Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Chương14

Phiên bản Dịch · 9683 chữ

Gần nửa đêm, chiếc xe khách rời bến trong sự yên ắng của thành phố, có lẽ hiếm có ai đi du lịch một cách gấp gáp như tôi, nhưng…đời thế mới vui. Tôi nhìn ra ngồi cửa sổ, vài ánh đèn chợt vụt qua, mắt mơ màng vì buồn ngủ, tôi cựa mình, để đầu tựa vào thành ghế, bên cạnh một chị hơn 30 đang ngủ, chiếc áo khoác của chị ta kéo lên che gần kín mặt, trong xe tiếng nhạc nhẹ nhàng ru ngủ mọi người, ánh sáng từ vài chiếc điện thoại cảm ứng ẩn hiện phía hàng ghế bên trên, tôi nhắm mắt lại tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Quỳnh, cố ép mình vào giấc ngủ, tôi không muốn sáng mai gặp nàng bằng đôi mắt thâm quầng.

Tờ mờ sáng, chiếc xe chao mạnh khi vào cua, làm tôi tỉnh ngủ, đưa tay dụi mắt, cảnh vật bên ngoài vẫn chưa hiện rõ, chỉ lờ mờ những mảng đen, đưa tay nhìn đồng hồ, 5h sáng. Nhiệt độ trong xe hạ xuống khiến tôi co rúm lại vì lạnh, khoanh tay trước ngực, co hai chân lên, mắt vẫn nặng trĩu nhưng không ngủ lại được, tôi lấy chai nước, uống một ngụm và cố giữ cho mình tỉnh táo. Một lát sau, con mưa phùn làm cửa kính lấm tấm nước, sờ tay vào tấm kính, lạnh ngắt, cảnh vật bây giờ đã có thể nhìn rõ hơn, nhưng lại bị màn sương che phủ, chiếc xe đi chậm lại.

5h30, cảnh vật đầu tiên của cao nguyên Lâm Viên mà tôi nhìn thấy rõ nhất là rừng thông, những cây thông cao chừng 15m, sừng sững và đen kịt hai bên đường, cảm tưởng chiếc xe đang đi xuyên vào một cánh rừng, mà có lẽ đúng thế thật. Những đoạn đường đèo uốn lượn, những chỗ cua, dốc cao cứ liên tiếp, liên tiếp thay phiên nhau, cảm giác như chiếc xe đang đi trên một cuộn băng cassette bị rối.

Khi hầu hết các hành khách đã tỉnh táo, trên xe bắt đầu có tiếng điện thoại reo, tiếng nói chuyện, vài hành khách gọi người thân ra bến xe đón, vậy là sắp đến Đà Lạt. Trong tôi, sự háo hức, tò mò xen lẫn cảm giác lạnh. Bây giờ tôi mới nhận ra mình chủ quan thế nào, chiếc áo khoác của tôi không được thiết kế cho thời tiết ở độ cao trên 1500m, hầu như mọi người trễn xe đều mặt rất ấm, áo len, khăn quàng cổ, găng tay. Tôi kéo khóa áo khoác lên hết cỡ, cho hai tay vào túi, hít những hơi thật chậm.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua tán thông hai bên đường, qua màn sương tạo nên khung cảnh bồng bềnh như tiên giới, huyền ảo và có phần kì bí. Bác tài nói với mọi người “đến Đà Lạt rồi bà con”, nhưng nhìn qua cửa sổ vẫn không thấy cái thành phố ấy đâu, thứ duy nhất tôi thấy là một khối sương dày đặt ôm gọn lấy những ngọn thông cao, khi xe đến gần hơn, tôi có thể nhận ra những nóc nhà màu nâu, một khối kiến trúc cao giống với ngọn tháp nhà thờ, gần hơn nữa, là những mảng tường trắng và khi chiếc xe đã chạy hẳn trên đường phố Đà Lạt, thì đó là cảm giác của sự yên ắng, thành phố vẫn đang ngủ, tựa như công chúa ngủ trong rừng, mơ màng đợi một chàng hoàng tử đến đánh thức. Tiếng chuông nhà thờ ngân lên, chiếc xe khách từ từ vào bến.

Xốc chiếc ba lô trên lưng, xỏ hai bàn tay vào túi áo khoác, tôi cố giữ cho mình không run lên. Phòng chờ nhà xe không đông lắm, hầu hết mọi người đều có vẻ vội, nhìn họ tôi bỗng thèm một chiếc áo len. Đợi thêm một lát cho trời sáng hẳn, tôi mới nhắn tin cho Tiểu Quỳnh, hy vọng nàng đã dậy, nhưng ra đường giờ này chắc lạnh lắm, lo cho nàng nên tôi nói trong tin nhắn là khoảng một tiếng nữa xe mới tới. Chờ đợi…đợi chờ…không khí nhà xe bắt đầu nhộn nhịp, nhiều khách du lịch vừa đến, lại có cả những đoàn chuẩn bị rời đi, 30 phút sau, Tiểu Quỳnh gọi tôi.

- Alo, xe đến đâu rồi Minh.

- Không biết nữa, gần đến rồi, chắc nửa tiếng nữa.

- Vậy, Quỳnh đợi ở phòng chờ nhà xe nhé.

- Hả…Quỳnh đến bến xe rồi à – tôi bất ngờ.

- Ừ, vừa mới đến, khi nào xuống xe thì gọi Quỳnh nhé.

- Thực ra, Quỳnh … - tôi dừng lại, đứng dậy đưa mắt nhìn quanh. Cách tôi khoảng 5m, Tiểu Quỳnh đang len mình qua một đoàn khách, nàng mặc chiếc áo khoác trắng, khăn choàng cổ nâu, đội mũ len đỏ trùm kín mái tóc, chỉ có một nửa mái tóc đen lộ ra trên làn da trắng, nàng như vừa bước ra từ một bộ phim hàn quốc vậy.

- Alo, Minh vẫn nghe đó chứ? – nàng gọi, tôi hạ chiếc điện thoại xuống.

- Tiểu Quỳnh - Minh – nàng ngạc nhiên - Xin lỗi, Minh – tôi gãi đầu.

- Sao… dám nói dối Quỳnh hả? – nàng chau mày, chẳng thèm nhìn tôi, ngay sau đó bỏ đi.

- Ơ…xin lỗi mà…Quỳnh – tôi vội chạy theo. – Để Minh giải thích.

- Khỏi giải thích – nàng vờ như không nghe, tôi lẽo đẽo theo sau.

- ………… - hai đứa cứ thế đi một đoạn, thấy tình thế cần phải giải quyết nhanh vì tôi sắp chết cóng rồi.

- Này…đợi đã…nghe Minh nói – tôi nắm tay nàng kéo lại.

- Này bỏ ra, Minh làm gì vậy – nàng cố rút tay ra nhưng vẫn bị tay tôi giữ lại - Yên nào... thì Minh mới bỏ ra – nói xong nàng ngoan ngoãn đứng yên thật.

- Thực ra, lúc Minh đến trời vẫn còn sớm, lo Quỳnh ra đường giờ này lạnh nên Minh mới bảo một tiếng nữa xe mới tới.

- ……….. – nàng yên lặng, hai đứa nhìn nhau, mấy vị khách trong bãi xe cũng nhìn chúng tôi.

- Có ý tốt quá ha – nàng khẽ cười – Bây giờ bỏ tay Quỳnh ra được chưa? Đau tay người ta rồi đó. – nàng chuyển sang giận.

- Nắm tay thế này thấy ấm hơn. – tôi mỉm cười.

- Bỏ ra nghe không hả - nàng véo vào hông tôi.

- Ui…da…xe Quỳnh để đâu?

- Đang đứng ngay bên nó nè. – nàng chỉ vào chiếc vision.

- Mời tiểu thư lên xe – tôi đưa nàng chiếc mũ bảo hiểm, rồi phóng lên ngồi trước.

- Hi...

- Ngồi cho vững, ôm chặt vào nhé.

- Này…dám giở trò thì chết đấy – nàng giơ nắm đấm tới.

- Không sợ…không sợ. – tôi cười, cho xe chạy đi.

Đường phố thật yên bình, khung cảnh nên thơ, chẳng ai vội vàng, cái thú vị đầu tiên ở thành phố này là những con đường, cứ lên dốc, xuống dốc, những con dốc nhỏ, cong cong, đúng là thành phố “vừa đi đã mỏi”, điều thú vị thứ hai mà Tiểu Quỳnh bật mí cho tôi, đó là Đà Lạt không có đèn đỏ, mọi người đều chạy xe bằng ý thức.

Hai bên đường nhiều cây xanh, những bồn hoa khoe sắc trong sớm mai, chốc chốc lại thấy những cây thông cao. Không khí trong lành với mưa phùn lất phất, bỗng cảm thấy lạnh, tôi cho một tay vào túi áo khoác.

- Minh lạnh à?

- Ừ…Minh không nghĩ Đà Lạt lại lạnh đến vậy.

- Tại sáng sớm thôi, chút nữa là bớt lạnh và mát mẻ lắm.

- Chắc tại chưa quen, với Minh khoảng 20 độ là lạnh rồi.

- Minh vẹo trái đi.

- Ừ… Xe chúng tôi chạy một đoạn thì đến chợ Đà Lạt, Tiểu Quỳnh ghé vào shop quần áo bên cạnh chợ.

- Minh vào đây.

- Thôi, Quỳnh mua đi, Minh đợi ngoài này cũng được.

- Không được, mua áo cho Minh mà. – nàng kéo tôi vào trong.

Tiểu Quỳnh chọn cho tôi một chiếc áo khoác khá ngầu, màu đen, áo dài, có một chiếc thắt lưng ngang bụng rất cổ điển, nhìn cứ như một diễn viên. Nàng sửa chiếc áo cho thẳng thóm, rồi mỉm cười.

- Minh thấy sao?

- Đẹp…nhưng có cần phải thế này không, ý Minh là lấy cái nào bình thường thôi, thế này nhìn như phim hành động ấy.

- Hi…Nhưng đẹp mà, lấy nhé. – nàng nheo mắt, bộ dạng thật dễ thương.

- Ừ… - tôi mỉm cười.

Chiếc áo Tiểu Quỳnh chọn quả là ấm thật, cảm tưởng như tôi có thể xông pha đến bất cứ nơi nào giá lạnh trên trái đất. Chỉ mới đến Đà Lạt được vài tiếng nhưng đã có cảm giác thân quen, một sự thích thú, ấm áp…tự hỏi nó đến từ thành phố nhỏ này, hay đến từ người con gái sau lưng tôi.

- Tối qua Quỳnh có hỏi bố mẹ cho Minh ở lại nhà vài hôm rồi nhé.

- Hay để Minh trọ ở ngoài cũng được.

- Có gì đâu, Minh đừng ngại, bây giờ đang mùa du lịch, khách đến Đà Lạt đông lắm, tìm phòng trọ cho một người đã khó, giá lại cao nữa.

- Ừm…hai bác có nhà chứ?

- Bây giờ về chắc gặp đấy, có thể lát nữa bố mẹ sẽ đến trang trại hoa.

- Vậy thì đi nhanh một chút.

Nhà Tiểu Quỳnh là một căn biệt thự khá xinh xắn, nằm trên con phố nhỏ, có dốc. Cổng nhà và hàng rào bằng gỗ, sơn trắng, phủ trên đó là giàn hoa tigon nở rực rỡ một màu đỏ cam trên nền xanh non. Tôi như đứng trước một ngôi nhà trong mơ, giàn hoa tigon khiến trái tim tôi chợt xao động. Tiểu Quỳnh mở cổng và gọi tôi.

- Vào đi Minh, sao đứng ngây người thế?

- Ừ…ừ…vào đây. – tôi đẩy xe vào trong, bên phải là gara, bên trái là chiếc xích đu nhỏ, cạnh đó bố mẹ Tiểu Quỳnh đang uống trà trên một bộ bàn ghế bằng gỗ, sơn trắng. Tôi đẩy chiếc xe vào bên trong gara, ở đó có một chiếc jeep xanh xám, bốn chỗ của quân đội Mỹ, một chiếc tay ga, hai chiếc xe đạp thể thao được treo lên tường. Quay trở ra, tôi theo Tiểu Quỳnh đến chào bố mẹ nàng.

- Cháu chào hai bác ạ.

- Chào cháu – bác trai mỉm cười.

- Đi đường có mệt không cháu? – bác gái hỏi.

- Dạ, cũng không mệt lắm ạ, nhưng Đà Lạt quả là lạnh thật. – tôi khẽ cười.

- Cháu cứ ở lại đây chơi mấy hôm, đừng ngại nhé, cứ xem như ở nhà. – bác trai cười.

- Mi Mi, con đưa bạn lên phòng đi, bố mẹ bây giờ phải đến trang trại…À, trưa con nấu cơm cho cả Huy nữa nhé, hôm nay bố mẹ định mời cậu ấy sang chơi – bác gái đứng dậy lấy túi xách.

- Dạ con biết rồi…Minh đi theo Quỳnh. – Tiểu Quỳnh gọi - Cháu cảm ơn hai bác – tôi gật đầu.

- Đến Đà Lạt rồi, muốn đi đâu chơi thì cứ hỏi hai con bé nhà bác nhé – bác trai cười hiền từ.

- Vâng ạ.

Tôi theo Tiểu Quỳnh vào bên trong nhà, khác với ngôi nhà sang trọng ở Sài Gòn, cách bài trí trong căn biệt thự có phần mộc mạc, nhỏ gọn và ấm cúng, phòng khách có một chiếc piano màu nâu đen ở góc, phía sau bếp, bà nội và Trúc Quỳnh đang ăn sáng.

- Bà vẫn khỏe chứ ạ? – tôi hỏi thăm bà.

- Bà khỏe, cháu lên Đà Lạt có một mình à? – bà mỉm cười.

- Dạ, cháu đi du lịch một mình.

- Trúc Quỳnh – tôi cười với nàng.

- Chào, nhớ quá nên lên tận đây luôn…Hi – Trúc Quỳnh tủm tỉm - Wa, nhìn ông ngầu quá, áo khoác đẹp vậy.

- Là Tiểu Quỳnh… - tôi chưa kịp nói đã bị Tiểu Quỳnh kéo áo.

- Cháu đưa Minh lên phòng nhé bà? – Tiểu Quỳnh kéo tay tôi.

- Nhìn hai người kìa, giấu tui chuyện gì phải không – Trúc Quỳnh nghi hoặc.

- Ừ…nhanh rồi xuống ăn sáng nhé – bà nội gọi theo.

Tiểu Quỳnh và tôi leo lên tầng 3, nàng mở cánh cửa phòng, đó là căn phòng gác mái, có một chiếc giường đơn, khung cửa sổ tròn, một giá sách nhỏ, nhưng điều đặc biệt là những vật dụng trong căn phòng rất lạ mắt, treo trên tường là một bộ cồng chiêng, một cây đàn dây được làm từ trái bầu hồ lô, sáo, kèn…trang phục đồng bào dân tộc.

- Minh ở tạm căn phòng này nhé. – nàng nhìn tôi như đoán ra sự ngạc nhiên.

- Căn phòng thú vị thật.

- Là bộ sưu tập của bố Quỳnh đấy, thực ra còn nhiều lắm, bố dùng cả một căn phòng lớn để trưng bày, những cái còn dư thì để ở đây…Không bất tiện chứ?

- Không bất tiện đâu, thấy hay hay là đằng khác – tôi mỉm cười.

- Hi…Minh thay đồ đi, nhà vệ sinh ở bên trái…xong rồi xuống ăn sáng nhé.

- Ừ…Minh cảm ơn.

Tiểu Quỳnh ra ngoài khép cửa phòng lại, tôi tò mò sờ vào chiếc chiêng, thử dùng tay gõ một cái, chiếc chiêng kêu “um”, tôi nằm ụp xuống giường, nở một nụ cười, cuộn người thử cảm giác êm ái từ chiếc nệm, trên trần nhà có cái gì đó là lạ, tôi đứng lên xem thử, hóa ra là những ngôi sao dạ quang. Từ cửa sổ nhìn xuống là một khu vườn nhỏ, một con suối nhân tạo, ở đó còn có cối giã gạo mô hình chạy bằng nước, cứ chốc chốc lại nâng lên rồi đập xuống, bên cạnh là bộ bàn ghế khá xinh xắn.

Sau khi làm quen sơ sơ với căn phòng nhỏ và treo mớ quần áo nhàu nhĩ vào tủ, tôi vào nhà vệ sinh và gặp ngay sự cố, vốn là phòng vệ sinh không có vòi sen mà thay vào đó, nước được thiết kế để chảy xuống từ trên trần, tôi đâu có biết, vừa mở vòi để lấy nước đánh răng, ai dè vặn trúng vòi nước để tắm, nước từ trên trần cứ thế xối xả xuống, tôi giật bắn người, vội đóng ngay cái vòi lại, nhưng chao ôi quần áo ướt nhẹp, phải chạy lại vào phòng thay bộ khác. Lát sau, tôi ngồi trên ghế đợi Tiểu Quỳnh làm đồ ăn sáng với mái tóc ướt và hai cái giò run cầm cập. Tiểu Quỳnh quay lại nhìn tôi hỏi.

- Minh vừa tắm à?

- Không…Hừ…hừ… - Ủa, sao tóc lại ướt?

- Thì…nó… ướt chứ sao…hừ..hừ.

- Ấy, Quỳnh quên dặn Minh…Hi…Hi. – nàng che miệng cười - Ừ…quên dặn…nhưng giờ biết rồi.

- Hi…Hi… - nàng cứ thế khúc khích.

Trúc Quỳnh xuất hiện ở cửa bếp, nàng đeo bông chụp tai màu trắng, thò đầu vào chào chúng tôi.

- Chị ba, …em ra ngoài có hẹn với mấy đứa bạn nhé?

- Ừm…trưa về sớm phụ chị nấu cơm nha.

- Chẳng phải ở đây có một tình nguyện viên rồi sao…Hi…em biết rồi…Này ông?

- Hử…sao thế? – tôi như con cún, nhìn Trúc Quỳnh mà chẳng có chút uy phong của bậc trượng phu.

- Ông sao vậy…Hi…giống như bị vớt dưới nước lên ấy. – đến lượt cô em gái…haziii.

- Ờ… - Chiều tui sẽ dẫn ông đi dạo thành phố, bây giờ bye hen.

- Okê…bye.

Tiểu Quỳnh đặt dĩa bánh mì, ốp la xuống và mỉm cười.

- Minh dùng đi…lạnh sao không mặc thêm áo vào?

- Minh cảm ơn, cũng đỡ rồi…không sao đâu.

- Hi… - Lại cười.

- Hi…cười cũng không cho.

Có lẽ đó là bữa sáng đáng nhớ nhất trong đời, trong khi tôi ăn, không hiểu vì lý do gì Tiểu Quỳnh ngồi bên kìa bàn cứ thế nhìn rồi tủm tỉm, cảm giác thật hạnh phúc, chưa ăn được bao mà đã thấy no rồi, không ngờ nàng lại thích tôi đến vậy, hay dáng tôi lúc ăn có sức hút đến thế.

- À…à…Này... nhìn gì thế?

- Có nhìn gì đâu – nàng quay đi.

- Bắt quả tang, không phải chối. – tôi vừa nhai, vừa nói.

- Hi…thật ra, vụn bánh mì dính trên miệng Minh, nhìn giống Sác Lô - Hở…dính chỗ nào – tôi vội đưa tay lau đi.

- Ấy…Hừ…sao không để như thế - nàng phụng phịu quay lại bếp.

- Ơ…hì…thật là.

- Ăn xong cùng Quỳnh đi chợ nhé?

- Đồng ý….nhưng đi hết cả, vậy còn bà nội?

- Lúc nãy cô Tư sang chở bà qua bên đó chơi với cháu rồi.

- Ồ… Nói là đi chợ, nhưng thực ra tôi và Tiểu Quỳnh đi dạo một vòng Đà Lạt, nàng là một hướng dẫn viên thật tuyệt vời, lúc đến Hồ Xuân Hương, nàng vừa giới thiệu vừa ngâm thơ.

- Hàn Mặc Tử có một đoạn thơ về Hồ Xuân Hương, Quỳnh đọc Minh nghe nhé?

- Tuyệt… - “Ai hãy lặng thinh chớ nói nhiều

Để nghe dưới nước đáy hồ reo

Để nghe tơ liễu run trong gió

Và để nghe trời giải nghĩa yêu” - Hay quá, sao lại gọi là Hồ Xuân Hương? Có phải đặt theo tên bà chúa thơ nôm không?

- Có người bảo là vậy, có người lại nói rằng vì mùa xuân hồ có mùi thơm.

Hồ Xuân Hương như một tấm kính lớn với những gợn sóng lăn tăn, hai bên hồ hàng liễu rủ bóng, khẽ lay trong gió nhẹ. Không khí trong lành, gió vi vu mát rượi, nắng vàng như xua phần nào cái lạnh, khung cảnh tựa như một bức tranh mê hoặc lòng người, có mấy cặp đi xe đạp đôi, nối đuôi nhau dạo quanh bờ hồ, nhìn họ tôi liền đề nghị Tiểu Quỳnh.

- Quỳnh này…chiều có thể đi dạo bằng xe đạp không?

- Được chứ…buổi chiều, hoàng hôn ở đây đẹp lắm nhé.

Sau đó tôi và Tiểu Quỳnh ghé qua vườn hoa Đà Lạt chụp vài kiểu ảnh, kế tiếp nàng dẫn tôi đến nhà thờ Con Gà đúng lúc có một đám cưới đang được cử hành, hai đứa rón rén đi vào, ngồi ở hàng ghế sau cùng, rồi thì thầm to nhỏ.

- Hai đứa mình thế này có đắc tội với chúa không nhỉ? – tôi hỏi.

- Hi…Chúa từ bi lắm…Chúa không phân biệt tôn giáo đâu.

- Hình như gia đình Quỳnh theo đạo phật mà.

- Ừm…xuỵt…yên lặng xem người ta làm lễ kìa.

Đúng lúc này, mọi người đứng dậy hát thánh ca, tôi và Tiểu Quỳnh cũng đứng dậy, hai đứa không ai bảo ai cũng bập bẹ, bắt chước theo lời hát của mấy người phía trên, vừa hát vừa mắc cười, nhưng sợ đắc tội với chúa nên đành nhịn. Nhà thờ có hai hàng cột bằng đá trắng, mái vòm cao hình parabol, trên đó có một chùm đèn lớn, không khí đầy vẻ linh thiêng, đậm chất tôn giáo và có một mùi hương rất đặc trưng, tiếng cha xứ âm vang trong không gian, Tiểu Quỳnh và tôi đợi cô dâu, chú rể trao nhẫn và hôn nhau xong mới lẻn ra ngoài theo lối cũ.

- Thích quá à…Quỳnh muốn sau này cũng có một đám cưới như thế. – nàng mỉm cười.

- Quỳnh định cải đạo sao?

- Không…làm theo phong cách phương Tây thôi.

- Ừ…hay đấy…nhưng mà lo hơi xa thì phải.

- Hứ…phải lo chứ…ai như Minh vô lo. – nàng bĩu môi - Ơ…Hì, lúc đó để vợ Minh lo hết…Minh chỉ cần làm chồng giỏi là được rồi. – tôi nhe răng cười.

- Người gì đâu…ai thèm lấy Minh chứ…đợi đó mà ế đi.

- Ha ha…biết đâu đấy.

Hôm nay, hình như nhà Tiểu Quỳnh hết thực phẩm hay sao ấy, nàng và tôi suýt chút nữa là dọn sạch cái siêu thị, nàng mua còn tôi đẩy chiếc xe chở hàng chạy từ hàng rau cho đến hàng thịt, đến hàng sữa, hàng trứng…chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đầy.

- Quỳnh ơi…hết…hết thêm được nữa rồi. – tôi mỏi chân quá.

- Vậy thì kiếm một cái giỏ nữa nhé.

- Hả… - Đùa đấy…Hi…đủ rồi, mình về thôi – nàng mỉm cười bước đủng đỉnh như một tiểu thư kênh kiệu, nhìn mà yêu quá cơ.

- Ơn trời…hì.

Nhưng trời nào có ban ơn, lúc xách tất cả ra xe, tôi muốn gãy cái lưng, còn nàng thì đi tay không, thấy thế… tôi liền vờ làm rơi túi nếp xuống.

- Tiểu Quỳnh ơi, túi nếp.

- Ý…sao để rơi rồi, cái này để nấu chè đấy – nàng chạy lại xách lên định đưa cho tôi, thì… - Ta đi đây…ta đa đa - tôi đã nhanh chân chạy ra xe trước, mặc kệ cho nàng ở lại với túi nếp 5kg.

- Cái đồ bỏ của chạy lấy người…đứng lại…tên xấu xa – nàng cau có xách túi đi theo.

- Ha ha.

Để trừng phạt tôi vụ đó, về đến nhà Tiểu Quỳnh bắt tôi phải ngồi nhặt một đống rau, gọt cà rốt, thái khổ qua…mới lên Đà Lạt mà thế đấy, thiệt là khổ quá…đến khi lột hành tây thì mắt tôi cay xè, rơi cả lệ. Hai chị em Quỳnh nhìn tôi chẳng chút động lòng mà còn cười rộn cả bếp, nói đùa thế thôi chứ ở cạnh hai người đẹp ấy quả là vui hết sẩy, có lẽ trần đời ít kẻ có phước như Minh gia gia đây. Những món Tiểu Quỳnh thì miễn chê, được nếm đã là một niềm hạnh phúc vô bờ chứ chưa nói đến ăn, mùi thì cứ thơm phức…đôi lúc muốn dùng mũi lẫn miệng hít cho bằng hết, còn Trúc Quỳnh ư, nàng không biết nấu nhưng nàng biết trang trí món ăn…chẳng hạn như trái cà chua, không hiểu nàng làm cách nào mà vỏ ra vỏ, ruột ra ruột và biến nó thành một bông hồng, dưa leo, ớt… nàng tỉa hoa tỉa lá, thấy thế tôi liền chọc nàng.

- À...ừm…đẹp đấy.

- Hi…Quá khen.

- Nhưng ăn không được, tí cũng gắp ra thôi… quan trọng là món ăn kìa…bà học nấu ăn đi.

- Hứ…Cái đồ...vậy tí nữa món nào tui trang trí ông đừng ăn. – Trúc Quỳnh co chân đá tôi một cái vào mông, may mà tôi né kịp. – Chạy à…lát nữa biết tay.

Khi bàn ăn bày biện xong cũng là lúc hai bác và Huy về đến nhà, Huy không biết trước sự có mặt của tôi nên ngay khi gặp nhau, anh ta khá bất ngờ.

- Minh?

- Mãi chuyện công ty nên bác quên nói với cháu, Minh bạn của Tiểu Quỳnh lên Đà Lạt chơi vài hôm nên ở lại nhà bác…ủa, hai đứa cũng quen nhau à? – bác trai.

- Dạ vâng ạ, bạn tốt là khác…Chào anh – tôi chủ động bắt tay Huy, anh ta cầm lấy với một cái xiết nhẹ.

- Chào cậu, dự định đi chơi những đâu chưa? – Huy cười khách khí.

- Em vẫn chưa biết nên đi đâu trước, chắc chiều sẽ tham khảo Tiểu… - tôi chưa nói dứt câu thì.

- Trúc Quỳnh rành mấy vụ này lắm, cậu hỏi con bé để nó thiết kế tour cho.

- À…vâng. – tôi mỉm cười.

- ……….. – Huy cũng cười đáp lại, nụ cười ấy như hàm ý “cậu khá lắm nhưng cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi”.

- Huy…cháu rửa mặt đi, rồi vào ăn cơm với mọi người. – bác gái - Vâng ạ. – Huy thong thả vào trong nhà, móc áo khoác, cảm tưởng anh ta sinh ra và lớn lên trong căn nhà này vậy…mà điều ấy cũng chẳng có gì lạ, Huy lớn lên cùng chị em Quỳnh mà, nhưng đó là quá khứ còn tương lai luôn là một ẩn số.

Bữa cơm có Huy thành ra câu chuyện trên bàn ăn xoay quanh việc công ty, hoa lá, các hợp đồng xuất khẩu, không hiểu ngoài mấy chuyện ấy ra Huy còn biết thứ gì “lãng mạn và vui vẻ” hơn để kể không. Nhưng đang trong vòng chiến, không có chiến sĩ nào lại đi nấp cho kẻ địch tha hồ nhả đạn cả, nhắc đến chuyện trồng hoa, tôi liền tranh thủ hỏi bác trai về đặc điểm, kỹ thuật trồng, chém gió khí thế đủ các kiểu. Huy và tôi thay phiên nhau lấy lòng “bố mẹ vợ tương lai”, hai bác cứ gục gặc cười hai thằng cả buổi, mặc dù lắm lúc tôi thấy mấy câu chém gió chẳng có tí xíu hài hước nào để cười.

Còn Tiểu Quỳnh và Trúc Quỳnh ư, hiền lành và ngoan ngoãn khác thường, hai nàng cứ “Dạ…Vâng…Ôi hay quá…. Con biết rồi”, đúng là chị em song sinh, chẳng nghiêng về phe nào.

Đang lúc khí thế thì Trúc Quỳnh gắp miếng xà lách, cuộn thịt lại rồi bỏ vào chén cho tôi.

- Cảm ơn, hôm nay tốt vậy. - tôi mỉm cười.

- Tui tốt hồi giờ mà…ăn đi….ngon lắm.

- Ồ… - tôi nhìn Tiểu Quỳnh thấy nàng không phản ứng gì, chỉ tủm tỉm cười vậy là tôi nhận món quà của Trúc Quỳnh ăn ngon lành, ai dè đâu trong đó có miếng ớt và tôi đoán nó cũng phải cỡ trái bom hạt nhân, lúc biết Trúc Quỳnh gài mình thì đã muộn, miệng tôi chỉ muốn nổ tung ngay tức khắt.

Trúc Quỳnh cố không cười, bình thản đẩy cho tôi ly nước còn Tiểu Quỳnh hình như nàng cũng biết chuyện, nhưng không phản ứng gì, chỉ mỉm cười một cái như muốn nói – “Quỳnh vô can…ai bảo giây với Su Su”. Thật là bây giờ có uống cả chum nước cũng chưa chắc hết nóng, uống ly nước Trúc Quỳnh đưa mà mồ hôi vã ra như tắm, cũng từ lúc này tôi giơ cờ trắng đầu hàng Huy trong nhục nhã. Trúc Quỳnh đã hại tôi. Gần cuối bữa tiệc, Trúc Quỳnh nhanh nhảu đề nghị.

- Ông lên đây chơi cần phải có một tour hoàng tráng, để đấy tôi lo.

- Ực… - tôi đang dập lửa cho cái họng thì suýt sặc, không biết nàng định dùng cách gì để trả thù tôi nữa đây.

- Chị cũng tham gia, lâu rồi chưa leo núi, lội suối, cưỡi voi. – Tiểu Quỳnh hào hứng.

- Anh tham gia với, làm tour bốn người nhé Trúc Quỳnh – Huy lên tiếng ngay.

- Ừ được đấy, mấy đứa đi chơi đi…nếu đi xa Huy qua lấy chiếc Jeep của bác chở mấy đứa đi nhé. – bác trai - Dạ - Huy gật đầu với bác trai xong thì quay sang nhìn tôi cười một cái rõ “thân thiện” - Vậy chiều nay con sẽ làm tour ngay. – Trúc Quỳnh - Minh mới lên chắc chưa đi nhiều, hay chiều nay đi lòng vòng thành phố nhỉ, bọn mình đi xe đạp đôi nhé?– Huy hỏi tôi - Ý kiến hay quá, ngay chiều nay được không Quỳnh? – tôi cười thân thiện với Trúc Quỳnh.

- Ồ - được - chứ - nàng kéo từng chữ cười đắc ý.

Sau bữa trưa, trong lúc ngồi nói chuyện với bác trai và Huy sau vườn, tôi thả hồn ngắm chiếc cối giã gạo và bỗng nảy ra một ý nhằm đối phó với Huy. Nếu trong vài ngày tới, bốn người chúng tôi đi chơi, kiểu gì giữa tôi và Huy cũng sẽ sảy ra tranh chấp khi muốn gần Tiểu Quỳnh, việc đó chẳng hay ho tí nào, không khéo bất hòa đánh nhau vì gái thì mất mặt lắm, vậy nên…tôi sẽ dùng kế. Khi Huy đã về, tôi kéo Trúc Quỳnh ra một góc để nhờ nàng giúp.

- Sao, định trả thù vụ lúc nãy à?

- Không, tội tui đáng thế…có dám nói gì đâu.

- Ơ…hôm nay hiền vậy.

- Có việc này muốn nhờ Quỳnh giúp.

- Còn nói ngọt nữa…giúp thì được, nhưng không giúp không công đâu nhé.

- Okê…vậy Quỳnh muốn điều gì, miễn là tui làm được.

- Ông nói chuyện ông muốn nhờ trước đi, phải xem làm việc gì thì tui mới định giá được.

- Là thế này… - tôi nói nhỏ với Trúc Quỳnh. Nghe xong nàng liền phán.

- Việc đó mà ông cũng nghĩ ra được, tôi không làm đâu.

- Bà nghĩ xem, chẳng phải Tiểu Quỳnh không thích Huy.

- Đúng…nhưng quan hệ giữa chúng tôi như anh em.

- Làm như vậy chẳng phải mọi người đều vui.

- Chỉ có hai người vui thôi…còn anh Huy thì sao?

- Bà nghĩ xem, đi chơi mà tui với Huy cứ gằm ghè nhau thì chẳng hay tí nào.

- Biết thế…nhưng – Trúc Quỳnh thở dài.

- Chỉ ba hôm thôi, sẽ không ai nhận ra đâu…please.

- Thôi được rồi…chỉ lần này thôi đấy, xem như ông nợ tui một ân huệ.

- 10 ân huệ cũng được.

- Để tui đi bàn với chị ba đã...nếu chị ấy đồng ý.

- Cảm ơn bà.

Trong lúc đợi câu trả lời của Trúc Quỳnh, tôi nằm trên giường đếm mấy ngôi sao trên trần nhà, 3…4…5…12…15…1…2…đếm đến lần thứ 6 thì có tiếng gõ cữa.

- Tiểu Quỳnh à…có việc gì không?

- ……….- nàng im lặng vài giây – Mệt ông quá, lại nhầm rồi…tui là Trúc Quỳnh.

- Sao…lại…à…Hì…cảm ơn Quỳnh. – tôi bối rối đưa tay gãi đầu.

- Ông chuẩn bị đi, anh Huy đến bây giờ đó.

- Ừ…xong ngay đây.

Lát sau, Huy đến, tôi và anh ta ngồi nói chuyện khá vui vẻ trong lúc đợi hai chị em Quỳnh, tất nhiên tôi là người tạo không khí, chẳng gì cũng là tình địch, cần có phong thái cũng như phong độ. Tiểu Quỳnh và Trúc Quỳnh dù là đi chơi nhưng cách ăn mặc nhìn là biết ngay đâu là chị, đâu là em, Tiểu Quỳnh ăn mặc nhẹ nhàng, thanh nhã còn Trúc Quỳnh vẫn trung thành với street style. Bốn người chúng tôi đi bộ xuống phố thuê hai chiếc xe đạp đôi, Huy bằng một câu nói nhẹ nhàng đã thuyết phục được Tiểu Quỳnh đi cùng anh ta, còn tôi ư, đôi lúc cần phải “lấy nhu thắng cương”, tuy không chen ngang hai người họ nhưng tôi cũng làm bộ không vừa lòng và gọi Trúc Quỳnh.

- Trúc Quỳnh…mình đi thôi.

- Lên đường – Trúc Quỳnh vui vẻ leo lên xe. Huy coi bộ đắt ý và lập tức đề nghị.

- Trúc Quỳnh, em dẫn đường đi.

- Tiến lên – Trúc Quỳnh và tôi cùng đạp.

Không rõ là do tôi cảm nhận hay Đà Lạt vốn là vậy, những con phố yên bình chậm chậm lướt qua, hàng cây đưa mình trong gió, ánh nắng lung linh làm mọi vật dường như được tạo hình từ bàn tay của những nhà điêu khắc. Bốn người, hai chiếc xe đạp nối đuôi nhau, trong tiếng chuông leng keng, chúng tôi đi giữa mùa thu mát lạnh, rộn rã, xôn xao.

Chúng tôi đến Trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt, Dinh III, Ga Đà Lạt, Ngôi Nhà Điên và khi hoàng hôn dần buông, không khí chợt lạnh đi một chút, bốn đứa đạp xe một vòng Hồ Xuân Hương, dừng lại trên bên hàng liễu và ngắm hoàng hôn trên hai chiếc ghế hướng ra hồ. Tiểu Quỳnh và Huy một ghế, tôi và Trúc Quỳnh ngồi cách họ vài mét. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, in màu trời hồng nhạt, bên kia hồ mọi vật dần tối lại, hàng thông như những gã khổng lồ cao to, đứng hiên ngang bên bờ hồ, ánh sáng từ những ngọn đèn bên hồ được bật lên kéo thành hàng dài uốn lượn. Trúc Quỳnh hướng mắt về đám mây ửng hồng trên cao, nàng hỏi tôi.

- Nếu người ta chạy thật nhanh về hướng Tây, liệu có thể mãi mãi nhìn thấy mặt trời không nhỉ?

- Có thể, nhưng chắc sẽ mệt lắm, mà ban đêm cũng có nét đẹp của riêng nó đấy chứ.

- Đẹp thế nào?

- Ban đêm có ánh đèn lung linh này, có những quán café đêm, những hàng ăn vặt, đi dạo trên con phố cùng với bạn gái thì còn gì bằng, à ….và cả những góc tối nữa.

- Góc tối, để làm gì? - nàng ngạc nhiên.

- Để làm một việc rất quan trọng.

- Minh…hi…đồ quỷ xứ - nàng đánh vào vai tôi, bên kia Huy và Tiểu Quỳnh nói gì đó mà cả hai cùng cười, tôi chẳng để tâm mà quay lại với Trúc Quỳnh ngay.

- ………… - ………… - hai đứa yên lặng - Quỳnh đang nghĩ gì vậy?

- Đâu có nghĩ gì…ngắm hoàng hôn thôi, đẹp quá Minh nhỉ, lúc còn học cấp Ba, Quỳnh và đám bạn hay mang đồ ăn vặt ra đây ngắm hoàng hôn, bây giờ lớn rồi, bạn bè cũng đi xa hết.

- Cấp Ba ở đây có mặc áo dài chứ?

- Ừm, tất nhiên.

- Tại thời tiết trên này lạnh, mà áo dài mỏng thế thì.

- Hi…thì mặc thêm áo khoác, áo ấm…áo dài đẹp mà, Quỳnh thích mặt áo dài nhất đấy.

- Giá như được thấy Quỳnh mặc áo dài nhỉ - tôi mỉm cười nhìn nàng.

- Hứ…không cho ngắm…nhìn là biết Minh có ý đồ. – nàng nheo mắt - Hơ…ý đồ gì?

- Minh có biết người phương Tây nói về áo dài thế nào không…đó là trang phục sexy đầy kín đáo.

- Nghe cũng…hợp lý...Minh thích từ sexy.

- Thế nên Quỳnh mới bảo Minh có ý đồ khi muốn ngắm Quỳnh mặt áo dài.

- Chỉ là ngắm thôi mờ…làm thấy ghê.

Tôi nhặt một viên sỏi và ném ra hồ, viên sỏi chạm mặt nước hai lần, nẩy lên rồi rơi xuống, Trúc Quỳnh thích thú bảo tôi tìm cho nàng một viên, rồi tự mình ném, nhưng viên sỏi của nàng lao thẳng xuống nước như một mũi tên, nàng vờ dỗi.

- Tại viên sỏi của Minh nhé…Quỳnh ném cái này cũng giỏi lắm ờ.

- Ồ…thế á. – tôi giả vờ ngạc nhiên.

- Đồ đáng ghét. – Trúc Quỳnh dậm chân.

Lát sau, chúng tôi đi ăn Bún bò ấp Ánh sáng, kế đó đi dạo chợ Âm Phủ, gọi cho oách thế thôi chứ thực ra nó chẳng có gì ghê rợn, ở đây người ta bày hàng hòa ra giữa quảng trường, ngồi bán la liệt, quần áo, vật dụng, trái cây và không thể thiếu những hàng ăn vặt, luôn thơm nức, đỏ rực lửa than. Chúng tôi ngồi trên mấy chiếc ghế con, trong tiết trời se lạnh, mỗi đứa một cây nem nướng, kế bên là bếp than và tiếng trò chuyện vui vẻ của cô bán hàng. Hết nem nướng rồi đến bánh tráng nướng, tôi vốn chẳng phải người hay ăn vặt, nhưng miếng bánh tráng chấm với tương ớt cay nồng, thật khó cưỡng lại, thậm chí nếu không hạn chế về dung tích dạ dày thì tôi sẵng sàng ngồi đây ăn đến sáng.

Lúc đầu Huy vẫn có phần ngạc nhiên về thái độ cũng như biểu hiện của tôi, nhưng lâu dần anh ta lơ đi mà chỉ tập trung vào Tiểu Quỳnh, nàng như một tiểu thư duyên dáng, đoan trang, đôi lúc gượng gạo nhưng vẫn đầy nữ tính, chẳng như Trúc Quỳnh đây, được cơ hội lột xác nàng lập tức trở nên nói nhiều và đặc biệt tham ăn.

Ăn xong, tôi đề nghị Trúc Quỳnh đi dạo phố, Huy lập tức cổ vũ.

- Ừ…hai em đi dạo đi, anh muốn dẫn Tiểu Quỳnh đến chỗ này.

- Vậy, mình gặp lại nhau ở đâu? – tôi như mở cờ trong bụng.

- Về thẳng nhà luôn…à…đưa Trúc Quỳnh về trước 10h đó nhé.

- Vâng, em biết rồi.

- Đi thôi Tiểu Quỳnh – Huy dắt xe đạp, Tiểu Quỳnh quay đầu lại mỉm cười với chúng tôi.

Được đi riêng với Trúc Quỳnh, lúc đầu hai đứa có phần ngượng ngập, cứ nhìn nhau là lại tủm tỉm cười.

- Cười gì thế? – tôi hỏi nàng.

- Đâu có…chứ Minh cười gì?

- Có cười gì đâu…đạp xe nhé.

- Ừm.

Hai đứa đạp một vòng, chầm chậm ngắm nhìn phố phường, trên đường, chúng tôi bắt gặp các vị khác tây mặc áo phông đi giữa trời lạnh vẻ khoan khoái, những đôi bạn trẻ tay trong tay rất tình từ, vài cửa hàng bán đồ nướng thơm phức, buổi tối đường vắng hơn, đèn sáng trưng, vàng vọt trên những bức tường trắng. Tôi và Trúc Quỳnh dừng lại bên công viên để nghe một anh chành người nước ngoài thổi saxophone, âm thanh nhẹ nhàng, sâu lắng và ấm áp. Nhiều người hiếu kì đứng vây thành vòng tròn, Trúc Quỳnh đứng bên tôi, nàng hà hơi vào hai bàn tay.

- Lạnh à? – tôi hỏi.

- Không…bình thường mà.

- Cho mượn túi áo nè.

- Quỳnh không sao. – nàng nói nhỏ.

Lát sau, khi nghệ sĩ đường phố kia thổi bản thứ hai thì tự nhiên trong túi tôi có một bàn tay nhỏ, tôi cứ để yên như thế vờ như không biết. Khi bản nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay, anh bạn kia dùng tiếng việt nói “cảm ơn các bạn”, vài cô gái cứ khúc khích nhìn điệu bộ dễ thương của anh chàng. Tôi và Trúc Quỳnh dạo bước trên con phố, những bước chân hai đứa có thể nghe rõ trong đêm.

- Mình chơi trò nói thật nhé Quỳnh?

- Chơi thế nào – nàng mỉm cười.

- Một người hỏi, một người trả lời…phải đảm bảo là trả lời thật lòng.

- Nếu không trả lời được, hay khó trả lời quá thì sao?

- Thì bỏ qua, hỏi câu khác.

- Có người thắng, kẻ thua không…nếu thắng thì được gì?

- Trò này không có người thắng thua, chỉ cho vui thôi.

- Vậy ai hỏi trước đây….Quỳnh hỏi trước nhé? – nàng mỉm cười.

- Không … oẳn tù tì.

- Xí..nhỏ mọn, được rồi...nào. “Búa…kéo…bao…búa…bao..kéo…2…3” - Ha ha…thua rồi nhé – tôi hứng chí liền hỏi ngay – nghe nè, hãy nói về rung động đầu đời của Quỳnh?

- Đó đâu phải câu hỏi, nó giống như là bảo Quỳnh diễn tả thì đúng hơn.

- Hì, là Minh ăn gian…Nhưng câu này dễ mà.

- Biết ngay mà…được rồi. Rung động đầu đời…um…Đó là năm Quỳnh học lớp 11, có một anh chàng lớp kế bên thích Quỳnh, lúc đó Quỳnh ngồi gần cửa sổ, mỗi lần chàng đi ngang qua bao giờ cũng lén nhìn trộm Quỳnh, thế rồi có một lần Quỳnh đang ngồi đọc sách ở sân trường, một chiếc xe mô hình chạy đến chân Quỳnh, bên trên có một cành hồng và lá thư.

- Chàng ta tỏ tình.

- Ừm…Quỳnh nhìn quanh xem thử có ai đang điều khiển chiếc xe, nhưng không thấy lúc đi lên lớp thì chiếc xe vẫn leo đẽo theo sau, đến khi lên cầu thang thì nó mới dừng lại. Những ngày sau đó, chiếc xe cứ bám theo Quỳnh, vẫn một đóa hồng, một lá thư, bực lắm.

- Rồi Quỳnh nhận thư chứ?

- Ừ…Quỳnh nhận, nhưng trước đó Su Su mách nước cho Quỳnh mang theo một chiếc tuốc nơ vít tháo rời hết mấy cái bánh xe ra, cho nó khỏi chạy theo nữa.

- Gì…ghê vậy, Quỳnh làm thật?

- Ưm…Hi...đùa đấy, Quỳnh có biết con ốc chỗ nào đâu mà tháo…sau khi nhận thư, trong đó chàng viết lâm ly lắm, đọc không thấy hay mà buồn cười, Su Su vì thế mà chọc cười Quỳnh mấy hôm…nhưng nghĩ lại thì chàng cũng chân thành, Quỳnh đồng ý làm quen, rồi đi chơi, nắm tay.

- Rồi hôn?

- Không…hôn đâu mà hôn, ai cho mà hôn…chỉ nắm tay thôi, lúc đầu cũng hơi sợ…nhưng mà vài…bữa…cũng…quen. – nàng hơi ngượng.

- Rồi sau đó hai người …có.

- Chuyện sau đó, thực ra, Quỳnh cũng chỉ thinh thích chàng ta thôi…nhưng sau mới biết anh ta cũng đang tán tỉnh một cô ở trường khác, nhưng dùng chiêu máy bay mô hình để chuyển thư…Quỳnh giận, không thèm liên lạc nữa.

- Máy bay thì không lo cầu thang đâu nhỉ, bay vào tận lớp thậm chí tận giường ngủ cũng nên.

- Chọc Quỳnh phải không.

- Hì…thế là rốt cuộc vẫn chưa hôn?

- Làm như hôn được Quỳnh dễ lắm ý…còn khuya nhé…Mà này, nãy giờ Quỳnh thấy Minh đâu chỉ hỏi có một câu.

- Đó là chi tiết phụ mà…Hì – tôi cười.

- Hứ…đến lượt Quỳnh...Minh đã từng yêu chưa?

- Rồi – tôi trả lời ngay – Câu hỏi kế tiếp, Theo Quỳnh thì… - tôi đang nói liền bị nàng ngắt lời.

- Ấy ấy…ăn gian…Sao Minh trả lời có một chữ vậy?

- Ơ…trả lời đầy đủ đó chứ.

- Nhưng…Quỳnh đã kể chuyện tình đầu đời của mình, còn Minh trả lời có một chữ…là sao? Không phải ăn gian à.

- Một chữ cũng là trả lời mà.

- Không chịu đâu. – nàng giận bỏ đi.

- Này…được rồi, kể…kể. – tôi chạy theo – Chuyện cách đây hơn một năm, lúc đó Minh yêu cô ấy nhưng nàng chỉ lợi dụng Minh, rồi chia tay…mãi sau này, gặp lại, hàn gắn nhưng không còn tình yêu nữa vì Minh đã đem lòng yêu một người khác và lại chia tay. Yêu không giống như rung động đầu đời, nó là một chuyện dài, không chỉ là nắm tay, hôn mà còn là nỗi đau nữa, thực sự rất phức tạp…chẳng thể kể trong vài câu được.

- Ừm…vậy là Minh đã hôn? – nàng nhìn tôi.

- Tất nhiên…chuyện đó bình thường mà.

- Ai bảo bình thường – nàng lại bỏ đi, lần này thì vô cớ.

- Ơ…sao thế.

- Chẳng sao.

- Được rồi…chúng ta tiếp tục nhé, Quỳnh nghĩ trong tình yêu cái gì khiến người ta chia tay?

- Quỳnh chưa yêu, sao mà biết.

- Quỳnh cứ nói những gì Quỳnh nghĩ là được.

- Ưm…Quỳnh nghĩ đó là mất lòng tin, không thủy chung, không biết cách sẻ chia và cái chết.

- Minh không thích cái chết…còn mấy cái kia thì đồng ý.

- Quỳnh còn nhớ lúc ông mất, bà của Quỳnh như là một người khác. Bà hay ngồi một mình đan len, bà ít nói, ít cười. Những lần bà ra vườn tưới nước hoa, trông bà thật cô đơn. Phải một thời gian sau, bà mới vui vẻ trở lại, nhưng trong đôi mắt bà, Quỳnh không biết gọi tên điều đó là gì, nỗi buồn bí ẩn, nhớ, tình yêu…Quỳnh biết bà đang đợi để gặp ông…Quỳnh nghĩ tình cảm ấy mới thực sự là một tình yêu đẹp.

- Ừ… cái mà những người trẻ như chúng ta nghĩ là tình yêu, thực ra chỉ là một thứ tình cảm không trọn vẹn. Rung động, say mê đối phương là là một phần phần ba tình yêu, sẻ chia, quan tâm, lắng nghe là một phần ba nữa, có thể hy sinh, chịu đựng, chờ đợi, dù là đợi trong vô vọng là một phần ba còn lại. Minh nghĩ…yêu cũng cần phải học, một bài học nhóm của hai người, học mãi.

- Hi…Minh như ông cụ non ấy hay đang nghiên cứu về tình yêu vậy.

- Hì…Minh đâu đủ trình để làm chuyên gia…Nói thì dễ nhưng làm mới khó, cần trưởng thành, từng trải thì mới hiểu sâu sắc…Minh nói như con vẹt thôi.

- Hi… - …….. – tôi nhìn nàng.

- Minh nghĩ, có thiên đường không?

- Không biết nữa, có lẽ thiên đường nằm trong tim những người có đức tin. Vạn vật tạo nên từ cát bụi rồi lại về với cát bụi.

- Vậy là bà sẽ không gặp ông sao…Thân xác có thể về với cát bụi nhưng còn tâm hồn, tình yêu…chẳng lẽ chỉ là hư không. Quỳnh cũng không biết thiên đường có thực hay không nhưng khi nhìn nụ cười mãn nguyện của ông lúc từ biệt, Quỳnh nghĩ ông không còn điều gì để nuối tiếc, ông đã một cuộc đời trọn vẹn, một tình yêu mỹ mãn, cuộc đời ông, gia đình, bà nội chính là thiên đường. Chúng ta đang sống trong thiên đường.

- Đúng vậy…cuộc sống chính là thiên đường, nếu chúng ta biết sống trọn vẹn, biết yêu thương.

- ………….– nàng nhìn tôi mỉm cười - Để Minh hỏi Quỳnh một câu nhé, câu này khó lắm đấy.

- Không dọa được Quỳnh đâu…hỏi đi.

- Giả sử như một ngày nào đó, tận thế xảy ra, Quỳnh sẽ làm gì?

- Ưm…Quỳnh sẽ cùng Su Su chơi một bản nhạc cho mọi người trong gia đình nghe, một bản nhạc vui, sẽ có tiếng cười.

- Ấn tượng đấy…Minh cứ nghĩ Quỳnh sẽ trả lời là đi tìm một anh chàng mình có cảm tình và cố gắng thuyết phục anh ta trao cho Quỳnh nụ hôn đầu chứ.

- Gì cơ…Đồ quỷ - nàng đá tôi một cái nhẹ hều - Hi…Thực ra, nên làm điều đó trước, Quỳnh cũng không muốn đến ngày tận thế mà chưa hôn ai…nghe còn kinh dị hơn cả cái chết.

- Ha ha. Một câu hỏi nữa.

- Đến lượt Quỳnh hỏi.

- Okê…Quỳnh hỏi đi.

- Nếu sau ngày tận thế, trên trái đất chi còn Minh và một người con gái, nhưng cô ấy xấu xí thì Minh có vì tương lai nhân loại mà làm chuyện ấy không?

- Chỉ xấu trên khuôn mặt thôi phải không?

- Ừ…đại loại vậy.

- À…ừ…miễn là cô ấy không quá mập, ba vòng hoàn hảo thì Minh sẽ nhắm mắt lại và làm chuyện ấy…Minh sẵn sàng hy sinh vì nhân loại…mà như vậy chẳng phải Minh trở thành Adam thứ hai sao, có thể hàng nghìn năm sau đó loài người sẽ nhắc đến tên Minh như là chúa trời, vậy thì chẳng có lý do gì để không hy sinh.

- Thôi thôi…hỏi có một câu, mà Minh đã biến mình thành bậc thần thánh rồi, phim viễn tưởng quá.

- Hơ…là Quỳnh hỏi mà, Minh chỉ giải thích lý do thôi…Đến lượt Minh, nếu như trái đất lúc ấy chỉ còn một người đàn ông và ba phụ nữ, Quỳnh có chấp nhận chia sẽ anh ta với hai người kia.

- Câu hỏi hay đấy…Quỳnh biết là Minh đang có ý đồ…nhưng thực không may, câu trả lời của Quỳnh sẽ là, giết anh ta và loài người tuyệt chủng…Hi...Hi.

- What…kinh dị vậy, sao Quỳnh lại có ý nghĩ đó.

- Minh thử nghĩ xem, chẳng phải đàn ông gây ra bao nhiêu rắc rối, chiến tranh, bạo hành chị em phụ nữ, vân vân và vân vân…còn loài người nữa, liệu chúng ta có phải là sự lựa chọn đúng đắn của tự nhiên, chúng ta gây ra ô nhiễm, chặt phá rừng, làm trái đất nóng lên.

- Nhưng con người cũng tạo nên những đẹp đẽ, tình yêu chẳng hạn.

- Đừng nhắc đến nụ hôn đầu nữa nhé.

- Okê.

- Quỳnh biết chứ…Nhưng Quỳnh sẽ không bao giờ chia sẻ người đàn ông của mình đâu…mà cũng tại Minh đi hỏi câu khó quá chi…Từ bây giờ không nói chuyện tận thế hay tuyệt chủng nữa nhé.

- Ha ha…Được rồi, bây giờ nói về sở thích.

- Sở thích …Ưm…Quỳnh thích màu trắng, thích hoàng hôn, thích biển. Minh biết không, Quỳnh mơ có một ngày Quỳnh có thể chơi nhạc bằng piano trắng, trên bờ biển lúc hoàng hôn…thật đẹp phải không.

- Ừ…đẹp như thần thoại ấy.

- Quỳnh thích đi dạo, như thế này nè…rồi dừng chân ngắm nhìn cuộc sống, Quỳnh khám phá ra rằng nếu ta chậm lại một chút, để ý một chút thì cuộc sống rất đẹp, như ngắm đàn bồ câu hạ cánh và nhặt những mẩu bánh mỳ, một bông hoa đưa mình trong gió, cách cô bán bún nên gia vị, hay khi những người công nhân vệ sinh nghỉ mệt, lau mồ hồi…cuộc sống giống như một bản nhạc vậy.

- Hì…nghe hay đó chứ, sống gấp gáp quá…ít người có thể chậm lại được như thế.

- Đến lượt Minh.

- Minh thích màu đen, Minh cũng thích biển, đi du lịch, nhất là đi phượt, Minh và bạn từng thiết kế một tour xuyên việt nhưng rồi lại giang dở vì bận công việc. Hì…đôi lúc muốn là một chuyện, nhưng lại không có toàn quyền quyết định thời điểm bắt đầu. Minh rất thích làm mô hình, tự mình thiết kế và làm, dự định khi có thời gian sẽ bắt đầu làm một mô hình nhà…à cũng giống như mô hình nhà mà các kiến trúc sư trình diễn ấy, nhưng tỉ mỉ hơn, Quỳnh có thể thấy dây điện, đường ống kỹ thuật, bàn ghế,… - Con trai thường thích làm mô hình nhỉ.

- Ừ…thực ra dù có trưởng thành đi chăng nữa, đàn ông vẫn là một cậu bé 13 tuổi. Phần nào đó trong họ mãi mãi không lớn lên, vẫn thích nghịch ngợm, làm những trò ngớ ngẩn.

- Hi…nói vậy, Minh là cậu nhóc con phải gọi Quỳnh là chị nhé.

Chúng tôi đi bên nhau một lúc thì quay lại chợ Âm Phủ, hai đứa ngồi trên một bậc thang hướng xuống khu chợ đêm.

- Lúc bé, Quỳnh và Su Su cũng là hai đứa rất nghịch ngợm, mẹ Quỳnh còn than rằng bà đẻ ra ba thằng ngỗng đực …Hi. – nàng cười thật xinh.

- Có từng làm trò gì điên điên không?

- Lúc bé á.

- Ừ… - Quỳnh nhớ có một lần Quỳnh đã ăn trộm táo, năm đó 10 tuổi, mẹ dẫn Quỳnh đi chợ, hàng trái cây bán la liệt táo, Quỳnh muốn ăn một quả nhưng mẹ nói ở nhà có trái cây rồi nên không mua, mà lúc đó trông hàng trái cây chỉ có một cô bán hàng, thế là nhân cơ hội khách đông, Quỳnh lẻn vào trộm một quả…Hi…mà ăn trái táo trộm lại thích lắm nhé, chẳng hiểu là Quỳnh bị làm sao nữa.

- Ha ha…thú vị thật, bây giờ còn thích ăn trộm nữa không?

- Nói thật là, đôi lúc nhìn hàng trái cây Quỳnh cũng muốn trộm một quả…Hi… tất nhiên sẽ để lại tiền, nhưng Quỳnh lại chẳng đủ nhanh tay để vừa lấy táo vừa để tiền ... nên thôi.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, hướng mắt ra khu chợ, tôi nhìn thấy một xe trái cây.

- Quỳnh có thấy chiếc xe bán trái cây kia không…Minh sẽ lấy cho Quỳnh một quả táo trộm nhé.

- Thôi…đang đi chơi, lỡ bắt được là tối nay Minh lên đồn công an ngủ đấy.

- Yên tâm đi, Minh nhanh tay lẹ mắt lắm với lại Minh sẽ để lại tiền cho người ta mà, đợi ở đây nhé. – vừa dứt câu tôi đã đứng dậy, chạy xuống khu chợ.

- Này…làm thật đấy à.

Lát sau tôi quay lại với trái táo trên tay.

- Của Quỳnh nè.

- Đúng là điên thật. – nàng cười.

- Thế mới vui.

- Có để lại tiền cho người ta không đấy…không là Quỳnh báo công an bắt Minh cho coi.

- Ý tưởng của Quỳnh mà, Quỳnh cũng là đồng phạm…Yên tâm, để lại số tiền nhiều hơn giá một quả táo luôn…này ăn đi.

- Hi…cảm ơn. – nàng cầm quả táo, xoa xoa giữa hai bàn tay, cắn một miếng rồi đưa tôi. Hai đứa cứ chuyền quả táo như vậy đến khi nó không thể cạp thêm miếng nào nữa, một quả táo, một niềm vui to lớn đến kì lạ.

- Sau này Quỳnh sẽ trở thành một nghệ sĩ piano à. – tôi hỏi và nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

- Quỳnh chơi piano vì niềm đam mê…có thể…nhưng nghệ sĩ nhiều thị phi lắm, Quỳnh cũng không thích…miễn là được chơi, dù chỉ là chơi trong một phòng trà, dù chỉ có một thính giả, Quỳnh cũng hạnh phúc rồi. Còn Minh sẽ là kỹ sư, xây những ngôi nhà xinh đẹp?

- Hì…thực ra, đó chỉ là giấc mơ, là kỹ sư cũng không thể xây những gì mình thích, cũng như bao người khác… đi làm, nhận lương, làm việc 8 tiếng một ngày, lặp lại suốt năm. Ừ… Minh cũng nghĩ hay là… đến một lúc sẽ kinh doanh riêng, thực hiện ước mơ của mình…như Quỳnh nói đó, xây những ngôi nhà thật đẹp. Dù sao chúng ta chỉ sống một cuộc sống duy nhất, thà một lần chói sáng còn hơn le lói ngàn năm.

- ………. – nàng khẽ cười, chúng tôi nhìn nhau vài giây.

- Mình đi dạo nhé.

- Ừ…đi thôi.

Chúng tôi lững thững bước, trời dần lạnh hơn.

- Cho Quỳnh mượn túi Minh nhé.

- Ừ... – tôi khẽ gật đầu - Sau này, nếu Quỳnh xây nhà, Minh sẽ giúp Quỳnh nhé.

- Rất vui lòng…thế Quỳnh định xây nó như thế nào.

- Một ngôi nhà nhỏ, sẽ có hàng rào gỗ, phủ hoa tigon, có con suối chảy quanh nhà, một khu vườn nhỏ, ở đó Quỳnh sẽ đặt một cái xích đu. Quỳnh muốn tự mình làm những vật dụng nhỏ trong nhà, như bàn ghế nè, những vật trang trí…Gì nữa nhỉ, Quỳnh muốn có một khu vườn trên mái nhà, sẽ trồng toàn hoa.

- Vườn trên mái?

- Ưm…được không, hình như hơi khó.

- Không…tất nhiên là làm được, có điều thật trùng hợp, Minh cũng từng có ý nghĩ đó.

- Thật ư…Hi. – nàng mỉm cười.

- Ngôi nhà đó thật lãng mạn phải không, giàn hoa tigon, khu vườn trên mái.

- Minh nghĩ thế nào mới là lãng mạn?

- Không biết, khó có thể nói được…nhưng như chúng ta thế này cũng là lãng mạn. – tôi dừng lại nhìn nàng.

- Thế này – nàng khẽ cười – Khi mà tay Quỳnh và tay Minh đang ở trong một chiếc túi.

- Ưm…thế là lãng mạn…rất ấm có phải không. – tôi nhìn vào mắt nàng.

- Hi…Minh nhìn kìa, có quán café mình vào đó nhé.

- Ừ.

Đó là một quán café trên phố, những chiếc bàn gỗ đen, ghế da, ánh sáng màu vàng nhạt, ấm áp, quán không có tường ngoài, thay vào đó được phủ bằng tấm kính trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy hết mọi hoạt động bên trong quán. Chúng tôi tìm chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ và gọi hai ly ca cao nóng. Một tình ca bằng tiếng pháp trữ tình, nhẹ nhàng, khi nụ cười duyên và ánh mắt long lanh của Tiểu Quỳnh hướng về tôi, trái tim tôi hạnh phúc, nó đang đập quá nhanh so với quy định.

- Bản nhạc nghe hay quá – tôi nhìn Tiểu Quỳnh. – Quỳnh biết tên không?

- Đó là bản Amour Secret….Tình yêu bí mật…có vài câu trong bài hát thế này.

Em muốn đắm chìm trong những nụ hôn của anh Ta cần phải nói thật to cho cả thế giới này biết Niềm hạnh phúc và niềm vui của em được yêu anh nhiều đến thế - …… - tôi không nói gì cả, chỉ khẽ cười.

- Quỳnh nhớ đến một bộ phim – nàng chậm rãi nói – Hay mình chơi một trò chơi nhỉ, trò chơi bắt đầu.

- Chưa giao luật mà – tôi ngạc nhiên.

- Minh sẽ hiểu ngay thôi, Quỳnh có một cô bạn thân tên Uyên Nhi cùng học khoa piano,…bây giờ Quỳnh sẽ điện cho cô ấy.

- …….. – tôi làm bộ không hiểu, nàng dùng bàn tay, giả làm một chiếc điện thoại, đưa lên má.

- Reng reng…nào Uyên Nhi, nhấc máy đi chứ - nàng mỉm cười nhìn tôi, hiểu ra luật chơi, tôi liền giả bàn tay thành chiếc điện thoại, đưa lên nghe.

- Alo…Tiểu Quỳnh à, lâu không thấy cậu điện cho mình. – tôi cố giả giọng con gái.

- Hi…Xin lỗi, tớ vô tâm quá…thực ra tớ đang đi chơi với một tên dê xồm.

- Are you crazy?

- Có thể…đùa thôi, đó chỉ là biệt danh tớ đặt cho hắn.

- Thế hai người quen nhau thế nào?

- Mình lỡ tay tẩn hắn một trận, thế là quen nhau.

- Tội nghiệp anh chàng xấu số…cậu đã xin lỗi chưa đấy.

- Ơ…hình như mình quên rồi, đến giờ vẫn chưa xin lỗi.

- Cậu bá đạo thật…đánh người ta mà không nói tiếng xin lỗi luôn, chắc đó phải là một anh chàng rất rộng lượng. Trông mặt mũi anh ta thế nào?

- Cũng bình thường. Nhưng hiền, vui tính, vụng về, dễ bắt nạt, biết chơi bóng rổ nữa nè.

- Ồ… thú vị đó…mà một tên dê xồm thì không dễ bắt nạt đâu.

- Ừm... nhưng mình nghĩ có lẽ mình đã thích hắn ta…mình thích cách anh ấy nhìn mình, nụ cười, cách anh ấy nắm tay mình. - nàng chậm rãi, từng lời đầy tình cảm.

- Hả...thật không? - lòng tôi rộn ràng, bỗng quên mất trò chơi mình đang tham gia.

- ……….. – Tiểu Quỳnh thẹn thùng.- Mình không biết nữa…Tình yêu là một cuộc phiêu lưu, mình sợ…sợ tổn thương lắm…mình cần chút thời gian... Ôi…mất sóng rồi.

- Trò chơi thú vị thật. – tôi tủm tỉm, hình như má Tiểu Quỳnh đang ửng hồng, nàng đã rất dũng cảm để nói ra – Minh nhớ ra là mình cũng cần gọi điện cho thằng bạn thân, số nó đâu rồi nhỉ, đây rồi…Reng Reng, nhấc máy lên nào. – Khi Tiểu Quỳnh chuẩn bị nhận điện, thì có tin nhắn đến.

- Đợi Quỳnh một chút – nàng mở tin nhắn và trong thoáng chốc, ánh mắt nàng đăm chiêu, nàng vội soạn một mẩu tin trả lời, tôi đoán ra có chuyện gì đó nghiêm trọng.

- Có chuyện gì phải không Quỳnh?

- Là Su Su...cũng không có gì đâu. - nàng như dấu điều gì.

- …………… - tôi nhìn nàng rồi chuyển ánh nhìn xuống ly ca cao.

- ……………. - 15 phút sau, chúng tôi im lặng, nghe nhạc và ngắm nhìn con phố dần thưa người qua lại. Gần 10h, tôi đề nghị.

- Muộn rồi...Minh đưa Quỳnh về.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.