Dụ dỗ đe dọa(2)
Đợi thời điểm nàng tỉnh dậy, phát hiện mình đã nằm ở trên tại một cái giường
mềm mại cực lớn, đắp một cái chăn trắng muốt.
Trong nội tâm thầm cả kinh, sờ xuống bên dưới thân thể, phát hiện quần áo mình
vẫn chỉnh tề, mới thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Dương Tử
Hiên dáng người cao to đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ánh mắt nhìn cả tòa
thành thị người ngựa đi lại như nước.
Dương Tử Hiên hút một hơi thuốc, khóe miệng nhếch lên, cười cười nói: "Tôi
nhìn thấy cô ngất, liền cõng cô đi lên khách sạn nghỉ ngơi, cô không bị sao
chứ?"
Trần Linh lắc đầu, được ngủ một giấc, ý nghĩ lại tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt
cũng nhìn rõ ràng hơn trước.
Suy nghĩ một lúc, trong ánh mắt Trần Linh lộ ra một tia thần sắc phức tạp, cố
lấy dũng khí hỏi: "Cậu đến tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm gì đây?"
Lông mi Dương Tử Hiên rất dày, hình thanh kiếm, có vẻ rất có đàn ông mị lực,
chậm rãi đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nói: "Rất đơn giản, tôi muốn cứu
cô."
"Cứu tôi?" Trần Linh cảm thấy mình không chịu được cái nhìn chăm chú của
Dương Tử Hiên, cúi đầu xuống, tâm như là thiếu nữ chưa biết gì, lí nhí nói:
"Cứu tôi cái gì..."
Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi, nói: "Tôn Xán ngồi chồm hổm nhà lao là
chuyện tất nhiên rồi, bản án xói mòn tài sản quốc hữu nghiêm trọng như vậy,
hình phạt nhẹ nhất là không thấp hơn mười lăm năm, cô coi như là một trong
những đồng lõa, cô không thể hoàn toàn đặt mình bên ngoài án kiện!”
“Cô tưởng tượng một chút xem, lúc vợ chồng cô đều bị bắt, về sau, con của cô
phải làm sao bây giờ?"
Một câu nói này, đã trực tiếp đánh trúng chỗ lo lắng sâu nhất trong lòng Trần
Linh rồi.
"Tại sao tôi cũng thành đồng lõa?" Sắc mặt Trần Linh thảm biến, giọng nói cũng
bắt đầu cà lăm.
Dương Tử Hiên cười cười, hỏi: "Cô có phải đồng lõa hay không, chính cô rõ
ràng, cô có trợ giúp Tôn Xán chuyển dời tài sản hay không, tại thời điểm Tôn
Xán bịa đặt số liệu tài vụ, có ở bên cạnh trợ giúp đẩy một cái hay không?”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, cô đã từng phối hợp với Tôn Xán, muốn dùng nữ
sắc mê hoặc tôi, ăn mòn tôi, ai biết cô có dùng thủ đoạn giống như vậy với
những quan viên khác hay không?"
"Không!"
Trần Linh hét lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn tựa như là bị người tát một
cái, khuôn mặt bị hồng đến tận đằng sau tai rồi, bị sự châm chọc trong lời nói
của Dương Tử Hiên, làm cho toàn thân nàng tràn đầy bất an.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Mặc kệ cô có làm hay không, cô đều là đồng lõa
của Tôn Xán, nếu như cô không tranh thủ thời gian lập công chuộc tội, chỉ sợ cô
cũng sẽ bị phán vài năm, con của cô, sẽ triệt để trở thành đứa trẻ không cha
không mẹ."
"Tôi phải làm thế nào để lập công chuộc tội?"
Nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, Trần Linh cũng biết tình thế rất nghiêm trọng
rồi, liền cắn chặt răng, làm ra một quyết định, chỉ cần có thể cam đoan mình
không vào ngục, tùy ý để người đàn ông trước mắt này lăng nhục ra sao cũng
được.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm mừng rỡ, xem ra chiêu uy hiếp tâm lý
này của mình đã có hiệu quả, bình tĩnh nói: “Dựa theo những lời tôi nói, cô có
thể lập công chuộc tội.”
Dưới thế công ngôn ngữ cường đại của Dương Tử Hiên, phòng tuyến Trần Linh
đã chậm rãi hỏng hoàn toàn.
"Cô cũng muốn con của mình còn một người mẹ chứ?" Khóe miệng Dương Tử
Hiên hiện lên dáng tươi cười, nhìn biểu lộ phục tùng của Trần Linh, liền biết
bước đầu tiên trong kế hoạch lần này của mình cơ đã bản hoàn thành.
"Dương sở trưởng, tôi….!"
Rất nhiều lời Trần Linh muốn nói đều nghẹn ở yết hầu, phát hiện mình không thể
nói ra được rồi, chỉ có thể cầu xin: "Tôi cảm thấy mình chỉ là một con gái yếu
đuối, khả năng là không làm được chuyện gì!"
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tôi sẽ không giao cho cô công tác có độ
khó quá lớn, như vậy sẽ làm khó cô, tôi nói cho cô biết, hiện tại công nhân viên
chức nghỉ việc ở công ty Xuân Huy thực tế đang có vài trăm người à?"
Trần Linh gật gật đầu, nói: "Chỉ nhiều hơn chứ không ít!"
"Những công nhân viên chức nghỉ việc này đều là người cống hiến cho công ty
Xuân Huy, nhưng lại bị Khô Lộc Văn cầm đầu một đám sâu mọt, bức bách nghỉ
việc, thành quả lao động của bọn hắn đã bị những sâu mọt này chia cắt.”
“Có thể nói bọn hắn cũng là một trong những người bị hại trong án xí nghiệp
mục nát tập thể này!"
Lông mi Dương Tử Hiên nhảy lên, nói: "Những công nhân viên chức nghỉ việc
này một mực chống đối, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát chúng tôi
cũng thu được không ít tin tức tố giác của bọn họ!”
“Nhưng chúng tôi một mực nhẫn nhịn không làm, hiện tại, việc cô cần làm, là
vụng trộm liên lạc với những công nhân viên chức nghỉ việc này, tiếp xúc cùng
bọn họ, thừa cơ mưu đồ một trận bãi công và hành động kháng nghị."
Sắc mặt Trần Linh biến ảo, do dự trong chốc lát rồi mới hỏi: "Tôi sợ mình chỉ
là một cô gái, không làm nổi việc này?"
Dương Tử Hiên để sát đầu vào một chút, bốn mắt đối mặt, hắn dùng giọng nói
trầm ổn mà giàu cảm xúc, hỏi: "Không cần sợ, tôi sẽ ở sau lưng đưa ra chỉ đạo
tốt nhất cho cô, cô vẫn chưa tin tôi sao? Cô cảm thấy tôi sẽ hại cô sao?"
Ánh sáng trong phòng dần dần u ám, bị Dương Tử Hiên, người đàn ông đầy
quyền lực và mị lực đàn ông chăm chú nhìn như vậy, tình cảm và dũng khí đáy
lòng Trần Linh thoáng cái đã bộc phát ra, trong mí mắt cất giấu đầy vẻ vui
sướng, đặc biệt động tình, khẽ mở miệng hồng, nhổ ra mấy chữ: "Không thể!"
Đã vào cuối mùa thu, trời rất lạnh, nhưng quần áo trên người Trần Linh không
nhiều.
Trần Linh có thể cảm giác được cánh tay Dương Tử Hiên đang rơi xuống đôi
chân vểnh lên của nàng, người phụ nữ 30 tuổi giống như nước mật đào chín tới,
nhẹ nhàng sờ, văn vê một cái, có thể nặn ra được một đống nước.
Bàn tay cắm vào trong quần, là loại quần lót bằng bông truyền thống nhất, không
phải dạng quần lót viền tơ lụa nhiều loại hoa hoét đính lên đời sau.
Bắt đầu sờ mò, xúc cảm rất tốt, cũng rất có cảm giác.
Tôn Xán dạo này không làm được, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều
nhào vào công việc, Trần Linh đã nhiều năm không có cuộc sống vợ chồng, đây
cũng là một trong những căn nguyên làm hai người bọn họ mâu thuẫn.
Trần Linh là một cô gái cực kỳ bảo thủ, đoan trang nữ tính, một mực không có ý
tưởng tìm tình thú bên ngoài, đột nhiên bị Dương Tử Hiên, một người đàn ông
cường tráng, tràn ngập hương vị đàn ông xâm nhập cuộc sống của nàng, Trần
Linh muốn tự kềm chế cũng không được.
Tùy ý để bàn tay lớn của Dương Tử Hiên chạy trên hạ thể đầy đặn trắng nõn,
mũi miệng Trần Linh phun ra nuốt vào đầy không khí, tiếng thở dốc áp lực, hai
tay chăm chú vòng lên cổ Dương Tử Hiên, có chút ngượng ngùng, nói: "Nhẹ
nhàng một chút!"
Khóe miệng Dương Tử Hiên ở trong đêm tối hiện lên vẻ tươi cười quỷ dị, nhân
duyên như nước, không cần đầu tư cảm tình gì, cô tình tôi nguyện, Dương Tử
Hiên đương nhiên muốn từ từ hưởng thụ một chút, hai tay vòng xung quanh quần
lót bằng bông, nhẹ nhàng vẽ vài vòng, trong quần lót màu trắng bằng bông rất
nhanh xuất hiện một mảnh ẩm ướt.
Cách ăn mặc của Trần Linh cực kỳ đoan trang, bản thân là cô giáo, ăn mặc phải
rất đứng đắn, điều này càng kích động Dương Tử Hiên nổi lên ý nghĩ tà ác.
Nàng mặc áo nhung dê, vạt áo dài, hai tay Dương Tử Hiên tiếp tục dò xét vào
chỗ sâu bên trong, tìm kiếm nguồn nước bốn phía, nhưng lại không đụng vào
nơi bắt đầu nguồn nước.
"Không nên làm như vậy, tôi khó chịu!" Thân thể Trần Linh vốn đã mẫn cảm dị
thường, bị Dương Tử Hiên trêu chọc như vậy, càng không thể chịu nổi, hai chân
toàn một mảnh ẩm ướt.
Chỗ mẫn cảm ở giữa hai chân bị Dương Tử Hiên vuốt ve, buông lỏng, xiết chặt,
vô cùng ngứa ngáy, cánh tay muốn đưa ra ngăn cản, nhưng hết lần này tới lần
khác, lại không thể ngăn cản, không thể bỏ đi, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Không
nên khi dễ tôi như vậy, tôi muốn, tôi muốn..."
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 22 |