Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất sợ bóng tối

Tiểu thuyết gốc · 1317 chữ

Đi theo viên tiếp tân lên đến tầng cao nhất của New World, thang máy mở ra, hình ảnh trước mắt cô thật lộng lẫy, giống như một hành lang của một cung điện nằm giữa lòng thành phố hiện đại. Mọi thứ khác xa hoàn toàn những nơi cô từng đến cùng với ba mẹ lúc nhỏ, cô bước theo sau nam tiếp tân và đến một phòng với cánh cửa khá lớn, anh ta gõ cửa 2 cái và kính cẩn nói:

"Thưa ngài, đã đưa quý cô đến."

Sau đó quay sang Tiểu Như và nói:

"Thưa tiểu thư, cửa không khóa, mời vào trong!"

Nói xong liền nhanh chóng rời đi. Tiểu Như còn chưa hiểu chuyện gì thì âm thanh từ tay nắm cửa phòng vang lên rồi im lìm, giống như cho cô biết cửa không hề khóa như lời viên tiếp tân nói. Cô khẽ mở cửa phòng sau đó bước vào trong, căn phòng tối mịt không một ánh đèn, cô đứng trước cánh cửa và không để ý đến sự tồn tại của một bóng đen phía góc cửa sau lưng mình. Cô nói vừa đủ để cho người trong phòng nghe:

"Xin chào, tôi đến để đòi lại tấm hình"

Không có ai trả lời, cô nói lớn hơn câu trước một chút:

"Có ai ở đây không?"

Vẫn là một âm thanh tĩnh lặng, cô vốn dĩ rất sợ bóng tối nên chỉ đứng cách cửa ra vào một bước chân, không dám tiến vào sâu hơn. Đang có chút lo lắng, bỗng 'rầm' một tiếng, cánh cửa phòng không hiểu vì sao đóng sầm lại, một căn phòng tối hoàn toàn, chỉ còn một ít tia sáng lẻ loi của ánh trăng từ phía ban công rọi vào. Chứng sợ bóng tối của mình đã lên đến đỉnh điểm, sự hoảng loạn khiến cô không tự chủ được hét lên và chạy nhanh đến hướng ban công. Gần đến ban công thì một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt phần eo và giữ chặt cô lại, cô sợ đến nỗi khóc thét lên:

"Maaaaa!!! Cứu tôi với !!!"

"Cô hét cái gì, ma ở đâu ra? Tôi là người"

Một âm thanh lạnh lùng đáp lại, sau khi nghe câu nói và xác định lại thứ ôm mình là người, cô quay người lại sau đó dùng tay đẩy mạnh ra.

"Buông tôi ra!" Cô gái hét lớn.

"Này, bỗng dưng cô hét lên và chạy một hơi đến ban công, tôi còn tưởng cô định làm chuyện ngu ngốc gì nên mới giữ cô lại. Giờ lại làm ra bộ dáng đó với ân nhân của mình à?" Thiên Hạo vẫn là âm thanh lạnh lùng.

"À, tôi... tại tôi rất sợ bóng tối cho nên mới..."

"Được rồi, tôi biết. Ngoài sợ bóng tối cô còn sợ ma nữa"

"Kệ tôi, liên quan gì đến anh"

Lúc này cô cực kì xấu hổ, muốn tìm cái gối mà đập đầu chết đi cho rồi. Đang suy nghĩ thì ánh đèn trong phòng sáng lên, xung quanh cô là một căn phòng xa hoa cực kì, nếu đem so với phòng trọ nhỏ bé của cô chắc chỉ bằng được phân nữa cái ban công chỗ cô đang đứng.

"Cô đến đây làm gì?"

Thiên Hạo đang ngồi trên ghế sofa quấn khắp người là cái khăn tắm chỉ che được phần hông, phía trên vùng ngực lẫn bụng đầy vết thẹo, một gương mặt lạnh như băng nhìn cô. Cô chợt nhớ đến một cái gì đó ở khách sạn lúc nãy vô tình nhìn thấy trong lúc anh ta đang tắm thì 'Xèooo' một âm thanh cùng làn khói mờ nhạt do bị đốt cháy tỏa ra từ đỉnh đầu của cô.

"Ách!" Cô gái xấu hổ lập tức xoay mặt ra hướng ban công và nói:

"Anh... anh làm ơn mặc đồ cho đàng hoàng vào đi!"

Bỗng trong đầu cô kí ức kia ùa về, gương mặt đó, dáng người đó. Đúng rồi, là hắn, tên đại biến thái. Cố lấy bình tĩnh và xoay người lại, cô bước đến gần ghế sofa và hét lên:

"Tên biến thái, trả hình lại cho tôi!"

Mắt cô vẫn nhắm chặt.

"Cô đang nói chuyện với cái ghế à?" Thiên Hạo thanh âm vẫn vậy.

"Hả???"

Cô gái mở mắt ra, lập tức hai mắt biến thành hai dấu chấm và chóp chóp trông rất dễ thương. Trước mắt cô chỉ thấy cái ghế sofa và không có ai ở đó, quay sang hướng phát ra âm thanh thì thấy hắn đang ngồi trên ghế dựa được đặt cạnh cái giường lớn, trên tay là một chiếc điện thoại.

"Anh... anh qua đó khi nào thế?"

"Lúc nào à? Hình như lúc đầu cô đang bốc khói thì phải."

"KHÓI CÁI GÌ! Làm như đầu tôi là cái ống khói không bằng?" Cô xấu hổ đến đỉnh điểm.

"Cô họ tên là gì?"

"Chu Tĩnh Như"

"Vậy cô Tĩnh Như đến đây làm gì?"

"Tôi đến đòi lại tấm hình đó"

"Hình gì?" Vẻ mặt vô tội nhưng đầy gian xảo hiện trên gương mặt anh.

"Anh còn giả bộ à? Hình tôi làm rơi ở..."

"Ở đâu?" Thiên Hạo vẫn hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ờ thì...ở khách sạn"

Tiểu Như cuối gầm mặt xuống đất với vẻ mặt đỏ đến mang tai. Một nụ cười mỉm hiện trên khuôn mặt Thiên Hạo.

"Cô ở khách sạn thì liên quan gì đến tôi? Tôi chưa đến khách sạn đó bao giờ cả"

Tiểu Như không giữ được bình tĩnh nữa, nói lớn nhưng thanh âm vẫn mang đầy nét dễ thương:

"Anh còn chối? Rõ ràng lúc đó anh ở trong phòng với tôi, anh đi tắm nên tôi mới lấy thẻ visit của anh"

Nói xong đưa tấm thẻ ra trước mặt Thiên Hạo làm bằng chứng.

"Vậy à? Sao tôi không nhớ gì nhỉ?" Vẫn là vẻ mặt ngây thơ vô số tội của anh ta.

"Anh!!!"

Tiểu Như bất lực kêu lên:

"Được, nếu anh không nói thì tôi sẽ tự tìm"

Nói xong đi xung quanh bắt đầu lục lọi tìm kiếm và nghĩ thầm trong lòng "Dám lừa bổn cô nương. Được, mình sẽ lục tung căn phòng này lên, cho ngươi đêm nay đừng mong ngủ được ngon giấc". Vẻ mặt đắc ý hiện ra trên gương mặt Tiểu Như, bỗng một thanh âm từ đâu phát ra:

'Cô họ tên là gì?'

'Chu Tĩnh Như'

"Cái gì thế??" Tiểu Như ngơ ngẩn.

"Chưa đâu, còn nữa" Thiên Hạo nói với nụ cười đắc ý trên mặt.

'Vậy cô Tĩnh Như đến đây làm gì?'

'Tôi đến đòi lại tấm hình đó.'

'Anh còn giả bộ à? Hình tôi làm rơi ở...'

'Ở đâu?'

'Ờ thì... ở khách sạn'

'Anh còn chối? Rõ ràng lúc đó anh ở trong phòng với tôi, anh đi tắm nên tôi mới lấy thẻ visit của anh.'

Thân ảnh Tiểu Như phút chốc hóa đá, mọi thứ, mọi suy nghĩ như sụp đổ trong đầu cô. Khi lấy lại bình tĩnh Tiểu Như lúng túng hỏi:

"Ghi âm? Anh bật nó khi nào???"

"Lúc cô đang đứng nói chuyện với cái ghế"

Nụ cười đầy gian xảo hiện trên mặt anh. Tiểu Như giận đến nỗi muốn phun trào, nắm chặt hai tay bước thẳng đến cửa phòng. Định mở cửa thì thanh âm trong phòng vang lên:

"Cô không lấy hình nữa à?"

"Bữa khác tôi sẽ quay lại"

"Được thôi, nhưng tôi thật muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đoạn ghi âm này được truyền bá rộng rãi trên internet. Nhìn cô còn trẻ, chắc còn đang đi học hay ta thử ở trường cô trước xem hiệu quả như thế nào?"

Bạn đang đọc Duyên Do Trời Định, Phận Người Tự Giữ sáng tác bởi duyendotroidinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyendotroidinh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.