Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trị thương cho tiểu hồ ly

Tiểu thuyết gốc · 3395 chữ

Soạt...

Trần Vô Hạo sau một hồi lâu liên tục ôm tiểu hồ ly mang huyết mạch khiếm khuyết của giống loài chủng tộc Lam Ngọc Bạch Nguyệt Hồ quý hiếm trong lòng mà nhanh nhẹn phi thân qua những ngọn cây, rốt cuộc cũng trở về nơi cắm trại bên hồ của mình.

Vừa mới về đến nơi, Trần Vô Hạo đã ngay tức khắc bắt tay vào việc chữa trị cho tiểu hồ ly ngay, tình trạng của nó đang không được tích cực cho lắm, thân thể bị trọng thương quá mức nặng nề, tinh thần bị suy kiệt đến mức hôn mê sâu, hô hấp thì ngắt quãng không ổn định, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nó là đủ hiểu nó đang đau đớn và khó chịu đến mức nào.

Trước tiên hắn xếp một đống lá cây lớn ngắt ở trên đường về đây chồng chất lên nhau để làm như một cái giường coi như là tạm êm ái rồi đặt nó nằm xuống, sau đó thì từ trong Nhẫn Trữ Vật không tiếc lấy ra một vài viên Liệu Thương Đan đẳng cấp Địa Cấp Thượng Phẩm và chút vải băng bó, chuẩn bị để sơ cứu trị thương.

Trước tiên hắn sử dụng nước sạch múc từ dưới hồ lên rồi truyền chút linh lực vào đó, sau đấy hắn chụm bàn tay lại để hứng nước ra tay, tiếp đó nhè nhẹ chậm rãi đổ chỗ nước đó vào miệng vết thương trên người tiểu hồ ly, làm như vậy là để khử trùng và khiếm vết thương ngừng chảy máu lại.

Cùng lúc đó hắn cũng điều động linh lực bao quanh một khối nước ấy lơ lửng trên không, sau đó áp lên bộ lông của tiểu hồ ly để tẩy rửa sạch các vết bụi bẩn bám trên làm cho bô lông mềm mại trắng muốt của nó trở nên rối xù bết bát như hiện tại.

Mà để nước lạnh ngấm vết thương và cơ thể khá là xót nên tiểu hồ ly đã nhăn mày và run rẩy tấm thân yếu ớt của mình liên tục cho đến khi toàn bộ vết thương của nó được Trần Vô Hạo xử lý hết.

Tình cảnh hiện tại làm cho Trần Vô Hạo chẳng có tâm trạng mà cảm nhận sự mềm mại đến từ bộ lông trắng của tiểu hồ ly này, mà dù có muốn cảm nhận cũng không thể tận hưởng được khi mà trạng thái của tiểu hồ ly và bộ lông của nó đang rất hư nhược, không phải ở trang thái tốt nhất, thế nên hắn quyết định bao giờ tiểu hồ ly khỏi hắn thì lúc đấy tính sau.

Máu chảy từ miệng của các vết thương đã giải quyết xong, tiếp sau đó hắn đem vài viên Địa Cấp Thượng Phẩm - Liệu Thương Đan của mình nghiền ra thành bột mịn, vẩy vào chỗ đó chút nước chứa linh lực vừa rồi của mình để làm cho chỗ bột Liệu Thương Đan kết lại chút chứ không còn bị rời rạc ra nữa, giống như cát khô và cát ngấm nước ấy.

Hắn làm như thể để khi đắp chỗ bột Liệu Thương Đan này vào vết thương sẽ không bị rơi vãi ra mà đảm bảo chúng sẽ bám vào các vết thương rồi dần dần chữa lành lại theo đúng hiệu quả của nó để tránh gặp phải trường hợp phải là thiếu sót mà không lành lại hoàn toàn hoặc thậm chí còn có thể để lại sẹo.

Việc sử dụng thuốc hay đan dược thì cũng phải biết dùng đúng và đủ liều lượng chứ nếu để cho thiếu hoặc thừa ra thì có thể sẽ mang lại hiệu quả trái ngược đấy.

"Kiu...kiu...!"

Mới chỉ rửa qua vết thương đã khiến cho tiều hồ ly này run rẩy đau đớn rồi, lần này lại đắp thuốc trị thương thẳng vào vết thương nữa nên đã khiến cho tiểu hồ ly càng xót hơn, đau đớn đến rên rỉ ra thành tiếng.

Bất quá phải làm như vậy thì chữa trị mới có hiệu quả nhất, vì thế nên đành phải uỷ khuất cho tiểu gia hoả này phải chịu đau thôi, nếu không thì thời gian lành lại thương thế sẽ lâu hơn đấy.

Không ai muốn phải chịu đau đớn khó chịu trong thời gian dài mà đúng không?

Trừ mấy thể loại có sở thích đặc biệt...

Tại mỗi một chỗ vết thương sau khi được đắp bột thuốc của Liệu Thương Đan thì Trần Vô Bạo sẽ dùng các băng vải đã lấy ra sẵn để băng bó xung quanh đó để khép miệng vết thương lại, tăng hiệu quả lành lại của vết thương cũng như không để cho bột thuốc bị rơi ra khỏi vết thương...

Băng bó xong xuôi, Trần Vô Hạo nhìn mà cảm thấy có chút đau lòng khi mà giờ tiểu hồ ly này trông có khác gì một cái xác ướp yêu thú đâu, trên cơ thể đâu đâu cũng là vết thương mà, hi vọng tiểu gia hoả này sẽ sớm bình phục lành lặn và khoẻ mạnh.

Đương nhiên hiện tại chỉ mới là trị liệu ngoại thương của tiểu hồ ly mà thôi, tiếp theo đây mới đến khâu chữa trị nội thương bên trong của nó.

Cái này thì đơn giản thôi, chỉ cần cho nó ăn trực tiếp Liệu Thương Đan là nó sẽ dần dần hồi phục ngay ấy mà, và để cho chắc nên lần này Trần Vô Hạo dùng đến hàng Địa Cấp Cực Phẩm nha...

Tên này lúc thì tiếc của đến đứt ruột, lúc thì lại không tiếc mà chịu chi, đúng là tên là thất thường.

Đưa tay đến miệng của tiểu hồ ly định tách ra để cho viên Liệu Thương Đan vào, nhưng Trần Vô Hạo phát hiện dù đang hôn mê nhưng nó lại ngầm miệng mình lại khá chặt, hắn nhẹ nhàng như vậy thì không tài nào tách được miệng nó ra, như vậy thì sao để nó ăn viên đan này mà bình phục được?

"Phải chăng trong miệng nó đang ngậm một thứ gì đó quý giá mà không muốn để kẻ nào cướp được...?" Trần Vô Hạo hơi suy nghĩ một chút lẩm bẩm nói.

"Với tình trạng hiện tại mà vẫn có thể ngậm chặt miệng thì chỉ có thể là bản năng mà thôi... Rồi lại kết nối với vụ việc bị Kim Uyển Đại Xà kia tức giận đuổi giết... Chẳng lẽ thứ tiểu hồ ly này ngậm trong miệng là cướp của đại xà đó? Mà lại rất có tác dụng với cả hai, hay chính xác là đối với yêu thú?" Trần Vô Hạo sau một lúc suy luận và loại bỏ các trường hợp bất hợp lý hoặc tỉ lệ thấp một cách tỉ mỉ, rốt cuộc thử đưa ra kết luận rất chính xác.

"Rất có thể như vậy, khả năng này là rất cao đi. Phải là vật quý giá thế nào mà khiến một Siêu Phàm Tứ Trọng yêu thú điên cuồng tàn phá và đuổi cùng giết tận đến như thế?" Trần Vô Hạo gật gật đầu thấy hợp lý, tiếp tục tò mò tự hỏi.

Không cần tên này phải tự hỏi, đáp án chẳng phải ở ngay trước mặt hay sao, chỉ cần bất đắc dĩ phải mạnh tay chút để mở miệng tiểu hồ ly ra là biết thôi, đằng nào cũng phải cho nó ăn Liệu Thương Đan mà.

Nghĩ là làm, Trần Vô Hạo nhìn tiểu hồ ly, nhẹ thở ra một hơi thật sự bất đắc dĩ khi phải mạnh tay hơn với nó, nhưng dù sao cũng chỉ còn cách này thôi, hắn lần nữa đưa hai tay cầm vào miệng nó, dùng nhiều sức trước đó mà ít gây ảnh hưởng nhất đến tiểu hồ ly mà mở cái miệng nhỏ của nó ra, tiểu hồ ly cũng theo đó mà nhíu mày nhưng cũng bất lực vì hôn mê.

Và thứ mà khiến hắn tò mò cũng theo đó mà hiện ra...

Đây là một gốc linh thảo khá bé nhỏ vừa vặn với miệng của tiểu hồ ly, quanh nó được bao bọc bởi một lớp linh lực mỏng có cùng khí tức của tiểu hồ ly, chắc hẳn nó làm vậy để bảo quản gốc linh thảo được ở trong miệng nó, dù sao thì là cướp của một kẻ mạnh hơn nó nhiều, nó lại chủ có miệng để mang thứ này đi, lại không thể tiêu hoá luyện hoá ngay được khi phải chạy trốn khỏi truy sát.

Khéo léo đưa ngón tay vào trong miệng tiểu hồ ly và lấy ra gốc linh thảo nhỏ đó, chủ thấy đây là một gốc linh thảo với phần gốc rễ màu vàng vó cuống lá màu đỏ đậm, phần thân thanh sắc thì chỉ to hơn sợi rễ gấp 3 lần, mà lại không chỉ có một thân mà khá nhiều, cứ tua tủa mà xoè ra xung quanh, trên đỉnh thân thì có một cái lá trông như cánh hoa màu lam nhạt...

Nhìn gốc linh thảo này trông rất bắt mắt, mà Trần Vô Hạo cũng dựa vào kiến thức linh đan diệu dược mình học được mà nhanh chóng nhận ra nó...

Đây chính là Kết Thai Thảo!

Kết Thai Thảo chính là một loại thiên tài địa bảo rất quý hiếm mà không phải muốn tìm là sẽ có trong một sớm một chiều. Loại linh thảo này cho phép tu sĩ và yêu thú ở cảnh giới Siêu Phàm Cảnh sau khi luyện hoá nó sẽ lập tức nhảy vọt từ Siêu Phàm Cảnh ở bất cứ đẳng cấp nào dưới Bát Trọng lên thẳng cảnh giới Siêu Phàm Bát Trọng - Thoát Thai!

Nghĩa là dù ngươi có là tu sĩ Siêu Phàm Nhất Trọng - Luyện Tinh, Siêu Phàm Nhị Trọng - Đoán Nhục, Siêu Phàm Tam Trọng - Tôi Cốt,... cho đến Siêu Phàm Lục Trọng - Dịch Cân và Siêu Phàm Thất Trọng - Hoán Huyết thì ngay sau khi phục dụng luyện hoá Kết Thai Thảo sẽ lập tức đột phá thẳng tới Siêu Phàm Bát Trọng - Thoát Thai!

Đây có thể nó là loại kỳ trân huyền dược nghịch thiên của cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, là một thần dược chân chính đấy, giúp cho yêu thú hay tu sĩ phổ thông thông thường có thể bỏ qua ít nhất là 400 năm tu hành!

Mà đẳng cấp càng cao tác dụng của Kết Thai Thảo càng được phát huy, tất nhiên là sẽ chắc chắn đột phá Siêu Phàm Bát Trọng rồi, nhưng còn tuỳ vào cả căn cơ có bị ảnh hưởng hay không khi mà đột phá quá nhanh hay là nhục thân không chịu được năng lượng đột phá mà bạo thể chết hoặc là tâm cảnh không vững mà dính tâm ma,...

Mà gốc Kết Thai Thảo này có đẳng cấp đạt đến Địa Cấp Cực Phẩm, gần như là có thể loại bỏ hầu hết di chứng sau khi phục dụng nó để đột phá rồi, nếu đạt đến Thiên Cấp Hạ Phẩm coi như là hoàn mỹ đột phá luôn nha.

Chỉ là có vẻ như ban đầu khi nó vẫn còn đang sinh trưởng với kẻ đang bảo vệ cũng như chờ đợi chính Kim Uyển Đại Xà, còn tiểu hồ ly kia thì biết không thể để tên rắn bự đó đợi được đến lúc Kết Thai Thảo trưởng thành thành Thiên Cấp rồi luyện hoá mất, trong khi nó không muốn bỏ qua cơ hội này nên tiểu hồ ly này đã gan dạ lao ra cướp rồi tẩu thoát, từ đó dẫn đến mọi chuyện vừa qua...

"Ngươi đúng là một tiểu gia hoả lớn mật, bất quá ta thích haha!" Trần Vô Hạo âm thầm gật đầu cảm thán, nhìn thân thể bé nhỏ của tiểu hồ ly mà thích thú tán thưởng cười nói.

"Trước tiên cứ cất Kết Thai Thảo này đi, nó là công lao cược mạng mà dành lấy của ngươi thì nó chính là của ngươi, ta sẽ không tranh cướp. Với cả ta cũng chưa đột phá Siêu Phàm Cảnh, đâu có dùng được chứ haha?" Trần Vô Hạo nhu hoà thì thào, hắn không phải kiểu tiểu nhân ngư ông đắc lợi hay cháy nhà hôi của, đây là công sức của tiểu hồ ly...

Hắn cũng muốn dựa vào bản thân cố gắng chứ không phải đi đường tắt như vậy, Võ Đạo Cảnh nhảy vọt như hiện tại đã là quá đủ rồi, với người nhàn nhã sống chậm rãi tận hưởng nhân sinh như Trần Vô Hạo thì việc đột phá quá nhanh không phải điều tốt với hắn.

Như đã nói, trong khi ngoài kia thì có cả ức vạn người muốn đột phá nhanh, nếu họ mà biết suy nghĩ của tên này chắc chắn sẽ không để hắn còn sống đến ngày hôm nay đâu a...

Tạm thời hắn cất Kết Thai Thảo mày vào trong một Túi Trữ Vật riêng để trong Nhẫn Trữ Vật của mình, trước tiên phải cho tiểu hồ ly này uống Liệu Thương Đan mà sớm ngày hồi phục đã, sau đó thì mới giao trả lại cho nó là được.

Đặt Liệu Thương Đan vào trong miệng tiểu hồ ly, sau đó dốc nước vào miệng nó và bịt chặt miệng và mũi nó lại, tuy có chút không phải đối với yêu thú bị thương như nó nhưng đành phải làm thế thì nó mới trong tình trạng hôn mê mà nuốt viên đan dược đó được.

"Khặc khụ khụ...ực...kiu..." Vì bị bịt kín đường thở khiến cho nó bị sặc nước kêu rên, nhưng cũng nhờ thế mà viên Liệu Thương Đan kia cũng thành công bị nuốt vào rồi.

Chứng kiến điều này, Trần Vô Hạo rốt cuộc mới hoàn toàn yên tâm rồi, trị thương đã xong xuôi, bây giờ chỉ việc để nó nằm nghỉ ngơi ở đây đến khi có thể tạm thời lấy lại ý thức là xem như thương thế có tiến triển tích cực rồi.

Hắn nhìn về phía lửa trại đã được đốt sẵn từ lúc mới trở lại, thở nhẹ một hơi cười cười nói:

"Bây giờ cũng nên làm chuyện của mình rồi. Thịt của Thiết Ngạc Ngư...không biết sẽ là mùi vị thế nào đây?"

...

Đã 2 tuần trồi qua kể từ khi Trần Vô Hạo mang theo tiểu hồ ly về nơi cắm trại bên hồ để trị thương...

Hừng hực...

Lách tách lách tách...

Lúc này đây, Trần Vô Hạo đang làm bữa sáng của mình với thực đơn chính là Sát Phi Ưng mà trước đó hắn đã săn giết được.

Tên này mỗi ngày lại đổi một loại thịt yêu thua khác nhau để mà ăn, đương nhiên còn có các loại rau củ quả hái nhặt ở trong rừng nữa, nếu chỉ ăn thịt không suốt thì cũng ngán lắm.

Đây là lần thứ hai hắn ăn thịt của Sát Phi Ưng, lần đầu dĩ nhiên là ngay buổi sáng ngày hôm sau sau khi trị thương cho tiểu hồ ly rồi.

Lần đầu hắn thưởng thức đã thấy ngon tuyệt rồi, hắn phát hiện thịt không yêu thú so với thịt thuỷ yêu thú hay thịt của địa yêu thú thì ngon hơn không ít, còn âm thầm quyết định ngày sau đi săn tìm nhiều không yêu thú hơn.

Suốt quảng thời gian qua, tiểu hồ ly này vẫn chưa thấy có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn còn ngủ rất sâu, mặc cho ngoại thương đã được Trần Vô Hạo chăm sóc rất tốt mà lành lại hoàn toàn rồi, bộ lông trắng cũng được hắn tẩy rửa sạch như mới, sờ vào cực kỳ mềm mại khiến hắn còn định ôm tiểu hồ ly đi ngủ cơ.

Tất nhiên hắn không làm vậy, hoặc có thể nói lf chưa, nó đang còn dưỡng thương, hắn không thể lỗ mãng được.

Dù sao thương thế lần đó của nó thực sự là rất nặng mà, không nói ngoại thương thì nội thương bà suy kiệt tinh thần còn nghiêm trọng hơn, thế nên đến giờ chưa tỉnh vẫn nằm trong dự tính của Trần Vô Hạo.

"Khịt...khịt khịt... Kiu..." Bỗng tự nhiên, tiểu hồ ly có dấu hiệu tỉnh lại, nó khịt khịt cái mũi để ngửi, lại khẽ kêu lên một tiếng.

Dường như thời gian tĩnh dưỡng vừa qua đã giúp nó hồi phục không ít, nay lại có mùi thơm của thức ăn do "đầu bếp" Trần Vô Hạo làm siêu thơm ngon đã trở thành thứ kích thích tinh thần tiểu hồ ly mà làm nó tỉnh lại.

Chắc cũng do 2 tuần dưỡng thương vừa qua nó không có ăn gì nên giờ cũng thấy đói rồi nha.

"Ồ, tiểu gia hoả ngươi tỉnh rồi?" Trần Vô Hạo đang ngồi chờ thịt chín cũng để ý thấy động tĩnh bên phía tiểu hồ ly, thoáng ồ một tiếng nhẹ hỏi.

"Kiu kiu...?" Tiểu hồ ly vì vừa tỉnh lại nên vẫn còn hơi mơ hồ, dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía nhân loại đang ngồi ở đối diện nhìn mình.

"Ngao ngao!?" Rất nhanh nó đã định thần lại, kinh ngạc phát hiện thương thế của mình đã khỏi hẳn, mà càng hoảng hốt hơn khi mà Kết Thai Thảo ở trong miệng mình đã biến mất rồi, nó bật người dậy kêu lên đề phòng cùng thắc mắc nhìn Trần Vô Hạo.

"Ngươi đừng lo, Kết Thai Thảo của ngươi đây." Trần Vô Hạo như đọc hiểu được suy nghĩ của tiểu hồ ly, cười cười lấy Kết Thai Thảo đã cất đi từ trước ra đưa đến trước mặt nó.

"Ngao!" Tiểu hồ ly thấy vậy lập tức lao tới ngậm lấy Kết Thai Thảo trên miệng, ánh mắt vẫn còn rất đề phòng nhìn Trần Vô Hạo.

Nó dường như cũng tự hiểu được rằng nhân loại này đã trị thương cho mình, cũng không có lấy mất Kết Thai Thảo của nó, cảm nhận hắn cũng không có ý xấu với mình, nhưng bản năng đề phòng cẩn thận vẫn là có đấy.

"Ăn một miếng cho bình tĩnh đi, hẳn là tiểu gia hoả ngươi cũng đói lắm rồi nhỉ?" Trần Vô Hạo không nói mấy lời như kiểu dỗ dành hay giải thích dài dòng làm gì mà đưa ra một miếng thịt đã chín thơm ngon của Sát Phi Ưng cho nó...

Để làm nó giảm cảnh giác và sinh ra hảo cảm với mình một cách nhanh nhất thì đơn giản nhất chính là qua lối bao tử nha.

Ọt ọt ọt...

"Kiu?" Nhìn thấy miếng thịt nướng trước mắt, ngửi lấy hương vị thơm ngon kích thích của nó, cái bụng nhỏ đã rỗng hai tuần của tiểu hồ ly chợt kêu lên, tiểu gia hoả này đã rất đói rồi.

Dù vẫn còn cảnh giác và đề phòng không ít với Trần Vô Hạo, bất quá bị tên nhân loại này đánh trúng vào "điểm yếu" lúc này của mình, cuối cùng cái bụng đã chiến thắng lí trí...

"Ngoàm..." Tiểu hồ ly há cái miệng nhỏ của mình mà cắn miếng thịt, mà chưa kịp nhai, mới chỉ cảm nhận vị của nó qua lưỡi thôi đã thấy ngon khó tả rồi, khiến nó đẩy nhanh tốc độ lên mà ăn đến nhấu nghiến cho thoả cơn đói cũng như để thưởng thúc món ăn ngon nhất mà nó từng ăn trong cuộc đời.

"Ăn từ từ thôi, còn rất nhiều nha." Trần Vô Hạo này mà cảm thấy vui vẻ cùng thích thú, xé thêm chục miếng thịt đã chín ngon mà để vào một cái bát gỗ tự làm để trước mặt nó, mở miệng ôn hoà nói.

"Ngoàm ngoàm...chóp chép..."

Lúc này tiểu hồ ly cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều nữa, nó chỉ muốn tập trung để thưởng thức món ăn ngon trước mắt này mà thôi...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.