Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắc Kè Đụng Độ Nhóc Omo

Phiên bản Dịch · 7911 chữ

“ Gió mát quá ! “

Duen giơ tay múa chân co duỗi cơ thể rồi đảo mắt nhìn quanh khuôn công viên công cộng trường đại học . Nơi này hiếm khi có đông người tụ tập qua lại ngoại trừ đám sinh viên đến đây tập thể dục hoặc người già ra đây tản bộ . Nhưng cậu chẳng thuộc nhóm nào trong hai nhóm đó mà đơn thuần chỉ là hôm nay muốn yên tịnh nghỉ ngơi trong chốc lát nên mới mò đến chốn này .

“ Trời trong veo , gió mát rượi . “ Dứt lời Duen ngả người lên thảm cỏ xanh rì , nghe từng làn gió thơm mùi cỏ xanh mùi đất mới phảng phất nhẹ nhàng trượt trên sóng mũi , rồi cuốn lấy bao suy tư phiền não bay về cõi xa , gió hiu hiu cho mắt mỏi khép hờ người ngái ngủ . Dù là giữa thanh thiên bạch nhật nằm dài trên đất cỏ , Duen cũng không cưỡng lại được mà nhắm mắt ngủ phì phò .

“ Hôm nay mày tính đi đâu ? “ Giọng Tang , thằng bạn chí cốt của Bon vang lên ngay sau khi giáo sư vừa bước chân ra khỏi giảng đường.

“ Chắc là đi đâu đó dạo chơi thư giãn đầu óc chút . Đi cùng không ? “

“ Mày đi một mình đi . Bày đặt thư giãn đầu óc ! Ở với thằng King riết nên cũng nhiễm thói nó rồi . “

“ Vậy tao chuồn trước . “

Bon nói rồi ngoặt hướng sang phía đường đi qua khu công viên công cộng của trường đại học vì nơi đó vắng vẻ yên tịnh ít bóng người qua lại , thi thoảng được vài bóng ông già bà lão lại đây chạy bộ , mấy đôi vợ chồng già sao nhìn ấm cúng dễ thương ! Lâu lâu những lúc có thời giờ Bon lại tới đây ngắm cây cối chim muông vì học hành đôi lúc cực khổ đặc biệt là ngành hắn học , hơn nữa đôi lúc lại đụng chuyện nam nữ yêu đương phiền toái nhiễu loạn tâm thần . Mà đó cũng là lẽ hiển nhiên khi hắn có vẻ ngoài đẹp mã , mũi cao , mắt to , môi mọng , tóc chải một mái và một bên tai móc khoen màu đen . Hắn tự cho rằng mình là kẻ đẹp trai nhất trường chẳng khác nào nam vương.

“ Cái gì lù lù nằm một đống ở đó vậy ? “

Vừa đi đầu óc vừa nghĩ ngợi mông lưng đây đó thì ánh mắt hắn lướt qua một bóng hình mảnh khảnh đang ngon giấc phì phò bên cạnh một đầm nước rộng lớn cứ như thể chẳng sợ gì bọn động vật lưỡng cư bò lên kiếm chuyện . Kỳ nhông chỗ này không giống thằn lằn ở nhà đâu bạn ơi ! Nó cắn đứt lìa cánh tay luôn đó . Mà thôi kệ đi ! Liên quan gì đến mình chứ !

Vừa dứt lời thì nghe tiếng vỗ nước.

Alex ?

Ngày đúng lúc hắn chuẩn bị cất bước chuồn khỏi đó coi như chẳng có việc gì xảy ra thì cậu Alex bò bốn chân ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp như cảm ứng được tâm tư hắn đang nghĩ gì . Cậu Alex là vật nuôi của thầy hiệu trưởng trường nhưng cũng không hẳn là nuôi dưỡng gì chỉ là ông ấy đặt cho cậu cái tên rồi từ đó chẳng đoái hoài gì đến nữa . Dù vậy nhưng hiệu trưởng vẫn thường xuyên đưa tiền cho bên dọn vệ sinh đi mua gà về cho cậu ăn .

Sở dĩ biết được con bốn chân nào là cậu Alex là vì cậu có đeo vòng hình Hello Kitty buộc quanh cổ . Dù là dễ thương xinh xắn đến thế nhưng nếu cậu bắt gặp thằng nào không biết trời cao đất rộng mà dám chiếm chỗ cậu thường nghỉ ngơi thì cậu sẽ khoét mắt nó ra chứ không nhân nhượng gì cả.

Thôi thì coi như tích phước đức làm công quả mà dựng đứa nằm phì phò như trêu ngươi cậu Alex dậy vậy .

Nghĩ rồi hắn liền rảo bước tiến lại gần tên ngốc sắp sửa bị Alex phanh thây , đến đây hắn mới để ý thì ra ngốc ấy cũng mặc cùng đồng phục sinh viên giống hắn vậy . Sao học cùng trường mà nhìn cậu lạ mặt quá ! Mà da cậu nhìn trắng như trứng gà bóc vỏ , càng nhìn gần thì càng thấy trắng toát mượt mà . Bộ uống bột giặt trộn sữa từ nhỏ hay sao mà tẩy trắng được vậy nhỉ ?

Hắn trườn người đến gần để nhìn cho rõ mặt cậu hơn .

Cậu đã ngủ say đến mức không còn biết trời trăng mây gió gì , đến bươm bướm đậu lên mặt lên tay ba bốn con mà cậu cũng không cảm giác được . Vẻ ngoài cậu nhìn khôi ngô tuấn tú , dáng dấp cao ráo ước lượng đâu cũng cao gần được bằng hắn , làn da trắng muốt đến mức thấy cả mạch máu nhạt nhoà bên dưới, mũi cao thẳng thớm, chân mày không rậm nhưng thon vừa khớp với gương mặt .

Đẹp trai thế này không chừng là kẻ đầu óc ngây ngô .

Hắn bỗng nở cười ranh mãnh rồi lấy điện thoại ra chụp lại hình kẻ đang say ngủ , điều chỉnh ống kính sao cho lấy được cả góc người nằm đấy và tấm biển đề chữ “ Thận trọng kỳ nhông hung dữ “ cắm ngay bên cạnh . Hắn sẽ dựng cậu dậy nhưng trước lúc đó phải chụp lại vài tấm hình đáng xấu hổ nhằm minh chứng cho sự dốt nát của cậu này cái đã . Nước da trắng trẻo như kẻ sống dưới mồ như chưa từng lần nào rám nắng ban mai . Như Bạch Tuyết ngủ trong rừng .

Thiết nghĩ cũng đã đến lúc đánh thực cậu dậy rồi , nên cho nó một bạt tai cho tỉnh ngủ hay sao ?

“ Ê ! Này ! “

“ Gì vậy ? “

Bốp !

“ Ối ! “

Rầm !

Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi hắn không kịp trở tay một chút nào . Kẻ hắn cứ đinh ninh cho rằng đã ngủ say bất thình lình lại mở to hai mắt ra . Mà chắc tại vừa tỉnh dậy thì thấy trai đẹp đứng ngay trước mặt nên cậu hưng phấn quá đỗi mà ngồi bật dậy tức thì nên trán cậu theo đà dộng mạnh vào mũi hắn . Khi hắn chưa kịp tỉnh hồn lại giải thích điều chi thì cậu vung tay giáng một nấm đấm thật mạnh vào miệng hắn đến nỗi máu phụt ra . Đấm cũng ra dáng ra vẻ lắm !

“ Thằng quỷ sứ ! Mày mắc gì đánh tao ? “ Hắn quát lên chửi rủa trong khi tay bợ lấy cánh mũi vì đau nhói thấu xương , dù môi dập miệng đau nhưng sống mũi đau điếng hơn nhiều . Má nó , khốn nạn thật !

“ Thằng biến thái ! Mày tính làm gì tao ? Bớ làng nước ơi , cứu với ! “ Cậu chửi lại giọng cũng hung hăng không kém gì Bon , lại còn dỏng mỏ gào lên đòi kêu cứu . Hên là Bon lao vào khống chế và bịt miệng cậu kịp thời.

“ Mày khùng rồi hả thằng quỷ ? “

“ Ày ới ùng. Ày ỏ ao ga , ồ iến ái . “ ( Mày mới khùng . Mày bỏ tao ra , đồ biến thái . )

“ Đừng giãy giụa kịch liệt như vậy có được không ? “ Bon nhỏ giọng nhắc nhẹ vì không muốn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh . Dáng mai mảnh khảnh mà hắn đang ôm trong lòng không ngừng ra sức chống cự liên hồi nhằm thoát khỏi vòng tay lao ngục . Người đẹp sức trâu sao mà mạnh dữ !

“ Uông ao ga .“ ( Buông tao ra ) . Đừng giãy giụa nữa được không !

“ Mày có chịu im nghe tao nói không ? “

Bon vừa dứt lời thì thấy bên kia bỗng im bặt tiếng , chẳng rõ là do bị hù hết hồn hay sợ khiếp vía mà thình lình lại lặng thinh . Kệ nó đi ! Dù gì thì nó cũng chịu đứng yên rồi còn gì . Còn giẫm lên chân mình nữa . Đau chết khiếp !

“ Chịu yên tĩnh rồi đúng không ? … Nghe tao nói nè ! Tại tao thấy có thằng ngu như mày phát khùng rồi nên mới dám đi nằm ngủ ở tổ kỳ nhông . Có như vậy nên tao mới tốt bụng đi gọi mày dậy để khỏi bị chúng nó ăn thịt . Đã vậy một lời cảm ơn cũng chẳng thấy mà còn bị cho ăn đấm nữa . “

“ … “

Đợi khi phát giác cậu chịu đứng yên không nhốn nhào giơ tay múa chân nữa thì Bon mới chậm rãi từ tốn nới lỏng vòng tay ôm ấp và vòng khoá miệng . Khi cậu lấy lại được tự do thì ngay lập tức nhảy ra xa né tránh Bon như cùi hủi .

“ … Ai mà biết được chứ ! Vừa mở mắt dậy thì thấy có người lởn vởn ngay trước mặt như muốn hôn mình thì ai mà không giật mình được chứ . “

“ … “ Cũng đúng .

“ Đúng không ? Đổi lại là bất cứ ai thì cũng sợ hú hồn cả . “

“ Nhưng mày đánh tao bị thương . Mày phải chịu trách nhiệm . “ Bon lớn tiếng lý sự trong khi rảo bước nhích lại gần người kia hơn . Hắn thấy cậu thú vị nên ra sức chọc ghẹo cậu chơi . Bon tiến người lại gần cậu bao nhiêu thì cậu lùi người ra xa bấy nhiêu . Lúc này , cậu đứng cách mép hồ chỉ trong gang tấc .

“ Tao không có sai . Ai rảnh đâu tự dưng đi vuốt lông nhà mày . “

“ Tao là người không phải thú . Đấm người ta mà bảo là vuốt . “

“ Tao không quan tâm . “

“ Đừng có đánh trống lảng . Mày phải chịu trách nhiệm . “

“ Mày đứng xa tao ra , đồ quỷ . Tao sắp nhào đầu xuống hồ rồi . “ Duen vừa nói vừa lấy tay đẩy ngực Bon ra không cho ép sát lại gần nhưng hắn vẫn không chịu dừng bước mà cứ nhích gót áp sát lại . Khoảng cách đôi bên giờ đây chỉ cận kề trong gang tấc .

“ Không ! “

“ Không cái đầu mày ! Dang ra tao sắp té xuống hồ rồi . “

Duen không lấy tay đẩy Bon ra như lúc đầu nữa mà chuyển sang nắm chặt lấy mép áo ngay ngực , ý đồ muốn nhân cơ hội tìm cách tẩu thoát nhưng mọi nỗ lực chỉ là hoài công khi Bon trên cơ cậu nhiều , mạnh hơn cậu nên nắm đầu cậu lại dễ dàng lắm thay .

“ Sợ quá ! Tao nhận là tao sai được chưa ? “

“ Chịu nhận ngay từ ban đầu có phải hơn không ? Phức tạp hoá vấn đề chi vậy ? “ Bon nhoẻn miệng cười một cách đểu giả nhưng cũng chịu buông tha cậu mà lùi bước ra sau .

“ Mày muốn tao làm gì hả thằng tắc kè ? Nói trước nha , tao không làm trâu làm ngựa cho mày như trong phim người ta diễn đâu đó ! “ Ngay từ đầu nhìn cái tướng đứng hai tay ôm trước ngực của thằng tắc kè này là thấy khó ưa rồi . Muốn xô nó xuống ao quá trời ơi !

“ Mày xem phim nhiều quá nên lậm luôn rồi hả ? Tao không rỗi hơi đi đòi ba cái tào lao đó . “

“ Vậy thì mày muốn sao ? “

“ Báo tên báo họ nhà mày cho tao biết rồi tao nói cho nghe . “

“ Không báo gì hết . “

“ Sao không? “

“ Báo cũng được … nhưng báo danh tánh rồi thì tao sẽ coi đó như là đã đáp ứng yêu cầu bồi thường của mày . Mình không ai nợ ai , đường ai nấy đi. “ Cũng nhanh trí lắm ! Cặp mắt láo liêng nhìn giảo hoạt vô cùng .

“ Nói cho cùng thì tao cũng chẳng phải muốn biết tên mày cho lắm . Hay là vậy đi … mày đi đến đây với tao lát . “

“ Nếu tao đi … “

“ Đây không phải yêu cầu bồi thường mà mệnh lệnh ép uổng. “ Bon nói rồi dang tay lôi Duen lên xe của mình mà không quan tâm cậu có chịu theo hay không . Nếu cứ đứng đây lời qua tiếng lại thì Duen thể nào cũng tiếp tục tìm cách ngả giá với hắn không thôi . Mà Bon thì không muốn chịu thiệt thòi chút nào .

“ Mày chở tao đi đâu ? “

“ … “

“ Tao hỏi mày chở tao đi đâu ? “

“ La lối om sòm làm gì chứ ? “ Bon rồ ga lái xe ra nhưng bất thình lình cố ý đạp thắng cái phập , quán tốc lôi người ngồi bên cạnh hắn nhào đầu về phía trước rồi đập mặt vô bảng điều khiển ô tô . Thanh âm va chạm vang lên nghe rõ rệt khiến hắn mát dạ vô cùng .

“ Ối ! Thằng tắc kè mất dạy ! “

Bon nhún vai tỏ vẻ không mấy quan tâm mình bị đối phương chửi rủa , vẫn hí hửng lái xe đến nơi mình muốn đến . Ai còn sức chửi thì cứ việc !

“ Bệnh viện ? Vậy mà làm ra vẻ như lôi tao đi thủ tiêu không bằng . “

Thực ra vết thương không nặng đến mức phải đi khám bác sĩ nhưng Bon không muốn bị nhiễm trùng nên mới đi một chuyến.

Trong lúc y tá chăm sóc vết thương cho Duen , Bon không khỏi quan sát đối phương lần nữa , thấy đôi mắt cậu to tròn long lanh dưới bờ mi dài và rậm , dáng dấp mảnh khảnh thon thả như muốn thu hút ánh nhìn của mọi sinh linh , cả y tá , bác sĩ và bệnh nhân đều đổ dồn tia nhìn về phía cậu như không cưỡng lại được chút nào . Càng nhìn cậu Bon càng thấy lạ đời thay khi hắn chưa từng nghe nói đến cậu trai này , dễ thương vậy thì ít nhiều gì cũng bị đăng hình và vạch trần thân phận trên trang “ trai tươi mọng nước “ của trường chứ nhỉ ?

“ Mày thật là không chịu nói tên cho tao biết đúng không ? “ Bon chóng cằm hỏi khi y tá đã xử lý vết thương cho Duen xong rồi .

“ Mặt mày nhìn thấy ghét . Tao không nói . “

Làm như mặt mày dễ thương lắm vậy , Bon nghĩ thầm .

“ Nếu không chịu nói thì tao sẽ gọi mày là thằng Omo đó nha ? “

“ Đó là việc của mày , mày muốn gọi gì thì tuỳ ý . Nhưng tao sẽ không nói … “

“ Con gió nào thổi nhóc Duen Não của mình đến nơi này thế ? “

Đúng là số hên khi có kẻ nào đó gọi tên người đang đứng ngay trước mặt , mà chắc là không nhầm lẫn được khi kẻ đó không chỉ gọi tên nhóc Omo mà còn bước tới bắt lấy vai cậu nữa .

“ Thì ra ai đó tên là Duen . “

“ Ngậm miệng lại , thằng quỷ … … Dạ em chào bác sĩ ! “ Duen quay qua phồng má trợn mắt lên dọa Bon rồi xoay người lại chào anh bác sĩ , bộ dạng không khỏi thấy buồn cười . Bon chợt cảm thán thật không ngờ mọi việc xảy ra ngày hôm nay lại hợp với tâm ý hắn đến như vậy , coi bộ chắc do hôm qua đi cúng dường cho nên hôm nay Phật độ !

“ Ờ , chào em ! Làm gì ở đây ? Mới năm đầu mà đã trốn tiết rồi hả ? “

“ Thì ra ai đó là sinh viên năm một ! “

“ Ngậm miệng mày lại … … Dạ em dẫn bạn đến đây để trị vết thương . “ Duen xoay qua nhe nanh hăm dọa Bon giây lát rồi quay người lại trả lời anh bác sĩ . Chàng bác sĩ tập sự nhìn Bon chốc lát rồi nhướn mày lên tỏ vẻ thắc mắc . Bác sĩ rõ ràng biết Bon là ai mà ngược lại Bon cũng biết rõ bác sĩ , chỉ có điều là chưa từng trò chuyện với nhau bao giờ .

Bác sĩ Thara , sinh viên năm thứ 5 khoa Y . Chàng bác sĩ tập sự khôi ngô tuấn tú được nhiều bệnh nhân trong bệnh viện sủng ái yêu thương . Thân thế tốt và lý lịch đẹp đủ khiến chàng trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều người nhưng bất cứ ai đã dám thử chinh phục thì đều thất bại ê chề , vì chàng chẳng có hứng thú với gì khác ngoại trừ công việc và học hành … Gặp ai chàng cũng ngọt ngào niềm nở vậy !

“ Chào anh ! “

“ Chào em ! … Bạn gì mà bạn ? Người ta học năm 2 mà bạn gì nhóc Duen . “

“ Em thấy đâu có sao đâu . “ Duen nhăn mặt trả lời .

“ Sao lại không sao ! Người ta lớn hơn mình làm anh mình thì mình phải tôn trọng họ . “

“ Nó không có ý kiến gì đâu . Đúng không mậy ? “ Ánh mắt trợn ngược ngang tàng thế này là hỏi ý kiến kiểu gì được , rõ ràng là đe dọa người ta .

“ Không dám ạ ! “ Bon đáp lễ độ , Duen thấy vậy liền tỏ nét mặt hài lòng . Thái độ đắc ý như trêu ngươi con người ta .

“ Anh thấy được động thái hăm he của em nha Duen. “ Khi nghe được chàng bác sĩ lớn tuổi hơn mình quở trách , Duen liền bĩu môi nũng nịu như trẻ con bị phạt . Nhìn cách Duen và Thara đối đáp qua lại có vẻ họ gần gũi với nhau hơn mối quan hệ thông thường.

“ Không sao đâu anh . Em không trách . “

“ Thấy chưa , người ta cũng có nói gì đâu . “

“ Thấy rồi . “

“ Anh mới lên ca hả ? “

“ Ừ , mệt chết được ! Mới sáng sớm bị người nhà bệnh nhân quậy cho một trận . “

“ Sao tội vậy ! Vậy để lát nữa em đãi anh ăn kem coi như dỗ dành nha . Chịu không ? “

“ Có đãi anh thì cũng không phải bây giờ , cứ để đó trước đi nhóc con . “

“ Dạ rồi ! … Mày còn muốn đi chỗ nào khác nữa ? “ Câu sau là Duen quay qua hỏi Bon . Hắn nghe được lời liền gật đầu đáp và quẳng cho cậu tia nhìn như muốn bảo : mày né tao không xong đâu thằng mặt búng ra sữa . Từ trong khoé mắt thấy cậu nhăn mặt nhát ma nhưng cuối cùng cũng sải chân bước theo .

“ Vậy em đi trước nha . Mà anh có muốn lấy lại áo trắng bác sĩ bây giờ không ? “

“ Để đó trước đi . Giờ mất công cầm . “

“ Gì vậy … ? “

“ Vậy mình gặp lại sau nha . Anh cũng phải đi làm việc rồi . “ Nói rồi kẻ lớn nhất trong nhóm đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi vẫy tay chào tạm biệt hai đứa còn lại .

“ Đồ đểu cáng , giờ mày lại muốn đi đâu nữa ? “

“ Đi uống thuốc. “ Bon không đáp mà giơ gói thuốc vừa mới nhận được lên cho Duen coi , khỏi nói thì tiền thuốc men đều do Duen chịu .

“ Vậy thì uống đi ! “

“ Thuốc uống sau khi ăn . Cho nên bây giờ mình đi kiếm cái gì ăn đã . “

“ Trời ơi ! Khổ quá ! Biết trước vậy thì đã không đi ngủ ở công viên mà làm gì rồi . “

“ Đó là nghiệp báo nhà mày , thằng Omo . “

“ Còn mày là thằng báo nghiệp đó . “

Dù trời chưa đến giấc trưa nhưng Bon vẫn chọn dắt Duen đến quán ăn của anh Ta bạn anh mình . Quán gió thổi lồng lộng , không gian thoáng mát do gần bờ sông , thức ăn lại ngon , cảm giác dễ chịu . Hơn nữa, chủ quán còn anh tú bất phàm , nên khách khứa nơi đây mười phần hết bảy là nữ giới , ngày qua ngày lại , các nàng tô son trát phấn điểm má hồng , sặc sỡ diêm dúa muôn sắc màu tà áo , xinh tươi như tụ hội xuân về , chỉ để đến quán giành hoa hút mật , mưu đồ hớp hồn đoạt phách anh chủ quán khôi ngô .

“ Cho em hai dĩa cơm trắng , gà hấp riềng , gà rán và gà xào gừng . Mày có muốn gọi món gì thêm không ? … Mà cho dù mày có muốn thì tao cũng cóc cho gọi đâu . “

“ Sao chuyên chế ghê thế ! “ Bon nhún vai tỏ vẻ không quan tâm tới lời chửi rủa của Duen , rồi xoay qua gửi trả lại thực đơn cho nhân viên . Thực ra hắn cũng không cố ý muốn gây hiềm khích gì với cậu mà đơn thuần chỉ là chọc ghẹo cậu chơi . Đợi ăn cơm xong thì tha cho cậu về … mà để coi sao đã !

“ Ốiiii ! Mày nhìn ai kia ! “

Bất thình lình , tiếng la tiếng thét tiếng gào vang vọng lên khắp bốn phương tám hướng ngay trong không gian quán . Cứ tưởng xảy ra việc gì tày trời nhưng hoá ra chỉ là anh chủ quán mặt ngọc mày ngài đang nhếch mép cười sải bước về phía bàn cơm của hai đứa nó . Thảo nào gái rú lên như chín tháng lẻ mười ngày .

“ Sao rồi mậy , Cọp ? “ Miệng thì hỏi han Bon nhưng mắt thì cứ liếc láo liêng về phía thằng con trai mà Bon dắt theo . Cậu Ta này là lưỡng tính, nam nữ đều xài được.

“ Dắt theo ai đây ? Gớm chưa ! Thằng Mai nó tán tỉnh quá trời mà mày không chịu , làm tao cứ tưởng cậu Cọp nhà mình không thích chơi bê đê chứ . Nào ngờ thì ra cậu Cọp đây vốn đã có chân mạng thiên tử rồi . “

Người mà anh Ta vừa nhắc đến tên Mai là sinh viên năm hai khoa nghệ thuật , có dụng ý tán tỉnh Bon từ năm nhất nhưng không đớp chát được gì . Mai thực ra bộ dạng cũng ngon cơm nhưng Bon vẫn thích con gái hơn . Mà Mai bản chất lăng loàng đĩ thoã , nghĩ cũng phát ớn !

“ Em vẫn thích dùng cửa trước hơn anh ơi . Còn thằng này là Duen , đàn em học cùng trường em . “

“ Dạ em chào anh ! “ Duen nhoẻn miệng cười ngọt ngào rồi giơ tay chào anh Ta . Mày cứ cười cho lắm vào đi con ! Bộ dạng mày nhìn đúng gu anh Ta lắm luôn ! Mặt xinh xắn dáng mai gầy nhưng rắn rỏi có sức .

“ Duen học cùng trường với thằng Cọp hả ? Sinh viên năm nhất ? “

“ Dạ phải anh . “

“ Em học khoa nào ? Sao không thấy chơi cùng khoa với thằng Cọp ? “

“ Dạ , em học khoa y đó anh ? “ Vì lẽ này nên Bon chưa từng gặp qua cậu .

“ Thì ra là thế ! Vậy sao em quen được thằng Cọp ? Bên kỹ sư bên bác sĩ , như kẻ đông người tây cách nhau một trời một vực . “

Ở trường tụi nó theo học , khoa bên sức khỏe cộng đồng không phải lên lớp học tại giảng đường như các khoa khác . Thành ra cơ hội chạm trán nhau , nếu không phải cố tình tìm , là khó còn hơn lên trời .

“ Là … “

“ Em bắt gặp nó nằm khóc nước mũi nước dãi ngay bên cạnh thùng rác , thấy tội nghiệp nên dẫn nó theo . “ Cậu dụng ý muốn nói gì Bon không biết nhưng điều hắn đáp thay cũng không xa gì sự thật mấy .

“ Khóc ông nội mày , thằng tắc kè ! “

“ Đừng có lôi ông nội tao vào , coi chừng tao đập cho vỡ mỏ . “

“ Eo ôi , nghe mà sợ hú hồn ! “

“ Lát nữa tao sẽ cho mày biết tay . “

Rồi hai bên lại lời qua tiếng lại bằng những từ ngữ thô thiển sỗ sàng , chốc chốc lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhưng chưa đến mức bầm mày tím mặt . Đôi bên chỉ đơn thuần là kẻ xô người đẩy rồi vặn hết sức lực mà đập vai nhau . Chỉ vậy thôi !

“ Hai đứa trông thân thiết quá nhỉ ! “

“ Ai anh ? Em với nó ? Tàm phào ! Ai thèm thân thích gì với nó , với lại hôm nay mới biết nhau . “

Nghe được lời đáp trả của cậu sinh viên khoa y , anh Ta không tránh khỏi ngạc nhiên trợn tròn hai mắt , đầu xoay như lật đật đánh mắt từ Bon qua Duen rồi về lại Bon rồi quay qua Duen .

“ Sao vậy anh ? “

“ Không có gì . Chỉ là bình thường ngoại trừ em trai nó thằng Bin ra thì anh chưa thấy có đứa em khoá dưới nào dám giỡn mặt với nó kiểu như vậy , Duen là đứa đầu tiên . “ Lời anh Ta đúng !

“ Thiệt vậy sao ? “

“ Ừ , bọn đàn em khoá dưới đứa nào cũng tôn trọng thằng Cọp , nói đúng hơn là sợ nó . Haha ! “

“ Mặt mày nó thế này mà cũng có người tôn trọng ? “ Nhóc Omo đứng bật dậy một tay chống mặt bàn còn tay kia giương ra nắm lấy cằm Bon rồi dịch qua trái nhích qua phải như thể thẩm định một món hàng rồi nhăn nhúm mặt mày tỏ vẻ khó tin vào điều mắt thấy tai nghe .

“ Mặt mày như tao thì sao ? “ Bon nắm lấy khuỷu tay Duen rồi giữ lấy , ngước mặt lên hất cằm vẻ khiêu khích .

“ Không có gì ! Chỉ là ngạc nhiên mặt mũi kiểu như mày thì đáng tôn trọng được bao nhiêu. “

“ Cẩn thận cái mỏ mày đó ! Coi chừng tao rút gân hầm xương mày không sót mảnh nào . “

“ Ối dào ! Nghe mà sợ gớm , có ngon thì nhào vô ! “ Giọng nó nói nghe mất dạy quá !

Ba người họ trò chuyện một đỗi thì anh chủ quán cho nhân viên mang đồ ăn lên rồi mặc kệ chúng mà quay qua tiếp đãi các thực khách khác . Khi thức ăn được bày hết lên bàn thì không ai nói thêm lời gì nữa vì mạnh ai nấy ăn bụng ai nấy lo. Giữa chừng bữa , Bon không khỏi lén ngẩng đầu lên âm thầm quan sát kẻ ngồi đối diện, thấy cậu cử chỉ khoan thai , ăn uống từ tốn . Lúc cậu không phồng mỏ lên đốp chát thì quả thật ra dáng ra vẻ kẻ học y . Mà nhắc đến kẻ học y thì hắn mới nhớ …

“ Mày quen thân với anh Thara ? “

“ Nếu … “

“ Tao không muốn biết nữa . “

“ Nhiều chuyện gớm ! “

Không cần nói hết câu thì Bon cũng biết được là Duen muốn nói cái gì , cậu chỉ nhích cái lưỡi thì cũng hiểu lòng cậu ngay. Cậu chẳng qua chỉ là muốn lấy việc này coi như là điều kiện trao đổi thay thế trách nhiệm .

“ Mày không thích ăn gừng ? “ Quan sát đối phương được một đỗi thì Bon cũng thấy có điều quái gỡ khi Duen ăn mọi thứ trên bàn ngoại trừ món gà xào gừng , muỗng không đụng đũa không gắp dù chỉ một miếng .

“ Tao dị ứng với gừng . “

“ Thế à ? “

“ Vậy cuối cùng là giờ mày muốn sao ? “ Thân hình khẳng khiu buông lời hỏi với ánh mắt mệt mỏi , Duen càng nhìn như hoa tàn ngả nghiêng trước gió thế nào thì hắn càng khao khát muốn vùi dập bấy nhiêu .

“ Phải làm sao đây nhỉ ? “

“ Đừng có mất thời giờ của nhau , thằng tắc kè . “

“ Tao hỏi thật , sao mày gọi tao là tắc kè vậy ? “

“ Tao không biết . Ai bảo mày đặt biệt danh cho tao thì tao cũng muốn đặt lại cho mày coi như huề . “

“ Vậy tức là muốn gọi nhau bằng tên thú cưng như đôi tình nhân . “

Bon nhếch môi cười điệu đà quyến rũ như muốn hớp hồn đối phương, vốn ngỡ đâu Duen sẽ cúi gằm e lệ nhưng những nạn nhân từng gụcgã dưới tay hắn nhưng nào ngờ đâu Duen chỉ bĩu môi tỏ vẻ gớm ghiếc chứ không có phản ứng gì nhiều . Thấy vậy thì trong lòng hắn lại nhun nhém thêm mớm mồi lửa chỉ đợi bùng .

“ Ghét mấy đứa mèo khen mèo dài đuôi . “

“ Bộ chẳng phải mày bảo muốn gọi nhau bằng tên thú cưng sao ? “

“ Là gọi biệt danh chứ tên thú cưng tình nhân gì . “

“ Nếu không muốn là thú cưng tình nhân thì muốn là thú cưng kiểu gì của nhau ? “

Thay vì cảm thấy sởn gai ốc khi lời qua tiếng lại như đang ve vãn tán tỉnh con trai thì Bon ngược lại lại thấy thú vị . Mỗi lần chọc ghẹo Duen hắn lại thấy thích thú vô cùng , đặc biệt khi Duen bĩu môi nghe tiếng như thanh âm mèo phát ra khi bị chọc tức .

“ Sao lần nào nói chuyện với mày cũng đều thấy mệt mỏi quá . “ Nói rồi Duen lấy đầu lưỡi đẩy vào má cằm bên trong miệng như tỏ vẻ cho Bon thấy giờ phút này cậu chán chường đến mức nào .

“ Thích tao thì cứ nói chứ che giấu úp mở mà làm gì . “

“ Thằng khốn … “

“ Tính tiền đi anh ơi ! “ Nhóc Omo vừa mở miệng ra chửi chưa thành câu thì Bon đã đớp lời cướp tiếng khi gọi nhân viên ra tính tiền . Xong rồi nhướn mày khiêu khích như muốn tỏ ý tuyên bố hắn thắng trận này cho người đối diện thấy . Khi Duen dốc tiền túi thanh toán xong rồi thì cậu cứ im lìm từ quán ra đến chỗ để xe , bộ dạng trông có vẻ như mệt mỏi đến mức không muốn cãi nhau nữa .

“ Nói thẳng đi thực ra là mày muốn … “

“ Hai anh đẹp trai , giúp em gái mua giùm vài nhành hoa với . “

Giọng Duen nói chưa dứt lời thì nghe có giọng nhỏ ríu rít vang lên cắt ngang qua . Đợi Bon quay lưng lại tìm nguồn phát ra tiếng nói thì đập vào mắt là bóng dáng một bé gái nhỏ nhắn áo quần lam lũ , ôm trong đôi bàn tay bé tẹo là một bó hoa hồng đủ màu . Nhìn thấy dễ thương mà cũng thấy đáng thương .

“ Mua giúp em với ! Hôm nay em bán không được chút nào ! “

“ Đừng khóc mà em ! “ Khi thấy bé gái có vẻ muốn khóc , Duen cúi mình xuống ngồi lên mắt cá chân ra vẻ có ý dỗ dành .

“ … Em … “

“ Anh không mua đâu em gái ơi . Duen ! Lên xe ! “

Bon không bao giờ mua đồ gì từ những đứa trẻ bán hàng rong không phải là ghét bỏ gì mà ngược lại còn thấy tội nghiệp những đứa tuổi nhỏ mà phải ra ngoài bươn chải bán buôn giữa đêm giữa hôm . Nguy hiểm là một phần . Ra đường gặp trẻ em bán đồ Bon càng không có cảm giác muốn mua . Vì nếu lợi dụng trẻ em mà bán được tiền thì những kẻ bóc lột sức lao động trẻ em sẽ có ngày chịu buông tay sao !

“ Hic hic … Hôm nay em bán không được một đóa . “

“ Nhanh chân lên Duen ! “ Bon sải chân bước qua cửa xe bên phía người lái và hất mặt ra dấu bảo Duen gấp rút ngồi lên xe .

“ Đợi tí , thằng quỷ … Em đừng khóc nữa . Để anh mua ủng hộ cho nha . “ Duen vừa nói vừa nở nụ cười ngọt lịm với con bé . Bon ngẩng người ra nhìn nụ cười như muốn tan chảy băng hà ấy như đã bị thôi miên hớp hồn .

“ Thiệt không anh ? “

“ Thiệt chứ ! “

“ Duen , chỗ này muỗi nhiều quá tao muốn về cho nhanh . “

Lời này đúng ! Vì Bon đứng gãi nãy giờ gần như tróc cả da . Mà Bon không khỏi thắc mắc là Duen thấy được hay làm bộ không thấy là bé gái ấy chỉ là làm bộ khóc vì có giọt nước mắt nào đâu .

“ Ngậm miệng mày lại đi ! Bao nhiêu một đóa vậy em ? “

“ Dạ , 20 đồng một đóa . Nếu anh mua hai đóa thì tặng cho một đóa . “

“ Vậy nếu anh mua hết giùm em thì em sẽ tặng anh cái gì ? “

Bon vừa cười vừa đứng ngó Duen ngồi quỳ trên khuỷu chân mà nói chuyện với bé gái .

“ Nếu anh mua hết thì em không có gì để tặng thêm hết . Giờ tính sao ? “

“ Vậy à . Vậy thì không được rồi … Thôi thì vậy đi . Anh mua hết hoa giúp em thì em hun má anh cái coi như là quà tặng thêm được không ? “

Duen mỉm cười trả lời bé gái rồi đưa ngón tay lên chỉ vào một bên má của mình ra ý bảo em hôn . Chẳng lẽ ngay từ đầu nó đã có ý đồ muốn quấy rối bé gái này rồi sao , Bon không khỏi nghĩ thầm .

“ Không được anh ơi ! “ Ha ! Nhóc nó không chơi trò này .

“ Sao lại không được ? “

“ Mẹ bảo chỉ được hôn người trong nhà và hôn bạn trai thôi . “

“ Vậy anh làm bạn trai em là hôn được rồi chứ gì ! “ Bon nghe mà chỉ muốn đá cho cậu một cái .

“ Không được anh ơi vì em không có yêu anh . “

Duen xoay người quẳng cho Bon cái nhìn căm ghét khi thấy hắn bật cười lớn tiếng như điên như dại trước cảnh cậu bị khước từ . Kẻ qua người lại cũng không khỏi nhịn được cười xoà khi tai nghe mắt thấy cảnh cậu trai bị phũ phàng từ chối . Bon thấy cũng làm mát dạ , bụng nghĩ nãy thấy mày tán ngon lắm giờ thì mất mặt ê chề . Đáng !

“ Anh hiểu rồi ! Nhưng em không hun anh thiệt sao ? Anh với bạn anh cũng hun nhau bình thường như vậy mà . “

“ Thiệt hả ? Anh với anh đẹp trai kia cũng hun nhau vậy luôn ? “

Bon nghe mà chưng hửng . Duen với hắn thơm má nhau ? Cũng không hẳn là Bon chưa từng hun con trai . Từ lúc ra đời hắn từng thơm má với bốn người : bố , em Bin và anh Bun ,với thằng Boss là bạn thân chí cốt , chỉ là với thằng Boss thì không phải là tự nguyện tự giác gì .

“ Đúng rồi em . “ Bon đáp thay . Một phần vì muốn ghẹo , một phần vì muốn trả đũa vì đã bắt hắn đứng đây cho muỗi cắn đến gần như sốt xuất huyết . Vả lại vở kịch bán buôn này nếu không mạnh tay thì khó mà kết thúc nhanh chóng được. Nói rồi , Bon sải chân bước tới ngồi xuống ngay đằng sau lưng Duen , trườn mặt sát tới hun chụt một cái vào bên má cậu .

Chụt !

“ Ối ! Thằng quỷ … “

“ Suỵt ! Đừng có chửi bậy để trẻ nhỏ nó nghe được . “ Vừa nói Bon vừa đưa ngón tay lên đặt lên bờ môi cậu như khằn chặt lấy không cho lời nào thoát ra nữa . Tư thế ngồi quỳ gối ngay sau lưng và thân trượt về phía trước , lại thêm to con lưng dài khiến cho người xung quanh có cảm tưởng như Bon đang vòng tay qua ôm lấy Duen .

“ Vậy thì em hun anh được ạ . “

“ Hả ? Được em … Đừng có ngồi sát lưng tao ! “

Duen trả lời bé gái rồi quay qua trợn mắt phồng má lên nhìn Bon . Nói rồi giơ tay lên ra sức đẩy ra xa bộ ngực đang ép sát vào lưng cậu của Bon nhưng Bon sấn thế quàng tay qua ôm lấy eo cậu , thành ra khi Duen lấy sức đẩy ra thì bị bật ngược lại nép vào trong lòng Bon sát hơn .

Mà nói gì thì nói … eo nó thon thật ! Bon không khỏi nghĩ thầm .

“ Để em đếm thử coi mình còn bao nhiêu đóa . Một , hai … “

“ Buông tao ra ! “

Sấn lúc em gái đang bận đếm lại hoa , Duen xoay người ra sau trừng mắt hạ giọng hăm dọa Bon , tiếng nghe vo ve như câu thì thầm . Rõ ràng là cậu sợ thái độ hung hãn của mình sẽ bị em gái bắt gặp . Cũng biết làm gương cho trẻ nhỏ gớm !

“ Sao lại phải buông tay anh ơi ? “ Bon nhại giọng bé gái chọc ghẹo cậu chơi . Duen đổ quậu mà giơ tay đấm mạnh vào bả vai Bon khiến hắn đau điếng mà giật thót lên . Nhờn mặt với anh hả nhóc . Đợi đấy lát anh lật người nhóc lại mà cho roi cho vọt.

“ Xung quanh không phải chỉ có hai tụi mình , tao giờ chưa có ai tán tỉnh , mà mày còn ôm tao như vậy thì đứa nào dám tán tao nữa . “

“ Mày không có ai tán tỉnh mà dù có thì mày cũng không biết được đâu . Cứ ngu ngu cái mặt ra . “

“ Muốn đánh nhau đúng không , thằng khốn ? “

“ Tao … Ê , này ! “

Do Duen xoay người ra sau nói chuyện nên đang nói nửa chừng thì sơ sẩy chóp mũi hai đứa cạ vào nhau . Dù cảm giác đụng vào nhau giữa da và da chỉ là một khoảng khắc thoáng qua nhất thời chóng vánh nhưng cũng đủ tê nhói cho Bon nhảy bật dậy ra sau , quên tuốt là mình đang ghẹo ai đó .

“ Mày sao vậy ? Hay là mình đạp trúng ổ kiến lửa ? “ Nói rồi Duen nhảy dựng lên theo , cúi gập lưng nhìn xuống dưới chân rồi đưa tay phủi liên hồi khắp mình mẩy . Khi phát giác trên người không thấy con gì cả thì ngớ người ra gãi đầu nét mặt đầy nghi vấn .

“ Duen , mày có ngớ ngẩn đần độn lắm không … ? “ Lời này của Bon là phát ra từ tận đáy lòng . Cậu này nhìn bộ dạng quả thật cứ ngẩn nga ngẩn ngơ . Như khi còn trong quán hồi nãy cũng vậy . Anh Ta đã bày tỏ ý có hứng thú với cậu một cách rõ ràng rành mạch như vậy mà còn không có chút ý thức tự giác gì cả . Mà nói thật , có ai ở đời lại ngoan ngoãn đi theo một kẻ lạ mặt kiểu như vậy ! Đến mức Bon không khỏi thắc mắc bằng cách gì mà cậu sinh tồn được trong xã hội cho đến tận ngày hôm nay .

Bản năng phản ứng chậm chạp , trì độn, ngớ ngẩn , ngây thơ , tốt dạ , dễ bị lừa , dễ tin người … đều là những tố chất đặc tính chỉ để cho kẻ khác lột da lóc thịt , nuốt luôn cả xương trong thế giới đấu tranh sinh tồn khắc nghiệt của xã hội loài người.

“ Tổng cộng 21 đóa hoa , anh gì ơi ! “

“ Đếm xong rồi hả bé nhóc ? “

“ Dạ xong rồi anh . “

“ Bao nhiêu hết em ? “

Gớm ! Nhìn mặt đặt tên dễ sợ ! Bon không khỏi thầm nghĩ . Lúc nói chuyện với hắn thì giọng điệu bực bội , sắc mặt trầm trọng còn lúc nói với bé gái thì giọng thánh thót giòn tan .

“ 21 nhân cho 20 … 500 đồng hết anh . “

Cũng may Bon tính toán nhanh … phải là 420 đồng chứ !

“ Không … “

“ Đúng rồi . “

Duen cắt ngang lời chen vào trả lời thay cùng lúc chìa tờ tiền màu tía cho nhỏ . Con bé nhìn vẻ mừng húm rồi trao toàn bộ số hoa trên tay cho . Duen nó có biết là bản thân mình bị vô cớ thu thêm tiền không vậy , hay là nó đã bị bản tính lương thiện của mình che cả mắt bịt cả tai đến mức không thấy được gì không nghe được chi !

Chụt !

“ Đừng mép mẹ em nha anh ! “

“ Biết rồi em , tụi anh đi trước nha ! “

Dáng mai mảnh khảnh đưa tay vuốt đầu bé gái vẻ nuông chiều , nụ cười dịu dàng lại lần nữa sáng bừng lên trên gương mặt đẹp của cậu sinh viên khoa y .

“ Cảm ơn anh trai nhiều nha ! “ Dùng mánh lới bán được sạch hoa thì con nhóc hí hửng quay lưng sải gót về bằng những bước chân vui tươi như trẩy hội xuân về .

“ Đi về nhà thằng quỷ , ở đây nữa thì bị muỗi nó hút sạch còn gì . “

“ Tao bảo từ nãy đến giờ mà mày có nghe tao đâu . “ Bon ca cẩm khi bước qua ngồi vào ghế tài xế , lát sau thì Duen cũng ngồi vào ghế còn lại , trong lòng cậu vốn ban đầu trống trải giờ thì đã đầy ắp những nhành hồng muôn màu .

Mặc dù hành vi của Duen nhìn về ngoài trông có vẻ ngốc nghếch nhưng xét về bản chất chỉ là bản tính ngây thơ . Thương con bé bán buôn cực khổ là thật lòng thật dạ thương , chứ không giống như những kẻ từng tán tỉnh Bon trước đây . Những kẻ đó có thể cũng giúp nhóc gái mua hết bông nhưng cách làm cho ta cảm giác không thật , cảm thấy như chỉ là giả tạo bề ngoài , làm chỉ lấy danh lấy tiếng . Nhưng kẻ trước mặt hắn lúc này đây thì hoàn toàn chẳng phải vậy !

“ Nhìn cái gì mà nhìn , thằng lòng dạ xấu xa . “

“ Tao lòng dạ xấu xa hồi nào ? “

“ Không mua hoa giúp nhỏ còn chuồn thẳng lên xe lúc nãy đó . “

“ Nếu mua giùm nó thì bữa sau nửa đêm nửa hôm nó lại ra bán tiếp . Mày không cho rằng như vậy là nguy hiểm lắm sao trong khi nó chỉ là đứa con nít ? “

“ … hiểu ! Nhưng nếu không mua giùm nó thì nó lấy tiền đâu ra … chỉ thấy nó đáng thương . “ Hai tay cậu nắm chặt đóa hoa đặt trong lòng trong khi ánh mắt trượt ra ngoài cửa sổ , lướt qua những mảnh đời cơ cực khắc khổ khi tuổi còn non xuân thời chưa chín , như đứa bé bán hoa dạo khi nãy . Bon nghĩ nhóc Duen đã mắc tật đụng ai cũng tội , gặp ai cũng thương , thương người đáng tội tội người đáng thương có phần thái quá , thích giúp đỡ người này đỡ đần người kia đã gần thành chứng nghiện . Hạng như Duen dễ bị kẻ khác lợi dụng .

Ngốc nghếch thì có nhưng cũng chẳng tai hại đến đâu !

Nghĩ rồi, Bon không khỏi bật cười , đưa tay lên vò mái tóc đen của Duen . Lòng nghĩ không ngờ trên đời này vẫn còn có người như cậu tồn tại .

“ Đừng có vò đầu tao , thằng tắc kè . Rối hết tóc tao rồi . “

Mày nghĩ là tao quan tâm sao !

Bon nhún vai tỏ vẻ chẳng bận tâm rồi đạp ga cho xe chạy , chưa chạy được xa thì đôi trẻ lại cãi nhau om sòm lần nữa vì Duen vẫn chưa kịp thắt dây an toàn , nên cậu lại đập mặt vào thành điều khiển lần nữa . Đáng đời !

“ Duen ! “

“ Gì ? “

“ Tao nghĩ ra rồi là tao muốn mày đền cho tao cái gì . “

“ Nói đi ! Cứ nhây từ nãy giờ . “

“ Cứ giỏi mồm giỏi miệng. “

“ Nói giùm đi là muốn cái gì ? “

“ Tao không muốn được bồi thường bằng vật chất . “

“ ? “

“ Một tháng . “

“ ? “

“ Trong vòng một tháng , mày đi kiếm mấy đứa bé bán hoa dạo lề đường mà mua cho tao một đóa . “

“ ? “

“ Đoá gì cũng được nhưng thiết nghĩ tốt nhất nên là hoa hồng . “

“ ? “

“ Đích thân mang hoa đến tặng tao vào mỗi buổi sáng , tao sẽ đợi nhận hoa của mày tại công viên tượng bánh răng . “

Bạn đang đọc Duyên Đến ... Chạy Đằng Trời ! của Mommae
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi felixhester
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.