Phó cục trưởng dốt
Hiện tại hệ thống cao tầng cả thành phố Tử Kim đều là mỗi người cảm thấy bất
an, Hồ Tự Lập đã hạ lệnh cục các cấp phải tuân thủ nghiêm chỉnh phá án một
cách kỷ luật, không thể phát sinh sự tình giam cầm phi pháp lần nữa.
Đồng thời, trưởng đồn công an và phó trưởng đồn chỉ đạo viên phố Trung Hưng
đều bị mất chức, phân cục khu Tử Dương cũng có một phó cục trưởng bị mất
chức.
Cục công an phân cục khu Tử Dương dẫn một đoàn người Dương Tử Hiên tiến
vào phòng thẩm tra, nói chuyện bình thường trong chốc lát, liền bảo một đoàn
người Dương Tử Hiên vào trong phòng thẩm vấn.
Khả Cũng và các cô gái vẫn là lần đầu tiên tiến vào cục công an, trong nội tâm
lo sợ bất an, lắc lắc tay Dương Tử Hiên, nói: "Tiên sinh, liệu có xảy ra việc gì
không, Lâm Lâm làm như vậy có thể cấu thành tội phạm không, liệu có bị người
đàn ông kia cắn ngược lại một cái không..."
"Rất có thể sẽ xuất hiện cục diện như vậy..."
Sắc mặt Dương Tử Hiên trở nên nghiêm túc, nói: "Chỉ là, tôi đã quyết định
quản chuyện này rồi, hắn muốn đánh lại sao, không có cửa đâu..."
Dương Tử Hiên cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại Hồ Khải, thư ký là không
có thời gian tư nhân của riêng mình, nghe được giọng nói Dương Tử Hiên, lập
tức áo ngủ cũng không mặc, hỏi có chuyện gì sai bảo.
Dương Tử Hiên nói : "Tiểu Khải, cậu lập tức tra một chút cho tôi về bối cảnh
khách sạn Phúc Hải, còn có, tôi và Khả Cũng hiện tại đang bị nhốt ở phân cục
Tử Dương, chắc bọn hắn cũng không dám quá làm càn, chỉ là, cậu cũng phải
chú ý một tý, nếu như trước tám giờ buổi sáng ngày mai tôi vẫn chưa có trở về,
cậu phải đi qua cục công an thành phố Tử Kim, thương lượng thả người với bọn
họ..."
Cúp điện thoại xuống, về sau, một người cảnh sát mặc đồng phục phó cục
trưởng đi đến, nhìn thấy Dương Tử Hiên và một đống cô gái diện mạo không tệ,
nhíu mày, hướng Dương Tử Hiên giơ cái cằm phì phì lên, hỏi: "Cậu báo án
trước đúng không?"
Dương Tử Hiên gật gật đầu.
"Chúng tôi đã điều tra hiện trường, bản án cậu báo, chứng cớ chưa đầy đủ,
không thể lập án..." Phó cục trưởng ưỡn bụng, mắt run lên, vỗ bàn một cái.
Khả Cũng và một cô gái thon thả ngồi ở bên người Dương Tử Hiên đầu nắm
chặt cánh tay Dương Tử Hiên.
Quả nhiên!
Khóe miệng Dương Tử Hiên lặng lẽ cười một tiếng.
Phó cục trưởng này nhìn thấy biểu hiện của hắn, cảm thấy cực kỳ chướng mắt,
lạnh lùng quát một tiếng: "Cậu cười cái gì mà cười, cười đã chưa?"
Trong khoảng thời gian này, phó cục trưởng cũng cực kỳ phiền muộn, cục công
an thành phố quản lý các cục phía dưới cực kỳ nghiêm, bắt các cục phía dưới
phải khiêm tốn, làm cho phó cục trưởng này rất bất bình.
Ở trong mắt hắn, không phải chỉ là một trận tranh cãi ngoại giao thôi sao, cần
hành động lớn như vậy à?
"Anh đang nói lời bịa đặt, hiện trường có chứng cớ rõ ràng như vậy, thế nào lại
là chứng cớ chưa đầy đủ?"
Nắm chặt Dương Tử Hiên cánh tay là tiểu Mỹ, nàng trợn mắt hạnh lên, lớn tiếng
nói, lá gan nàng khá lớn, từng thấy bảo vệ trường học nhìn Dương Tử Hiên xuất
ra chứng minh công tác, về sau liền đổi thành một bộ dạng khúm núm, vì vậy,
nàng không hề sợ hãi phó cục trưởng một phân cục, một chức quan trong mắt
bình dân cao cao tại thượng.
Phó cục trưởng nhìn thấy tiểu Mỹ thanh thuần xinh đẹp, bụng liền run rẩy, mặt
mày hớn hở nói: "Em gái, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói lung
tung!”
“Bọn anh làm cảnh sát, tất cả đều phải dùng sự thật nói chuyện! Chứng cớ chưa
đầy đủ, đây là kết quả các chuyên gia trong cục xem xét, cũng không phải là anh
nói lung tung, chẳng lẽ em tận mắt nhìn thấy cả chuyện phát sinh à?"
Tiểu Mỹ không nghĩ tới người cục cảnh sát lại gian xảo như thế, đối với những
người ăn mặc đồng phục cảnh sát bốn phía, trong lòng lại gia tăng vài phần cảm
giác căm hận, lạnh như băng nói: "Tôi không tận mắt nhìn thấy cả chuyện phát
sinh, nhưng chuyện không rõ ràng..."
"Em gái à, nếu em lại kiên trì như vậy, anh phải cho em tội vu cáo rồi! Bọn anh
làm cảnh sát, tất cả đều phải dùng sự thật, dùng chứng cớ nói chuyện, không
phải thứ em có thể phỏng đoán..." Phó cục trưởng ưỡn bụng giáo huấn.
"Em gái của tôi không hiểu chuyện, anh là cục trưởng, cũng không cần phải
chấp nhặt với nàng..."
Dương Tử Hiên chứng kiến ánh mắt phó cục trưởng có điểm gì là lạ, vội vàng
cắt đứt câu chuyện của tiểu Mỹ, nơi đây không nên ở lâu, vẫn tranh thủ thời gian
thoát thân thì tốt hơn.
"Cục cảnh sát các anh đã xem xét là chứng cớ chưa đầy đủ, vô pháp lập án, như
vậy thì tạm thời nghe theo ý tứ cục cảnh sát các anh đi, nhưng không lập án,
cũng phải lập hồ sơ chứ..." Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
"Cục cảnh sát đã lập hồ sơ rồi!" Phó cục trưởng cong eo, một bộ vênh váo hung
hăng quát Dương Tử Hiên.
"Đã lập hồ sơ rồi, như vậy, chúng tôi xin đi về trước..." Dương Tử Hiên kéo
tiểu Mỹ, còn có cả Khả Cũng và mấy cô gái vẻ mặt nghi hoặc khác, muốn đi ra
ngoài.
"Chậm đã, ai cho các người đi?" Phó cục trưởng giơ tay lên, lập tức có hai
cảnh sát chắn trước mặt một đoàn người Dương Tử Hiên.
"Anh muốn thế nào?" Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười mưu kế
thực hiện được, hắn muốn chọc giận phó cục trưởng này, làm cho hắn ra tay phi
pháp đối với hắn.
Như vậy, Dương Tử Hiên mới có biện pháp thi hành kế hoạch của mình.
"... Tôi nói các người có thể đi lúc nào hả? Trước tiên, các người quấy rầy giấc
ngủ của tôi, làm hại tôi nửa đêm chạy đến cục cảnh sát, chỉ bằng một chuyện
này, tôi đã có thể bắt các cậu chờ mấy ngày bên trong cục cảnh sát..." Phó cục
trưởng lạnh lùng nói.
Dương Tử Hiên cảm thấy không nhịn được mà cười lên, đây chính là trình độ
một phó cục trưởng phân cục?
Lời nói không có một chút trình độ chính trị như vậy, từ trong miệng một phó
cục trưởng cục công an phát ra, Dương Tử Hiên thật đúng là hơi kinh ngạc rồi.
Nhưng lập tức nghĩ lại, Dương Tử Hiên cũng không kỳ quái, đội ngũ cảnh sát
gần đây tốt xấu lẫn lộn, thành phần cũng rất phức tạp, các nhân viên cảnh sát,
ngoại trừ một bộ phận thanh niên lêu lổng, thông qua đi cửa sau tiến vào, còn
có một phần là tốt nghiệp trường cảnh sát, còn có một phần là bộ đội chuyển
nghề, kết cấu nhân viên hết sức phức tạp.
Xem ra phó cục trưởng này hơn phân nửa là dựa vào quan hệ đi lên, nếu như
dùng trình độ của mình đi lên, trí tuệ chính trị cũng không đến mức kém đến như
vậy, trình độ nói chuyện cũng không đến mức kém như vậy.
"Anh phó cục trưởng, anh thật đúng là quyền lực...nếu như tôi nhớ không lầm,
gần đây hệ thống cục công an thành phố các anh đã đưa mệnh lệnh rõ ràng, cấm
loại giam cầm vô lý do này?" Dương Tử Hiên xiên hai tay ở trước ngực, cười
lạnh nói, giờ phút này, hắn cũng không muốn tiếp tục đeo mặt nạ.
Phó cục trưởng nhướng mày nói: "Cục cảnh sát đúng là cấm loại tình huống này
phát sinh...Nhưng các người không thuộc về giam cầm phi pháp, chỉ là hỗ trợ
điều tra, tuy án chứng cớ chưa đầy đủ, không lập án điều tra, nhưng đồng bọn
của các người lại phạm vào tội cố ý thương tổn, cố ý thương tổn thân thể người
trong cuộc, đồng chí Thái Vũ, các người đều là nhân chứng, chúng tôi cần các
người hỗ trợ điều tra..."
"Các người đổi trắng thay đen! Rõ ràng là họ Thái kia xâm phạm Lâm Lâm,
Lâm Lâm chỉ phòng vệ, làm sao lại phạm tội gọi là cố ý thương tổn đây?" Tiểu
Mỹ và Khả Cũng, mấy nữ sinh đều kêu lên.
"Chúng tôi là cảnh sát, tất cả dùng chứng cớ nói chuyện, chẳng muốn nói nhảm
cùng các người..." Phó cục trưởng có chút thẹn quá hoá giận, lắc lắc cánh tay
nói.
"Tiểu Tùng, từ từ thẩm vấn mấy cô em này, bằng không thì mấy cô em không
biết lợi hại của chúng ta..." Phó cục trưởng phân phó một cảnh sát bên người,
nhưng ánh mắt lại miết về phía mấy cô gái, đe dọa nói.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |