm dao, con dao bay vào tường, nghe “keng”. Không chần chừ, tôi bay vô tẩn thằng còn lại. Chỉ mất vài giây để chúng tôi làm hai tên cướp vặt đo ván, tụi nó ôm mặt nhăn nhó, rên rỉ.

- Mấy anh tha tụi em…em chót dại…không dám nữa.

- Này thì chót dại…học gì không học… lại học đi ăn cướp hả mày – vừa nói tôi vừa tát “chát… chát” vào đầu thằng nhãi, rồi lấy chiếc bóp. – Làm gì với tụi nó đây anh Huy?

- Đưa lên đồn công an – Huy đang định túm cổ thằng con lại thì nó với tay lấy con dao trên đường, vụt qua cái “xoẹt” ngang tay Huy, anh liền lùi lại. Thừa cơ thằng kia đạp tôi một cái, rồi co dò chạy theo đồng bọn, tôi rượt theo được vài bước thì Huy gọi lớn.

- Bỏ đi Minh…kệ tụi nó.

- Anh có sao không? – tôi chạy lại chỗ Huy, chăm chú nhìn vết rách trên áo khoác.

- Không sao – Huy cởi áo ra, thì một đường dài khoảng 3 cm trên cánh tay anh, nó bắt đầu chảy máy, Huy bịt lại.

- Kiếm gì cầm máu đã. – tôi lo lắng định rút chiếc khăn trên cổ định buộc lại cho Huy thì anh ta ngăn lại.

- Không nên để Tiểu Quỳnh biết…mình không sao, giữ thế này được rồi, ra ngoài đường kiếm tiệm thuốc.

Một lúc sau, Huy được tiêm thuốc, khâu hai mũi rồi băng vết thương lại, cũng may không sâu lắm. Trên đường về, tôi hỏi Huy.

- Sao anh tìm được em?

- Mình rượt theo thằng xe máy rồi mất dấu…cũng hên là thấy xe nó dựng trước hẻm nên xông vào.

- Em cảm ơn, không có anh…chắc em bị tụi nó nện nhừ xương. – tôi cười.

- Cậu dư sức đập tụi nó … học taekwondo lâu chưa?

- Sao anh biết?

- Không phải ai cũng thực hiện được cú đá đó…mình cũng học taekwondo mấy năm mà.

- Em học từ năm lớp 6…lên đại học thì không đi tập nữa.

- Khá đấy…có dịp tỉ thí một trận với mình nhé.

- Nhất trí.

- À…còn chuyện cánh tay, đừng nói gì với Mi Mi và Su Su …hai đứa nó lại lo lắng…rồi hỏi thăm tùm lum.

Sau nghĩ vài giây, tôi hỏi Huy.

- Sao anh lại không nói?

- Mình biết cậu nghĩ gì… nhưng không thích dùng cách đó, mình không bỏ cuộc dễ dàng đâu…Cậu đừng chủ quan…chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.

- Đồng ý – tôi đưa tay ra, như hai võ sĩ quyền anh trước trận đấu, chúng tôi cụng tay nhau.

Tám rưỡi, trời lạnh dần, trên con đường đến chợ, tôi và Huy nói với nhau khá nhiều, bỏ qua điểm chung không mấy dễ chịu là Tiểu Quỳnh, chúng tôi như tìm thấy người anh em thất lạc đã lâu. Sau vụ bị cướp, chẳng ai còn hứng đi chơi nữa, trời cũng bắt đầu lất phất mưa nên cả bọn quyết định về sớm, lúc vừa chia tay Huy ở cổng, vào đến nhà thì trời đổ mưa lớn. Tôi và Tiểu Quỳnh cùng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nàng vừa lo lắng vừa buồn. Mưa một lúc một to, từng dòng chảy dài trên cửa kính.

Bố mẹ Tiểu Quỳnh đi dự tiệc nên có thể về hơi trễ, trong nhà chỉ còn tôi, chị em Quỳnh và bà nội. Mọi người quây quần trong phòng khách xem ti vi, xem chán, tôi quyết định dạy bà nội một màn ảo thuật nhỏ, đến khi bà có thể đánh lừa được hai chị em Quỳnh thì trời dần tạnh, những giọt nước tí tách bên ngoài cửa sổ. Tiểu Quỳnh mở cây đàn, tặng chúng tôi một bản piano. Nghệ sĩ không nói trước tên bản nhạc nên tôi cũng không thể viết vào đây, chỉ nhớ là nó nghe khá quen, mà tính tôi nghe nhạc có bao giờ để ý tên bài hát đâu. Bản nhạc buồn, nghe như mưa, như nước mắt ai đó đang rơi, mà có lẽ mưa hay nước mắt cũng là một, có ai từng nhìn thấy một người khóc trong mưa? Nốt nhạc cuối cùng bị tiếng sấm át mất, mưa trở lại, to hơn rồi bỗng dưng điện trong nhà phụt tắt, phải mò mẫm một lúc mới thắp được mấy ngọn nến trong phòng khách.

Chẳng biết Trúc Quỳnh nổi hứng thế nào mà đề nghị bà nội kể chuyện ma, giữa một đêm mưa gió, căn phòng lập lòe ánh nến, ôi...chưa nghe đã nổi da gà rồi. Lúc bà nội kể câu chuyện về cô gái áo trắng hay đứng bắt xe trên đèo Prenn hay cái bóng trắng đu đưa trong căn biệt thự ma thì bên ngoài tiếng gió khe khẽ rít, tiếng lá rì rào từ giàn tigon càng khiến không khí trông phòng đáng sợ hơn. Tiếng bà nội mỗi lúc một truyền cảm, Tiểu Quỳnh ôm khư khư lấy một tay bà còn tôi và Trúc Quỳnh ngồi hẳn xuống dưới tấm thảm, lạnh toát người.

- Người ta kể lại rằng, có những đêm trên con đường vắng gần căn biệt thự, cái bóng cô gái trong tà áo trắng thường bay lất phất trên ngọn cây... có khi núp sau những cây thông nơi cô treo cổ, như đang rình ai đó…Căn biệt thự ấy vì thế mà không ai dám lại gần, chứ đừng nói đến ở...Cách đây khoảng 30 năm, có ông bạn kể lại rằng, một đêm trời mưa, lại đang trên đường nên vào đó trú...đêm ấy khi đang ngủ, bạn bà nghe thấy tiếng cào vào tường nghe rít rít, tỉnh dậy, mở mắt ra thì không thấy ai cũng không nghe tiếng cào nữa...nhưng khi vừa nhắm mắt lại thì tiếng cào lại tiếp tục, càng to hơn...bạn bà he hé mắt thì thấy bóng một cô gái tóc tai rũ rưỡi, quần áo như bị ướt đang đứng tựa cửa nhìn chằm chằm, ánh mắt đỏ lòm, một tay cô ta cào mạnh vào tường, máu chảy xuống thành dòng...Vừa lúc tiếng sấm nổ vang, ông ấy bật dậy chạy ra ngoài, chạy một mạch mấy cây số xuống thành phố, phải đến tận sáng hôm sau mới dám quay lại cùng một người bạn để lấy chiếc xe đạp...ông ấy cưỡi chưa về đến nhà thì bị ngã xe, gãy chân, quá sợ ông ấy bán làm phế liệu luôn. “Đùng...rầm” - tiếng sấm nổ lớn, Trúc Quỳnh giật mình ôm lấy tay tôi. Dù cố cựa mình, đẩy ra nhưng nàng vẫn giữ lấy, Tiểu Quỳnh thì ôm luôn bà nội từ nãy giờ, quả thực tôi cũng sợ mà chẳng có ai để ôm, không lẽ quay ra ôm Trúc Quỳnh.

- Mấy đứa còn muốn nghe nữa không?

- Chuyện mấy chục năm rồi còn sợ gì đâu chứ...hay bà kể chuyện khác đi - Trúc Quỳnh nói nhưng tay vẫn giữ lấy tôi và nép sát lại.

- À...gần đây bà nghe có chuyện này, ở khu phố dưới có cô gái vừa mất, vì sao mất thì có người đồn rằng bị bạn trai bỏ nên uống thuốc ngủ tự vẫn, có người thì bảo bị điện giật...Nhưng có điều lạ là từ ngày con bé nhà đó mất, người trong khu phố không dám đi về khuya nữa, ai cũng đi ngủ sớm, mấy cái đèn đường gần nhà đó thì tự nhiên cháy hết, thay cái nào thì chỉ vài bữa sau lại cháy...người trong gia đình đó không ở nữa, họ chuyển xuống sài gòn và đang rao bán căn nhà, có đêm người ta còn thấy một cái bóng trắng bay lơ lửng qua những ô cửa sổ rồi biến mất...có tiếng một con mèo tam thể thường kêu meo meo vào lúc nửa đêm nữa, người ta nói đó là con mèo của cô gái kia.

Tôi nhớ đến chuyện hôm qua gặp phải con mèo trên đường, tự dưng nổi da gà lạnh hết cả sống lưng, Tiểu Quỳnh quay lại nhìn tôi, nàng mếu máo. Bỗng nhiên có tiếng cổng mở, ánh đèn chiếu vào căng phòng tối làm cả ba đứa một pha thót tim, đến khi biết đó là bố mẹ hai nàng về thì tám phần hồn vía mới quay trở lại.

- Sao mấy đứa không mở đèn lên, để nhà tối om vậy? - bác gái cởi áo mưa hỏi.

- Dạ mất điện mà mẹ. - Tiểu Quỳnh lên tiếng.

- Ủa...sao kì vậy...mấy nhà bên cạnh có điện mà.

- Dạ...sao ạ. - Tiểu Quỳnh run run, có lẽ câu chuyện vẫn còn ám ảnh nàng.

Trong căn phòng ngoài ánh sáng từ mấy ngọn nến sắp tàn hết thì phần còn lại của ngồi nhà tối om, trời vẫn rả rích mưa. Sau khi tôi và bác trai kiểm tra một lượt mấy cái CB và ổ cắm thì phát hiện phần nguồn cấp lấy từ gara bị chập điện, cháy gây đoản mạch và làm ngắt tất cả CB trong nhà. Thế là được dịp để tôi thể hiện kiến thức về môn điện dân dụng, trong lúc bác trai và Tiểu Quỳnh soi đèn, tôi hì hục mở bản điện, tháo vít, tuốt sợi dây này đến nối sợi dây khác, mất nửa tiếng thì đóng điện lại, căn nhà sáng trưng, xua tan bóng tôi đầy ghê rợn.

Tối đó tôi loay hoay mãi vẫn không đặt mình vào giấc ngủ, thế là quyết định gọi điện phá Tiểu Quỳnh, hai đứa thì thầm to nhỏ với nhau qua điện thoại, tất nhiên chẳng đứa nào dám nhắc đến chuyện kinh dị.

- Đang làm gì đấy? - tôi hỏi nàng.

- Đang chuẩn bị sang phòng mẹ ngủ nè.

- Sao lại qua bên đó?

- Biết rồi còn hỏi - À...hiểu rồi...hì.

- Gọi Quỳnh có việc gì không?

- Không...nhớ Quỳnh nên gọi thôi.

- Xạo...mới gặp cách đây mấy phút mà nhớ rồi à.

- Nhớ thiệt mà…muốn chạy ngay sang phòng Quỳnh nè.

- Thách Minh dám đó...đang ở trong hang cọp...đừng có liều lĩnh kẻo toi mạng đấy.

- Ha ha...Có chuyện này Minh rất tò mò... sao Quỳnh lại thích Minh?

- Nếu biết vì sao thì Quỳnh đã không thích Minh nữa rồi...Nhiều người tán tỉnh Quỳnh có điều kiện tốt hơn Minh rất nhiều...Đẹp trai hơn Minh nè...Giỏi hơn Minh nè.

- Này...này...thừa cơ dìm hàng phải không?

- Hi...thì sao chứ...là Minh hỏi mà...Hứ...Thực ra ở Minh toàn khuyết điểm...mà khuyết điểm lớn nhất là rất ngốc.

- Nghe cũng logic mà...Người thông minh như Quỳnh phải kết hợp với một kẻ ngốc như Minh mới hợp chứ.

- Thôi đi ông...nói kiểu gì cũng được...Vậy còn Minh sao lại thích Quỳnh?

- Minh cũng không biết...Có thể là vì Quỳnh cũng ngốc.

- Gì hả...Đáng ghét.

- À...tại xinh nữa...mà Minh lại là tên háo sắc.

- Cái này thì quá chuẩn...cái đồ thấy con gái là mắt tươm tớp.

- Đó là bản năng ông trời ban cho con trai...đâu thể trách Minh được.

- Không biết...không biết…Nói vậy là nhìn ai Minh cũng thích à... Người đàn ông trong mộng của Quỳnh phải giống như ba…Minh làm sao thì làm.

- Mỗi người cũng phải có điểm riêng chứ...sao bắt Minh giống như ba Quỳnh được.

- Không biết đâu...kệ Minh...Hơ (nàng ngáp) - Hì...Mà chẳng lẽ Quỳnh không nhìn ra ưu điểm nào của Minh sao...Nam tính nè...đôi mắt cuốn hút...mạnh mẽ nữa...hoàn toàn có thể làm ứng cử viên…alo...alo...này….ngủ rồi à...Ủa chưa tắt máy mà...Thật là ngủ nhanh vậy sao.

- ………….. – bên kia im lặng.

- Này...Tiểu Quỳnh ngốc...anh yêu em…ngủ ngon nhé. – tôi nói khẽ.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.