Không nể nang
Phan Trường Hải rất nhanh đã thu được cấp dưới ở Ủy ban hoạch định chính
sách, người phụ trách công tác cải cách xí nghiệp nhà nước mật báo.
Trước kia Phan Trường Hải được phân công quản lý cải cách xí nghiệp nhà
nước, trong các nhân viên Ủy ban hoạch định chính sách công tác ở khối cải
cách xí nghiệp nhà nước, vẫn có mấy thân cận Phan Trường Hải.
Sáng sớm hôm nay, Hồ Khải đã lấy danh nghĩa "quen thuộc công tác", thuyên
chuyển một nhóm lớn hồ sơ tư liệu phê duyệt thông qua năm trước đi.
Chuyện này lập tức làm mấy khoa viên tỉnh ngủ, một người khoa viên quan hệ
cực kỳ thân cận cùng Phan Trường Hải liền đi qua mật báo cho Phan Trường
Hải.
"Chủ nhiệm, Hồ thư ký này, nhanh như vậy liền thuyên chuyển nhiều tư liệu năm
trước về, có thể là có mục đích gì khác không..." Đóng Phong cẩn thận từng li
từng tí, đứng ở trước mặt Phan Trường Hải, nhỏ giọng hỏi.
Tuổi Đóng Phong không lớn lắm, nhưng rất ưa thích hóng chuyện, trước kia
công tác tại đơn vị khác, về sau được điều đến Ủy ban hoạch định chính sách,
rất muốn bò trên lên.
"Tiểu Phong, cậu có thấy Hồ thư ký mà thuyên chuyển nào tư liệu hay không?"
Phan Trường Hải nhận được tin tức, về sau cũng thầm nheo mắt, trái tim đột
nhiên co rút lại vài cái.
"Không, Hồ thư ký gần như đã đem toàn bộ tư liệu năm trước đến Tỉnh ủy, đi
vào văn phòng đồng chí Dương Tử Hiên... Tôi cũng không biết những người đó
muốn xem tư liệu nào!" Đóng Phong có vẻ khó xử nói.
Vì để tránh đánh rắn động cỏ, thời điểm trước khi lấy tư liệu, Dương Tử Hiên
đã phân phó Hồ Khải, lúc thuyên chuyển, tốt nhất là lấy thêm các tư liệu khác
không quan hệ đến chuyện nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cải cách, mang tất cả
đến văn phòng hắn, che dấu tai mắt người.
Phan Trường Hải trầm mặc gật gật đầu, nói như vậy, Dương Tử Hiên này thật
đúng là muốn quen thuộc công tác, không phải cố ý muốn điều tra hắn.
Phan Trường Hải cũng không tin Dương Tử Hiên có thể từ trong một chồng tư
liệu hiệp nghị năm trước kia, tìm được cái dấu vết gì để lại, làm khó hắn.
"Tiểu Phong, lát nữa cậu tiếp tục lưu ý động tĩnh của Hồ thư ký, tốt nhất có thể
là điều tra thêm, xem rốt cuộc Dương chủ nhiệm chú ý đến văn bản tài liệu nào,
chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ." Phan Trường Hải đứng lên, rất thân ái vỗ
vỗ bả vai Đóng Phong, trong lòng thầm nghĩ, Đóng Phong này thật sự là một
quân cờ tốt đặt ở bên người Dương Tử Hiên.
"Cảm ơn chủ nhiệm, tôi nhất định sẽ không để cho chủ nhiệm thất vọng." Đóng
Phong nghe được Phan Trường Hải nói sẽ nhớ kỹ chuyện hắn mật báo hôm nay,
trong lòng lập tức kích động.
...
"Theo quy định chương trình mà nói, chỉ dựa vào một phong hiệp nghị như vậy,
liền để cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia điều tra, đây chính là nói
chuyện hoang đường viển vông!" Dương Tử Hiên dựa lưng vào cái ghế, quay
mắt về phía Phan Bách Văn nói.
"Trong tay tôi lại có được một ít tin tức tố cáo của công nhân viên chức nhà
máy chế tạo ô tô Ích Châu, chủ yếu là nhằm vào Năm Linh ." Phan Bách Văn
nói.
"Vài phong tin tức tố cáo, còn chưa đủ để lập án, tác dụng không lớn lắm!"
Dương Tử Hiên bình tĩnh nói: "Tôi lại nắm giữ một ít căn cứ chính xác Phan
Trường Hải thu nhận hối lộ của đoàn đội PR sau lưng tập đoàn Nhật Bản Năm
Linh, nhưng bây giờ không phải là thời cơ đưa những chứng cớ này ra."
Dương Tử Hiên trong tay có phần danh sách đút lót hai phóng viên tin tức mặt
trời mới mọc thường trú ở Trung Quốc đưa cho hắn, nhưng một khi giao phần
danh sách kia ra, sẽ liên lụy rất rộng, danh sách này, chỉ sợ sẽ lập tức kinh động
đến quốc an, đây không phải việc Dương Tử Hiên muốn nhìn thấy.
"Có chứng cớ trực tiếp, liền cho chúng ta phương hướng điều tra, Dương sở,
nếu như ngài thật sự muốn điều tra, tôi có thể cho người bí mật điều tra trước."
Phan Bách Văn nhìn sắc mặt Dương Tử Hiên, vội vàng nói.
"Tạm thời đặt xuống trước, đợi cho sự kiện tranh cãi ngoại giao kết thúc rồi
hãy làm... Bây giờ chưa phải là thời cơ!”
“Người Nhật Bản đã cúi đầu trong lần tranh cãi ngoại giao này rồi, nếu chúng
ta lại lập tức níu lấy mái tóc Năm Linh không tha, chỉ sợ sẽ là hăng quá hoá dở,
khiến cho họ tức giận đánh trả." Tuy Dương Tử Hiên rất muốn lập tức triệt hạ
Phan Trường Hải và một nhóm người, nhưng cũng không thể không nhìn thời
thế.
"Về bản án Thái Vũ, bí thư Trương Luân đã đưa ra chỉ thị phê rồi, ảnh hưởng
quá ác liệt, nhất định phải nghiêm tra!" Dương Tử Hiên đi vào văn phòng Sài
Quá Long rồi nói.
Thái Vũ là cán bộ ủy ban tỉnh, phải do sở giám sát tỉnh và Ban Kỷ Luật Thanh
tra tỉnh liên hợp điều tra.
"Thái Vũ đã khai báo không ít vấn đề, tôi đang muốn tới báo cáo với ngài."
Sài Quá Long vấn an Phan Bách Văn, về sau mới ngồi xuống sô pha da đen đối
diện Dương Tử Hiên, nói: "Kể cả chuyện hắn thu nhận hối lộ của tập đoàn Cán
Khôn, tình huống cưỡng hiếp cô gái, hắn đều nhận tội rồi, từ căn cứ chính xác
và vật chứng pháp y Tử Kim cục công an thành phố đưa tới để xem xét, đã có
thể nhận định Thái Vũ là người phạm tội hình sự, nhận hối lộ, không làm tròn
trách nhiệm!"
"Ngài có muốn hay không lập tức áp dụng biện pháp đối với Thái Vũ?" Sài Quá
Long nhìn Dương Tử Hiên, hỏi.
"Lập tức áp dụng biện pháp!"
...
"Cha, Tiền Văn Tà đã đại biểu tập đoàn Nam Khê nói cho con biết, tập đoàn
Nam Khê sắp sửa tiến hành bơm tiền vào tập đoàn Cán Khôn của con rồi, cùng
nhau khai phá thị trường thông tin trong tỉnh." Hà Khôn cười nói.
"Tiền gia? Giang Nam Tiền gia?" Hà Tân Nghi vừa nhìn báo chí vừa hỏi.
La Phù nhật báo hôm nay đã đăng tin Thái Vũ bị tình nghi là kẻ phạm tội, tuy
không thấy được phạm tội gì, nhưng chỉ cần là người có tâm, cơ bản đều có thể
hiểu.
Báo tỉnh đã đưa tin như thế rồi, nói cách khác, lập trường cục công an thành
phố Tử Kim đã rất rõ ràng, là thiên vị về hướng Dương Tử Hiên.
"Trước kia Tiền Văn Tà còn nhăn nhăn nhó nhó, không chịu hợp tác với con,
con liền thả ra một vùng sương mù, nói quan hệ giữa con và Nhược Thủy đã
sắp đến tình trạng hôn nhân cưới gả, hắn lập tức liền gọi điện thoại nói cho con
biết là Tiền gia đồng ý hợp tác với con rồi..." Hà Khôn có chút dương dương
đắc ý, loại cảm giác đùa bỡn người khác bên trong trong lòng bàn tay này, hắn
cực kỳ thích thú.
"Tiền gia vẫn muốn có thành tựu lớn trên mặt chính trị, đây cũng là do nhìn
trúng quan hệ giữa con và Lâm gia, con đi một bước cờ này, đã đi đúng rồi."
Hà Tân Nghi vẫn hết sức hài lòng đối với đầu óc con mình, lại nói tiếp: "Chỉ
là, bờ mông tập đoàn Cán Khôn các con, làm sao lại bẩn đến thế, hiện tại cha
cũng rất đau đầu."
"Hồ Tự Lập vậy mà lại không để cho cha mặt mũi?" Hà Khôn kinh ngạc nói.
Hà Tân Nghi lắc đầu, nói: "Hệ thống thành phố Tử Kim tương đối độc lập, lực
ảnh hưởng của cha đối với hắn không lớn, hắn muốn nịnh nọt Dương Tử Hiên,
đào sâu chuyện này xuống dưới, quyền chủ động vẫn nắm giữ ở trong tay
Dương Tử Hiên!"
"Có lầm hay không, một cán bộ cấp phó sở nho nhỏ, có thể tạo lên sóng gió như
vậy?" Hà Khôn có chút bất mãn nói.
"Hắn chỉ là một phó sở, nhưng rất không đơn giản, chiếm cứ ba cái vị trí thực
quyền mấu chốt, trong tỉnh có Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân làm chỗ dựa cho
hắn, rất khó đối phó, ngay cả thư ký của Hoàng Văn Thanh cũng từng nếm qua
thiệt thòi từ hắn!" Hà Tân Nghi đối với chuyện xích mích giữa Dương Tử Hiên
và Trình Tư Vũ, cũng có một chút hiểu biết.
"Vì thế mà có thể để cho hắn làm ẩu như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không sợ khắp
nơi gây thù hằn sao? Gây thù hằn khắp nơi như thế, có chỗ gì tốt đối với hắn
đây?" Hà Khôn có chút khó có thể giải thích rồi.
Hắn không rõ tại sao Dương Tử Hiên phải ra mặt cho Lâm Lâm, một người bạn
bè bắn đại bác cũng không tới như vậy, chẳng lẽ thật sự là tinh thần trọng nghĩa?
"Ở bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hắn có ủng hộ cường lực, bí thư Ban
Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương Luân cực kỳ ủng hộ hắn, coi như là cha, cũng
không dám vô cớ động đến hắn!"
Hà Tân Nghi bình tĩnh nói: "Cha cảm thấy, tốt nhất là con gặp mặt hắn một lần,
xem có thể hoà giải hay không, hiện tại tuy cục công an thành phố Tử Kim mang
người đi khách sạn Phúc Hải, nhưng vẫn chưa trực tiếp nhằm vào con!"
"Gặp mặt hắn? Cha à, không phải cha đang nói chuyện cười đấy chứ?" Hà Khôn
cau mày hỏi.
"Cha không nói chuyện cười, các con đều là người trẻ tuổi, con và hắn vẫn coi
như là bạn cùng lứa tuổi, nếu như có thể không kết thù oán, tận lực không cần
phải kết thành thù hận thì quá tốt!"
Hà Tân Nghi thở dài nói: "27 tuổi làm cán bộ cấp phó sở, tiền đồ vẫn rất khả
quan, cha tương lai vẫn sẽ phải lui xuống dưới. Thế giới là thuộc về các con,
những người trẻ tuổi này, vô luận là về sau vào hành chính hay tiếp tục làm việc
buôn bán của con, làm tốt quan hệ với Dương Tử Hiên, sẽ có chỗ tốt đối với
con, ngay cả lão gia cũng muốn lôi kéo hắn làm cháu rể."
"Vũ Nhi đính hôn cùng với hắn? Đây là thật sao? Trước kia con còn tưởng rằng
đây là một ít tin tức nho nhỏ nữa." Trong ánh mắt Hà Khôn đột nhiên hiện ra
thần sắc ghen ghét.
Hà Tân Nghi biết rõ, Trang Vũ Nhi là một người làm con mình vĩnh viễn đau
đớn, liền đi xuống lầu.
Mới vừa vặn vào mười giờ đêm, Hà Khôn không có số điện thoại của Dương
Tử Hiên, phải thông qua Trang Lộ Lộ, mới lấy được điện thoại của Dương Tử
Hiên.
"Tôi không muốn dính vào chuyện này đâu, muốn gọi, chính cậu tự gọi hắn đi."
Trang Lộ Lộ không muốn trộn lẫn vào chuyện giao du với kẻ xấu này, hắn và
Dương Tử Hiên đã quan hệ không ít lần, cũng không muốn đi trêu chọc Dương
Tử Hiên, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hà Khôn.
Dựa theo kế hoạch của Hà Khôn, là muốn nhờ Trang Lộ Lộ Dương Tử Hiên đi
ra ngoài ăn bữa cơm, mọi người rộng mở quan hệ, nhưng hiện tại xem ra phải
do hắn tự mình ra mặt rồi, liền cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại Dương Tử
Hiên.
Dãy số lạ lẫm gọi tới điện thoại di động của Hồ Khải.
"Ngài khỏe chứ, tôi tìm Dương sở trưởng, tôi là Hà Khôn, cứ nói tên tôi ra,
chắc chắn anh ta sẽ gặp mặt tôi."
Hồ Khải nheo mắt lại, quăng ánh mắt về hướng Dương Tử Hiên, nói: "Hà
Khôn..."
Dương Tử Hiên nhíu mày, trầm ngâm một chút, phất phất tay, Hồ Khải Lập lập
tức cự tuyệt, nói: "Hiện tại Dương sở đang vướng chuyện vội vàng, không
rảnh..."
Bốp một tiếng, điện thoại bên kia treo rồi.
Hà Khôn đầy một bụng tức giận ngồi ở trên ghế sa lon, Hà Tân Nghi tháo kính
mắt xuống, cau mày hỏi: "Tại sao lại nhanh như vậy, nói thế nào?"
"Rõ ràng là đang ở bên cạnh, lại trực tiếp không nghe, sĩ diện cái gì!" Hà Khôn
cười một tiếng lạnh lùng, nói: "Hắn thật đúng là đã tự mình như một nhân vật,
không có chút ý tứ hoà giải nào."
Bên kia, Hồ Khải thu điện thoại, có chút lo lắng nhìn Dương Tử Hiên: "Dương
sở, như vậy có thể không tốt không?"
"Không có gì không tốt, giữa tôi và hắn vốn đã không có khả năng hoà giải, căn
bản không phải đi chung một con đường. Hắn đã cho rằng tôi nhằm vào hắn, căn
bản là không để cô gái nghèo gian nan kiếm sống vào mắt...Loại người này, căn
bản không có khả năng đi chung một đường với tôi." Dương Tử Hiên cười lành
lạnh.
Hắn nhớ tới những lời Trần Ấu Trúc nói với hắn, nói Hà Khôn là một người có
thù tất báo, đã như vầy, tội gì phải thể hiện khuôn mặt vui vẻ với hắn.
……
"Cha, cha xem xem, người ta rất sĩ diện, căn bản là không để con và cha, bí thư
chính pháp ủy này vào mắt rồi!"
Hà Khôn nói khích: "Trước kia con còn tưởng rằng tinh thần trọng nghĩa của
hắn tràn lan, hiện tại có thể khẳng định, hắn đang muốn nhằm vào con!"
"Nói mò, hắn và con không oán không cừu, tội gì phải gây khó dễ với con?" Hà
Tân Nghi quát lớn một tiếng, nhưng trong nội tâm cũng hiểu được, Dương Tử
Hiên này quá không biết điều rồi, ỷ vào việc có Tôn Thanh Vân và Trần Chí Ôn
làm chỗ dựa, liền coi trời bằng vung.
Lên lầu, trở lại thư phòng, Hà Tân Nghi lập tức cho gọi điện thoại Trang Đạo
Hiền, nói: "Lão đệ , Dương Tử Hiên này rốt cuộc muốn chơi cái gì đây, bản án
Thái Vũ này đến điểm dừng là dừng được rồi, vì cái gì còn muốn để cho cục
công an thành phố Tử Kim đào sâu điều tra xuống dưới, còn mang mấy quản lý
kinh doanh khách sạn Phúc Hải đi điều tra...Đây là hắn đang khiêu khích chúng
ta sao?"
Trang Đạo Hiền là Trưởng thư ký tỉnh ủy, với tư cách đại quản gia Tỉnh ủy, rất
nhiều chuyện đều không thể gạt được lỗ tai của hắn, sự tình Thái Vũ, hắn cũng
biết, nhưng không biết còn liên quan đến đến con trai Hà Tân Nghi.
"Anh nói về chuyện này sao, tôi cũng không rõ ràng lắm, bản án Thái Vũ, tại
sao lại có quan hệ vớn tiểu Khôn nhà anh rồi?" Trang Đạo Hiền có chút ngoài ý
muốn .
"Cái này nói ra rất dài dòng, lát nữa nhờ anh tìm hiểu ý tứ của Dương Tử Hiên
cho tôi, nhìn xem hắn rốt cuộc có ý tứ gì, có phải là thật sự muốn chơi thằng
nhóc nhà chúng tôi hay không... Nếu thật sự là như vậy, chúng tôi sẽ tiếp!" Hà
Tân Nghi nói xong liền cúp điện thoại xuống.
Trang Đạo Hiền không hiểu ra sao, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho
Dương Tử Hiên, nói: "Tử Hiên à? Tại sao Hà Khôn lại bị cậu trộn vào trong
vụ án Thái Vũ."
Dương Tử Hiên không nghĩ tới, Hà Tân Nghi không liên lạc với hắn, lại thông
qua Trang Đạo Hiền đến dò xét miệng của hắn rồi, bình tĩnh nói: "Tôi cũng chỉ
là thực lòng hướng thiện mà thôi, Thái Vũ cưỡng hiếp một nữ sinh viên đại học
La Phù, hiện tại đã có chứng cớ vô cùng xác thực rồi, xác định là tội phạm hình
sự, đã bị đưa vào trong nhà giam.”
“Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia điều tra, phát hiện đầu mối mới, các nhân
viên công tác khách sạn Phúc Hải bị khả nghi hỗ trợ Thái Vũ phạm tội!”
“Mặt khác, Thái Vũ đã khai ra, bộ phận PR tập đoàn Cán Khôn đã từng nhiều
lần đút lót cho hắn, xác định là năm vạn và ba vạn, Ban Kỷ Luật Thanh tra
chúng tôi đang xác minh, một khi xác minh rõ ràng, mấy người phụ trách tập
đoàn Cán Khôn khả năng sẽ bị định tội đút lót, chịu phạt."
"Thư ký trưởng, ngài cũng biết đấy, vị trí này của tôi là dạng nửa vời, rất nhiều
chuyện không phải một mình tôi có thể quyết định, bản án Thái Vũ ảnh hưởng
rất xấu đến hình tượng quốc gia, Trương Luân đã đưa ra chỉ thị phê, muốn
chúng tôi đào sâu điều tra." Dương Tử Hiên từ chối thẳng thừng.
Trang Đạo Hiền cũng nghe ra hương vị đánh Thái Cực trong lời nói của Dương
Tử Hiên, bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
Trang Đạo Hiền cũng không nghĩ tới bên trong còn có nhiều nội tình như vậy,
xem ra phải từ từ xử lý một chút.
Đèn tường ấm áp, nhưng không khí trong sảnh lại có chút khẩn trương, Hà Tân
Nghi buông điện thoại xuống, sắc mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
"Lão Hà, Đạo Hiền nói thế nào?" Bà vợ ngồi ở bên cạnh Hà Tân Nghi liên
tiếng hỏi.
"Thái Vũ khai ra đầu mối mới, kể cả sự thật tập đoàn Cán Khôn đút lót cho hắn,
khả năng sẽ có một nhóm người tập đoàn Cán Khôn phải tiếp nhận Ban Kỷ Luật
Thanh tra tỉnh điều tra." Hà Tân Nghi cau mày nói.
"Sớm đã biết Thái Vũ này là thằng hèn rồi mà!" Hà Khôn mãnh liệt vỗ bàn một
cái, giọng nói lạnh như băng.
"Thái Vũ phạm tội, hơn nữa còn bị bắt tại trận, chính hắn không cách nào thoát
khỏi tội danh này, bởi vậy, hắn cũng không cam chịu chỉ có mình mình chìm
xuống dưới nước, phải chết cũng muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng!" Hà Tân
Nghi lạnh lùng nói.
"Rốt cuộc Dương Tử Hiên này là nhân vật nào, tại sao kiêu ngạo như vậy,
chuyện này vốn có thể khống chế, chỉ cần hắn không sử dụng những thủ đoạn hỏi
han kia, Thái Vũ làm sao có thể bàn giao loại manh mối này ra, đây rõ ràng
chính là Dương Tử Hiên muốn làm thịt con." Bà vợ Hà Tân Nghi ở bên cạnh
nói vài tiếng trách móc.
"Cha, lần này thật đúng là phải nhờ cha ra tay." Hà Khôn nói.
"Đúng vậy, lão Hà à, người ta đã khi dễ đến tận cửa nhà rồi, ông vẫn chưa ra
tay sao?"
Hà Tân Nghi đứng lên, đi đến tủ rượu bên cạnh góc tường, trong tủ rượu bày
biện các loại rượu nội và rượu đỏ, từ bao bì đóng gói để xem xét, đều là rượu
giá cao, Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp ủy, trong nhà tự nhiên cũng cất chứa
không ít rượu lâu năm.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 17 |