Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung thủ

Phiên bản Dịch · 3869 chữ

“Tóm được hung thủ sớm vậy à? Hắn là ai, sao lại giết Hoàng Chức?”

Sau khi biết tin đã bắt được hung thủ, tôi vội đến sở cảnh sát, để trực tiếp hỏi han tình hình.

Tôi hỏi với tư cách không chỉ là nhân chứng đầu tiên ở hiện trường, mà hơn thế, còn là một phóng viên. Hôm đó, sau khi gã quỷ Đường viết bài, chủ nhiệm Tông Nhi biết tôi là người phát hiện xác chết đầu tiên, đồng thời có mối liên quan với người qua đời, nên đã lệnh cho tôi phải viết một bài phóng sự dài sau khi vụ án này được làm sáng tỏ. Gã quỷ Đường nghe sếp nói vậy rất không vui, bởi được viết bài phóng sự dài, nghĩa là tôi sẽ nhận được nhiều tiền thưởng hơn. Song chẳng còn cách nào khác, với ưu thế trời ban cho bản thân, nếu tôi chịu khó hơn một chút, thì đến ngay chút tiền trà thuốc cho bài viết đầu tiên của mình, gã quỷ kia cũng chẳng có phần.

Thế mà sau khi nghe tôi nói, cảnh sát trưởng lại cười cười một cách đầy bí hiểm và lắc đầu.

“Cũng chẳng cần vội nói về chuyện hung thủ”.

“Hả, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này à?” – Tôi tò mò hỏi.

Cảnh sát trưởng nhìn xoáy vào tôi, nghiêm mặt lại, song không trả lời mà nhấc ống nghe của chiếc điện thoại đặt trên bàn lên thực hiện một cuộc gọi.

Nơi tôi được tiếp đón là một căn phòng trống. Vừa bước chân vào phòng, tôi đã cảm thấy nó tựa như nơi cảnh sát thẩm vấn nghi phạm, hay chí ít cũng giống căn phòng nhỏ hôm tôi làm bản tường trình.

Chỗ này lạnh đến mức khiến người ta khó mà chịu nổi, tôi đang định lên tiếng hỏi thì cửa đã mở ra, và một cảnh sát trẻ bước vào.

“Làm tường trình cho tốt vào đấy!” – Cảnh sát trưởng nói.

“Thế này là sao, anh vẫn còn nghi ngờ tôi?” – Tôi tức giận nói.

“Hi vọng anh thành thật trả lời các câu hỏi của tôi”.

“Được, anh muốn hỏi gì nào?”

“Trong bản tường trình lần trước, anh còn bỏ sót điểm nào không?”

“Không, mọi điều liên quan đến vụ án mà tôi biết, tôi khai báo với các anh cả rồi”.

“Thật không?” – Cảnh sát trưởng hỏi vặn lại một cách thiếu thiện ý.

“Đúng vậy!” – Hai người nhìn nhau chằm chằm, công khai truyền tải suy nghĩ khó chịu của bản thân.

“Vậy thì ngày này của tuần trước anh đã đi đâu?”

Ngày này của tuần trước à?

Cảnh sát trưởng thấy tôi hơi trù trừ, liền nói: “Có cần tôi nhắc cho anh nhớ không, sáng hôm ấy anh không có mặt ở Thượng Hải?”

“Tôi về thôn Đại Đường!” – Xem chừng anh ta đã biết chuyện này, chẳng có gì cần phải giấu giếm. Có lẽ ngay sau khi tôi và Hà Tịch đi khỏi thôn Đại Đường, cảnh sát khu vực hoặc cảnh sát Thượng Hải, đã về đó điều tra nên mới biết.

“Anh về đó làm gì?”

“Tìm hiểu một số chuyện!” – Tôi thầm nghĩ: biết rồi mà lại còn phải hỏi.

“Sau khi Hoàng Chức chết, anh về thôn Đại Đường mạo nhận là cảnh sát rồi dò hỏi lung tung, vậy mà anh còn dám nói không giấu cảnh sát chúng tôi điều gì ư?”

“Tôi đâu mạo nhận là cảnh sát, người đi cùng tôi là…”

“Là giám định viên pháp y Hà, đúng không? Cô ấy là giám định viên pháp y; giám định viên pháp y và cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm điều tra phá án là hai công việc hoàn toàn khác nhau. Còn nữa, hôm kia cô ấy nhờ công an hộ tịch ở khu vực Dương Phố tiền hành điều tra một người từng là y tá đỡ đẻ trong bệnh viện Bà mẹ trẻ em số một trước đây, là vì lý do gì? Vì liên quan đến vụ án này chăng? Mấy ngày hôm nay, pháp y Hà có biểu hiện hứng thú khác thường với thi thể Hoàng Chức, song dựa vào báo cáo giám định cô ấy nộp, thì tôi hoàn toàn chẳng rõ vì sao cô ấy lại háo hức và hứng thú vậy”.

“Sao anh không hỏi thẳng Hà Tịch?”

“Tôi đang hỏi anh!” – Cảnh sát trưởng đập bàn, “Còn về phần pháp y Hà, tôi tự khắc sẽ hỏi”, đoạn anh ta tiếp.

Lúc nói câu sau, giọng anh ta có vẻ hơi chùng xuống, có lẽ biết thân phận giám định viên pháp y của Hà Tịch không hề đơn giản, nên anh ta chẳng thể xét hỏi Hà Tịch như đang thẩm vấn tôi hiện giờ. Thậm chí rất có khả năng anh ta bị Hà Tịch từ chối không trả lời, nên mới trút giận vào tôi.

“Thực ra là liên quan đến Hà Chức, nhưng chẳng phải tôi giấu giếm, không chịu nói trong lần tường trình trước, mà bởi vì có một số chuyện sau khi Hoàng Chức qua đời tôi mới biết.”

“Vậy tại sao anh không trực tiếp báo những chuyện này cho cảnh sát, mà lại chọn cách tự điều tra hành động một mình?” – Cảnh sát trưởng hùng hổ chất vấn tôi.

“Trước tiên mấy chuyện này tuy liên quan đến Hoàng Chức, song tôi lại không chắc chúng có liên quan đến cái chết của cô ấy hay không. Thứ hai, tôi nghĩ là có nói chăng nữa, anh cũng chưa chắc coi chuyện này là nghiêm túc, mà có khi anh còn bảo tôi có vấn đề về thần kinh cũng nên”.

“Tôi nghĩ và nhận định thế nào là việc của tôi. Vậy giờ, anh cứ nói hết cho tôi nghe xem nào, đừng để tôi phát hiện thấy anh giấu giếm điều gì nữa đấy!”

Tôi nhún vai, bắt đầu từ chuyện xác hai đứa trẻ được tìm thấy trong tủ lạnh bên Hàn Quốc – mà Hà Tịch kể, đến chuyện ghé thăm nhà Nhạc Văn Anh hôm nay, cùng một vài suy nghĩ của bản thân, đều nói ra hết.

Đến nửa chừng, viên cảnh sát trẻ – phụ trách việc ghi chép, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác lạ. Trong khi đó, vẻ mặt thờ ơ, phớt tỉnh ban đầu của cảnh sát trưởng thì càng lúc càng giống như đang bực dọc hơn, tôi để ý thấy mấy lần anh ta định lên tiếng cắt lời mình.

“Thật hoang đường, chuyện này quá sức hoang đường!” – Không đợi tôi nói hết, cảnh sát trưởng đã trừng mắt nhìn tôi bảo: “Anh nghĩ tôi là một thằng ngốc, hay là kẻ hoang tưởng mà đi tin vào những điều anh nói?”

“Tin hay không thì anh vẫn luôn có thể cho xác minh những điều tôi vừa nói, còn về những suy đoán của tôi thì anh cứ coi như tôi là một tên ngông, hoặc anh có thể đưa ra một cách suy đoán hợp lý hơn. Thực tế, tôi cũng chẳng vui thích gì khi đưa ra những kết luận phô trương như vậy”.

Cảnh sát trưởng vẫn lắc đầu, nói: “Tất nhiên tôi sẽ cho xác minh, song tôi không thể không nói, ngài nhà báo, trí tưởng tượng của anh phong phú quá đấy. Anh nghĩ thế giới nơi chúng ta đang sống là kiểu thế giới nào?”

“Thế anh nghĩ thế giới nơi chúng ta đang sống là kiểu thế giới nào?” – Tôi lấy chính câu đối phương vừa nói, vặn hỏi lại anh ta.

“Hả?”

“Tôi nghĩ hẳn anh không thể không biết vì lý do gì mà bộ phận cảnh sát đặc biệt trong hệ thống cảnh sát lại được thành lập!”

“Bộ phận cảnh sát đặc biệt?” – Cảnh sát trưởng nhíu mày, rồi nhìn tôi một cách đầy hàm ý. Tôi đoán hẳn anh ta mới nhớ ra, tôi đã từng có lần hợp tác với bộ phận cảnh sát đặc biệt. Quả nhiên, thái độ anh ta dần dịu lại, hỏi tôi: “Ban nãy anh nói, hôm nay anh chụp lại một bức ảnh ở nhà Nhạc Văn Anh?”

Tôi ngoan ngoãn lấy máy ảnh kĩ thuật số ra.

Cảnh sát trưởng nhìn bức ảnh trên màn hình tinh thể lỏng của chiếc máy ảnh, mắt nheo lại, quay đầu bảo viên cảnh sát trẻ: “Cậu mang bức ảnh này đi phục chế, in một bức thật rõ, rồi mang bức ảnh đó cùng bức chân dung được vẽ theo lời miêu tả của người dân ở thôn Đại Đường về đây!”

Viên cảnh sát trẻ dạ một tiếng, lập tức đi thi hành mệnh lệnh.

“Người dân thôn Đại Đường đã trông thấy một người lạ từng nhiều lần tiếp xúc với Chu Tiêm Tiêm, con gái Hoàng Chức. Theo lời miêu tả đó, chúng tôi đã cho mời chuyên gia phác thảo lại nhận dạng này!” – Cảnh sát trưởng giải thích.

Chẳng lâu sau, viên cảnh sát trẻ đã quay về cùng với hai bức ảnh trên tay.

Cảnh sát trưởng so sánh bức ảnh với bức phác thảo chân dung, gật gật đầu, rồi đưa tôi xem bức phác thảo.

“Xem ra thêm một lần nữa, anh lại cung cấp cho chúng tôi thông tin rất quan trọng. Lúc trước do chút hiểu lầm, nên tôi đã có phần không phải với anh, tôi xin lỗi”.

Tôi luôn miệng nói không có gì, rồi tiếp tục quan sát, so sánh hai bức hình thật kĩ. Một cái là bức ảnh phóng to từ tấm ảnh chụp lại, khuôn mặt Tiết Dĩnh, người đứng hàng sau, được khoanh tròn bằng mực đỏ, trên bức kia là hình ba khuôn mặt đã được phần mềm máy tính phục dựng lại ở các góc khác nhau.

Quả là rất giống, đặc biệt đôi mắt, còn chiếc mũi và khuôn mặt thì gần như là y hệt.

“Fax ngay bức ảnh này cho cảnh sát Côn Sơn, bảo họ đến gặp những người liên quan ở thôn Đại Đường đối chiếu lại, xem có phải là người này không!” – Cảnh sát trưởng nói với viên cảnh sát trẻ.

“Chẳng phải lúc đầu anh nói trên điện thoại là bắt được hung thủ rồi, giờ sao vụ này xem ra còn chưa kết thúc?” – Tôi hỏi.

“Hung thủ thì đúng là bắt được rồi, hơn nữa, hắn cũng đã nhận tội, nếu muốn cũng có thể kết thúc vụ án này ở đây, nhưng…” – Đến đây cảnh sát trưởng chép miệng một cái.

“Song còn chưa rõ động cơ gây án, nghi phạm lúc khai là vì tiền, lúc lại nói là vì sắc, còn căn cứ vào tình hình hiện giờ thì cả hai lý do này đều chẳng đứng vững. Tuy nhiên, hắn đích thị là kẻ ra tay, điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng bởi hắn không chịu khai rõ động cơ, nên ta chẳng thể loại trừ khả năng đằng sau đó còn động cơ gây án khác”.

“Liệu tôi có thể gặp hung thủ một lát với tư cách là phóng viên không?”

Phải chăng xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, cảnh sát trưởng đã vui vẻ đáp ứng yêu cầu tôi đưa ra, chỉ đề nghị tôi phải thông báo lại cho phía cảnh sát một tiếng trước khi viết bài đăng báo.

“Chà, tôi chợt nảy ra ý này, anh thấy thế nào…”

Tôi cho anh ta biết ý tưởng bất chợt của mình, cảnh sát trưởng nhìn tôi một cái rồi bảo: “Được, cứ thử xem sao. Tôi thấy anh không đầu quân làm cảnh sát hình sự thì quả là một tổn thất vô cùng đáng tiếc”.

“Ha, bên cục cảnh sát đặc biệt cũng rất muốn mời tôi gia nhập đấy!” – Tôi cười bảo.

Nghi phạm bị tóm cổ tên là Lã Vãn Cường, 23 tuổi là một người làm thuê đến từ tỉnh khác.

Tám giờ sáng ngày hôm đó, hắn quanh quẩn gần chỗ nhà trọ một hồi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, còn mua hai chiếc bánh ở cửa hàng bánh gần đó, ăn hết cái rưỡi, nửa cái còn lại thì vứt ở vệ đường. Những điều này do chính hắn tự thú, và cũng được người làm chứng xác nhận.

Do tối hôm trước mất ngủ, nên sáng hôm đó lúc ra ngồi trông nhà trọ chỗ sảnh vào, bà cô to béo đã ngủ gật. Nhân lúc bà ta ngả người ra quầy ngủ bù, Lã Vãn Cường lẻn vào trong nhà trọ. Hắn lên tầng ba, gõ cửa phòng Hoàng Chức, đánh mạnh vào huyệt thái dương làm cô ấy ngất đi, rồi dùng dây ni lông mang theo trói cô ấy vào ghế, và cuối cùng thít cổ cô đến chết.

Lúc xuống nhà, Lã Vãn Cường chạm trán với một nhân viên phục vụ ở tầng hai. Cú chạm trán này chính là một manh mối quan trọng, giúp cảnh sát sớm truy ra hung thủ.

Sau khi giết người, Lã Vãn Cường chẳng hề chuẩn bị trốn chạy, trái lại hắn đã hành xử như không có gì xảy ra, rong chơi khắp Thượng Hải, tối đến vẫn quay về căn hộ thuê chung với mấy người khác nghỉ ngơi mãi đến khi bị cảnh sát bắt.

Tôi đi nhờ xe cảnh sát trưởng đến trại tạm giam, nơi Lã Vãn Cường bị giam giữ. Cảnh sát trưởng đã bố trí giúp, nên tôi chỉ phải vào phòng gặp mặt chờ một lát.

Tấm kính thủy tinh chống đạn dày, ngăn căn phòng gặp phạm nhân thành hai. Đợi một lát, tôi đã thấy cánh cửa phòng bên phía phạm nhân mở ra, cảnh sát trông coi phạm nhân áp tải một thanh niên tay đeo còng số tám đi vào.

“Cậu là Lã Vãn Cường?” Tôi hỏi.

Đối phương nhìn tôi một cái, chẳng nói gì.

“Đây chính là Lã Vãn Cường!” – Cảnh sát áp tải bảo tôi, rồi yêu cầu Lã Vãn Cường ngồi vào chỗ đối diện với tôi.

“Ngoan ngoãn trả lời đấy nhé!” – Anh ta bảo hắn rồi quay người đi ra.

Lã Vãn Cường là một thanh niên có khuôn mặt vuông, tóc để kiểu đầu đinh, trên mép lún phún ít lông măng và mặt thì đầy trứng cá. Thành thực mà nói, tên hung thủ tàn nhẫn sát hại Hoàng Chức này vẫn còn là một tên nhãi ranh to đầu.

“Chào cậu, tôi là phóng viên Na Đa ở báo Ngôi sao buổi sớm!” – Tôi chào cậu ta như với các nhân vật được phỏng vấn bình thường khác. Thường tôi còn thêm một câu là “Rất vui được gặp cậu”, song lần này tôi đã lược bỏ.

Cậu ta gật đầu, gửi tặng tôi một nụ cười – không lấy gì làm tươi tỉnh, để đáp lễ.

“Cậu đi làm được mấy năm rồi?”

“Năm năm” – Lã Vãn Cường có vẻ hơi bất ngờ, bởi tôi chẳng vồ vập hỏi cậu ta về vụ mưu sát ngay.

“Cậu từng làm công việc gì?”

“Công nhân xây dựng, bảo vệ, vận chuyển máy móc, chuyển phát nhanh”.

“Cậu lấy vợ chưa?”

Cậu ta lắc đầu.

“Muốn kiếm chút tiền về quê cưới vợ hả?”

“Tôi muốn lấy vợ Thượng Hải!” – Cậu ta toét miệng cười, khi đó trông cậu ta có phần rất hồn nhiên và ngây thơ.

“Một mong ước khá đấy chứ, thế sao lại đi giết người, thiếu tiền à?”

Vẻ tươi cười trên mặt đối phương vụt tắt, im lặng một hồi, cậu ta cười nói: “Thích thì giết thôi”.

“Vì tiền à?”

“Thích thì giết thôi!” – Cậu ta hơi ngoảnh mặt đi, lặp lại câu vừa nói thêm lần nữa.

Tôi nhíu mày, rõ ràng vừa nãy mình đã tạo được bầu không khí thân thiện cho cuộc nói chuyện này mà. Định đợi đối phương thấy thoải mái hơn rồi mới hỏi, ai ngờ vừa nhắc đến việc kia, cậu ta đã vội xù lông nhím như bị chạm nọc.

“Là vì tiền à?”

“Chút chút”.

“Hình như cậu khai với cảnh sát là, do thấy cô ấy đẹp nên…”

“Cũng có một chút. Tôi đã nói thích thì giết mà!” – Cậu ta nhướn mày, nhìn tôi theo kiểu thách thức.

“Nhưng cậu không động chạm gì vào người cô ấy, chẳng phải thế sao? Dù là tiền hay tình, cậu cũng đều không động vào”.

“Giết người xong thì hoảng quá, nên tôi bỏ đi”.

“Vậy làm thế nào cậu biết là Hoàng Chức nghỉ trọ ở đó, cậu đã thấy cô ấy trước đấy, đúng không?” – Tôi đổi cách vào đề.

“Thấy hôm trước lúc đang đi dạo phố, bởi cô ấy đẹp nên mới để ý”.

“Cậu bám theo cô ấy về đến tận nhà trọ?”

Lã Vãn Cường cười rất lạ: “Tôi thấy một gã đàn ông theo đuổi cô ấy, hơi tò mò nên cũng bám theo”.

Ha! Hóa ra vào ngày hôm đó, trong khi gã gầy tôi thuê bám đuôi Hoàng Chức, thì sau anh ta còn một người khác bám theo.

“Vậy sao không hạ thủ ngay lúc đó?”

“Lúc đó thấy hơi do dự, sang ngày hôm sau mới hạ quyết tâm”.

“Cậu không thành thật!” – Tôi nhìn chằm chằm đối phương, “Muốn giết thì giết là hành động thôi thúc nhất thời, làm gì có chuyện lúc đó không thấy vậy, về nhà nghĩ một tối rồi hôm sau mới quyết định ra tay”.

Cậu ta không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, cũng chẳng cố tình tránh ánh nhìn của tôi.

Biểu hiện của cậu ta rất kì lạ, ánh nhìn không có vẻ gì là sợ sệt, ngược lại rất bình thản.

“Rất có thể cậu sẽ bị khép vào án tử hình, cậu biết không?”

“Biết!” – Lúc thốt ra từ này, cậu ta thậm chí còn cười, chẳng phải kiểu cười điên rồ cuồng loạn, cũng chẳng phải là cử động máy móc của cơ mặt không chút tình cảm gì như lúc vừa gặp tôi ban nãy. Trong nụ cười đó còn ẩn chứa một ẩn ý mà tôi chưa thể hiểu ra.

Lúc này, cậu ta tựa như kẻ tử vì đạo, tràn đầy kiên định và ung dung. Dù vậy, tôi chưa thể lý giải được điểm này, bởi thái độ đó của cậu ta khiến tôi cảm thấy vô cùng kì lạ.

“Đã giết người sao còn chưa bỏ trốn?” – Tôi cảm thấy không thoải mái, nên hỏi sang vấn đề sau.

“Tôi biết là chẳng thể chạy thoát, vì cảnh sát phá án rất nhanh”.

“Thế nên cậu mới đi chơi khắp nơi?”

“Đúng! Tranh thủ chút ít thời gian còn lại cuối cùng này”.

Cuộc chuyện trò giữa tôi và Lã Vãn Cường diễn ra trong khoảng tiếng rưỡi đồng hồ. Rõ ràng là rất nhiều lúc cậu ta đã chọn cách nói dối, một vài lúc khác thì chỉ trả lời bằng cách im lặng. Chẳng trách là cảnh sát trưởng không quyết định cho dừng vụ án này ở đây, vì phía sau chuyện này không có ẩn tình mới là lạ.

Buổi phỏng vấn này có thể coi như đã thất bại, trong đáy lòng Lã Vãn Cường vẫn có một số chuyện mà dù khéo léo thế nào, tôi cũng chẳng thể gợi ra.

“Ồ, cám ơn cậu đã bằng lòng tiếp nhận cuộc phỏng vấn này của tôi”.

“Dạ, không có gì!” – Cậu ta nói.

“Để đảm bảo độc chính xác về mặt thông tin, cậu hãy đọc qua phần ghi chép của tôi trong buổi phỏng vấn hôm nay, xem còn sai sót chỗ nào hoặc cần sửa gì không!” – Tôi vừa nói vừa đẩy cuốn sổ ghi chép vào cho đối phương qua cửa sổ.

“Không cần phải thế này đâu”.

Tôi cười cười, ra dấu tay bảo đối phương cứ tự nhiên.

Cậu ta cầm cuốn sổ ghi chép lên bằng hai bàn tay đang bị còng, chậm rãi đọc. Với cậu ta, việc tôi viết gì thực ra chẳng có mấy ý nghĩa. Song con người thường vẫn luôn hiếu kì, băn khoăn không hiểu một phóng viên sẽ viết gì về mình.

Do tốc kí với tốc độ nhanh nên chữ tôi viết khá to, kín bốn trang rưỡi: Cậu ta lật xem từng trang cho đến trang cuối cùng.

Tôi chăm chú theo dõi biểu hiện trên gương mặt đối phương. Cuối cùng, tôi cũng phát hiện thấy khi lật giở đến trang cuối vẻ mặt cậu ta hơi thay đổi.

Chỉ là một gợn thay đổi, khóe mặt cậu ta giật giật một cái, tựa như tâm thế đang tĩnh lặng như mặt hồ thu, bỗng gợn sóng bởi một hòn đá do ai đó ném vào, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng ban đầu.

Động tác gập sổ của cậu ta được thực hiện có phần hơi vội vã, khiến chiếc còng trên tay kêu lên leng keng.

Cậu ta đẩy trả cuốn sổ ghi chép lại cho tôi, qua cửa sổ.

“Có vấn đề gì không?” – Tôi hỏi.

“Không, không có vấn đề gì!” – Lã Vãn Cường đáp, gần như cậu ta đã bình ổn lại tâm trạng của bản thân, nhưng tôi nhận thấy mí mắt bên trái của cậu ta lại bất ngờ giật giật.

Tôi cười, cuối cùng thì chuyến đi lần này cũng không phí hoài.

Cảnh sát trưởng đứng đợi bên ngoài, thấy tôi ra liền hỏi: “Thế nào, tôi quan sát qua camera theo dõi, nên chẳng rõ nét mặt của hắn”.

Tôi giở cuốn sổ ghi chép ra, phần bên phải của trang đó có dán một bức ảnh nhỏ, chính là bức đặc tả khuôn mặt Tiết

Dĩnh.

“Ánh mắt cậu ta không bình thường, có thể khẳng định đối phương nhận ra người này. Song cậu ta làm ra vẻ như không nhìn thấy bức ảnh này, chẳng hỏi gì tôi, mà chỉ vội vàng trả cuốn sổ lại. Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định, ít nhất cậu ta cũng đã nhìn bức ảnh này ba giây”.

“Tôi biết tên đó có điều gì mờ ám mà!” – Cảnh sát trưởng tuyên bố với đôi chút phấn khích.

“Dù biết là có điều mờ ám, nhưng liệu đối phương có thành thật cung khai hay không thì lại là chuyện rất khó nói!” – Tôi nhớ lại ánh mắt của cậu ta, nói.

Cảnh sát trưởng xoa xoa chiếc cằm lởm chởm râu của mình, gật đầu nói: “Tên oắt này chẳng phải là tay dễ đối phó”.

Bạn đang đọc Đứa Trẻ Giấy của Na Đa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.