Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạt Thế Giáng Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1478 chữ

00:00

Một ngày đông cuối tháng mười một như bao năm không có gì đặc biệt.

Trên màn hình điện thoại để bên cạnh đầu giường của Mạnh Hoàng,vang lên một tiếng ‘tinh’,kể cũng kỳ lạ hắn sau một đêm dài ngồi học tình tới khi âm thông báo vang lên chưa tới một tiếng liền đã khiến hắn tỉnh giấc.

Theo phản xạ hắn nghiêng người cầm chiếc điện thoại đang được cắm với dây sạc lên,nhìn vào màn hình hắn chỉ thấy vỏn vẹn một thông báo được gửi từ bộ ý tế,hắn chỉ nghĩ là là thông báo bình thường liền không bận tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Từ đầu một cơn gió của của đêm đông lua vào qua cửa lớn thổi vào trong phòng,khiến cho bàn chân đang ở bên ngoài chiếc chăn nhỏ,phút chốc lạnh cóng như thể bị đóng băng.

-Hình như mình quên khóa cửa phòng rồi.

Hắn lẩm bẩm trong miệng,muốn đứng dậy khỏi giường để đóng cánh cửa lại nhưng đôi mắt hắn lúc này như bị keo dính chặt lại vậy,muốn mở ra cũng không thể mở nổi.

-Tên đỗ nghèo khỉ như mình cũng không có gì để lấy mặc kệ vậy.

Hắn cười nhạt một tiếng, thiếp đi lúc nào không hay,như trong lúc nửa mê nửa tỉnh hắn loáng nghe thấy tiếng chạy bình bịch,tiếng la hét vọng lên khắp hành lang nhưng lúc này hắn đã qua mệt rồi, hắn một chút nhúc nhích dù chỉ là một đốt ngón tay hắn cũng không muốn làm đừng nói là đi ra phía bên ngoài kiểm tra sự tình.Cái âm thanh náo động đó nhỏ dần, nhỏ dần, lúc nào mọi thứ kết thúc hắn cùng không hay.

Hừng đông rực lên ánh sớm ban sương rồi ngoa du qua tây hướng rạng lên ánh dương rực đỏ một vùng trời,cùng khói đen và lửa dữ tấu lên khúc vĩ cầm bị thương.

Mở mắt một lần nữa sắc trời đã chập choạng tối, Mạnh Hoàng hắn cảm thấy chiếc cổ của mình khô rát vì thiếu nước sau một thời gian ngủ dài,tính bước tới vị trí để nước ánh mắt hắn lúc này vô tình lướt chiếc màn hình điện vừa mới sáng lên.

Một dãy dài thông báo chi chít nhau kéo mãi không hết, bất quá phân nửa là thông của bộ y tế thống báo về một loại bệnh dại mới đang bùng phát,yêu cầu hạn chế mọi người khóa chặt cửa không ra ngoài thời điểm này,lướt xuống thêm phía dưới kiểm tra những thông báo còn lại thì không khác bên trên là nhưng thứ khiến hắn khúc mắc bệnh dại,bùng phát hắn cũng đâu phải ngốc mà không biết tới bệnh dại nguy hiểm như nào nhưng nói để bùng phát thì có hơi qua.

Lướt xuống thêm một đoạn nữa nhìn vào dòng tin nhắn đồng tử của hắn co rút lại khi thấy vỏn vẹn ba chữ: Anh Cứu Em.

Chưa kip để Mạnh Hoàng hiểu chuyện gì xảy phía trước một cái bóng đen lướt đến trước cửa phòng của hắn, tiếng khía cổ của cái bóng rít lên khiến cho Mạnh Hoàng bất giác đứng bất động quên mất cả việc hô hấp.

Cơ thể Mạnh Hoàng lúc này từng hồi rung bần bật,khi nhìn thấy cái bộ dạng của cái bóng đen,toàn thân cái bóng đen ướt đẫm cái màu của máu trải qua vài tiếng trở thâm đen,gương mặt gã thì nát bét một bên mặt còn bị dập nát lộ ra nguyên hàm răng.

“Chú vương” Mạnh Hoàng tính gọi thành tiếng nhưng rất nhanh trong hắn nhấn thấy điều bất thường trong một tích tắc hắn nuốt hai chữ vừa thoáng xoát qua suy nghĩ của hắn,tại cái thời điểm này zombie,một thể loại phim kinh dị giả tưởng chắc ai cũng đã từng xem qua và biết tới hắn cũng không ngoại lệ.Không cần biết suy đoán của có đúng hay không nếu như đối phương chủ động lao tới công hắn, thì hắn phải buộc phòng thủ,nắm tay hắn siết chặt một chân bước lùi ra phía sau một bước nhỏ thủ thế,phải biết hắn đường đường là đội trưởng đội karate của câu lạc bộ nếu thật phải xuất thủ một đấu chắc chỉ chớp nhoáng liền có thể hạ gục ngã kia,nhưng hắn có chút e ngai nếu thật sự suy đoán của hắn là đúng thì rất có thể phía ngoài kia đã có rất nhiều xác chết biết đi rồi.Nên hiện cách tốt nhất hắn chọn là lấy tĩnh chế động.

Cái gã ở trước cửa từng chuyển động cứng ngắc quay chiếc đầu nhìn vào bên trong phòng của Mạnh Hoàng,đôi mắt gả trắng rã cùng chiếc đầu nghiêng nghiêng một bên,lê từng bước tiền vào trong.

Trong đầu Mạnh Hoàng lúc này đã chuẩn bị tới tình thế xấu nhất,trong cái tình thế cam go này nếu là người bình chỉ tập chung ứng phó sự tình trước mắt,những Mạnh Hoàng lại khác ánh mắt hắn chậm rãi phân tích tới thời gian hạ gục đối phương là chậm nhất bao nhiêu giây,mất bao nhiêu giây để khóa cửa lại và nếu như cách cửa không thể trụ trước sức công của những tên tang thi ngoài kia thì hắn sẽ phải thoát ra bằng cách nào.Chưa mất một giây chuẩn bị, mọi bước đã hắn đưa vào quỹ đạo ứng biến.

Cùng với gả tang thi tiếng lại gần,cái chân phải của Mạnh Hoàng chút một cong lên chuẩn bị cho một đòn đá cao.

Choang

Hành lang vọng lên một tiếng âm thanh một thứ gì đó rơi xuống đỗ vỡ thành công chuyển sự chú ý của gã tang thi,cái bộ dáng lù đù chậm chạp thoáng chốc biến mất thay vào là một tốc độ chạy siêu nhanh,gả tang thi như một con dã thú vừa chạy vừa rít những tiếng gào khía cổ.

Nối theo sau là những tiếng ầm ầm của nhiều tiếng bước chân nối theo nhau ồ ạt chạy vút qua trước cửa phòng của Mạnh Hoàng,hắn lức khống biết làm gì chỉ có thể đình chỉ mọi hoạt động thầm cầu nguyện bản thân đừng quá mức xui xeo mà bị lũ kia để ý tới.

Không tới năm phút dãy hàng lang đã vọng lại tiếng kêu gào muôn phần thảm thiết không ngừng tưng hồi rên la.

Một hồi căng thẳng cực độ hắn mới bắt đầu thật nhẹ nhàng chậm rãi tiến tới cánh cửa,tùm lấy tay nắm cửa hắn thật nhẹ nhàng hết sức đóng cánh cửa lại dù đa thập phần cẩn trọng những cũng vì cánh của phong của hắn cũng đã quá rách nát rồi đi không khỏi phát ra một số âm thanh bắt tai.

Cạch

Tiếng chốt khóa cửa vang lên khiến tìm hắn tim hắn thót như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Manh Hoàng lặng người thở nhẹ, ám sát tai vào cánh cửa nghe ngóng âm thanh phía bên ngoài cánh cửa,hắn hiểu rõ nếu lúc mà bị đám tang thi kia lao tới sâu xe thì sẽ thảm tới mức độ nào,vả lại hắn còn một việc quan trọng là đi cứu em gái hắn,nên lúc này hắn tuyệt đối không thể chết ở đây.

Từng giây trôi đi mà hắn tưởng chừng như dài vô cùng vô tận,âm thanh lúc này vẫn không gì phát sinh vẫn yên lặng tới mức đáng sợ,hắn tựa chừng như đã nghe thấy tiếng tim của bản thân đập thình thịch mà không cần tới thiết bị hỗ trợ.

Khoảng chừng năm phút hắn vữa chưa thấy phát sinh chuyện gì thì trong lòng như buông một tảng đá lớn, thờ phào một hơi đôi mắt hơi khép dưỡng thần sau từng ấy sự thẳng.

Pàng Pàng

Thanh âm xé toạc sự yên tĩnh của màn đêm,liền thu hút đám tang thi kia,tiếng gào ru lại một lần hống lên mỗi lúc một tiến lại gần

Toàn thân Mạnh Hoàng như có một luồng điện chạy qua,khiến cơ thể đang ngồi tựa vào cách cửa nghỉ ngơi tức khắc bắn người đứng lên.

-Có ai không cứu…

Một giọng nữ bên ngoài hành lang vọng vào bên trong khiến Mạnh Hoàng giây phút này như chết lặng.

-Mở cửa đi mà làm ơn,chỉ cần cứu mình thằng bé là được…

Giong nữ như nấc lên cùng với tiếng gừ gào vọng lên dọc theo hành lang vọng tới ngày một lớn hơn.

“Đấy…đừng nói…không phải là…” Mạnh Hoàng lúc này trong đầu không thể nghĩ được gì tiếp nữa mọi thứ lúc này khiến như phát điên khi đứng trước lựa chọn có nên mở cửa hay không.

Bạn đang đọc Đứa Con Của Quỷ Kẻ Kết Thúc Kỷ Nguyên sáng tác bởi talagi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talagi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.