Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 - Gặp Gỡ, Linh Căn

Tiểu thuyết gốc · 1383 chữ

Phía bên này Lâm Thiên Vân cảm nhận được hai khí tức đang chạy đến, bên trong còn mang theo khí tức quen thuộc. Phía sau hai người nọ xuất hiện tám khí tức khác không tương đồng, không cần nghĩ cũng biết có lẽ hai người kia đã gặp phải truy sát.

Lâm Thiên Vân trầm ngâm một lúc liền lập tức phi hành.

Hai tỷ muội Cổ gia một đường đào thoát, suốt chặng đường cả hai đều đã thấm mệt mỏi, đằng sau bọn họ Hắc Ma Tông liên tục kéo gần khoảng cách, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ bị tóm được, nếu bị bắt bọn họ khó mà thấy được con đường sống sót.

Cổ Khiết Tâm vết thương không ngừng tràn ra máu tươi, cơ thể suy yếu trông thấy rõ rệt, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hiển thị nhợt nhạt trắng bệch, không còn chút nào huyết sắc. Cũng may có Cổ Thư Hinh đỡ lấy, nếu không đã sớm ngã gục.

"Khiết Tâm, còn mười dặm nữa, đệ ráng chút đi, đến nơi sẽ xử lý vết thương."

Cổ Thư Hinh ôn tồn nói.

"Tỷ tỷ, hay là ngươi mang Huyết Hồn Thảo trở về đi. Để ta lại cản đường."

Cổ Khiết Tâm mệt mỏi thở dốc ngoan cường đáp.

"Đệ nói gì vậy, tốt nhất đợi chúng ta vào được khu đầm lầy thì an toàn một chút."

Nhìn đệ đệ mình, Cổ Thư Hinh có chút không nỡ, cắn răng vẫn như cũ giữ chặt Cổ Khiết Tâm.

"Hửm?"

Đột nhiên lúc này, Cổ Thư Hinh cảm nhận được phía trước có bóng dáng một người, người này cũng đang dùng tốc độ chạy đến, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

"Tỷ tỷ sao vậy?"

Cổ Khiết Tâm tu vi yếu kém, chân khí không còn, nên không cảm ứng được người đến, tò mò nhìn Cổ Thư Hinh hỏi.

"Đằng trước có người, là địch hay là bạn ta cũng không biết."

Cổ Thư Hinh trong lòng bất định khẽ nói.

Lâm Thiên Vân chỉ trong chớp mắt xuất hiện ngay trong tầm nhìn của tỷ đệ Cổ gia, phát hiện ra là hai người, một nam và một nữ. Nam nhìn qua có chút anh tuấn, dáng người không cao lắm, tuổi tác chỉ tầm mười tám. Nữ nhân bên cạnh ngược lại thì xinh đẹp, tuổi chắc cũng hai mươi, hai mươi mốt. Dung nhan đúng là cực phẩm, đường cong rõ nét hiển hiện cộng thêm mồ hôi thấm sâu vào trong lớp áo, có thể thấy rõ đôi đào ngọc bồng bềnh trước mặt.

Cổ Thư Hinh vừa thấy người đến, bước chân đột nhiên khựng lại một chút, không khỏi nhìn Lâm Thiên Vân đánh giá vài lần. Vốn tưởng đồng bọn trong Hắc Ma Tông, nhưng lại không phải. Nhìn người thanh niên trước mặt, độ tuổi cũng chỉ tầm trạc tuổi với nàng, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, đặc biệt với mái tóc màu trắng dài càng tăng thêm vẻ tà mị bí ẩn. Nhưng khi cảm giác đối phương chỉ là Không Minh cảnh tu vi, cảm giác liền trở nên hụt hẫng.

Cổ Thư Hinh vội vàng thu hồi ngọc nhãn, tâm tình hồi phục như cũ, hướng Lâm Thiên Vân dò hỏi.

"Xin hỏi công tử vì sao chặn đường bọn ta? Bọn ta đang bị người truy sát, nếu công tử nguyện ý nhường đường, có dịp bọn ta sẽ hậu tạ."

Nàng cũng không sợ Lâm Thiên Vân làm xấu, tu vi của hắn không đủ làm tổn thương đến tỷ muội nàng, Không Minh cảnh khác xa với Dũng Tuyền Cảnh, Dũng Tuyền Cảnh cao thủ chỉ cần dùng lực lượng thân thể cũng giải quyết được Không Minh cảnh.

Nhìn ánh mắt đề phòng của nàng, Lâm Thiên Vân không để trong lòng, chỉ dời ánh mắt nhìn vào thiếu niên bên cạnh. Thần thức nhẹ nhàng tiến vào bên trong thể nội, ngay lập tức một thứ bên trong xuất hiện vào tầm mắt.

Cổ Khiết Tâm cả người không được tự nhiên, tứ chi dường như bị đông cứng không cử động được, hắn cũng mơ hồ đoán ra, là Lâm Thiên Vân ra tay, Cổ Khiết Tâm nhìn tỷ tỷ của mình ra hiệu.

"Tỷ tỷ!"

"Công tử? Ngươi muốn làm gì?"

Cổ Thư Hinh có chút hoảng hốt, nàng rõ ràng không cảm nhận được Lâm Thiên Vân đang làm gì, nhưng cảm giác được Cổ Khiết Tâm bị đông cứng lại, có thể cảm nhận được một tia lôi điện nhỏ bé truyền đến cơ thê nàng, thông qua bờ vai.

"Ta chỉ muốn xem xét thương thế của hắn!"

Lâm Thiên Vân cười trừ, thần thức vội thu hồi lại, nhìn hai tỷ muội nói.

Sau khi Lâm Thiên Vân thu hồi thần thức, cả người Cổ Khiết Tâm xụi lơ, đột nhiên cảm giác cơn buồn ngủ kéo đến, hắn nhẹ nhàng thì thầm với Cổ Thư Hinh vài câu, sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.

"Tỷ tỷ, ta… Buồn ngủ!"

"Này… Ngươi làm gì đệ ta?"

Cổ Thư Hinh hoảng hốt nói.

"Cũng không có gì, ta chỉ là làm cho hắn giảm bớt đau đớn thôi, yên tâm, hắn sẽ không sao, chỉ là nằm ngủ một chút sẽ tốt rồi."

Lâm Thiên Vân nhún vai hời hợt nói.

"Ngươi! Nếu đệ đệ ta có mệnh hệ gì, Cổ gia cùng ngươi không chết không thôi!"

Cổ Thư Hinh tức giận ngực phập phồng lên xuống, cất giọng áp đảo.

Nhìn mỹ nữ tức giận, Lâm Thiên Vân cũng hết cách, đây đúng là hắn đang trợ giúp hai người, không cảm ơn hắn thì thôi, lại quay sang mắng chửi.

Trong lúc Lâm Thiên Vân kiểm tra, thì phát hiện thể nội thiếu niên xuất hiện một thứ rất đặc biệt, cũng rất quen thuộc. Trong thể nội của hắn chứa một thứ, mà người ta thường gọi là Linh Căn. Linh Căn tức là một căn nguyên của một tu sĩ, người có được Linh Căn này, phải gọi là may mắn trong may mắn, trong vạn người mới mò ra được một người sở hữu Linh Căn. Linh Căn bao gồm nhiều hình đa dạng đa sắc, nó có thể là một chiếc lá, một nhành cây, hoặc một vài động vật mô phỏng tương tự.

Ngoài Linh Căn còn sở hữu rất nhiều loại Linh Căn đặc dị, phải kể đến như Tứ Tượng Linh Căn, Tứ Dị Hệ Căn… Tứ Tượng Linh Căn bao gồm Hổ, Lân, Phượng, Long… Tứ Dị Hệ Căn gọi là Quang Minh, Hắc Ám, Phong, Lôi.

Mà thiếu niên trước mặt lại sở hữu Quang Minh dị căn, cũng là Linh Căn hiếm thấy nhất trong tất cả Linh Căn. Năm xưa hắn cũng từng chứng kiến một người sở hữu Quang Minh dị căn, dùng một người đánh sập cả ngàn dặm khuôn viên, người chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Đáng tiếc dù một đời oai hùng oanh liệt, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận sinh tử.

Lâm Thiên Vân lúc đầu cũng cảm ứng được, cho nên mới trợ giúp hắn, phải nói là Lâm Thiên Vân muốn làm cho hắn trở thành Quang Minh Chí Tôn thứ hai.

"Đến!"

Lâm Thiên Vân nhìn về phía xa, mơ hồ thấy được tám thân ảnh đang phi tốc lao đến đây, Cổ Thư Hinh cũng cảm giác được, nàng trong lòng vô hạn kinh hoảng, vội vàng mang Cổ Khiết Tâm lách qua người Lâm Thiên Vân thoát thân.

Đột nhiên Lâm Thiên Vân níu lấy cánh tay của nàng lại, làm Cổ Thư Hinh sững sờ.

"Ngươi làm gì vậy, thả ta ra."

"Ta nghĩ nếu đem ngươi giao cho bọn họ, chắc kiếm cũng không ít tiền a."

Lâm Thiên Vân mỉm cười nhìn nàng, trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm tà mị.

"Ngươi đừng hòng!"

Cổ Thư Hinh cực độ hoảng hốt, dùng lực bản thân cố gắng thoát khỏi ma trải của Lâm Thiên Vân, nhưng vùng vẫy mãi không thoát ra được, càng vùng vẫy càng khiến cổ tay nàng thấm đỏ.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.