Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham ngộ kiếm đạo

Tiểu thuyết gốc · 3336 chữ

Thời gian cứ thế lại trôi đi, 1 tháng rồi lại 1 tháng nữa...

Xuyên suốt 2 tháng nay, Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu vẫn không ngừng di chuyển về dãy núi khổng lồ xa xa kia, dãy núi của phía Đông.

Trong khoảng thời gian này, cả hai người trên đường đi vẫn chỉ gặp những chuyện quen thuộc như chiến đấu với yêu thú, săn giết luyện tập kinh nghiệm, trốn chạy khỏi những tên tu vi cao, thu hoạch các loại linh thảo diệu hoa, né tránh những trường hợp có nguy cơ hoặc là chào hỏi đồng đạo tán tu,...

Dù sao thì Trung Cấp Bí Cảnh lớn như vậy, mỗi người mỗi hướng, mỗi nơi là một cơ duyên khác nhau, phân bố rộng khắp mọi nơi, mấy tình huống như gặp kẻ có ý đồ không tốt với mình như hai lần trước đó không phải chuyện thường gặp.

Chỉ là do Trần Vô Hạo khi ấy vẫn còn ở gần phạm vi xung quanh cánh cổng Bí Cảnh nên mới bắt gặp nhiều người như vậy mà thôi, chứ càng tiến ra xa thì sẽ càng thấy thưa thớt bóng người.

Chủ yếu là do họ còn bận bịu thời gian với cơ duyên, mỗi một lần khai phá hay tiếp nhận cơ duyên truyền thừa đều không phải ngày một ngày hai là có thể xong, thế nên càng ra xa lại thành càng yên ổn.

Trừ khi bản thân tiến vào mấy khu vực nơi có cơ duyên lớn thì sẽ có không ít người ở quanh, bị bắt gặp là điều hiển nhiên.

Giống như bây giờ vậy, sau khoảng thời gian 2 tháng khám phá thì rốt cuộc hắn đã gần đến được mục tiêu mình cần rồi...

Không phải là ở phía dãy núi lớn kia mà chỉ đơn giản là ở phạm vi gần xung quang mà thôi, còn lý do vì sao hắn biết là mình sắp đến chính là bởi vì gần đây càng đi Trần Vô Hạo càng gặp nhiều tu sĩ hơn.

Từ lúc bắt đầu chứng kiến có người ở quanh đây là hắn đã đưa Bạch Thanh Khâu vào trong Càn Khôn Kính cho an toàn rồi, để bị bắt gặp thêm nữa rồi bị gây sự tiếp là sẽ không ổn đâu.

Cũng thật may nhờ thế mà mấy tên nhìn qua có vẻ là rất quyền thế và mạnh mẽ hoàn toàn chẳng thèm để ý đến một con kiến mặc đồ đen chỉ có thể đi bộ mà không phi hành được như hắn.

Dù có muốn tranh cướp thì họ cũng có tầm mắt cao, phải đánh giá và chọn người được xem là ngang hàng với mình thì hành động nới có giá trị, chứ gặp mấy tiểu tốt như hắn thì bọn họ thậm chí còn chẳng thèm chú ý đến dù chỉ một chút cả.

Mà dù có những kẻ muốn đắc thủ thì cũng không dám vì e ngại, kiêng dè và cẩn trọng khi mà quanh khu vực này có quá nhiều người, nhiều đến bất thường so với các nơi khác trong Bí Cảnh.

Nhỡ đâu trong lúc đang ra tay, động tĩnh gây nên chú ý của những kẻ khác để họ kéo đến ngư ông đắc lợi thì bản thân không những không được gì mà có thể còn phải trả giá, bị lỗ thay vì lãi.

Đã là một khu vực đông người bất thường hơn so với sự phân bố tu sĩ thám thính rèn luyện trong Bí Cảnh thì hiển nhiên ở quanh cái phạm vi này đang có một cơ duyên không tồi nào đó ở đâu rồi.

Trần Vô Hạo có thể nhận biết được điều này thì dĩ nhiên những người khác cũng thế, đã tham gia vào một nơi mà bất luận sinh tử như Bí Cảnh thì đều sẽ không phải kẻ ngốc...

Ngoại trừ một số tên có tính cách huênh hoang thì sẽ dễ dàng phạm phải những sai lầm ngu xuẩn nhất thôi.

Vả lại, nếu như đúng thật theo lộ trình và mục tiêu Trần Vô Hạo từ đầu đến giờ luôn nhắm tới và xét cả số lượng người nhiều hơn cho thấy nơi đây có cơ duyên lớn thì hắn có thể dám chắc mình đã đi đúng đường và đến đúng nơi cần tới rồi.

Cứ đi và đi, rất nhiều lần hắn chứng kiến các nhóm đội hay những tu sĩ riêng lẻ cũng đi cùng một hướng với hắn, nhưng đa số họ đều là dùng thân pháp để lao nhanh đi hoặc phi hành vụt qua, chẳng có bao nhiêu người an nhàn cuốc bộ như Trần Vô Hạo cả.

Cũng phải thôi, cơ duyên có giá trị to lớn đang ở ngay phía trước mắt thì làm gì có tu chân giả nào có thể kiềm chế được cảm xúc hưng phấn trong lòng, chỉ muốn nhanh nhanh tới nơi để bắt đầu công cuộc thu thập đâu cơ chứ.

Nhưng trước đó nhờ nghe tin tình báo mà Trần Vô Hạo mới biết rằng cơ duyên này không thể tranh chấp được mà cũng không có khả năng tranh chấp với nhau, sẽ không thể mất đi được mà chỉ có thể ở đó mà dùng chung thôi...

Thế nên hắn mới an tâm mà thản nhiên như đi dạo thế này chứ không có vội vàng như cái đám người đã vào Bí Cảnh từ sớm hoặc ở ngoài nhưng chưa nắm bắt tin tức kia.

Đằng nào thì cũng chẳng có ai tranh với mình được, mình cũng chẳng thể tranh với người ta, cơ duyên cũng chỉ ở đó không chạy đi đâu hay bị tiêu hao tan biến ngay, vậy thì việc gì mà phải vội nhỉ?

"Khí tức này... khoảng cách đến khối đá đó đã không còn xa nữa rồi!" Trần Vô Hạo trong khi vẫn đang thanh thản bước đi, đến một khoảng nhất định rốt cuộc đã cảm nhận được một luồng khí tức vừa mạnh mẽ lại sắc bén từ phía trứo toả ra, trong lòng âm thầm cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Cơ duyên lần này là vô cùng có tác dụng đối với hắn, lợi ích mang đến là rất cần thiết cho con đường mà hắn lựa chọn để đi nha...

Sao có thể bỏ lỡ được đây...

...

Đi thêm 2 ngày nữa, rốt cuộc khí tức kia đã trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết, đạo tâm của hắn cũng bỗng chốc bị gánh chịu một áp lực nặng nề vô hình, bước chân vốn đã từ tốn nay lại càng trở nên chậm hơn trước.

Càng cố gắng đi tiếp, ngộ tính của hắn lại càng trở nên thông suốt hơn một chút, mà càng được khai sáng thì bước đi càng thuận lợi hơn.

Lại nhìn ngó sang xung quanh, Trần Vô Hạo phát hiện nơi đây cũng có rất nhiều tu sĩ đang mắc phải trường hợp giống hắn...

Có người thì đi khá song song tương đồng với hắn, có người thì tốc độ di chuyển nhanh hơn, người còn thản nhiên bước đi như bình thường, người thì thụt lùi ở phía sau và trông có vẻ chật vật, thậm chí còn có người đứng im bất động không thể nhích thêm nổi một bước chân nào về phía trước.

Hiển nhiên đây chính là một kiểu cơ duyên khảo nghiệm về mặt ngộ tính về một thứ gì đó nhất định, khi mà ngộ tính về nó càng cao thì sẽ càng có thể tiếp cận lại gần nơi cơ duyên đó tại vị hơn.

Những người thản nhiên đi phải nói là ngộ tính rất tốt, thậm chí là thiên tài.

Những người đi nhanh hơn bình thường là người có ngộ tính không tồi chút nào.

Những người có tốc độ bình thường ngang ngang với Trần Vô Hạo thì được xem như là tạm ổn.

Những người đi rất chậm và bị tụt lại phía sau là những người có ngộ tính yếu kém về mặt này.

Những người bị đứng im không thể tiến tiếp thì xem như ngộ tính của bọn hắn không có duyên với loại cơ duyên khảo nghiệm này, tốt hơn hết là nên rời đi, tránh bị phí công phí sức.

Mà về việc tư chất ngộ tính của bản thân về thứ này chỉ ở mức trung khiến Trần Vô Hạo cảm thấy khá là không hài lòng...

Không phải là không hài lòng về việc bản thân yếu kém mà là không hài lòng về chính bản thân còn chưa tu luyện đủ tốt để mà dẫ tới tình trạng này.

Đây đáng ra phải là lĩnh vực sở trường nhất, yêu thích nhất trong số những thứ hắn tu luyện, thế mà lại chỉ được đến mức độ này, hắn thật sự không hài lòng về mình chút nào.

Đã như vậy, thế thì hắn phải mượn loại khảo nghiệm này, sử dụng loại cơ duyên này để rèn luyện cho thật tốt, lĩnh ngộ và nâng tư chất cao ngộ tính của mình về nó cho không uổng cơ duyên này!

Bước rồi lại bước, đi và cứ đi, càng tiến lên phía trước tốc độ của Trần Vô Hạo lại cành chậm lại, hắn rất không cam lòng...

Đây là một trong những số lần hiếm hoi mà thấy hắn nghiêm túc làm việc như thế này.

Hắn khác với một số người ở đây, khi mà họ đang cạnh tranh nhau xem ai có thể tiến đi được xa hơn, người có lợi thế thì ngoảnh đầu cười khinh khỉnh với người thua thiệt phía sau...

Hắn chỉ đơn thuần muốn tu luyện, muốn mì giũa bản thân và cố gắng phải đi được thật xa, tiếp cận trung tâm của nơi này, càng gần càng tốt!

Trong đầu liên tục tiếp nhận những trùng kích và áp lực đến từ luồng khí tức mạnh mẽ lại sắc bén đầy uy năng này, lấy những ngoại lực bọn chúng làm cú thúc đẩy mình lên cao hơn, tiên được xa hơn và nhanh hơn.

Dĩ nhiên Trần Vô Hạo không phải là kẻ bị cảm xúc lấn át lý trí, hắn sẽ không hành động một cách ngu ngốc.

Hắn hiểu rằng nếu quá ép buộc, quá thúc ép bản thân sẽ tạo nên áp lực cho mình, không những không giúp được chính mình mà còn tự hại mình, tự huỷ hoại căn cơ.

Nếu cứ cắm đầu cắm cổ mà tiến về phía trước như một số kẻ ở đây thì chỉ tổ phí công vô ích, từ cơ duyên hoá thành kiếp nạn tu hành.

Thế nên Trần Vô Hạo hắn rất cố gắng nhưng vẫn có giới hạn chừng mực, khi đi đến một lúc nhất định, cảm thấy chừng này nếu đi tiếp nữa sẽ không ổn, liền ngồi xuống đả toạ thiền định, kiên trì cảm ngộ.

Quanh hắn, hay đúng hơn là quanh phạm vi từ mục tiêu phát ra những uy áp này cũng có rất nhiều người đồng dạng làm như vậy...

Cảm ngộ là phải từ từ, tỉ mỉ và kỹ lưỡng, không thể nhanh nhảu đoảng mà phá hỏng đạo tâm tu hành được, chỉ có thể ngồi xuống kiên trì lĩnh ngộ cho đến khi ngộ tính gia tăng đủ để tiếp tục tiến tiếp tham ngộ thì mới thôi.

Thời gian thấm thoắt mà trôi, 1 tuần rất nhanh đã qua...

ÙNG

"Hahaha! Ta rốt cuộc đột phá rồi, Nhị Tầng Kiếm Khí Cảnh!"

ÙNG

"Hừ, Tam Tầng Kiếm Khí Cảnh, xem như tạm được, đi tiếp!"

ÙNG

"Rốt cuộc cũng đột phá Kiếm Khí Cảnh, ta đã là Kiếm Tu chân chính rồi!"

ÙNG

"Ngũ Tầng Kiếm Khí Cảnh, không tệ chút nào."

ÙNGG

"Bình cảnh rốt cuộc được gỡ, Bát Tầng Kiếm Khí Cảnh!"

"..."

"..."

"..."

Rất nhiều người đã cảm ngộ thành công từ những uy áp và lực lượng huyền diệu kia, mặt đầy vẻ vui mừng, lại vẫn chưa muốn buông bỏ mà tiếp tục đứng dậy tiến tiếp về phía trước, mong muốn tìm cơ hội đột phá nữa.

Và cũng từ những gì bọn họ thốt lên nói kia, lại từ khí tức họ đột phá ấy, rồi còn biết được việc Trần Vô Hạo không hài lòng với trình độ tu hành của sở trường mình là đây, quá đơn giản để có thể đoán ra được nó là loại cơ duyên gì rồi...

Đúng thế, đây chính là cơ duyên dành riêng cho Kiếm Tu!

Mà luồng khí tức sắc bén ấy, luồng năng lượng uy áp mạnh mẽ đang không ngừng lan toả ra ấy chính là kiếm ý!

Chỉ có kiếm ý hay khí tức của kiếm ý toả ra mới có thể giúp cho Kiếm Tu cảm ngộ từ nó mà gia tăng ngộ tính của mình, đột phá cảnh giới kiếm đạo!

Tuy vẫn còn không biết thứ đang luôn toả ra vô tận kiếm ý này là thứ gì, cũng chưa có ai có thể tiếp cận được đủ gần đến mức phát hiện ra châm thâm của thứ đó, nhưng điều đó hiện tại không quá quan trọng...

Quan trọng nhất với Kiếm Tu không phải là vật chất liên quan tới kiếm đạo mà thứ họ coi trọng nhất chính là cơ duyên của kiếm đạo.

Chỉ cần biết có thứ đang toả ra kiếm ý không ngừng và nhờ nó mà bọn họ đã có thể gia tăng cảm ngộ, đột phá cảnh giới là quá đủ, không cần biết nguồn xuất phát của nó là từ đâu.

Nhưng tất nhiên thứ ấy không đáng để ý nhưng xuất phát điểm của nó, ai hay thứ gì đã có thể toả ra nguồn kiếm ý dồi dào mãnh liệt này rất đáng để chú tâm nha.

Nếu như biết được nguyên nhân nó tồn tại thì sẽ có tỉ lệ gia tăng cả tư chất lĩnh ngộ kiếm đạo đấy.

Trong khi đó, Trần Vô Hạo lúc này vẫn chưa hề có động tĩnh gì bất thường cả, từ đầu đến cuố vẫn lẳng lặng ngồi đó đơn thuần cảm ngộ mà thôi...

Hình như tên này lại định tích súc và áp chế cảnh giới đột phá để tạo ra căn cơ thật vững chắc và mạnh mẽ đây mà.

Lúc này hắn mở mắt, thoáng cảm nhận, thấy được áp lực ở nơi đây đã không còn tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng lên hắn nữa rồi, khoé miệng nhẹ nhếch, chầm chậm bước đi tiếp...

Tuy cảnh giới đã bị áp chế chưa cho đột phá nhưng cũng đã chạm đến đỉnh, mà lĩnh ngộ của hắn về kiếm đạo đã có bước đột phát rất tốt, đến mức mà một đường đi này của hắn trông cực kỳ thuận lợi, không có mấy trở ngại tốc độ.

Đi mãi lại đi mãi, Trần Vô Hạo vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ dừng chân lại, tốc độ vẫn duy trì ổn định như đang đi bộ thường ngày...

Không cần phải nghĩ cũng biết, tuy lĩnh ngộ của hắn khi mới tới chưa quá tốt và không được hài lòng cho lắm, nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc ngộ tính của hắn là thấp cả.

Trái lại là phong độ của tên này vẫn được duy trì rất tốt, ban đầu đến đây đã nhận thấy khó khăn và giới hạn, chỉ sau 1 tuần cảm ngộ đã có thể thuận lợi tiến lên như vậy rồi a..

Đã thế lại còn đang trong tình trạng tự áp chế chính mình nữa chứ, Trần Vô Hạo thật sự rất hợp với kiếm chi đại đạo đấy.

Hắn đi cho tới khi một lần nữa nhận thấy tốc độ của mình đã đang chậm dần, đi cho tới khi bản thân phải gắng gượng sức để mà bước, đi cho tới khi cảm được giới hạn của mình.

Rốt cuộc lại ngồi xuống đả toạ cảm ngộ, trước khi khép lại đôi mắt có thể nhìn thấy trong đôi tròng đen láy ấy là sự quyết tâm và kiên định...

Trần Vô Hạo muốn đột phá kiếm đạo rồi...

ÙNGG

Ngồi đó 5 ngày, từ trong thể nội của hắn đột ngột phóng thích ra một luồng kiếm khí mạnh mẽ, mạnh hơn so với trước đây không hề nhỏ...

Hắn đã tấn thăng thành công, đạt tới Tam Tầng Kiếm Khí Cảnh!

Và vẫn còn chưa thấy dừng lại...

Vù vù vù vù vù...

Kiếm khí sắc bén liên tục luân chuyển xung quanh thân ảnh của Trần Vô Hạo, khí tức của hắn vẫn còn đang gia tăng, dường như sau lần đột phá này, hắn có thể chấp vài người như hắn của trước đây cùng lúc!

Lại sau 2 ngày thời gian nữa, rốt cuộc sự đột phá của hắn cũng đã dừng lại, khí tức quanh thần dần tản mác đi, rất nhanh đã thu liễm lại tất cả.

Tam Tầng Kiếm Khí của hắn đã đạt tới hậu kỳ rồi, chỉ cần mài luyện thêm một thời gian nữa là sẽ có thể tấn thăng luôn lên Tứ Tầng Kiếm Khí!

Đồng thời, nhờ kiếm khí tẩy luyện toàn thân mà cả tích luỹ cảnh giới của hắn cũng đã bị phá bỏ, tu vi lúc này đã là Siêu Phàm Lục Trọng - Dịch Cân rồi!

Dịch Cân, cách nói đúng như ý tên, chính là tẩy luyện và đả thông gân mạch trong cơ thể, giúp cho chuyển động của cơ thể trở nên dẻo dai và linh hoạt hơn, sức mạnh mà nhục thân có thể chịu đựng để bộc phát cũng như chống đỡ liền mạnh hơn trước.

Đương nhiên không thể quên nhắc đến việc cảnh giới của hắn đã được ổn định ngay rồi, căn cơ tất nhiên sẽ không có tổn hại gì mà càng vững vàng hơn.

Chỉ với lần đột phá này đã giúp cho chiến lực của Trần Vô Hạo đạt tới một tầng mạnh mẽ hơn, đúng như vừa nãy đã nói...

Hắn dám tự tin giờ đây mình có thể chấp vài tên Trần Vô Hạo như mình của thời điểm chưa đột phá và giành chiến thắng!

Thế nên mới nói, mỗi tầng cảnh hơn kém nhau không chỉ đơn giản là một chút đâu, chứ không thì chuyện vượt cấp chiến đấu là một chuyện rất khó lại trở thành một lý thuyết cơ bản trong tu chân giới cơ chứ?

Trần Vô Hạo của trước đây đã có thể giằng co với Siêu Phàm Cửu Trọng, chống đỡ một lúc với Thông Linh Sơ Kỳ, vậy mà giờ hắn có thể chấp vài tên nhue mình khi đó...

Thế có khác nào giờ hắn có thể chiến một trận với Thông Linh Cảnh tu sĩ đâu a?

Mà cũng nhờ lần thăng tiến cảnh giới kiếm đạo cũng như bao tích luỹ về cảm ngộ của mình mà môn kiếm phá Mãn Khuyết Thanh Phong Khuyết của hắn đã thành công được lĩnh ngộ được thức thứ nhất của nó rồi!

Không những chiến lực bộc phát tăng, thực lực tổng thể cũng càng mạnh hơn rồi, không uổng công hắn dày công tu hành theo con đường đặc biệt không mấy ai đi như thế...

Trần Vô Hạo chợt đứng lên, Hạo Ninh Kiếm được rút ra khỏi vỏ, hai mắt khép hờ một chút, thế kiếm đã vào...

Mắt mở ra, tay đã động, một kiếm trảm chéo từ trên xuống hết cỡ, trong đầu thầm nhẩm:

"Mãn Khuyết Thanh Phong Quyết thức thứ nhất - Bán Nguyệt Phong Nhận!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.