Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách thứ ba và thứ tư

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Bước qua cánh cửa bảng hệ thống lại hiện lên một lần nữa.

[ Tiêu diệt con ong

Thời gian: 15 giây ]

Bách chỉ chú ý duy nhất đó chính là mục thời gian trên cái bảng hệ thống. Cậu tự hỏi ‘Tại sao lại có hạng mục này cơ chứ ?’ Nhưng cậu không biết đó chính là thứ sẽ giết cậu thêm hàng tỷ lần nữa.

Sau tầm 15 giây suy nghĩ, thì cơ thể của cậu bị đục thủng một cái lỗ to tướng bằng một cách nào đó. Tiếp tục được hồi sinh, nhưng chưa đầy 30 giây sau thì cơ thể của cậu lại bị đục, nhưng sau lần này cậu đã hoàn toàn hiểu được cơ chế mang tên 15 giây của hệ thống. Nó sau mỗi 15 giây sẽ giết cậu nếu cậu không thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Bách sau bao lần chết thì cũng không ra, nhưng kể cả khi bật khả năng cảm nhận của mình thì cậu cũng chẳng thể biết được con ong đó đang ở đâu, thế là cậu lại phải lập giả thuyết, nhưng giả thuyết này cần hơn 15 giây suy nghĩ nên cậu cứ thế mà chết. Cho đến lần chết thứ 16, cậu cuối cùng cùng đã hoàn thành giả thuyết, giả thuyết của cậu nói về cách nâng cấp khả năng quan sát. Và cách duy nhất đó chính là cái CHẾT, chết càng nhiều sẽ càng rút được kinh nghiệm.

Thế là Bách như bị nhập bởi Subaru trong Re:zero, chết liên tục, nhưng cậu không phải là Subaru mà là BÁCH , mà bách sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chính những cái chết đó từ từ hoàn thiện khả năng quan sát, cảm nhận của cậu đến mức nó có thể nhìn thấy, cảm nhận thấy những vật ở cấp độ nguyên tử. Và sau khi đã đạt được khả năng quan sát như vậy, cậu mới bắt đầu cuộc chiến của mình với con ong.

Sau lần chết không biết là thứ mấy, bách quyết định đi tìm con ong đó. Bật khả năng của mình lên, cậu tìm thấy nó trong một bụi cây gai, tuy gọi là gai nhưng nó còn sắc hơn cả lưỡi lam, trong một lần Bách vô tình thấy một quả táo vô tình rơi trúng nó...Và quả táo bị xẻ làm đôi, khi được chứng kiến cảnh đó thì Bách đã luôn giữ một thái độ cực kỳ cảnh giác đối với nó. Nhưng lần này cậu quyết tâm phải rời khỏi nơi này, cậu lao thẳng thẳng vào trong bụi gai đó một cách không do dự, mặc cho nó đã cắt đứt cả một cánh tay của cậu, Bách vẫn kiên định lao về phía con ong đó. Nhưng con ong khi cảm nhận được một thứ gì đó thì nó liền đậu lên một cành cây gần đó.

Cành cây đó cũng không phải thứ gì đó đơn giản, nó là nơi trú ngụ của một con rắn lục cực độc, Bách đã từng chứng kiến nó phun nọc độc ra, cái chất độc đó không kém con rắn mà Bách đã phải đối mặt ở thử thách thứ hai. Nhưng vì thời gian không còn mấy giây nữa nên Bách quyết định liều thân này, cánh tay còn lại bị con rắn cắn, chất độc của nó mạnh tới mức cắt lìa cánh tay còn lại của Bách. Cậu vẫn quyết không bỏ cuộc, để bắt được con ong này giờ đây hai tay của Bách không còn nữa, tay không còn nữa, Bách dồn hết sức của mình để bắt lấy con ong ấy bằng chân. Và cậu đã thành công, con ong đã nằm gọn trong lòng bàn chân cậu.

Hệ thống hiện lên chúc mừng cậu đã vượt qua thử thách.

[ Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành khóa huấn luyện về khả năng cảm nhận. Thống kê

Số lần chết: 786 tỷ lần

Thời gian: 100 triệu năm ]

Cậu không ngờ là thời gian lại lâu như vậy, vốn dĩ cậu cứ thưởng để có được khả năng cảm nhận đó thì 10 đến 15 năm là lâu lắm rồi, nhưng thời gian đợt này còn hơn những gì Bách dự kiến. Trong lòng cậu nhẹ nhõm một cách lạ thường, ngồi xuống mặt đất với thân hình không có tay, cậu ngắm nhìn cái khung cảnh trăng tròn thơ mộng. Bầu trời đêm được tô điểm bởi ánh sáng bạc của mặt trăng, khung cảnh thơ mộng huyền ảo khiến bách không thể nào rời mắt được, không những thế cậu cảm nhận thấy mặt trăng cứ như rọi ánh sáng của mình vào Bách giống như chỉ dẫn đường cho cậu vậy. Chứng kiến cảnh đó, Bách bất thần nói một câu kèm theo một nụ cười tươi hướng về mặt trăng:

-Chờ tôi nhé !

Nó tự nhiên đến nỗi Bách cũng không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy. Một lần nữa cánh cửa hiện ra báo hiệu cho một thử thách khó nhằn nữa. Bách với quyết tâm rời khỏi đây và chứng minh thế lực dịch chuyển mình đến đây, tự tin bước vào.

Lần này cậu biến thành một ông chú bụng bự cao tầm 1m9, kèm theo một bộ ria mép màu nâu cũng là màu của bộ tóc Bách hiện giờ, cậu mặc lên mình một bộ quân phục hoàng gia của nước Anh, nhưng cái bộ quân phục dường như hơi quá cỡ vì cái bụng của Bách. Cậu nhìn vào trong gương thấy mình y hệt một tên tướng làm việc cho nước Anh, cậu khá bất mãn về cái bản mặt gian xảo của mình nên càu nhàu:

-Cái bản mặt này còn xấu hơn cả mình lúc còn trái đất nữa.

Bỏ qua cái bản mặt đầy mỡ của mình, Bách quan sát xung quanh. Cậu bây giờ đang đứng trong một căn phòng cổ điển của nước Anh, trong căn phòng có một bức tranh vẽ chân dung của Bách hiện giờ, một cái cửa sổ khá lớn nhưng nổi bật là chiếc giường to lớn ở giữa căn phòng. Bách đang cẩn trọng xem xét thì có một cô gái trẻ bước vào.

Cô nàng ấy mặc một bộ đồ hầu gái, cao 1m6 khá lùn nếu so với Bách hiện giờ, mái tóc vàng óng ánh tuyệt đẹp, đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh sự thông minh, làn da hồng hào như da của em bé, bộ ngực đầy đặn. Đó là những gì Bách ấn tượng nhất về mỹ nhân này, cô bước tới tặng cho Bách một nụ hôn, hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau tạo nên một cảm giác cực kỳ đê mê. Bách sau khi được hôn cảm giác toàn thân nóng rực, đối với một thằng trai tân đến tay gái còn chưa nắm như Bách thì chuyện này quả thực là quá tốt. Cô nàng đó đè Bách xuống chiếc giường rồi nói với hơi thở dồn dập đầy gợi dục:

-Chủ nhân~ em cảm thấy nóng quá.

-Vậy tôi có thể~ giúp gì...C…cho cô.

Bách bây giờ cũng không thể nói một cách rõ ràng nữa, hơi thở của cậu dồn dập, rối loạn. Cô hầu gái cũng không nói gì thêm nữa mà vạch áo ra để lộ bộ ngực đồ sộ của mình, trông nó bây giờ còn to hơn lúc đầu. Dục vọng bên trong Bách nổi lên, cậu lao vào mút đấy mút để hai cặp ti hồng trên đó, cô hầu gái kêu lên “Á~” Bách vừa ngậm vừa dùng tay của mình xoa bóp bên còn lại. Sau cái màng kích thích đầy mãnh liệt ấy, bách trưng ra cái bản mặt đê tiện nhất trong cái cơ thể này, nhưng một con dao đâm thẳng vào cổ bách trước khi kịp kéo chiếc quần lót ra khỏi người cô hầu gái, máu của cậu chảy lênh láng trên giường, người đâm Bách không ai khác ngoài cô hầu gái.

Rút con dao ra khỏi cổ Bách, cô nhìn Bách với một ánh mắt căm hận, khác hẳn với ánh mắt trìu mến lúc nãy. Cô lao lên, đâm thêm vài nhát vào ngực Bách, sau đó vạch quần Bách ra, chém đứt luôn tiểu cường của Bách. Gần mất hết ý thức, cậu chỉ có một cảm giác đó là cay. Cậu nhớ về câu nói “Chết vì gái là cái chết tê tái” đúng thật là vậy, cậu không những chết rất thảm, mà còn mất luôn tiểu cường. Đối với một chiến thần ở thử thách thứ nhất như Bách thì điều này quá là sỉ nhục.

Nhưng lại một lần nữa cậu được hồi sinh thành một tổng giám đốc đẹp trai thanh lịch, Bách giờ đây đang mặc một bộ vest màu đen và thắt cà vạt màu đỏ. Nhìn thấy cái tên của mình được đặt trên cái biển tên giám đốc. Nhưng có gì đó sai sai, cậu đọc lên

-Nguyễn Hoàng Bách, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thức ăn cho chó Jojokeer .

Cậu cảm thấy có cái gì đó rất sai, một thằng ghét chó như Bách mà lại kinh doanh đồ ăn cho chó. Cắt ngang suy nghĩ của Bách, một cô gái trẻ tầm 25 tuổi bước vào, trên tay cầm theo một tách cà phê nóng. Đặt tách cà phê lên bàn, cô nàng thủ thỉ vào tai Bách:

-Anh hứa sẽ thưởng cho em mà, anh nhớ chứ.

Bách nghe xong nuốt nước bọt, cậu nhấp một chút cà phê. Đột nhiên, cơ thể của bách nóng lên một cách lạ thường, cậu bây giờ mới biết phần thưởng mà cô gái nói với cậu là gì.

Cậu cởi áo của cô nàng ra rồi chạm vào đôi đào tiên đó, cô nàng giật mình đỏ mặt khi Bách làm vậy, cậu tặng cho cô một nụ hôn mãnh liệt. Nó khiến cả hai người chìm sâu vào bên trong của dục vọng, nhưng khi chuẩn bị thịt cô gái. Bách đột nhiên ngã nhào xuống mặt đất, đột quỵ rồi chết. Lúc này bảng hệ thống lại hiện ra hai chữ.

[ Sắc dục ]

Bách cuối cũng hiểu là tại sao cậu chết, vì đã phạm luật thì phải nhận được sự trừng phạt.

Cứ như thế, mỗi lần hồi sinh thì tính thử thách cũng càng tăng cao, đến mức nó tạo hẳn cho Bách một câu chuyện để cậu...Và Bách cũng bị dụ tới phát ngán, tuy vậy nhưng mỗi lần đều không thể cưỡng lại được, thế là Bách cứ chết. Để làm một thứ gì đó thú vị hơn, Bách bắt đầu đoán size ngực của những cô gái mình gặp qua, và sau hơn mấy triệu lần tử vong thì skill này của Bách đã được rèn đến hoàn hảo, bây giờ Bách chỉ cần nhìn là biết cả áo ngực size gì, màu gì chứ đừng nói là size ngực.

Sau một đêm tới tận 50 mỹ nhân bên cạnh, thì linh hồn Bách đã đạt đến mức thanh tịnh, không còn đang mê sắc dụ. Mặc dù mỗi người, Bách đều hiểu tới tận tâm hồn và họ cũng yêu Bách từ tận sâu tâm hồn, nhưng cậu vẫn còn có thứ chưa thể làm được, đó chính là tìm ra cái sự thật, cái chân tướng về thứ đã dịch chuyển Bách. Khi mặt trời vừa ló dạng, thì bảng hệ thống hiện lên.

[ Chúc mừng chủ nhân đã vượt qua thử tháchSắc dục. Đây là thống kê.

Chết: 600 triệu lần

Thời gian: 1830 năm ]

Bách vui mừng khi thấy số thời gian thấp đến như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thời gian thực hiện thử thách của cậu dưới 1 triệu năm. Vì qua thử thách này Bách còn không được mất cả trinh và chỉ có skill cố hữu là nhìn một phát là biết được size ngực là phần thưởng khi qua cái thử thách này, cậu tự an ủi chính mình rằng cậu nhận được nhiều hơn thế. (Tội quá)

Bạn đang đọc Du Hành Sang Các Thế Giới sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.