Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Huynh Đệ Ngọc Hư Cung(2)

Phiên bản Dịch · 1189 chữ

Vân Trung Tử ruốt cuộc thấy Hoàng Long nói cũng có lý, làm hắn nhất thời cũng không phản bác được.

Chỉ biết thở dài: "Đuổi theo huynh là ai vậy?"

"Ba người là Ô Vân Tiên, Bì Lô Tiên, Kim Cô Tiên, đệ nhìn ta ý gì vậy?" Hoàng Long bị nhìn chằm chằm có chút khó chịu, "Mấy vị này cũng là tu vi cao nhất trong Thất tiên, được chưa?"

Phẩm hạnh hơi tốt một chút - Vân Trung Tử lặng lẽ bổ sung trong lòng một câu.

Về phía bốn vị gia hỏa khác-------

Vân Trung Tử sắc mặt sầm xuống.

Bốn người đó tuy họ có năng lực của Tiên nhân, nhưng không có đức tính tiên nhân, ăn thịt người, sát sinh, gì cũng làm, so với những yêu ma khác biệt duy nhất chắc có lẽ chính là khoác một lớp da Tiệt Giáo Tiên nhân.

Hơn nữa lúc trước còn bị Ngọc Đỉnh đánh bại đâu còn mặt mũi, Ngọc Đỉnh rơi vào bốn tay người này thì sao có thể thỉnh cầu xin tha được?

Rất nhanh đã trôi qua ba ngày.

Thấy Kim Hà động vẫn y nguyên không chút động tĩnh, Hoàng Long chân nhân ngồi không yên, sốt ruột bất an đi đi lại lại trước cửa động.

"Tùy tùng Thất tiên này thật đáng hận, Ngọc Đỉnh sư đệ ngày thường đối với mọi người hòa nhã hữu lễ, cũng không kết thù kết oán với ai, bọn hắn lại ra tay tàn nhẫn như thế."

"Việc này bất luận thế nào đi nữa Ngọc Hư Cung ta tuyệt đối không để yên cho chúng đâu."

"Không được, ta phải lên Côn Luân bẩm báo sư tôn, thỉnh cầu sư phụ đòi lại công bằng cho sư huynh..."

Vân Trung Tử nhìn qua Hoàng Long, xong không lên tiếng, vẻ mặt thờ ra.

Xiển giáo chia ra thành hai giáo coi như vẫn có cùng nguồn gốc. Nhưng vì bởi hai vị sư trưởng theo giáo nghĩa phương hướng bất đồng, từng có chút xích mích, vì vậy môn hạ đệ tử dần dần sinh ra không hòa thuận, nhìn nhau không thuận mắt.

Việc Ngọc Đỉnh bị người trong Tiệt Giáo đả thương một khi bóc trần ở chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn, có thể thành cội nguồn khơi ra mồi dẫn hỏa đại chiến giữa hai giáo phái.

Đến lúc đó---------------

Vân Trung Tử nhìn phía động phủ thở dài.

Có Thiên Tôn Thánh Nhân trấn giữ, Xiển Giáo không sợ xảy ra sự!

Nhưng thần tiên ẩu đả nhau, người phàm lại gặp tai ương, hai giáo nhiều tiên nhân như vậy một khi đánh trận thì tỉnh cảnh đó hắn cũng không dám tưởng tượng, đến lúc đó chỉ có những sinh linh bình phàm là phải chịu khổ thôi.

Đây là điều hắn không hề muốn chứng kiến.

Bên trong động Kim Hà

Trên giường mây có một đạo nhân nhắm mắt ngồi xếp bằng, mặc hỏa diễm vân mây đạo bào, tay trái phất trần không ngừng phất ra kim quang trong không trung.

Một vị đạo nhân mang vân mây đạo bào màu xanh nhạt ngồi xếp bằng trong không trung, trên người phủ một màn hào quang.

Rất lâu, vị đạo nhân vân mây đạo bào màu xanh nhạt mới hạ xuống, hỏa đạo bào mới thu công rồi mở mắt.

Hai người này chính là Ngọc Hư mười hai kim tiên, Thái Ất chân nhân là vị đứng thứ năm và Ngọc Đỉnh chân nhân là vị đứng thứ mười.

Thái Ất: "Sư đệ, sao rồi?"

"Không cần lo cho ta, đạo hạnh của ta sao rồi?"-Thần sắc Ngọc Đỉnh chân nhân suốt ruột và căng thẳng.

Thái Ất chân nhân nhìn hắn muốn nói ra nhưng lại thôi.

Lòng Ngọc Đỉnh nửa phần chán nản: "Sư huynh cứ nói đi đừng ngại, ta chịu được."

Thái Ất lắc đầu thở dài: "Căn cơ của người đã bị hủy rồi, trên đỉnh tam hoa cùng lồng ngực ngũ khí tiêu tán, mấy vạn năm tu vi e rằng giữ không được."

"Gì cơ?" Ngọc Đỉnh chân nhân ngây ra như phỗng.

Thái Ất chân nhân thở một hơi: "Vi huynh bản lĩnh có hạn không giữ được tu vi của ngươi, giờ chỉ còn kế này, ta chỉ có thể đi Ngọc Hư Cung mời sư tôn ra tay may ra còn giữ được tu vi cho ngươi."

"Tại sao...ra nông nỗi này!"

Ngọc Đỉnh thẫn thờ ngước lên đỉnh động, đường đường là Thập nhị Kim tiên lại bị phế như thế này sao?

Không bàn đến có lý hay không, tối thiểu là, giờ đây và lúc đầu kịch tình cũng không hề giống nhau nữa rồi.

Hắn chờ Thái Ất nói được nửa câu, đã vội vàng kéo lấy ống tay áo Thái Ất: "Sư huynh, nhất định không được đi tìm sư phụ, cũng đừng nói việc ta mất đi đạo hạnh cho người khác biết."

"Vì sao? Với sức mạnh của sư phụ có lẽ sẽ có cách giữ lại tu vi cho đệ."

"Còn có đám người Bích Du Cung kia, ngày thường tùy tiện đường hoàng thì không nói làm gì, nhưng lần này đến trước Ngọc Hư môn khi dễ, ra tay đánh người ra nông nỗi này, việc này sao có thể bỏ qua dễ dàng?"

Nói xong sắc mặt hắn có chút khó coi. Quả nhiên Thái Ất rất biết giấu đi thiếu sót...Ngọc Đỉnh bất lực nói: "Không bỏ qua thì làm được gì đây? Giữa Sư tôn và Thông Thiên sư thúc đã có hiềm khích, môn hạ đệ tử hai bên ngày thường có nhiều bất hòa, không coi nhau ra gì. Sư tôn cùng các sư huynh đệ biết việc này, dưới cơn thịnh nộ liệu có tới Bích Du Cung tìm Thông Thiên sư thúc cùng người Bích Du Môn tính sổ không?"

Thái Ất chân nhân không nói gì, lặng lẽ chấp thuận những lời này.

"Thông Thiên sư thúc không phải là huynh không biết, tính tình không chịu thua ai, lại cùng sư tôn vì lý niệm giáo hóa mà tranh biện nhiều năm, đoán chừng lúc đó cho là hắn biết rõ chân tướng thì cũng không chịu cúi đầu trước sư tôn đâu. Đến lúc đó hai vị sư trưởng buộc đâm lao thì phải theo lao, thì phải làm sao, để sư phụ mang theo đệ tử Ngọc Hư Cung với sư thúc Bích Du Cung một trận đổ máu ư? Đến lúc đó không phải để ngoại nhân Tam giới xem hai cung đánh nhau, rồi để hai vị sư trưởng bị chê cười?"

Thái Ất chân nhân dần bình tĩnh tĩnh lại.

Không thể không thừa nhận toàn bộ lời Ngọc Đỉnh rất thực tình.

"Vậy thì tu vi của đệ thì sao đây? Bao năm tu khổ đều để trôi theo dòng nước ư, từ đường đường là Kim Tiên biến thành phàm phu, ngươi can tâm sao?"

"Không can tâm...thì làm được gì?"

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ManKhoiLa
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.