Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra ngươi là biến thái

Tiểu thuyết gốc · 1225 chữ

Khách sạn cao cấp gần đó, Thiên Hạo bế cô gái ra khỏi taxi và đi thẳng đến quầy tiếp tân.

“Phòng 2 người” Thiên Hạo nói.

“Của anh đây ạ” Tiếp tân đưa chìa khóa và cúi đầu chào.

Anh cầm lấy, bước vào thang máy và lên thẳng phòng, sau đó đặt cô gái xuống giường. Nhìn quần áo lắm lem do ngất trên đường lúc nãy, Thiên Hạo gọi cho tiếp tân nữ mang một bộ quần áo lên và thay giúp cho cô, còn anh vào phòng tắm để rửa sạch vết máu lúc nãy dính trên người. Sau khi cô tiếp tân rời đi một lúc, cô gái từ từ mở mắt ra, ngơ ngát nhìn xung quanh tự hỏi không biết mình đang ở đâu. Bỗng sực nhớ chuyện lúc nãy, vội vàng nhìn xuống quần áo của mình phía dưới, lúc này mới hốt hoảng kêu lên.

“Quần áo của mình sao thành thế này?”

Đột nhiên nghe tiếng nước vòi sen phát ra từ phía nhà tắm cuối căn phòng, cô tò mò tiến đến xem, một thân hình đập vào mắt cô, cơ thể đàn ông cực hoàn mĩ đầy cứng cáp, cơ bụng 6 múi và có rất nhiều vết thẹo lớn, nhưng sau lưng lại đặc biệt lành lặn không một vết xước. “Thật kinh khủng, tại sao hắn có thể sống nổi khi phải hứng chịu những vết thương này?” cô nghĩ thầm.

Nhưng điều đặt biệt nhất là cô lỡ thấy một thứ không nên thấy, thứ ai cũng biết là gì, gương mặt trắng hồng của cô lập tức đỏ bừng đến mang tai, cuối cùng là một làn khói nhẹ bốc lên từ đỉnh đầu của cô. Ôm mặt bỏ chạy lại bàn bên cạnh chiếc giường lúc nãy, vội vã lấy đi túi xách của mình, định rời đi thì nhìn thấy bóp của tên biến thái đó đang đặt bên cạnh bộ quần áo đầy máu dưới nền nhà. Lén mở ra thì thấy thẻ visit của hắn và khách sạn New World.

“Lý Thiên Hạo, 27 tuổi, tập đoàn Xuyên Á?”

Giữ tấm thẻ của hắn bên mình, cô nhanh chóng mở cửa phòng và chạy hết sức có thể ra ngoài. Lúc đang chạy vội vô tình một tấm hình rơi ra khỏi túi xách của cô do lúc nãy gấp gáp bỏ vào, sau đó được cô tiếp tân nhặt được. Tắm rửa xong xuôi, trên người không còn vết máu, Thiên Hạo quấn khăn bước ra ngoài, trên giường không còn thấy cô gái nữa, túi xách cũng không thấy, anh không quan tâm đến, nhìn lại đồng hồ đã hơn 9h tối, đã trễ rồi, nghĩ đến tên Lang phiền phức đang điên tiếc lên vì phát hiện mình mất tích. Anh lập tức mặc lên bộ quần áo mới do nhân viên đem đến và nhanh chóng rời đi, xuống quầy tiếp tân thanh toán tiền thì cô tiếp tân đưa ra một tấm hình và nói cô gái lúc nãy vội vã rời đi nên đánh rơi, giờ giao lại cho anh. Tấm hình không có gì đặc biệt, chỉ là một tấm hình bình thường gồm ba người là một cặp vợ chồng khoảng 40 tuổi và cô gái đó, hình chụp vào buổi lễ tốt nghiệp cấp hai, “Chắc là hình gia đình” anh nghĩ.

Trên gương mặt cô là một nụ cười tỏa sáng, ngây thơ và tràn đầy sức sống giống như lần đầu gặp ở ngã tư lúc sáng, lúc đang giúp đỡ một bà lão qua đường, nụ cười thánh thiện, giống như một “Thiên Thần”. Lật lại phía sau, dòng chữ ghi rất ngay ngắn và đẹp đẽ ‘Tiểu Như yêu ba mẹ’.

“Tiểu Như? Cái tên thật thú vị” Thiên Hạo nói thầm trong miệng sau đó nhanh chóng rời đi.

Tiểu Như chạy một mạch từ khách sạn về đến nhà, một căn phòng nhỏ trong khu nhà trọ sinh viên gần trường Đại học của cô. Mở cửa và ngay lập tức bật đèn lên, căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, một cái bàn học bên cạnh cửa, một cái bếp không quá lớn, một cái giường màu hồng nhạt nhỏ nhắn với đệm và gối được xếp rất gọn gàng. Cô nhanh chóng đặt túi xách xuống bàn và bước nhanh vào phòng tắm, vừa tắm cô vừa suy nghĩ “Không cảm thấy đau hay cái gì lạ khác, cũng không thấy vết máu phía dưới niệm hay chăn, chắc không có chuyện gì đâu”.

Cô tự trấn an mình lần cuối:

“Tên biến thái đó chắc chắn đang tắm để chuẩn bị giở trò với mình, cũng may là mình thức dậy đúng lúc, nếu không thì thật mệt mỏi a.”

“Nhưng tại sao quần áo trên người mình lại thế nhỉ, hắn thay cho mình lúc nào?”

“Nhìn cặp mắt hắn quen quen nhỉ, hình như gặp ở đâu rồi thì phải?” Cô tự lẩm bẩm và cuối cùng không chịu nổi nên hét lớn lên:

“TÊN BIẾN THÁI! Đừng để bổn cô nương gặp lại, nếu không sẽ chết với ta.”

Ba mươi phút sau, tắm rửa xong xuôi tâm trạng thật thoải mái bước ra khỏi phòng tắm. Cô lấy túi xách của mình và tìm kiếm một thứ bên trong, nhưng tìm khắp các ngăn kéo vẫn không thấy đâu.

“Đâu rồi? Lúc nãy trong khách sạn còn thấy mà?”

Tìm kiếm khắp phòng vẫn không thấy, ngẫm nghĩ một lát và ngay lập tức thay đồ vẫy taxi quay trở lại khách sạn lúc nãy, lúc này đã hơn 10 giờ đêm. Đến nơi, tiếp tân nói lúc nãy vị khách nam kia đã cầm tấm hình rời khỏi đây rồi, cô cám ơn và ngoắt một chiếc taxi khác. Mở cửa và bước lên xe:

“Đến khách sạn New World.”

“Vâng!”

Mười phút sau thì xe đến nơi, cô xuống xe và bước thẳng đến quầy tiếp tân.

“Qúy cô có gì căn dặn ạ?” Nam tiếp tân nói với giọng lễ phép.

“Tôi muốn tìm một người.”

“Xin hỏi cô tìm ai?”

“Lý Thiên Hạo.”

“!?”

Tiếp tân nam cẩn trọng quan sát cô gái trước mặt mình, tìm ai bất kì trong khách sạn cũng được, họ sẽ rà soát danh sách và sẽ liên hệ giúp cô, nhưng lần này người cô muốn tìm là một đại nhân vật, sức ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp, một sơ xuất nhỏ cũng có thể khiến họ sau này sống không bằng chết. Thấy dáng vẻ lo âu của tiếp tân kia, Tiểu Như nói với giọng đầy tự tin lẫn vô tâm:

“Tôi tìm hắn chỉ để đòi lại một vật thôi, không ảnh hưởng gì đến công việc của các ông đâu, xin quý ngài đây cứ an tâm a.”

Thấy không có gì mờ ám, tiếp tân đắn đo suy nghĩ sau đó đáp:

“Xin cô đợi một chút.”

Một lát sau anh ta quay lại và hỏi:

“Tên của quý cô là…?”

“Nói với hắn tôi đến đòi tấm hình là được.”

Sau khi thuật lại lời của cô, tiếp tân gác điện thoại và kính cẩn nghiêng mình nói:

“Mời quý cô đi theo tôi”

Bạn đang đọc Duyên Do Trời Định, Phận Người Tự Giữ sáng tác bởi duyendotroidinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyendotroidinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.