Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Đỉnh Không Biết Chữ (1)

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Ngọc Đỉnh thở một hơi dài: "Bọn hắn đả thương đệ là do sư đệ tài nghệ không bằng người, không có gì là cam lòng hay không cả, đệ biết, Ngọc Đỉnh đệ không thiếu dũng khí làm lại từ đầu."

Dừng một hồi, nói tiếp: "Thế nhưng ân oán mâu thuẫn giữa các tiểu bối chúng ta thì tự tiểu bối giải quyết lấy, nhất định không liên can đến các sư tôn, ảnh hưởng đến tình hữu của họ. Chúng ta vẫn còn đỡ, cần phải làm cho đám người sư tôn sư thúc không còn mặt mũi giữa Tam giới chúng sinh nữa, nghiệp chướng của ta thật nặng, không bằng...không bằng chết vậy cho xong."

Thái Ất bất lực khi chứng kiến lời thỉnh cầu của sư đệ.

Đây gọi là đả thương ư? Ngươi đã trực tiếp bị đả phế rồi!

Nhưng mà coi đại cục làm trọng như vậy cũng làm hắn đầy coi trọng trầm điệu ngày xưa của sư đệ.

"Tốt!!"

Thái Ất cuối cùng cũng gật đầu trả lời, kéo lấy tay Ngọc Đỉnh, vẻ mặt quả quyết: "Đợi ta sau khi khôi phục tu vi cho đệ hãy cùng ta đi kết thúc nhân quả này."

Giúp đỡ thì giúp chứ huynh kéo tay ta làm gì?

Mặc dù ta thừa nhận Thái Ất trưởng cũng không tồi, thanh tú tuấn dật, phiêu dật xuất trần, vẻ mặt hơn người, thiên phong đạo cốt nhưng với lão đầu râu bạc trong ấn tượng của ta hoàn toàn không ăn khớp.

Ngọc Đỉnh chân nhân mặt không biến sắc rút tay lại rồi cười: " Vậy thì đa tạ Thái Ất sư huynh rồi!"

"Đều là sư huynh đệ, gì mà đa tạ!"

Thái Ất chân nhân nhìn ra phía ngoài động: "Hình như Hoàng Long và Vân Trung Tử tới thì phải. Họ mà vào nhìn ta thế này thì lại không qua mắt được họ, hừm, huynh thay ta đuổi họ đi đi!"

"Cảm phiền sư huynh rồi, sư huynh, việc này nhất định xin giữ bí mật với họ, nhất định đừng để sư huynh đệ khác biết."

"Ta biết rồi."

Thái Ất chân nhân xuống khỏi giường mây đi ra khỏi động.

Vừa định ra khỏi động phủ, Thái Ất bỗng dừng bước, không xoay người lại:

"Sư đệ, người thay đổi rồi."

Ngọc Đỉnh sững sờ: "Sư huynh, ta..."

"Có thể do chúng ta không gặp nhau quá lâu rồi, trước đây khi còn ở Ngọc Hư Cung mọi người cùng nhau tu luyện, cùng nhau luận đạo, giao lưu tâm đắc, thời gian trôi qua nhanh thật."

Thái Ất chân nhân quay đầu nhoẻn miệng cười: "Thế nhưng từ sau khi chúng ta xuất sư rời Ngọc Hư Cung, mọi người ai cũng tìm thấy đạo của riêng mình, hàng ngày bận rộn tu luyện, cũng không có giao lưu qua lại, nhoáng một cái đã qua nhiều năm vậy rồi..."

Ngọc Đỉnh thở dài: "Đúng vậy!"

"Được rồi, đệ nghỉ ngơi trước đi."

Thái Ất chân nhân rời khỏi Kim Hà Động.

"..."

Ngọc Đỉnh ngơ ngác nhìn lên đỉnh động, một đoạn kí ức lặng lẽ tuôn ra trong lòng.

Hắn cũng không phải nguyên lai là Ngọc Đỉnh chân nhân. Hắn tên là Vương Đỉnh, mấy năm trước hắn vẫn chỉ nhân viên chào hàng ở một công ty, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của hắn cũng không có gì đặc sắc, sau khi lớn lên mỗi ngày hắn đều sống một cách vội vàng, chỉ vì mấy lượng bạc vụn đó mà biết bao muôn vàn phiền muộn.

"Vốn cho rằng đổi vận rồi, không ngờ lại..."

Ngọc Đỉnh cảm nhận không chút pháp lực trên cơ thể, hắn lặng lẽ thở ra.

Ngọc Đỉnh chân nhân bị đánh trọng thương...Theo lời của Thái Ất chân nhân căn cơ đã bị hủy, tam hỏa ngũ khí mất sạch, từ Kim tiên biến thành phàm nhân, từ thiên thượng rơi xuống chốn trần tục.

Đường đường là Kim tiên...chẳng lẽ lại yếu đuối như vậy...hóa ra mệnh hệ của Thập nhị Kim tiên vẫn bị Cửu Khúc Hoàng Hà trận xoát phế...

"Ôi!" Ngọc Đỉnh thấy hơi khó chịu.

Về phần tại sao hắn không tìm Nguyên Thủy phụ thân ra mặt -----------

Thật ra hắn rất muốn. Nếu như hắn nguyên lai là Ngọc Đỉnh chân nhân.

Nhưng hắn không phải, Nguyên Thủy Thiên Tôn là một trong đại lão đỉnh cấp trong thế giới này, nhỡ việc hắn xuyên không tới Ngọc Hư Cung bị Nguyên Thủy phụ thân phát hiện thẳng tay giết hắn thì sao?

Hơn nữa hắn cũng không biết tình hình thế đạo bên ngoài núi Ngọc Tuyền bây giờ ra sao rồi. Đại kiếp phong thần lúc này đã bắt đầu chưa...nghĩ tới thì vẫn nên không đi thì hơn. Rốt cuộc hắn chẳng còn là sư phụ của Dương Tiễn nữa, vả lại Thái chân...à không, Thái Ất chân nhân pháp lực vẫn còn mà.

Hắn còn nhớ rõ sau kiếp nạn Phong Thần, cảnh ngộ của thập nhị kim tiên khác với hắn bây giờ không khác nhau mấy, thậm chí là giống nhau y đúc.

Chúng nhân bị Tam tiêu của Cửu Khúc Hoàng Hà trận tước đi thượng đỉnh tam hoa tiêu tán, ngũ khí trong lồng ngực, rồi trảm đạo hạnh, đóng cửa Thiên Môn, từ tiên nhân biến thành phàm thể, từ thượng thiên xuống hạ phàm.

Nghĩ tới đây lòng Ngọc Đỉnh đã cân bằng hơn rất nhiều. Vì vậy hắn bây giờ...phải chăng chỉ là đến sớm trước thôi?

Đợi đến lúc Phong Thần đại kiếp đến những vị sư huynh đệ cũng thành ra giống hắn? Mà nếu bây giờ hắn luyện trước một trận, đến lúc đó tu vi của hắn nói không chừng có thể đứng đầu thập nhị kim tiên thì sao?

Ngọc Đỉnh thần tình cổ quái, vì vậy, chuyện không may lần này biết đâu là Tái ông mất ngựa làm sao biết không phải là phúc?

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ManKhoiLa
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.