Gặp dịp thì chơi(2)
Bị mỹ phu nhân như vậy dựa vào, thanh niên huyết khí phương cương như
Dương Tử Hiên liền không chịu nổi, thằng em không chịu thua kém, bắt đầu
dựng đứng dậy.
Người phụ nữ 30 tuổi này, nhìn về phía trên giống như là nước mật đào thành
thục, khuôn mặt đỏ bừng, đầy nước, giống như là có thể vắt ra được nước màu
đỏ, chất liệu bikini rất mỏng, hai thân thể lại áp sát vào nhau.
Dương Tử Hiên có thể cảm nhận được rõ ràng bộ ngực bồ đào của nàng đang
nhô lên, hai cái bánh bao no đủ nhẹ nhàng rung động theo hô hấp, thân thể đầy
đặn, tản ra mê hoặc vô hạn.
Dương Tử Hiên chỉ có thể thông qua đầu óc, không ngừng nhắc nhở chính mình,
đây chỉ là gặp dịp thì chơi, đây chỉ là gặp dịp thì chơi, làm cho ý nghĩ của mình
tỉnh táo một chút, nhưng người trẻ tuổi hai mươi, sức chống cự đối với thục nữ
sinh đẹp quyến rũ này, thật sự là không lớn.
Thân thể mãnh liệt phản ứng, đối kháng với lý trí đang cố gắng kiềm chế dục
vọng, một lúc sau, trong đầu Dương Tử Hiên trống rỗng, hai tay nắm đôi chân
thục nữ trước mắt này lên, bàn tay đưa vào vạt áo của nàng, tháo tung tầng vải
vóc hơi mỏng trước ngực nàng, sờ mó nhiệt tình đôi bánh bao đầy hương vị
thục nữ, đầy đặn mà đàn hồi, mềm mại mà trắng nõn.
Trong lúc đó, Thường Mai đã trở nên không thể điều khiển, ngẫu nhiên rên lên
tiếng ngâm nhẹ nhàng.
Thời điểm Dương Tử Hiên đưa tay xuống bắp đùi rất tròn, Thường Mai cũng
trợ giúp hắn cửi cái quần ra, ngón tay Dương Tử Hiên đưa thật sâu vào khu vực
thần bí đã thấm nước, ngón tay đùa chơi đùa rất có kỹ xảo, dễ dàng làm cho cô
gái thục nữ tuôn ra một dòng nước nóng.
Dưới sự công kích của tầng tầng mê hoặc, Dương Tử Hiên quyết định không
làm giãy dụa vô vị nữa, dùng tư thế đi vào từ đằng sau ở ngay bên trong suối
nước nóng, đỡ hai chân nàng lên, bờ mông no đủ động động theo tiếng thở hổn
hển, bộ ngực không ngừng phập phồng, làm cho lòng người rung động.
Cánh tay vỗ vỗ khuôn mặt vào Thường Mai, vuốt dọc thân thể ẩm ướt của nàng,
sau đó Dương Tử Hiên đưa cánh tay ra xoa nắn chỗ ẩm ướt nhất, nhấc đôi chân
lên, đi về phía trước một bước, liền tiến vào nơi lầy lội trơn mềm ấm áp.
Đêm thu, ngoại trừ tiếng côn trùng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ áp lực, khiến máu me
trong người bành trướng.
Khoảng cách giữa các bồn suối nước nóng rất xa, chính giữa có cây cối mọc
thành bụi, không có chút cảnh tượng nào lộ ra.
Dương Tử Hiên tà ác suy nghĩ, lúc trước, thời điểm ông trùm giấu mặt sáng tạo
ra khu nghỉ dưỡng này, xếp đặt thiết kế những bồn suối nước nóng này, chính là
để thuận tiện cho người đến ngâm suối nước nóng làm loại chuyện tốt sinh ra
thế hệ con cháu.
Hai người giằng co đến quá nửa đêm, khi thì nằm trên tảng đá bên cạnh suối
nước nóng, khi thì đứng ở trung ương suối nước nóng, khi thì nằm sấp, khi thì
chân dài mảnh khảnh bị dựng lên cao cao.
Nửa đêm về sáng, không khí chuyển mát, mới mưa bụi rơi xuống, Thường Mai
trùm khăn tắm, như là một bãi bùn nhão nằm úp trên người Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên một mình đưa nàng đến phòng khách sơn trang nghỉ phép, đắp
kín chăn, mới mặc quần áo đi ra ngoài, rời đi cùng Lưu Bất Khắc.
...
"Sơn trang xếp đặt thiết kế đắc rất tinh xảo, người sau lưng thật không đơn
giản!" Lưu Bất Khắc nói một câu.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Có cơ hội, cũng phải từ từ gặp lại người sau
lưng kia!"
Về đến nhà, đã sắp đến rạng sáng rồi, Dương Tử Hiên không làm kinh động
Hứa Tinh và tiểu Thiến, tự mình rửa sạch mùi vị cô gái trên người, sau đó mới
trở lại thư phòng, tinh thần sảng khoái, rất thoải mái, nhất thời không ngủ được,
liền nằm tự hỏi mọi chuyện.
Dương Tử Hiên không tin, Thường Mai thực sự có cảm tình với hắn, hắn nghĩ
đến chuyện phát sinh bên cạnh suối nước nóng đêm nay, cho rằng chỉ gặp dịp
thì chơi, thỏa mãn sinh lý lẫn nhau mà thôi, không có tâm lý yêu đương gì.
Thường Mai cần thông qua quan hệ thân thể, để quan hệ càng thêm mật thiết với
hắn, kết thành minh hữu, cùng nhau đối phó với Trương Ôn và Hoàng Văn
Thanh.
Dương Tử Hiên tin tưởng, động tác trượt chân ở suối nước nóng cũng là do
Thường Mai cố ý.
Nhân duyên qua đường, đương nhiên không đáng nhắc đến.
Mấy ngày kế tiếp, tình thế đối với Dương Tử Hiên, thật sự là càng ngày càng
nghiêm trọng.
Thuộc Bình dẫn đầu tổ điều tra đi Đông Nhuộm điều tra sự kiện bạo động, một
mực kéo dài, không công bố nguyên nhân và kết quả điều tra.
Hoàng Văn Thanh bên này, trên hội nghị Thường ủy tỉnh ủy, chính thức đề nghị
dời Dương Tử Hiên khỏi cương vị công tác, Trương Á Đông và Nhậm Đoàn
đều tỏ vẻ tán thành.
Nhưng Thanh Vân và Trần Chí Ôn tỏ vẻ phản đối, Chu Trì Khôn không biểu lộ
thái độ, làm cho mọi người cực kỳ không an tâm, cuối cùng nói là giao cho
phòng tổ chức đi xử lý, kỳ thật chính là muốn tránh khỏi chuyện này, vừa không
đắc tội một hệ Hoàng Văn Thanh, cũng không thể lớn Đại Danh hệ.
Chỉ là, Chu Trì Khôn cũng không khỏi một lần nữa xem kỹ Dương Tử Hiên này,
một cán bộ cấp phó sở, dù chói mắt hơn nữa, vẫn không có cách nào tiến vào
pháp nhãn của Chu Trì Khôn.
Nhưng Chu Trì Khôn không nghĩ đến thanh niên chính mình một mực không coi
trọng này, lại có thể kích động Đại Danh hệ và Hoàng Văn Thanh tranh chấp
kịch liệt.
Tình thế cứ như vậy mà đọng lại, Dương Tử Hiên biết rõ Chu Trì Khôn đưa ra
phương thức xử lý trung dung như vậy, kỳ thật cũng là một loại xử lý cực kỳ cơ
trí.
Phân chế độ thuế, bây giờ vẫn chưa có định luận, Chu Trì Khôn chắc chắn là
không biết gánh chịu nguy hiểm lớn, đi ủng hộ Hoàng Văn Thanh, hoặc là Trần
Chí Ôn.
Cho nên, đối với hắn, xử lý lạnh việc phân chế độ thuế, là thủ đoạn tốt nhất.
Xem như tạm thời bảo vệ được vị trí.
Nhưng tin tức trên hội thường ủy, Dương Tử Hiên thiếu chút nữa bị triệt hạ lại
truyền khắp cả Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, sở giám sát, Ủy ban hoạch định
chính sách.
Thuộc Bình và Mã Thép một lần nữa vênh váo tự đắc tại Ban Kỷ Luật Thanh
tra tỉnh, Dương Tử Hiên và Hồ Khải đi đâu cũng đều bị người người chỉ trỏ
nghị luận sau lưng.
Quan trường là địa phương dễ dàng gặp cảnh người đi trà mát nhất.
Tuy Dương Tử Hiên hiện tại chỉ có một chút thay đổi tiếng gió, nhưng đã làm
cho rất nhiều người khinh thường và cọi nhẹ Dương Tử Hiên rồi.
Sài Quá Long đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, có chút cười khổ nói "Đám
thằng nhóc sở giám sát kia thật đúng là con mẹ nó điệu bộ, vừa nghe thấy
Dương sở ngài có khả năng bị điều đi, tôi nói chuyện cũng không vang dội như
trước nữa."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Cái này thì không cần lo lắng, bọn họ
thích điệu bộ thì cứ để bọn họ điệu bộ đi, hôm nay tôi nhìn vấn đề công ty Xuân
Huy một chút, cảm thấy đã có thể thu lưới bắt cá lớn rồi!"
Sài Quá Long gật gật đầu, nói: "Dương sở, tôi chỉ chờ ngài nói những lời này,
đợi thời gian quá dài rồi, tôi đã sớm muốn thu lưới, công ty Xuân Huy là nơi
làm thí điểm cải cách xí nghiệp nhà nước ủy ban tỉnh chỉ định, cao tầng công ty
Xuân Huy mục nát tập thể, lừa gạt tài chính tỉnh, tiêu xài quy mô, hơn nữa có
mục đích trốn ra nước ngoài, ha ha, thiết lập bản án như vậy, thật đúng là làm
cho huyết mạch người ta phun trào!"
"Bản án này khẳng định phải xử lý, nhưng cũng phải chú ý kỹ xảo, kỹ thuật,
không thể tùy tiện điều tra, tốt nhất là thoáng kiến tạo không khí dư luận trước."
Sài Quá Long nhíu mày, nói: "Không khí dư luận gì?"
"Công ty Xuân Huy kỳ thật đã sớm bị tầng quản lý lấy hết, tài sản quốc hữu đều
bị chuyển đi, còn thừa không có mấy, công nhân viên chức nghỉ việc thực tế đã
lên đến hơn ngàn người, nhưng những công nhân viên chức nghỉ việc này không
được cục bảo hiểm lao động đăng ký lập hồ sơ, ý tứ hàm xúc là những công
nhân viên chức nghỉ việc này không hề được bảo đảm cuộc sống...Cậu nói xem,
bọn hắn có phẫn nộ không?"
Sài Quá Long gật gật đầu, nói: "Khẳng định rất phẫn nộ!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi muốn tạo cho công ty Xuân Huy một loại
không khí tận thế, làm cho quản lý cao tầng công ty Xuân Huy cảm thấy không
có biện pháp bình định, cũng không có cách nào giả trang ra lợi nhuận nữa, làm
cho bọn họ sợ hãi, hốt hoảng trốn đi..."
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |