Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ Trọng Hồn Tu - Giảng giải

Tiểu thuyết gốc · 3577 chữ

"A khoan, đợi ta giải quyết vấn đề hiện tại đã!" Trần Vô Hạo tuy khá nôn nóng muốn nghe nàng cập nhật kiến thức mới từ đại năng đỉnh cấp, cơ mà tình hình hiện tại không được tiện cho lắm, hắn muốn được đàng hoảng tử tế lắng nghe và đối thoại với nàng...

Đây là sự tôn trọng tự nhiên của hắn với nàng, cũng như là phong cách của bản thân hắn đối với người khác, trường hợp lần này chính là Hoa Vô Khuyết.

Vừa dứt lời, Ngũ Thải Liên Hoa đã được điều động tiến lại gần hắn, phóng thích ra một tia hồn lực nhỏ bé vô hình nhưng ẩn bên trong là một nguồn lực lượng khổng lồ, câu thông với thể ý thức của mình...

Ngay tức thì, Trần Vô Hạo cảm nhận được sự hấp thu và thôn phệ ngược lại hấp lực của Tấn Linh Đằng Thụ kia của mình tăng lên gấp bội, đối phương ban đầu còn đang ở thế giằng co với hắn nay đã không có nổi cơ hội như vậy nữa, bị hắn hoàn toàn nắm quyền chủ động.

Ù Ù Ù Ù Ù...

Hồn lực cuồn cuộn như ngọn núi lửa phun trào, chúng điên cuồng dung hoà vào linh hồn hắn, gia tăng hồn lực cho hắn và hợp lại với thức hải của mình cũng như cả Ngũ Thải Liên Hoa.

Chỉ trong vòng nửa canh giờ, Trần Vô Hạo đã hấp thu hết toàn bộ số lực lượng mà Tấn Linh Đằng Thụ sử dụng để thôn phệ linh hồn hắn, chúng bởi vì quá nhiều nên giờ đây hắn đang trong quá trình "tiêu hoá" hết tất cả bọn chúng.

Hoa Vô Khuyết ở một bên vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, an tĩnh ngồi khoanh chân đối mặt với hắn, lẳng lặng quan sát hết quá trình, trong đôi mắt trong veo như mặt hồ mùa thu ấy lấp loé lên sự hứng thú khó phát giác.

Thời gian chầm chậm mà trôi, dưới sự trợ giúp của Ngũ Thải Liên Hoa mà tốc độ luyện hoá của Trần Vô Hạo được gia trì lên rất nhiều, chỉ trong vòng 2 tuần đã hấp thụ sạch sẽ số lượng linh hồn lực khổng lồ ấy.

Khí tức từ linh hồn hắn, từ thức hải có chút biến đổi bây giờ và cả từ chính thể ý thức của hắn đang lan toả ra trong vô thức lúc này, đã ổn định ở đẳng cấp Tứ Trọng!

Đúng thế, sau khi hấp thu một lượng lớn hồn lực và tiến vào giai đoạn đột phá Tam Trọng Đỉnh Phong trước đấy, giờ lại còn thêm một lượng hồn lực gấp ít nhất 3 lần trước đó sau khi thôn phệ ngược lại hấp lực của Tấn Linh Đằng Thụ...

Trần Vô Hạo đã xông qua Tam Trọng Đỉnh Phong tu vi, tiến thẳng vào cấp độ Tứ Trọng Sơ Kỳ Hồn Tu rồi.

Đã thế, còn là đỉnh phong của đẳng cấp Tứ Trọng Sơ Kỳ, tu vi được củng cố rất vững chắc, khí tức ổn định vô cùng, nếu như không phải hắn "lại" ép cảnh giới để luyện mỗi tầng tới viên mãn nhất bản thân có thể thì nói không chừng với số hồn lực kinh người đó đã bước vào Tứ Trọng Trung Kỳ rồi.

Với năng lượng linh hồn sung mãn như hiện tại, Trần Vô Hạo hắn thật hận không có mục tiêu nào để có thể thử luyện tập và kiểm nghiệm xem sức mạnh Hồn Tu của mình ra sao a!

Chỉ tiếc rằng hắn chỉ tìm và học được phương pháp tu luyện linh hồn với tấn cấp hồn lực các loại tương tự, chứ công pháp và vũ kỹ hay thuật thức chiến đấu liên quan tới Hồn Tu thì hắn lại không có.

Lý do dĩ nhiên cũng giống như sự quý hiếm của tài nguyên tu linh hồn hay là sự khó khắn trong tu luyện của Hồn Tu thôi, giá trị của chúng lớn hơn bình thường nhiều và cũng cực kỳ hiếm có.

Nếu như có 1000 bộ công pháp thì cùng lắm chỉ tìm được 3 đến 4 môn trong số đó liên quan tới linh hồn mà thôi.

Hay là pháp bảo, pháp khí thì cũng thế, nguyên liệu đã hiếm rồi còn cả tỉ lệ thành công cũng thấp hơn cả pháp bảo, pháp khí thông thường nữa, hiếm hơn cả tìm công pháp cho Hồn Tu, và đương nhiên là giá trị chẳng hề nhỏ.

Có lẽ sau chuyến tầm duyên Bí Cảnh này thì Trần Vô Hạo không chỉ sẽ phải tìm cho mình một một thể pháp luyện thể với học thêm thể thuật mà còn phải kiếm thêm cả công pháp với vũ kỹ nào đó cho linh hồn thôi.

Đã cất công trở thành và đi con đường Thể Tu, Hồn Tu, thế mà chẳng biết bất cứ thủ đoạn chiến đấu nào của chúng thì cũng bằng không, may ra chỉ phụ trợ phần nào trong lúc tu luyện hoặc một số hoàn cảnh đặc thù, còn lại hoàn toàn chẳng còn tác dụng gì.

Hồn lực lảng vảng quanh quẩn một hồi sau khi đột phá cảnh giới dần dần mờ nhạt đi và biến mất không còn lan toả ra nữa, hay nói đúng hơn là đã được Trần Vô Hạo thu liễm hết lại vào trong thể nội cả rồi.

Làm xong, thể ý thức của hắn lúc này mới thoát khỏi trạng thái tu luyện, một lần nữa mở mắt ra đã chứng kiến thân ảnh trong suốt huyền ảo lại mỹ lệ của một tuyệt đại giai nhân.

Hoa Vô Khuyết từ đầu đến cuối đều không chút rời mắt khỏi quá trình tu luyện của hắn, nàng bây giờ thật sự là quá rảnh rỗi rồi, ở trong này ngủ say cũng có chút buồn tẻ, thế nên hiếm khi có tên này ở đây cùng một vài việc xảy ra cũng coi như thú vui tao nhã.

"Tiến bộ của ngươi thật sự có thể đem so với đám thiên tài đồng thế hệ của ta a..." Nhìn thấy Trần Vô Hạo đã tỉnh lại, nàng khẽ cảm thán một câu như vậy.

Thiên tài mà nàng đang nói là kiểu thiên tài của thời đại nàng, là từ hơn 8 thời đại trước, tức là 80 vạn năm về trước, như vậy chẳng khác nào đang xem sự tiến bộ và những thành tựu của hắn sánh ngang so với các tuyệt thế thiên tài của thời nay cả.

Càng lui xa về quá khứ xa xôi, thì nền văn minh tu chân lại càng phồn thịnh, bởi lẽ trong xuyên suốt quá trình Hằng Nguyên Tinh Cầu này tồn tại và sự phát triển của tu chân giới, các tu hành giả phải không ngừng khái thác vô vàn tài nguyên để có thể tu luyện.

Thế giới này tuy cực độ rộng lớn, nhưng dân số cũng vô cùng nhiều, dù có loại đi 6 phần phàm nhân không thể khai thác bao nhiêu tài nguyên quý giá thì 4 phần còn lại sẽ mỗi giây mỗi phút đang thu hoạch tài nguyên cơ duyên được sinh ra trên thiên địa này.

Tốc độ thu hoạch và tốc độ sinh trưởng của đôi bên có thể xem như một chín một mười, cơ mà nếu tính thêm cả sự tàn phá liên miên bất tuyệt của hằng hà sa số các cuộc chiến, các trận đại chiến lớn nhỏ thì tốc độ bòn rút tài nguyên cũng ngày một nhanh hơn tốc độ khai sinh và sinh trưởng của chúng rồi.

Thế nên có thể nói, thời gian càng trôi, càng trải qua nhiều thời đại thì tu chân giới lại càng trở nên thua thiệt hơn, đời sau không thể bằng đời trước chứ rất khó để tìm ra những trường hợp sóng sau át sóng trước.

Chất lượng tu sĩ cũng theo đó ngày một giảm dần đi, tuy sẽ không có bao nhiêu khác biệt nhưng cái trọng yếu nhất lại chính là tài nguyên tu hành và thủ đoạn tu luyện.

Thời đại càng phồn vinh thì tu luyện càng phổ biến và đơn giản hơn, các cường giả sinh ra tầng tầng lớp lớp cũng như đại năng cũng nhiều hơn, sự khai sinh ra của nhiều phát minh hay sự sáng tạo càng trở nên độc đáo và cường đại.

Chỉ mỗi tội là theo thời gian càng trôi dài thì những thứ ấy càng khó bảo quản và lưu truyền được lâu, cuối cùng là dần tuyệt tích hết theo sự suy thoái của thời đại.

Thế nên mới nói là thiên tài theo thời của Hoa Vố Khuyết có thể xem như tuyệt thế thiên tài của thời Trần Vô Hạo, từ đó cho thấy một tên bình phàm như hắn thế nhưng lại phát triển và đạt được những thành tựu thực sự vô lý.

Nhưng rốt cuộc thì vẫn chẳng có căn cứ gì để mà phủ định về việc vận khí của hắn thật sự lớn lao đến kỳ lạ như vậy.

Đôi khi bản thân tên này còn tự hỏi liệu có kiếp trước hay không, có luân hồi hay không các kiểu rồi nghĩ rằng nếu thật sự có thì chắc hắn đã phải tu mấy kiếp mới có được phúc như thế này của kiếp này.

"Tiền bối đề cao ta rồi, là nhờ cơ duyên và vận khí của ta tốt mà thôi." Trần Vô Hạo cười cười đáp lại nàng.

Hắn tuy rất vui khi được đích thân một đại năng như Hoa Vô Khuyết cảm thán như vậy, bất quá hắn chưa từng vì sự tiến bộ và các thành tựu mình có được hiện tại lớn hơn đại đa số các tu sĩ khác mà kiêu ngạo đắc ý cả, bởi vì hắn hiểu rằng nếu hắn trở thành con người với tính cách kiểu đó sẽ có thể mang đến hậu quả khôn lường thế nào...

Đó chính là một trong những nguyên nhân quan trọng để hình thành nên tính cách của Trần Vô Hạo bây giờ.

"Đúng là vận khí của ngươi quá tốt, tốt tới mức khó có thể tin được. Bất quá vận khi dù có tốt đến mấy, nhưng tất cả không thể phủ định rằng mọi thứ vẫn phải dựa vào tự thân bản thân ngươi đạt được." Hoa Vô Khuyết, khẽ khép hờ mắt nhàn nhạt nói, hiếm thấy tán dương hắn như vậy, lập tức chuyển chủ đề:

"Được rồi, vẫn nên nói về Thực Linh Đằng Thụ ngoài kia thôi."

"Phải a! Mong Hoa tiền bối thụ giảng cho ta mở mang kiến thức!" Trần Vô Hạo chắp tay, hơi vội vàng, dùng giọng điệu như một tên thư sinh đang cầu tri thức từ các bậc hiền sư.

Hoa Vô Khuyết thoáng gật đầu, sau đó hơi phất tay ngọc một cái, môt hình chiếu đột ngột xuất hiện ra ở một bên, vị trí ở giữa nàng và Trần Vô Hạo.

Trần Vô Hạo nhìn vào, nhận ra đây chính là khung cảnh bao quát toàn bộ của thế giới bên ngoài hiện tại, chính là đại cổ thụ sừng sững một vùng cùng hàng mấy trăm Hồn Tu đang ngồi ở dưới gốc cây tu luyện.

Hắn bất ngờ, không nghĩ tới còn có loại thủ đoạn chiếu hiện hình ảnh như thế này mà không cần dùng đến Lưu Ảnh Ngọc thu lại chiếu ra hay là Truyền Ảnh Ngọc dùng để kết nối hình ảnh trực tiếp từ nói này sang nơi khác và ngược lại.

Không rõ đây là thủ đoạn riêng của nàng hay là khả năng của một đại năng khi đạt cảnh giới nào đó mà thực hiện được, hiện tại hắn chỉ qua tâm quan sát và lắng nghe lời nàng tiếp theo...

"Theo như ngươi nhìn thấy, đây là loài cây gì?" Hoa Vô Khuyết bất chợt cấy giọng hỏi một câu có chút kỳ lạ, bất quá Trần Vô Hạo liền đáp:

"Là Tấn Linh Đằng Thụ."

"Quả thật nếu quan sát biểu hiện và các đặc điểm nhận dạng của cái cây này thì nó chính là Tấn Linh Đằng Thụ..." Hoa Vô Khuyết gật đầu đồng ý, lại nói tiếp:

"Bất quá, nó sẽ chỉ là Tấn Linh Đằng Thụ quý giá vô hại nếu như ngươi nhận dạng nó qua đặc điểm hiển nhiên cùng những gì mình được biết."

Lúc này, nàng đưa một tay lên, đặt nhẹ hai ngón cái và ngón giữa tinh xảo được chụn lại với nhau của mình lên trên màn hình chiếu, sau đấy mở to khoảng cách hai ngón ra...

Mà theo động tác đó của nàng, hình ảnh cũng được phóng to ra gấp nhiều lần, từ một khung cảnh toàn diện cái cây đột nhiên thu lại chỉ còn hình chiếc lá của Tấn Linh Đằng Thụ hiển hiện trên hình, nàng hé môi hỏi: "Ngươi quan sát cái lá này xem có điểm gì đặc biệt không?"

Trần Vô Hạo vận hết công suất thị lực mắt của mình, quan sát cái lá suốt một hồi, hơi nhíu mày bất đắc dĩ trả lời: "Ta chỉ thấy cái viền lá này nhìn lướt qua bề ngoài thì mượt mà trơn bóng, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy chúng không hề như vậy mà là có vô số gai lá bé nhỏ quanh viền của nó, khá là đặc biệt, còn lại thì không thấy gì khác biệt nữa."

Nghe thấy vậy, Hoa Vô Khuyết thoáng nhếch lên một nụ cười hài lòng, nói: "Ngươi trả lời gần đúng, đầy đủ sẽ phải là, vô số gai lá ấy gọi là gai nghe thì sẽ tưởng tượng ra sự nhọn, nhưng gai lá này lại là cong tròn."

"Thế thì có gì liên quan giữa việc nó là Tấn Linh Đằng Thụ hay không phải là Tấn Linh Đằng Thụ vậy tiền bối?" Trần Vô Hạo thắc mắc, hắn vẫn chưa hiểu gì.

Hoa Vô Khuyết không nói gì cả, tay trắng của nàng lại lần nữa hướng về màn hình ảnh, gạt vuốt một chút, lần này là phần thân cây, lại hỏi: "Ngươi quan sát thân cây này, có điểm gì đặc biệt không?"

Trần Vô Hạo tuy trong lòng rất ngứa ngáy, nhưng vẫn chú tâm quan sát, lại qua một hồi lâu, biểu cảm vẫn như lân trước, hướng giai nhân lão sư đáp: "Dấu vết sần sùi của cây tưởng chừng không có quy luật gì nhưng dường như là ngược lại, dấu vết vừa uốn lượn và vừa có dấu hiệu hướng đi lên trên?"

"Lần này thì ngươi trả lời đúng rồi." Hoa Vô Khuyết hơi gật gù, cảm giác giảng giải kiến thức này nàng đã quá lâu rồi chưa được trải nhiệm, giờ còn có tên học trò giỏi khiến nàng vui vui trong nội tâm nha.

Tiếp theo nàng lại một lần nữa di chuyển màn hình chiếu đến chỗ khác, chính là phần dây leo vừa to vừa dài màu xanh sẫm của cây. Lần này thì không cần nàng phải hỏi lại làm gì, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Trần Vô Hạo là hắn liền hiểu.

Qua một hồi lâu, hắn chỉ biết gãi đầu, dùng ánh mắt như một đứa trẻ đáng thương nhìn Hoa Vô Khuyết, ý nói muốn cầu xin nàng giải thích luôn đi, hắn cảm giác như đầu não mình đang bị tra tấn a!

Mỹ lệ lão sư nhìn cảnh tượng này mà âm thầm thấy buồn cười, tên này khi thể hiện bản tính thật thụ ra thì chẳng khác gì một đứa trẻ nha, mặc dù xét theo tuổi tác tu sĩ thì hắn đúng là một đứa trẻ.

Thành toàn cho hắn, Hoa Vô Khuyết gạt tay một cái, hình chiếu tức khắc đã bị chia thành ba ô khác nhau xếp cạnh nhau, trên hình hiển thị ra ba hình ảnh mà vừa rồi hắn đã cùng nàng chơi trò đánh đố, chính là lá cây, thân cây và dây leo của Tấn Linh Đằng Thụ.

Chưa dừng lại ở đó, ở bên trên ba ô ấy lại hiện ra ba ô khác, mỗi hình ảnh đều giống như ba ô dưới xếp cùng một vị trí đối chiếu, chỉ là vừa nhìn cái là Trần Vô Hạo đã bất ngờ phát hiện ra sự khác thường giữa dòng trên và dòng dưới...

"Chắc hẳn ngươi đã nhìn ra rồi. Thực chất ba hình ở trên chính là đặc điểm nhận dạng của Tấm Linh Đằng Thụ thật sự, mà ba hình dưới của cái cây ngươi thấy tuy có phần giống nhưng là của Thực Linh Đằng Thụ!" Hoa Hô Khuyết giải đáp.

Chỉ thấy trên hình, trong khi cái lá hình dưới với những cái gai lá nhỏ li ti có đầu cong tròn thì cái lá ở trên lại không hề có có gai lá, hoàn toàn phẳng mượt không chút tì vết!

Mà phần thân cây của hình ảnh bên dưới vốn là dấu vết sần sùi uốn lượn hướng đi lên, thì hình ảnh phía trên thì ngược lại, dấu vết sần sùi của nó cũng uốn lượn nhưng mà hướng đi xuống!

Cuối cùng là dây leo, cũng là cái khó phần biết nhất đối với một người không hề biết đến đặc điểm của Thực Linh Đằng Thụ mà chỉ biết tới Tấn Linh Đằng Thụ thì làm sao so sánh được, hai cái trước chỉ là đoán mò thôi.

Đấy chính là màu sắc của nó, hình trên có dây leo màu xanh của lá cây, trong khi hình dưới thì dây leo có màu xanh sẫm màu hơn "3 phần".

Đã thế thứ tài nguyên quý giá này lại quá ít ỏi tới đáng thương, ghi chép được để lại cũng chẳng có nhiều mà cũng không hoàn toàn chi tiết, trải qua nhiều năm tháng cũng bị thiếu sót đi nữa nên thứ đặc điểm đáng ra để xác định Tấn Linh Đằng Thụ thì hắn lại nhận snag Thực Linh Đằng Thụ.

Thêm một lý do nữa là Thực Linh Đằng Thụ còn hiếm có hơn Tấn Linh Đằng Thụ, vậy nên càng có ít ghi chép để so sánh đối chiếu sự khác biết hơn.

Chỉ với ba chi tiết khác biệt đơn giản như thế đã làm thay đổi hoàn toàn khái niệm của hai loại tài nguyên rồi!

Đến người tỉ mỉ và chất chứa nhiều tri thức như Trần Vô Hạo còn sai lầm thì nói gì cái đám Hồn Tu khác ngoài kia nữa chứ?

"Khác với Tấn Linh Đằng Thụ sinh trường trong môi trường có quá nhiều linh hồn của người chết tụ tập ở một khu vực nhất định mà sinh ra với khả năng nuôi dưỡng và sản sinh hồn lực tự nhiên cung cấp cho Hồn Tu tu luyện..."

"Thực Linh Đằng Thụ lại sinh trưởng trong điều kiện những linh hồn đó chất chứa quá nhiều oán khí, sát khí và lệ khí mà thành, tuy khả năng của nó cũng giống với Tấn Linh Đằng Thụ nhưng tác dụng lại là thôn phệ linh hồn để tự bồi dưỡng cho chính bản thân nó cảnh thêm cường đại!"

Hoa Vô Khuyết thể hiện ra tư thái của bậc đại năng giảng giải kiến thức cho tiểu bối, khiến Trần Vô Hạo vô thức sinh ra một tia ngưỡng mộ và rất hưng phấn.

Rồi nàng cùng hắn lại tiếp tục bàn luận thêm một hồi lâu, chủ đề đôi khi còn chuyển sang mấy câu chuyện khác, bất giác khiến cuộc giảng giải trở thành một buổi chuyện trò với bầu không khí thoải mái lạ thường như bị cuốn vào đó.

Một người uyên thâm mà thoải mái ưu nhã cùng một tên không có bao nhiêu cố kỵ lại tự nhiên tự tại, quả thật có phần dễ hoà hợp trong mối quan hệ.

"Tuy rất muốn nán lại cùng người trò chuyện nhiều thêm, bất quá nếu còn tiếp tục thì mặc cho thời gian trong thức hải có chậm hơn hiện thực nhiều cũng không ổn lắm." Sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trần Vô Hạo nuối tiếc cất giọng.

"Đi giải quyết cho xong việc của ngươi đi, ta ở đây rất thoải mái, cũng chẳng có đi đâu, thời gian ngày sau còn rất dài." Hoa Vô Khuyết lại hiếm thấy thể hiện sự quan tâm, do nàng cũng khó lắm mới gặp được người nói chuyện thích hợp như vậy.

Chợt nàng nhẹ nhàng nói thêm: "Nhắc nhở một chút, lá và cành của Thực Linh Đằng Thụ là một nguyên liệu không tồi đâu."

"Đa tạ tiền bối!" Trần Vô Hạo vui vẻ chắp tay cảm tạ trong sự luyến tiếc đôi phần, thể ý thức liền tan biến vào hư không...

Hoa Vô Khuyết cũng lặng lẽ ngồi đó dõi theo sự việc bên ngoài, ngủ nhiều cũng rất chán nha...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.