Dụ dỗ đe dọa(1)
Dương Tử Hiên đã trở thành một ác mộng cảm tình phức tạp ở sâu trong nội
tâm Trần Linh.
Ác mộng này một mực quanh quẩn đến nay, không thể quên.
Nhưng nàng không nghĩ tới, có một ngày, mình còn có thể xuất hiện cùng Dương
Tử Hiên.
Trời chiều, tiểu học là năm giờ chiều tan, các phụ huynh đều sớm đến nơi đây
đợi con tan học về, Trần Linh là cô giáo, hôm nay không có lớp dạy, sớm tan
tầm rồi, liền đi xe đạp đến nơi này, chờ ở cửa, đợi đứa con tan học.
Rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một cỗ xe Phú
Khang lặng yên ngừng tại cửa ra vào, Trần Linh cũng tò mò nhìn xe, chỉ là, nàng
rất nhanh phát hiện, người ở bên trong xe đang đi về phía nàng.
"Đã lâu không gặp, cô giáo Trần Linh!" Dương Tử Hiên đưa tay về hướng Trần
Linh, nắm chặt tay cùng Trần Linh, hỏi: "Đang đợi con tan học sao?"
Trần Linh có chút thất thần, không biết làm sao Dương Tử Hiên lại đột nhiên
hiện ra ở chỗ này, cánh tay đưa lên hất sợi tóc bên cạnh cái trán về sau tai một
chút, giọng nói lắp bắp: "Đúng vậy….Dương sở trưởng, làm sao ngài lại tới
nơi này?"
Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: "Tìm cô!"
"Tìm tôi?" Biểu lộ trên mặt Trần Linh càng thêm kỳ quái, nhớ tới chính mình
từng không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, hiện tại hắn
còn nói đến tìm mình, trong nội tâm càng thêm phức tạp, không biết có phải là
Dương Tử Hiên đến đây tìm nàng để hoàn thành nốt cuộc “mây mưa" vẫn chưa
hoàn thành kia không.
Dương Tử Hiên nhìn ra tâm tư phức tạp của Trần Linh, liền lên tiếng nói: "Cô
không nên hiểu lầm, tôi cũng không có ý tứ gì khác, tôi tìm cô, chẳng qua là
muốn giải thích một ít tình huống, hơn nữa còn nói cho cô biết một ít tình
huống."
Tiếng chuông tan học trong trường học vang lên "linh linh", trong nội tâm Trần
Linh thầm kêu to một tiếng, chân tay có chút luống cuống, nói: "Con của tôi ra
về rồi."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Không có gì đáng ngại, cô cứ đưa con
về nhà trước, tôi sẽ chờ cô ở góc rẽ đường cái gần nhà cô."
Nói hết lời, Dương Tử Hiên liền trở lại xe.
Trần Linh ở sau lưng do dự hỏi: "Chuyện rất quan trọng sao?"
Dương Tử Hiên quay đầu lại, gật gật đầu.
Trần Linh đang ở khu Kiến Giang, xuôi theo đường cái, đại bộ phận phòng công
nhân góp vốn của công ty Xuân Huy đều được xây dựng tại đây.
Dương Tử Hiên dừng xe tại góc đường góc rẽ, lưu lượng người qua lại không
nhiều lắm, ngồi trong xe hút thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn tòa nhà Trần Linh.
Trần Linh đưa đứa con đi vào đã nửa giờ rồi, vẫn chưa đi xuống, cái này lại
làm cho Dương Tử Hiên bực bội, Trần Linh là một khâu cực kỳ quan trọng
trong kế hoạch của hắn.
Ném một đầu mẩu thuốc đi ra ngoài, thời điểm Dương Tử Hiên ngẩng đầu lên
lần nữa, Trần Linh cầm một cái bọc nhỏ, ăn mặc chỉnh tề, mái tóc khoác lên
vai, đoan trang đi đến.
Khóe miệng Dương Tử Hiên cong lên, đợi sau khi Trần Linh lên xe, nói chuyện
một chút, liền chọn một khách sạn ở khu Kiến Giang ăn cơm.
Dù sao thì khu Giang Đông cũng có quá nhiều lãnh đạo công ty Xuân Huy hoạt
động, khó tránh khỏi việc đụng với người quen biết Trần Linh, nếu như bị người
thấy hắn và Trần Linh đi cùng nhau, khiến cho người phương diện công ty Xuân
Huy cảnh giác, vậy thì kế hoạch của hắn sẽ tan tành hết.
Trần Linh ngồi yên ở bên cạnh ghế gần ghế lái, hai tay đặt ở trên hai chân đang
khép lại, mắt nhìn phía trước, không dám thở mạnh, lúc nàng ở trong nhà, đã do
dự hơn mười phút đồng hồ, một mực suy nghĩ có nên đi ra gặp Dương Tử Hiên
hay không, sau đó liền đứng trên cửa, thoáng nhìn Phú Khang đỗ ở góc đường,
do dự một chút, mới hóa trang đi ra.
Dường như Trần Linh cảm giác được đêm nay sẽ phát sinh sự tình gì đó, thân
thể bắt đầu trở nên nóng bỏng, tâm tình cũng không thể khống chế, dao động trên
phạm vi lớn.
Bởi vì đã từng chịu nhục, bị Dương Tử Hiên khinh nhờn thân thể, cảm giác của
Trần Linh đối với Dương Tử Hiên cũng cực kỳ đặc biệt, tâm tình nàng bây giờ,
thậm chí so với đêm tân hôn cách đây hơn mười năm, còn khẩn trương hơn
nhiều.
"Tôn Xán không ở nhà sao?" Dương Tử Hiên cố ý nói chuyện, đánh vỡ không
khí nặng nề trong xe.
"Hắn không có hỏi cô ra ngoài làm gì sao?."
"Hắn? Hắn gần đây luôn vểnh cái đuôi lên trời, trong đầu đầy ý định xuất ngoại,
đâu để ý đến cảm nhận của tôi! Tôi và Tôn Xán đã sớm đã không còn quan hệ
vợ chồng thật sự!" Trong giọng nói Trần Linh đã không còn bao nhiêu cảm tình,
ở cùng Tôn Xán, đơn giản chính là duy trì cho con của nàng một cái gia đình
tương đối nguyên vẹn mà thôi.
"Tôi nói đêm nay trường học có việc, liền đi ra ngoài!"
Dương Tử Hiên bắt được một ít gì đó bên trong lời Trần Linh, liền hỏi: "Xuất
ngoại? Xem ra đồng chí Tôn Xán gần đây lăn lộn rất tốt rồi, cái tám trăm vạn
kia, hắn được phân chia không ít hả? Chỉ là, không thể phân ít cho hắn được,
hắn là người chủ yếu bịa đặt tài vụ giả nha, thật sự gặp chuyện không may, hắn
cũng là thủ phạm chính đấy!"
Trần Linh lập tức che miệng lại, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Tử Hiên
hiện đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có một chút sợ hãi, hỏi: "Anh... Làm sao
anh biết tám trăm vạn bị chia?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, có
cái gì tôi không biết sao?"
Tâm tình Trần Linh loạn như ma, không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên muốn làm
gì.
Xe dừng trước một khách sạn tương đối vắng vẻ, dựa lưng vào một tòa núi
xanh, trời chiều đã buông xuống, hai bên khách sạn không ít bóng cây, chiếu
bóng râm xuống cả con đường.
Dương Tử Hiên cầm menu phục vụ viên đưa tới, chọn hai phần cơm Tây, sau
khi ăn xong, Dương Tử Hiên mới mở miệng: "Tôi không sợ nói cho cô biết,
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sớm đã theo dõi công ty Xuân Huy các người!"
"Hả?" Tay cầm dĩa ăn của Trần Linh run lên một chút, một khối bò bít-tết lạnh
liền rơi xuống mặt đất.
Dương Tử Hiên vẫn ngồi đó, lịch sự tao nhã, làm như không nghe thấy tiếng kêu
của Trần Linh.
"Vậy thì...trong tỉnh cần gì cấp phát tiền cho công ty Xuân Huy? Cần gì phải
chọn công ty Xuân Huy vào nhóm xí nghiệp nhà nước quan trọng để làm thí
điểm?" Trong đầu Trần Linh hiện lên mấy dấu chấm hỏi lớn.
"Rất đơn giản, cô có nghe nói về từ ngữ nâng lên rồi giết không?" Dương Tử
Hiên không thể để cho Trần Linh biết rõ mâu thuẫn giữa hắn và ủy ban tỉnh,
bằng không thì Trần Linh sẽ tồn tại lòng nghi ngờ, vì vậy, hắn liền biên tập ra
một lời nói dối có thể làm cho người khác tin phục.
"Kỳ thật, ủy ban tỉnh từ rất sớm đã phát hiện lỗ thủng tài vụ trong công ty Xuân
Huy, thậm chí biết được cao tầng công ty Xuân Huy có ý định bí mật trốn đi tập
thể, nhưng sợ để lộ tiếng gió, bị công ty Xuân Huy di chuyển một ít chứng cớ
mấu chốt, cho nên cố ý cài đặt một cái bẫy như vậy, cho người của công ty
Xuân Huy bắt đầu lâng lâng, buông lỏng cảnh giác, sau đó một phát bắt được
hết tất cả!"
Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, giọng nói âm vang hữu lực, tiết tấu vững vàng,
làm cho Trần Linh không nhịn được nữa, tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi),
sắc mặt tái nhợt, lắp bắp hỏi: "Cái kia…. chẳng phải là Tôn Xán chết chắc
rồi?"
Dương Tử Hiên dựa lưng vào cái ghế, nhen nhóm một điếu thuốc, có vẻ ưu nhã
mà thong dong, nói: "Đương nhiên! Tôn Xán là chủ quản tài vụ công ty Xuân
Huy, nhiều lần giả tạo tình huống lợi nhuận của công ty Xuân Huy, trợ giúp cao
tầng công ty Xuân Huy di chuyển tài sản quốc hữu.”
“Nói về công ty Xuân Huy thì có chuyện xói mòn tài sản, nói về phía cao tầng
công ty Xuân Huy thì có chuyện chia cắt tài sản quốc hữu, Tôn Xán chẳng
những không hoàn thành trách nhiệm giám thị, đưa tin tức tố cáo cao tầng công
ty Xuân Huy, lại tham dự bịa đặt giả sổ sách, chia cắt tài sản quốc hữu, tình tiết
hay tính chất đều là cực kỳ nghiêm trọng!”
“Nhất là lần này, trực tiếp chia cắt 800 vạn đồng chính phủ cấp phát để cải
cách xí nghiệp, hơn nữa còn có ý định trốn ra hải ngoại, tội càng thêm là
nghiêm trọng... Ít nhất cũng phải ngồi chồm hổm trong tù 20 năm trở lên."
Trần Linh cảm thấy hơi choáng váng, nghe Dương Tử Hiên nói đe dọa một
phen, làm cho nàng ngất luôn tại chỗ.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |