Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng hữu cũng là đối thủ

Tiểu thuyết gốc · 3048 chữ

RẦM

Thanh âm tàn phá cực kỳ uy lực vang lên, chính là tiếng va chạm của nắm đấm khủng bố đập vào bức tường đá rắn chắc.

Trần Vô Hạo đôi mắt nhắm chặt lại một hồi lâu, vốn đã nghe thấy tiếng động tàn phá ấy rồi nhưng bản thân hắn lại gần như không có cảm giác gì cả, thân thể vẫn chỉ đau đớn vì những vết thương trong chiến đấu trước đó mà thôi.

Hắn dần dần hé mở đôi mắt của mình, muốn nhìn cho rõ sự tình rốt cuộc là sao, đáng lẽ ra cú đấm kia của Ngưu Đại Lăng đã phải hưởng thẳng mặt mình mà đấm trúng rồi chứ không phải là có sự phá huỷ mà không gây ra thương tích gì cho kẻ bị nhắm vào là hắn.

Trước đó có nghe thấy thanh âm va chạm của cú đấm ấy và bức tường đá sau lưng dường như phát ra chếch về bên trái của mình, vậy nên theo phản xạ mà vừa mở mắt ra là Trần Vô Hạo đã ngay tức khắc liếc tròng đen sang bên đó...

"Hả?" Ngạc nhiên bật thốt lên, hắn đã không thể kiềm chế được mà làm vậy khi chứng kiến điều mà bản thân vừa nhìn thấy.

Ở ngay sát bên tai trái của Trần Vô Hạo chính là một nắm thô to gần như gấp đôi bàn tay của hắn, găm sâu thẳng vào bức tường đá, xung quanh cái lỗ thủng ấy là vô số vết nứt lan tràn như mạnh nhện, tuy không lớn nhưng khá nhiều.

Như thế đủ để cho thấy uy lực của cú đấm vừa rồi mạnh mẽ đến mức nào, nếu như đánh trúng mặt của Trần Vô Hạo thì chẳng phải là đầu của hắn sẽ náy bét luôn à?

Điều này làm hắn khá thắc mắc, tại sao một đòn công kích vốn đã nhắm chuẩn đầu mình mà đấm đến lại có thể trượt snag một bên để không gây ra chút ảnh hưởng nào tới hắn?

Cái tên đại hán Ngưu Đại Lăng này là có ý gì? Có kẻ nào can thiệp trận đấu sao? Hay là tên này cố tình đánh trượt? Vậy thì mục đích của kẻ này là gì?

Rắc rắc rắc...

Bất chợt, nắm đấm ấy nhúc nhích một chút rồi mới rút được ra khỏi vì lớp đá vẫn thực sự rất cứng rắn, Trần Vô Hạo nhìn về phía Ngưu Đại Lăng, ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ lạ và thắc mắc.

Ngưu Đại Lăng dù là một tên tứ chi phát triển nhưng không có nghĩa là não của hắn sẽ bị thoái hoá vì điều đó, rất dễ dàng nhận ra suy nghĩ khó hiểu của đối phương, chỉ đơn giản khoanh tay trước ngực cười cười trêu chọc:

"Hahaha! Đánh suốt cả một canh giờ mà ngươi vẫn thật sự nghĩ là ta sẽ xuống tay à? Có phải là Ngưu gia ta đã doạ chết tiểu tử ngươi rồi, làm cho não có chút vấn đề hay không?"

Trần Vô Hạo lập tức hiểu ra, vừa rồi quá nguy cấp nên hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bây giờ mới nhớ ra là lúc tên này muốn tung đòn dứt điểm hoàn toàn không hề nổi lên chút sát tâm nào trong ánh mắt, chỉ có duy nhất đấu chí là bùng cháy trong đó mà thôi.

Lại thêm trong suốt quá trình chiến đấu cả hai người vốn đã không còn nổi lên sát khí với nhau nữa, chỉ thuần tuý muốn có một trận đánh thật mãn nhãn đã đời sảng khoái.

Vậy nên có thể hiểu là từ khoảnh khắc mà đối thủ nói riêng và cả hai nói chung đều không còn có sát tâm với đối phương nữa thì đã định cho kết cục của trận đánh này rồi...

Chỉ có kẻ thắng và người thua, chứ không phải là kẻ sống và người chết.

Trận đấu lần này, Trần Vô Hạo thực sự là thua tâm phục khẩu phục, bản thân không mạnh bằng người ta, bại là điều hiển nhiên, không việc gì phải cố chấp hay không cam tâm cả.

Có câu nói thất bại là mẹ thành công, lần trải nghiệm tiến vào Bí Cảnh này là lần mà hắn thấy bại liên tiếp nhiều nhất sau khoảng thời gian tương đối dài liên tục "may mắn" thành công.

Không tính hàng trăm, hàng ngàn lần thất bại trong quá trình tu luyện cả ba loại chức nghiệp khi mà đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra dù cho có là tuyệt thế thiên tài thì cái mùi thất bại thực sự ấy Trần Vô Hạo chưa có bao giờ chân chính nếm nó.

Bởi vậy nên mới nói, đúng như lời thông tâm của Hoa Vô Khuyết, tên này hầu như chưa bao giờ thực sự thất bại cả, bởi vậy nên mới vô thức khiến hắn luôn "bị" tự tin.

Mà đối với một kẻ tự do tự tại, ít ưu phiền xúc động bất chợt như Trần Vô Hạo thì việc thành công nhiều lại là một điều không hoàn toàn tốt.

Chính vì tính cách của hắn là như vậy nên mới làm cho thâm tâm của tên này sinh ra sự tự tin với mọi việc với sự cẩn trọng của bản thân là nguyên do lớn nhất.

Càng như thế thì tên này sẽ dàng dễ làm liều với cái tụ tin về sự thận trọng đó, đến khi cái kết khó tướng nhất ập lên đầu thì đã quá muộn.

Mà thất bại thì sẽ dễ dàng trở thành động lực cho Trần Vô Hạo tiếp tục cố gắng vươn lên hơn, trở thành kinh nghiệm tốt hơn nhiều với những trải nhiệm thành công trước đấy của mình.

Hắn là kiểu người mà càng gặp thất bại thì sẽ càng nhanh chóng trưởng thành hơn nha, mà có lẽ hầu như ai cũng vậy...

Tất nhiên là cả việc nếu như trong cuộc sống mà cứ luôn luôn thành công sẽ trở thành một điều tiêu cực, rất dễ làm thay đổi bản ngã của một con người.

Thế nên bất kỳ ai cũng đều có thể bị lợi ích trước mắt làm mờ đi lý trí mà, Trần Vô Hạo có lẽ cũng sẽ không ngoại lệ đâu.

"Tiểu tử ngươi rất khá, nể tình ngươi đã cho bổn Ngưu gia một trận chiến sảng khoái hiếm hoi, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không tiếp tục cướp nữa!" Lúc này Ngưu Đại Lăng chợt lên tiếng một lần nữa, bộ dạng vẫn hào sảng như thế.

"Đa tạ Ngưu lão huynh, Trần mỗ cũng đã được huynh chỉ điểm trong trận đánh vừa rồi, khiến cho ta thống suốt hơn rất nhiều!" Trần Vô Hạo cũng không khách khí làm gì, người ta đã sảng khoái như vậy, thế thì cũng phải tự nhận thức mà đối đáp hợp tình hợp lý.

"Ta chỉ là công nhận ngươi là một đối thủ không tồi, nếu như chết ở đây thì nhất thời ta sẽ rất khó tìm ra kẻ nào thú vị như họ Trần ngươi thôi!" Ngưu Đại Lăng khua khua tay, ra vẻ bản thân là một người rất cao thượng, trong lòng cũng âm thầm cảm ơn đối phương.

"Vậy nếu như Ngưu huynh không phiền, chúng ta có thể kết giao một phen, vừa làm bằng hữu, cũng vừa làm đối thủ, đôi bên cùng có lợi!" Trần Vô Hạo chắp tay điềm đạm nói, người này rất đáng để kết giao.

Mặc dù Ngưu Đại Lăng không thuộc cái nhóm người hắn muốn kết giao như "hai kỳ nữ" ấy - người hiểu chuyện và tài giỏi và hợp tính mình...

Nhưng người này qua trận chiến vừa qua có thể thấy hắn là một người nghĩa khí cao ngạo nhưng ngay thẳng chính trực, tuy hành động khá là cảm tính nhưng Trần Vô Hạo không ghét kiểu người như thế.

Đã đối phương có lòng tán thưởng và chỉ điểm mình về Thể Tu, là có đã có ân tình với mình, thế thì ngại gì mà không thử cùng kết giao chứ?

Trong giang hồ có duyên gặp lại, đối chiến một trận như ngày hôm nay, kẻ được một trải nghiệm chiến đấu phong phú khó thể tìm ai thay thế và kẻ thiếu căn bản nhận được chỉ điểm một hai...

Quá hợp lý chứ còn gì nữa a?

"Ồ, đề nghĩ của tiểu tử ngươi cũng không tồi, ta dĩ nhiên là đồng ý rồi!" Ngưu Đại Lăng là người thông mình, dĩ nhiên hiểu ý của Trần Vô Hạo khi đưa ra ý kiến kết giao như vậy, cũng nhìn ra lợi ích trong đó, thoải mái chấp nhận.

"Rất thẳng thắn! Hân hạnh được gặp Ngưu huynh! Giới thiệu muộn, ta là một tán tu, gọi Trần Vô Hạo!" Trần Vô Hạo cười nói, tuy thân thể còn đau nhức khó mà cử động tốt nhưng chẳng phải vấn đề gì cả, sớm bật người khỏi tường đá, tiến lại đưa tay ra.

"Hảo! Trần đệ!" Ngưu Đại Lăng không nói nhiều, cũng đưa tay ra bắt tay hắn, cả hai cùng cười vui vẻ, như thể dư âm trận chiến vừa rồi vẫn còn chưa có tiêu tan.

"Mặc dù chúng ta vừa mới kết giao, bất quá mỗi người một cơ duyên, mỗi người một con đường, đáng tiếc là phải tạm biệt ở đây rồi." Trần Vô Hạo mở miệng nói, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ.

"Ta hiểu, ngươi đang muốn rời đi tìm kiếm cơ duyên khác cho mình, ta lại đang tiến sâu vào cơ duyên của ta, đạo của mỗi người mỗi khác, không thể cùng chung chí hướng mà đi cùng nhau." Ngưu Đại Lăng lúc chiến đấu thì là một kẻ khá cuồng chiến, lúc đối thoại bình thường thì lại rất nhanh nhạy thấu hiểu, cũng làm ra bộ mặt tiếc nuối nhẹ nói.

"Ngươi đã gọi ta một tiếng Ngưu huynh, vậy với bổn phận của mình, ta sẽ cho ngươi thứ này coi như quà gặp mặt và chia tay luôn!" Hắn tiếp tục lên tiếng, từ trong Nhẫn Trữ Vật to hơn gần gấp đôi Trần Vô Hạo vì kích cỡ tay một vật đưa cho hắn...

"Đây là... Đà Lân Phiên Chi?!" Trần Vô Hạo bất ngờ, không ngờ đối phương lại trực tiếp cho mình một vật như thế này.

"Quả nhiên Trần đệ nhận ra thứ này!" Ngưu Đại Lăng gậy đầu nói.

Đà Lân Phiên Chi, đây là một loại nấm đặc biệt, chỉ sinh trưởng trong môi trường đặc thù có thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm mới được, cực kỳ hiếm có khó gặp.

Toàn thân của nó long lanh trong sáng như pha lê cổ ngọc, toả ra hào quang màu lục bích tuyệt diệu bắt mắt, không màu, không mùi và không vị, lại bằng cách nào đó mềm dẻo như thạch mà vẫn chắc chắn như đá.

Ý ở đây là Đà Lân Phiên Chi rất mềm dẻo, có thể coi như món đồ chơi nghịch nghịch cũng được mặc dù không cổ suý vì nó là hàng hiếm và cực chất lượng...

Mà đồng thời dù rất mềm dẻo nhưng cũng rất khó để phá hoại được nó chứ không đơn giản chỉ là chặt chém nhai nuốt thôi đâu.

Đà Lân Phiên Chi dưới sự uân dưỡng của môi trường có thiên địa linh khí nồng đậm nên tác dụng của nó cũng sẽ liên quan, đó chính là tăng cao khả năng hấp thụ linh khí cho tu sĩ luyện hoá nó, thanh lọc 8 phần tạp chất trong đan điền và dựa vào lực lượng lớn mạnh bên trong nó mà giúp tu sĩ đột phá không chỉ một tiểu cảnh giới.

Như đã biết thì mỗi phẩm chất của tài nguyên hay vật phẩm các loại đều sẽ tương ứng với một cấp bậc tu hành, thế nên nếu như đồng cảnh sử dụng đồng cấp sẽ tăng lên từ một tới hai tiểu cảnh giới.

Đương nhiêm là cảnh giới càng cao, dù phẩm chất vật phẩm có tương đương cũng không chắc có thể có tác dụng như ở cấp thấp nữa, nếu không chẳng phải nếu một Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ đại năng tìm thấy và phục dụng một Đà Lân Phiên Chi cấp bậc Tiên Cấp Thượng Phẩm hay Cực Phẩm thì chẳng phải là phi thăng luôn sao?

Nếu như Trần Vô Hạo luyện hoá Đà Lân Phiên Chi có phẩm cấp là Thiên Cấp Trung Phẩm này, dù cho có đè nén để tu luyện đi nữa thì cảnh giới của hắn vẫn có thể từ Siêu Phàm Lục Trọng tiến lên tới Siêu Phàm Cửu Trọng, thậm chí là trùng kích Thông Linh Cảnh!

Một thứ tốt như vậy, thế mà Ngưu Đại Lăng tên này nói tặng là tặng, nhìn mặt có thể thấy là chẳng có chút để tâm nào cả, càng chứng minh cho thấy mắt nhìn người của Trần Vô Hạo không sai.

Chứ nếu là kiểu người cho mấy thứ cấp thấp cho có tấm lòng hay là tiếc nhưng vẫn bỏ ra vì sĩ diện thì chứng tỏ kiểu người này không đáng kết giao chút nào.

"Thứ này, Đà Lân Phiên Chi thực sự rất quý trọng, ta thật sự có thể nhận nó sao?" Trần Vô Hạo tuy có ý nhưng vẫn cần phải xem chính chủ đã, lập tức tiếp nhận làm hắn thấy có chút không phải.

"Cây nấm này là ta tình cờ tìm được ở một hiểm địa ở phía Nam của Bí Cảnh, bất quá chỉ có tác dụng chủ yếu với Linh Tu mà thôi, một Thể Tu như ta không thích hợp với nó, mà có giữ lại cũng vô dụng, chi bằng đem tặng cho Trần đệ làm vốn đầu tư còn hơn." Ngưu Đại Lăng dúi Đà Lân Phiên Chi vào tay Trần Vô Hạo, thản nhiên nói.

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi! Ta cũng phải đáp lễ mới được!" Trần Vô Hạo thu đồ vào nhận, lại từ trong đó lấy ra một bó lớn linh dược...

"Đống thảo dược này là..." Ngưu Đại Lăng nghi hoặc lẩm bẩm, biểu cảm có chút ngưng trọng cảm nhận khí tức của đống trên tay Trần Vô Hạo, hắn không có ham học hỏi kiến thức như người ta, toàn bộ hắn biết đa số là về con đường Thể Tu thôi.

"Đây chính là Trọng Lực Thảo!" Trần Vô Hạo bắt đầu giới thiệu về chỗ dược thảo nặng nề trên ta mình một lượt cho Ngưu Đại Lăng, chỗ hắn lấy ra là một trong số những cây có phẩm cấp cao nhất.

Trọng Lực Thảo rất có giá trị đối với Thể Tu như Ngưu Đại Lăng, đối phương đã cho mình thứ giúp gia tăng tu vi của bản thân, vậy cũng nên đáp ứng một phần tương ứng.

"Hahaha! Thế mà lại có loại linh thảo tốt như thế, vậy thì ta không khách khí nữa!" Ngưu Đại Lăng cười lên ha hả, tiếp nhận chỗ Trọng Lực Thảo ấy cất đi.

"Vậy thì xin tạm biệt thôi, tu chân giới rộng lớn, có duyên sẽ gặp lại!" Trần Vô Hạo chủ động nói.

"Được được được, có duyên sẽ gặp lại!" Ngưu Đại Lăng thoải mái nói, quanh lưng đi tiếp xuống vào sâu trong huyết đàm, tính cách ngoại giao phóng khoáng này thật đáng ngưỡng mộ.

Trần Vô Hạo cũng chẳng ở lại nhìn thêm làm gì, xoay người lần theo đường đã ghi nhớ để rời đi, thu hoạch không tệ chút nào...

...

Ùm...

Đến đúng vị trí cũ, Trần Vô Hạo đã bơi lên trên mặt nước máu.

Vì chưa phải Thông Linh Cảnh, chưa thể sử dụng linh lực để đưa bản thân bay lên nên hắn chỉ có thể men theo bức tường đá sần sùi mà leo lên, mất tận gần nửa cảnh giờ mới leo lên tới nơi.

Rời khỏi miệng hố, phát hiện bầu trời lúc này đang là sáng sớm, ánh bình mình chỉ mới ló rạng được vài tia sáng nhỏ, không gian xung quanh khá là yên tĩnh.

Hắn biết là sẽ chẳng có chuyện đám tu sĩ đi ngũ hết chưa có dậy mà là còn đang bận chăm chú tu luyện vỡi những cơ duyên của riêng mình nên mới yên tĩnh như thế nên Trần Vô Hạo không hề hạ xuống cảnh giác chút nào.

Bây giờ cần phải lên đường tìm kiếm một nơi cơ duyên khác, tôta nhất là loại cơ duyên liên quan tới linh hồn để giúp đỡ Bạch Thanh Khâu đột phá nữa.

Vốn hắn còn định sẽ tìm một chỗ vắng vẻ hẻo lánh để luyện hoá luôn Đà Lân Phiên Chi, đề thăng cảnh giới của mình luôn ấy, nhưng việc đó thì làm lúc nào cũng được cả, quan trọng vẫn là cơ duyên nơi Bí Cảnh này.

Thời giam mở ra của Bí Cảnh là có hạn, vậy nên càng tìm được nhiều cơ duyên thì càng tốt, việc phục dụng vật phẩm tìm được để tấn thăng là chưa cần thiết, trừ mấy trường hợp buộc phải làm trong quá trình ấy thì mới đành thôi.

"Lần này thử chọn phương hướng khác mà đi xem sao, có lẽ là phía Bắc đi." Trần Vô Hạo vừa quanh quẩn vừa lẩm bẩm. Mỗi phía hắn đều biết một chút cơ duyên của nơi đó nhưng cũng chỉ là phần nhỏ mà thôi, còn lại vẫn phải dự vào bản thân tự khám phá.

Mà trực giác lại một lần nữa đem đến cho hắn linh cảm rằng ở phía Bắc sẽ là lựa chọn tốt nhất để đáp ứng dự định của hắn.

Vậy thì, phía Bắc thẳng tiến thôi...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.