Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết án không hoàn hảo

Phiên bản Dịch · 3546 chữ

Cuối cùng tôi cũng đọc hết trang cuối của cuốn “Lược sử thời gian”. Cuốn sách mỏng tang này đã ngốn của tôi khối thì giờ, vậy mà còn không ít chỗ trong đó tôi vẫn chưa ngẫm ra. Đặc biệt phần giải thích về kết cấu thế giới theo kiểu hình học của “thuyết tương đối rộng” kì bí, đã khiến trong tâm trí tôi thường hiện lên những ảo giác về không gian bị uốn cong, tựa như di chứng để lại khi xem xong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Đồ rằng chỉ số ít người, có thể đếm trên đầu ngón tay, trên thế giới, là thực sự hiểu được thuyết tương đối rộng; và nếu đúng vậy thì sự dốt nát của tôi là quá bình thường. Ngặt nỗi, tôi biết đó chỉ là lời nói vui.

“Thuyết tương đối rộng” được đưa vào đầu thế kỉ trước, hiện nay đã có một vài thuyết mới như “lý thuyết siêu dây” cố tìm cách thử hoàn thiện nó. Liệu tôi có nên xem qua lý thuyết này chăng, và liệu nó sẽ khiến mối nghi hoặc trong tôi giảm bớt hay tăng thêm?

Tôi gập cuốn “Lược sử thời gian” lại. Ngay sau một tiếng “bốp” nhẹ, như thể một cái van bị bật mạnh, dòng thác âm thanh ồn ào ban nãy được tôi chặn lại thành công giờ lại ào ạt rót thẳng vào tai tôi tựa một dòng nước lũ.

Bây giờ là 5 giờ 20 phút chiều, là khoảng thời gian ồn ào tiếng người trong phòng tin tức.

Cho dù “thuyết tương đối rộng” cao sâu thế nào, nhưng với tôi hiện giờ, nó cũng chẳng thể sánh bằng một loạt các câu đố vây bủa xung quanh câu chuyện về Hoàng Chức. Những điều tôi đã gặp, chẳng phải các mô hình vũ trụ cùng nhưng phương trình đòi hỏi phải có nền tảng lý thuyết uyên thâm mới hiểu được, mà là một loạt sự kiện thực tế đang diễn ra trước mắt. Đó là những thứ chỉ nhìn qua cũng rõ, nhưng dù vắt óc suy nghĩ, ta vẫn chẳng thể lần tìm ra mối liên hệ giữa chúng. Thậm chí ngay cả việc đưa ra một vài giả thuyết táo bạo, cũng là điều chẳng thể. Những cái tôi thấy chỉ là một vài manh mối nhỏ lẻ, đứt đoạn về mặt logic, nhưng tôi cũng biết rõ chúng là một chỉnh thể.

Thực tế, việc tôi đọc “Lược sử thời gian” vào thời điểm này, ngay tại đây cũng là một cách thư giãn, để giúp trí não thoát khỏi ngõ cụt không lối ra trong vụ án liên quan đến Hoàng Chức, để bản thân tạm thời có thể nghĩ đến những điều huyền diệu thú vị khác. Cách làm này xem ra đã khá thành công.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình chẳng thể hòa hợp với bầu không khí làm việc ồn ào náo nhiệt nơi đây. Tắt máy tính, tôi khoác cặp bước ra ngoài.

Ở cửa ra vào của tòa soạn, tôi gặp chủ nhiệm Tông Nhi, ông buột miệng hỏi: “Cuộc phỏng vấn cho bài phóng sự dài kì thế nào rồi, thuận lợi không?”

Tôi lắc đầu.

Ít nhiều ông cũng đã nắm được tình hình cơ bản của vụ án, nên hỏi: “Động cơ ra tay của hung thủ vẫn chưa được làm rõ sao? Tôi nhớ hôm nay cậu đi phỏng vấn bạn bè hung thủ mà, có phát hiện gì mới không?”

“Không ai trong số họ có thể tưởng tượng được rằng Lã Vãn Cường lại giết người. Hành tung thường ngày của Lã Vãn Cường đúng là có chút bí hiểm, song không có khuynh hướng bạo lực, tính tình khá điềm tĩnh. Tóm lại, chỉ có thể xem họ là bạn cùng trọ với Lã Vãn Cường, cũng chẳng nắm được gì nhiều về đối phương”.

Tông Nhi gật đầu, bảo: “Vậy à, thế gan ba te nhé”.

“Gan cái gì?” – Tôi nghe không rõ.

“Gan ba te, nghĩa là “cố gắng” theo tiếng Hàn. Ấy? Hình như phải là theo tiếng Nhật, Đợi chút… gần đây xem nhiều quá, nên cứ nhầm phim truyền hình Nhật với phim Hàn hết cả lên, nhưng dẫu sao thì từ này cũng có nghĩa đó”.

“Sao nghe từ miệng anh mà em cứ thấy rờn rợn!”

“Ha ha ha!” – Tông Nhi cười lớn ba tiếng, vỗ vỗ vai tôi, thiếu trách nhiệm bảo: “Tóm lại tôi tin cậu nhất định sẽ hoàn thành bài phóng sự này!” – Dứt lời, ông nghênh ngang đi vào trong.

Tôi thở dài, bất giác hồi tưởng lại cuộc phỏng vấn sáng nay.

Tiểu khu nơi Lã Vãn Cường thuê trọ cách bến tàu không xa lắm. Ban đầu họ định xây khu này thành khu tập thể cao cấp để bán với giá cao, nên đã phủ xanh và trang bị đầy đủ mọi thiết bị. Nhưng chẳng rõ bắt đầu từ ai hay nhà nào, đã ngăn nhà mình ra thành nhiều phòng cho những người từ nơi khác đổ về Thượng Hải thuê trọ, dần dà, số người bắt chước cách làm này mỗi lúc một nhiều hơn, và nơi đây đã trở thành khu ngụ cư của dân tứ chiếng – tốt xấu đủ cả, còn giá nhà đất thì mãi chẳng thể tăng như các khu khác.

Căn hộ Lã Vãn Cường ở gồm có ba phòng, phòng lớn nhất có hai người ở, gian để đồ rộng chừng vài mét vuông có một người ở, tổng cộng tất cả là năm nhân khẩu. Giá tiền phòng trọ đương nhiên cũng khác nhau, trừ hai người thuê chung phòng lớn, những người còn lại không quen biết gì nhau. Đây vẫn được xem là chỗ trọ rộng rãi, chỉ những người tìm được công việc kha khá ở Thượng Hải mới dám thuê, còn người mới về đây hoặc có thu nhập thấp, thì ở trọ trong kiểu một phòng kê sáu giường, như kí túc xá sinh viên đại học hồi xưa.

Tuy cùng sống dưới một mái nhà, song công việc mỗi người mỗi khác, giờ giấc đi về cũng chẳng giống nhau; có người còn đi làm lệch ca nhau, nên những người sống chung ở đây rất ít khi chạm mặt người khác. Trong gian phòng Lã Vãn Cương nghỉ trọ, tôi đã phỏng vấn hai người – được xem là có phần gần gũi với cậu ta.

Một người tên là Lô Vọng Thái, vóc người khô gầy, mới mười chín tuổi. Cái tên này nghe có vẻ khá lạ, tôi thầm nghĩ: liệu có phải tên trước đây của cậu ta là Vượng Tài, về sau vì nghe không nay nên mới đổi thành tên này chăng?

Lô Vọng Thái là nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm. Ngoài thời gian làm công việc này, cậu ta còn làm nhân viên chào bán sản phẩm cho Amway, vì trong phòng thấy chất đủ loại chai lọ của Amway. Cậu từng chào bán bảo hiểm và sản phẩm Amway với tất cả những người cùng trọ, song cuối cùng chỉ có mình Lã

Vãn Cường mua một chai thuốc tẩy của Amway. Mấy người sống ở đây đều không có nhiều tiền, nên việc Lã Vãn Cường có thể bỏ ra khoản tiền đó, đã khiến cậu cảm thấy Vãn Cường thực sự là một người tốt. Song đương nhiên, công lao lớn nhất vẫn thuộc về tài ăn nói của cậu.

“Lòng dạ tốt, kiên nhẫn nghe bạn bè nói chuyện, sẵn lòng giúp đỡ mọi người”, chính là ấn tượng của Lô Vọng Thái về Lã Vãn Cường. “Nếu không biết Lã Vãn Cường lạnh lùng xuống tay với một người phụ nữ chân yếu tay mềm, thì tôi thật sự nghĩ rằng Lã Vãn Cường đáng được xem là tấm gương mẫu mực của người từ nơi khác về Thượng Hải.”

Người chơi thân với Lã Vãn Cường còn lại là một anh chàng có vóc dáng nhỏ bé, tên Tần Đông, là nhân viên chuyển phát nhanh cho một công ty chuyển phát. Vì phơi nắng phơi mưa suốt ngày ngoài mặt đường thành ra cậu ta đen như bồ hóng. Cậu ta là người sống trong căn nhà kho chật chội. Lúc mới về Thượng Hải, không tìm được việc làm, chính Lã Vãn Cường khi nghỉ việc ở công ty chuyển phát nhanh, đã giới thiệu cậu ta vào làm thay.

Do cái ơn đó nên Tần Đông rất cảm kích Lã Vãn Cường, và càng chẳng thể nói xấu đối phương. Hệt như Lô Vọng Thái, Tần Đông cũng không thể tin Lã Vãn Cường đã phạm tội giết người, thậm chí còn tỏ ý bất hợp tác với phóng viên tôi đây. Cậu ta đã hỏi đi hỏi lại mấy lần rằng liệu Lã Vãn Cường có giết người thật không, hay là phía cảnh sát nhầm.

Từ sau khi nghỉ làm chuyển phát nhanh, Lã Vãn Cường chuyển sang làm công việc gì thì Tần Đông và Lô Vọng Thái đều chẳng hề hay biết. Hàng ngày, Lã Vãn Cường vẫn đi sớm về tối như trước. Khi được hỏi là đang làm gì, Vãn Cường chỉ cười mà không nói.

“Em nghĩ cậu ấy có tâm sự!” – Tần

Đông cho tôi biết từ sau khi chuyển sang làm công việc bí mật, Lã Vãn Cường “thường ngẩn ngơ, thẫn thờ nhìn gì đó, đến mức người khác có khua tay trước mặt thì chưa chắc cậu ấy đã để ý. Có một khoảng thời gian, cậu ấy rất lờ đờ, ủ rũ. Em và Lô Vọng Thái có hỏi thăm, nhưng cậu ấy chỉ bảo là không có chuyện gì”.

Nói đến đây, Tần Đông chau mày, lắc đầu bảo: “Dù gì em vẫn không thể tin cậu ấy lại giết người!”

Câu nói oán giận đang mấp mé chực phun trào trong tôi đã được kịp thời ghìm lại, tôi vội nói: “Cậu ấy có giết người hay không thì bây giờ cậu cũng nên cho tôi biết mọi điều mình biết, chúng có thể làm sáng tỏ chân tướng sự thật”.

Tần Đông nhìn tôi với ánh mắt vô định, đoạn tiếp: “Cậu ấy nghĩ gì trong đầu thì bọn em không biết, em cảm thấy có vài lần lúc đang tán gẫu, cậu ấy định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Rồi một thời gian sau cậu ấy đã tươi tỉnh trở lại”.

“Đúng là có tươi tỉnh hơn một chút, song vẫn có gì đó khang khác với hồi xưa!” – Lô Vọng Thái, người cũng được tôi phỏng vấn, nói chen vào. Là nhân viên chào hàng nên con mắt quan sát nhìn người của cậu này phần nào sắc sảo, nhạy bén hơn.

“Khác ở điểm nào?”

“Rất khó nói, ánh mắt cậu ấy lúc nhìn mọi người rất không bình thường”.

“Đúng là hơi khác!” – Tần Đông gật đầu phụ họa, “Đôi khi ánh mắt đó có thể dõi vào anh, khiến anh dựng tóc gáy”.

Tôi hỏi họ rốt cuộc là khác ở điểm nào, nhưng họ chẳng thể cho tôi lời giải thích thỏa đáng. Cảm giác như nếu có thể truyền đạt được cho người khác biết cảm nhận của mình về điều huyền bí này, họ đã trở thành nhà nghệ thuật tài ba rồi. Rõ ràng về phương diện này thì Tần Đông và Lô Vọng Thái vẫn còn thiếu tố chất.

Thế nên tôi chẳng tìm được lý do nào có thể xui khiến Lã Vãn Cường giết người từ hai người bọn họ. Điều duy nhất tôi biết là: trước khi giết người một khoảng thời gian, Lã Vãn Cường trở nên rất kì lạ. Tính từ lúc nghỉ việc ở công ty chuyển phát nhanh, thì thời gian này kéo dài khoảng bốn, năm tháng.

Nếu sự thay đổi của Lã Vãn Cường liên quan đến cái chết của Hoàng Chức thì lẽ nào cậu ta đã lên kế hoạch từ bốn, năm tháng trước?

Tôi tập trung hỏi cậu Tần và cậu Lô, trước hôm hành động mấy ngày, Lã Vãn Cường có biểu hiện gì khác lạ không, nhưng họ lại cảm thấy tinh thần Lã Vãn Cường vào thời điểm đó rất ổn, như thể đang vui mừng về vài chuyện gì đó. Từ sau khi nghỉ việc ở công ty chuyển phát nhanh, Lã Vãn Cường thắt chặt chi tiêu hơn nhiều, vậy mà trước khi xảy ra chuyện một tuần, cậu ta lại mời các bạn cùng nhà đi đánh chén một bữa. Sau đó, Lã Vãn Cường nói phải đi công tác, mấy ngày không về nhà, cho đến hôm trước khi xảy ra sự việc trên một ngày, cậu ta mới xuất hiện trước mặt Tần Đông và Lô Vọng Thái.

Tiếng “rì rì” phát ra từ chiếc di động đã khiến tôi định thần lại.

Một tin nhắn đến từ Hà Tịch, vẻn vẹn có ba từ, từ trước đến giờ lúc nào cô ấy cũng ngắn gọn vậy.

“Kết án rồi”.

Giật mình sửng sốt, tôi vội trả lời lại, hỏi: “Kết thúc luôn rồi sao? Nhanh vậy, hung thủ thú nhận hết rồi à?”

Đợi một lúc không thấy Hà Tịch trả lời tin nhắn, không chờ được, tôi gọi điện thẳng cho cảnh sát trưởng.

“Cảnh sát trưởng Hoàng, tôi nghe nói vụ này đã kết thúc?”

“Vâng, đã khép lại rồi, anh nắm tin nhanh thật đấy”.

“Lã Vãn Cường thú nhận tất cả rồi sao?”

Cảnh sát trưởng thở dài qua điện thoại, đáp: “Chưa”.

“Thế sao lại kết án, biết đâu còn một loạt sự kiện chưa được làm sáng tỏ bên trong thì sao?”

“Là vì giới truyền thông các anh!” – Cảnh sát trưởng cười đau khổ.

“Chúng tôi?!”

“Vụ án thông thường còn có thể tiến hành từ từ, còn vụ này thì ngay ngày thứ hai, kể từ khi cảnh sát phát hiện ra vụ việc, đã thấy tin bài xuất hiện trên mặt báo. Giới truyền thông theo vụ này rất sát, khiến chúng tôi gánh chịu rất nhiều áp lực. Giờ hung thủ đã bị tóm, có thể xác nhận cậu ta là thủ phạm gây án, và ngay bản thân cậu ta cũng đã thừa nhận, nên có thể xem như chứng cứ hoàn toàn là xác thực. Nếu hoãn việc kết án với lý do chưa rõ động cơ thì thật sự là…”

“Tôi có thể hiểu!” – Nói vậy song tôi vẫn phải thở dài. Tôi có thể hiểu nỗi khổ của anh ta, nó cũng giống như việc vì sao cảnh sát Pháp phải kết án dù vẫn còn điểm nghi ngờ. Trong trường hợp có thể kết án thì sao cảnh sát phải giơ đầu gánh chịu áp lực càng lúc càng lớn hơn từ dư luận, chỉ để đổi lấy cái kết chu toàn hơn? Hơn nữa, hẳn họ cũng phải chịu áp lực về mặt thời gian phá án từ cấp trên.

Bên công tố sẽ sớm đưa ra bản cáo trạng, nhưng những vụ án được quan tâm thế này, thì chắc sẽ được xét xử công khai, để mọi người đến dự. Kiểu gì thì cậu ta cũng bị khép vào khung hình phạt tử hình chờ thi hành án, nếu thành khẩn thì sẽ được kéo dài thời gian, nhưng vì thái độ nhận tội không tốt lắm nên rất có khả năng cậu ta sẽ bị tuyên phạt xử bắn ngay lập tức. Nếu sau khi tòa tuyên án, cậu ta không chịu được áp lực nên thành khẩn khai nhận thêm, thì còn có cơ được giảm án, giờ chỉ hi vọng vào khả năng đó thôi.

Tôi nhớ lại tinh thần của Lã Vãn Cường hôm tôi vào thăm cậu ta trong trại giam. Đã sớm biết kết cục gì đang đợi mình phía trước, thì liệu cậu ta có bất ngờ suy sụp tinh thần vào thời khắc then chốt cuối cùng đó chăng? Vậy nhưng chuyện này chưa thể khẳng định được gì. Chuẩn bị cho sự ra đi của mình là một chuyện, có thể buông tay chấp nhận để lưỡi hái tử thần từ từ vồ lấy mình hay không lại là chuyện khác. Con người luôn có tâm lý ham sống sợ chết, trừ khi…

Trừ khi với cậu ta còn điều gì đó quan trọng hơn cả tính mạng.

“À đúng, về sau chúng tôi còn điều tra cả Thôi Hành Kiện”.

“Thôi Hành Kiện, là ai nhỉ?”

“Chính là kẻ biến thái thích theo đuôi các cô gái mà anh đã nhắc đến trong cuộc phỏng vấn Lã Vãn Cường ngày hôm kia. Lúc anh đề cập đến người này trong buổi tường trình đầu tiên, chúng tôi cũng đã tìm anh ta thẩm vấn, song vì không thấy gì đáng nghi, nên đã để anh ta ra về. Nhưng ngày hôm kia, Lã Vãn Cường lại kể với anh rằng vào ngày trước ngày mưu sát, cậu ta đã bám theo Thôi Hành Kiện đến tận chỗ quán trọ nơi Hoàng Chức nghỉ. Nếu đúng là vậy, thì với một nơi có không gian nhỏ hẹp như quán trọ đó, lúc quay người xuống tầng sau khi thấy Hoàng Chức vào phòng 319, Thôi Hành Kiện phải nhìn thấy Lã Vãn Cường chứ.”

“Chà, đúng thế! Lã Vãn Cường chắc chắn phải lên tầng trên mới biết Hoàng Chức nghỉ ở phòng nào. Thế anh chàng bám đuôi trả lời thế nào?”

“Anh ta bảo không trông thấy Lã Vãn Cường, và cũng khẳng định nếu có người bám theo đến chỗ quán trọ, thì nhất định anh ta sẽ phát hiện ra, trừ khi đấy chỉ là một con mèo!”

“Lã Vãn Cường giải thích thế nào?”

Cảnh sát trưởng Hoàng “hừ” một tiếng, bực bội đáp: “Hắn nói hắn rất cẩn thận nên không bị anh chàng Thôi kia phát hiện ra”.

“Vô lý!”

“Tuy biết là vô lý, song làm được gì hắn, giờ ngay đến chết hắn còn chẳng sợ nữa là!”

Tôi lặng lẽ kết thúc cuộc điện thoại với cảnh sát trưởng. Điều tra bên phía cảnh sát, xác nhận hành động giết người của Lã Vãn Cường đối với Hoàng Chức không đơn thuần là suy nghĩ nhất thời thích giết thì giết như cậu ta nói, mà cậu ta biết nơi Hoàng Chức ở thông qua một đầu mối khác. Đầu mối này liên quan mật thiết với thứ cậu ta đang tìm mọi cách che đậy, và thà chết chứ quyết không khai.

Tôi đứng ngẩn ra bên vệ đường người qua kẻ lại, mải đuổi theo dòng suy tưởng không đầu mối của bản thân, trong khi sắc trời đã dần chuyển tối.

“Rì rì”, di động vang lên.

Lại là tin nhắn từ Hà Tịch. So với tin nhắn trước, lần này nó còn ngắn gọn hơn, vẻn vẹn chỉ có mỗi hai từ:

“Đồ ngốc!”

Tôi ngẩn người nhìn hai từ này. Mình đã làm gì mà bị cô ấy mắng là đồ ngốc chứ?

Lạ thật, ban đầu cô ấy bảo tôi là đã kết án, mà chẳng thèm hồi âm; sau một lúc lâu rồi lại nhắn tin mắng tôi là đồ ngốc.

Nhưng nếu bây giờ tôi gọi điện lại hỏi cô ấy tại sao lại bảo tôi thế, há chẳng phải càng khiến tôi yếu thế hơn ư?

Tôi cầm điện thoại, chau mày lại. Đã kết án, rồi nhảy phắt sang thành đồ ngốc. Ba từ trước với hai từ sau thì có liên quan gì với nhau?

Bung sôi ùng ục một chập, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang càng lúc càng sẫm lại.

Tôi quả là một gã ngốc.

Hà Tịch báo tôi đã kết án, nghĩa là cô ấy đã bàn giao lại cái xác Hoàng Chức, và không còn phải nghiên cứu tìm hiểu mổ xẻ lại cả ngày nữa. Thế nghĩa là bây giờ cô ấy đang rảnh rỗi. Hơn nữa, sau một thời gian dài bận rộn như vậy, ai lại không muốn thư giãn vui chơi một chút chứ. Thêm một điểm nữa là: giờ là thời điểm của bữa tối.

Nhưng nếu không suy ra ẩn ý đằng sau ba từ đó mà đã bị xem là kẻ ngốc, thì kẻ ngốc trên đời này hẳn không ít chút nào.

Không thêm ý kiến gì khác nữa, tôi lập tức gọi vào máy di động của Hà Tịch.

“Em vẫn đang ở sở cảnh sát phải không, anh đến ngay đây, em định đi đâu dùng bữa tối?” – Tôi hỏi han bằng giọng điệu vô cùng nịnh nọt.

Hà Tịch chỉ hứ nhẹ một tiếng.

Tôi như kẻ nhận được thánh chỉ vua ban, vội nhào ra lề đường, khua tay loạn xạ và hét lên: “Taxi! Taxi!”

Bạn đang đọc Đứa Trẻ Giấy của Na Đa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.