Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Đông

Tiểu thuyết gốc · 2066 chữ

Bách và Sheele ra tới vì rừng. Đột nhiên, có một con chim lớn đáp xuống. Sheele vào tư thế chuẩn bị đối mặt với quái vật. Bách trấn an cô:

-Không đừng lo lắng thế. Đây là phương tiện di chuyển của chúng ta, nó tên là Garonel.

Nghe Bách nói vậy Sheele cũng hạ Extase xuống, cô nói với Bách cùng tông giọng bất ngờ :

-Không ngờ là ông chủ lại lấy chủng siêu nguy hiểm làm vật cưỡi luôn.

Bách lúc này vẫn ngơ ngác không hiểu gì, con này cậu chỉ tiện tay mượn Kanne ngày hôm qua để làm vật cưỡi. Bách không thể mang theo Sheele khi đang ở trạng thái <Long nhân> được vì nếu cậu bay nhanh quá thì cô xác định là ngủm luôn, và cách đó thì cũng không thoải mái cho lắm. Nên cậu mới mượn đại một con “trông có vẻ là ổn” để có một trải nghiệm đi phượt ổn áp nhất

Nhưng Bách không ngờ con mình chọn lại là quái vật chủng siêu cấp nguy hiểm. Cậu thở dài nói với Sheele:

-Haiz...Xin lỗi ! Tại tôi thiếu kiến thức về mấy con quái quá.

Sheele an ủi Bách:

-Không sao đâu chỉ cần chúng ta không gây quá nhiều sự chú ý là được ấy mà.

-Vậy chúng ta lên đường

Sheele kéo Bách lại, trước khi cậu leo lên lưng con chim, cô hỏi Bách:

-Tôi vẫn chưa biết chúng ta định đi đâu ?

Bách dửng dưng trả lời:

-Đương nhiên là về nơi cô lần đầu giết người rồi. Diệt thì phải diệt tận gốc chứ !

-Ông chủ xong chưa biết xuất thân của tôi cơ mà ?!

-Ờ ừm...Thì tôi biết nhiều hơn cô tưởng đấy. Leo lên đi.

Sheele cảm thấy rất nhiều điều kỳ lạ xung quanh Bách, nhưng cô bị Bách hối đến mức không kịp nghĩ nữa. Nên hai người khởi hành.

Con chim đập cánh bay vút lên trời cao, còn Bách dùng skill của Slayer <Điều khiển Mana> để tại nên một từ trường bảo vệ hai người khỏi áp suất không khí và sự thiếu oxy.

hai người đi khá sớm nên cũng chưa được ăn gì, Bách lôi từ trong cái Balo mình ra một hộp cơm (thật ra là từ kho đồ) đưa cho Sheele. Thấy Bách đột nhiên tốt bụng như vậy, Sheele không khỏi tò mò hỏi:

-Cái này có tính tiền không ?

-Không, hộp cơm này tôi mời.

-Thật không ?

-Thật !

Nghe Bách nói như thế, Sheele bán tín bán nghi, đút muỗng cơm vào miệng.

Một hương vị khó tả bằng lời bỗng xuất hiện trong miệng cô, hương vị hơi ngọt của cơm kết hợp với chút đồ chua làm kích thích vị giác của Sheele. Cô đưa phần thịt nướng lên miệng, cắn một miếng. Hương vị ngọt thanh đến từ nước ướt thịt, cộng thêm chút dư vị của nước mắm. Tất cả tại nên một bản giao hưởng bên trong miệng cô

cô ăn một cách ngấu nghiến hộp cơm mà Bách đưa cho. Bách thấy vậy cũng khá là vui, dù bữa cơm hôm nay Bách chuẩn bị có hơi chút vội vàng. Mà thấy cô ăn như vậy cậu cũng đỡ đi một phần nào tội lỗi vì không đem cho thực khách của mình một bữa ăn hoàn hảo.

Cô ăn xong, Bách đưa cho cô một ly nước lọc. Cô nhận lấy và uống, nhưng khi uống thì Sheele có một chút không thỏa mãn, cô nói với Bách:

-Hình như hơi thiếu gì đó ông chủ.

-Ừm đúng vậy, nước này không đủ nhiệt độ yêu cầu, để kết hợp với món cơm này. Hơi đáng tiếc vì nó không đủ lạnh.

Ở nơi Thủ đô, thì việc có nước đá khá là hiếm, vì thế ly nước này khó có thể lạnh được.

Chuyến đi Phượt của hai người tiếp tục, Bách nói cho Sheele rằng họ sẽ đi về hướng Đông, quê nhà của cô. Mặc dù lúc đầu Sheele liên tục từ chối, nhưng khi Bách hỏi cô một câu: “Cô có muốn ngủ ngon không ?” Thì cô mới xuôi theo ý của Bách.

Còn Bách thì bật khả năng cảm nhận của mình, vì cung đường cậu chọn có đi qua địa điểm mà Esdeath đóng quân. Nên cậu vô cùng thận trọng quan sát từng cử chỉ của Esdeath thông qua khả năng cảm nhận của mình, và vị tướng quân đó dường như cũng nhận ra điều gì đó rất kỳ lạ mà voi không thể giải thích nổi.

Khi gần đến địa điểm mà nhóm Esdeath đóng quân, thì Bách ra lệnh cho Garonel bay lên cao nhất có thể. Vì để tránh gặp mặt Esdeath khi hai người bay quá gần.

Hai bọn họ lướt trên những đám mây. Nhưng có một điều làm Bách khó chịu đó chính là ánh sáng chói lóa của đảng. Vì bọn họ đang bay vào buổi sáng nên ánh mặt trời như chiếu thẳng vào bọn họ

Bách lại dù skill của Slayer để làm trật đường đi của ánh sáng. Làm cho hai người đỡ bị lóa.

Garonel tăng hết tốc lực nên khi gần tới trưa thì bọn họ đã đến nơi. Một thành phố theo kiểu của trung quốc là thứ đập vào mắt cậu đầu tiên.

Cậu vẫn mặc chiếc áo in hình của Sheele nên nhìn rất chi là nổi bật, nên Sheele mới nhắc nhở Bách:

-Ông chủ nên mặc thêm một chiếc áo choàng nữa đi, nếu không thì chúng ta sẽ bị chú ta mất !

Bách thấy cũng hợp lý nên khoác lên mình một cái áo choàng màu nâu vàng trong cực kì tầm thường. Tuy vậy, Bách nhất quyết không cởi chiếc áo đó ra, dù Sheele khuyên thế nào, và việc ấy có khiến cho một chút khó chịu.

Bách nói với cô:

-Dẫn tôi đến nơi cô giết hắn đi.

Sheele khá ngạc nhiên về yêu cầu của Bách. Vì coi cứ tưởng là cậu biết hết mọi thứ về cô rồi.

Sheele dẫn Bách đến một nơi từng là quán ăn, nhưng giờ nó chỉ là một ngôi nhà hoang không ai ở. Đến cả Sheele cũng không thể ngờ được, là trước đây nơi này từng là một quán ăn.

Nhưng khác với cô, Bách dường như nhận ra thứ gì đó kẻ ngôi nhà hoang này. Cậu nở một nụ cười ma quái nói với Sheele:

-Hay chúng ta dạo một vòng đi, tối nay quay trở lại ngôi nhà này.

Sheele tuy khó hiểu nhưng cô vẫn đồng ý đi theo Bách. Trên đường đi Bách nói thầm trong miệng “Chuyện này khá thú vị đấy!”

Hai người dành tất cả thời gian trong ngày chỉ ăn và đi chơi. Bách và Sheele càn quét hết sạp đồ ăn này đến sạp đồ ăn khác, sau đó hai người lại đi vòng vòng khắp thành phố. Tuy vậy, cái tính hậu đậu của Sheele đã làm phiền không ít đến cuộc đi chơi của hai người.

Hai người chơi đến khi tối mịch, lúc này Bách nói với Sheele về cơn ác mộng của cô:

-Thật ra cơn ác mộng của cô là có người đứng phía sau. Và ko ai khác đó chính là người đó.

Bách chỉ tay vào trong bóng tối.

Bất chợt, một thân ảnh quen thuộc đối với Sheele, nó quen thuộc đến mức mà cô phải thốt lên:

-Không không...không thể nào là cậu được.

Bách thấy người đó bước ra thì cười đắc thắng:

-Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi à !

Người đó không ai khác ngoài người bạn thân của Sheele. Nhưng giờ đây cô ta không còn là chính mình nữa. Cô ta lôi ra cái bản mặt độc ác và nói trong tiếng cười điên dại:

-Ha ha ha...Mày cảm thấy sao về cơn ác mộng mà tao đã tặng cho mày hả S-H-E-E-L-E. Nó đẹp chứ hả ? Tao còn nhiều thứ hay ho để làm với giấc mơ của mày lắm đấy !

Sheele không thể ngờ được là người bạn thân của chính mình là người đã gây nên nỗi ám ảnh bất tận trong cô. Cô dường như suy sụp hoàn toàn khi nghe “người bạn” đó nói tiếp:

-Chắc mày tự hỏi tại sao tao lại hành hạ mày như thế phải không ? Chắc mày không nhớ đâu, cái hôm mà mày giết hắn ấy. Có vài giọt máu bắn lên mặt tao đấy, mà mày biết tính tao rồi đấy. Tao cực kỳ ghét máu bắn vào mặt...Nên từ đó tao luôn tìm cách để tra tấn mày đó con chó !

Bách khi nghe xong cái lý do trả thù củ chuối này. Cậu không thể nhịn nổi cười, lần đầu tiên trong cuộc sống của cậu lại nghe một cái lý do trả thù xàm xí đến như vậy, Bách nói:

-HaHa… cô đang kể chuyện cười à ? Công nhận tài chém gió của cô cũng đỉnh thật đấy ! Như vậy mà cũng đùa được nữa ! Haha

Vừa cười vừa lấy tay đập xuống mặt sàn gỗ, cậu bây giờ không thể nhịn được cười nữa rồi. “Bạn thân” thấy vậy liền chỉ thẳng ngón trỏ vào Bách mà hỏi:

-Còn mày nữa ! Tại sao mày biết tao ở đây ?

-Điều đó không còn quan trọng nữa...Sheele đây là kẻ hại cô đấy, cô có muốn giết ả không ?

Sheele trầm mặt, cô hiện giờ gần như không thể định được giữ lý trí và tình bạn. Bách cũng nhận ra nó, nên cậu quyết định thay cô:

-Vậy để tôi quyết định nhé ! Chuyến đi này đã tốn gần 1 ngày của tôi. Nếu đi về bầm không được gì thì tôi buồn lắm. Thế nên tạm biệt cô nhá !

Đợi quyết định của Bách, Extase đã đâm thẳng vào bụng của “bạn thân” và cắt lìa cơ thể của cô ta. Máu một lần nữa bắn thẳng vào mặt “bạn thân“ và Sheele, y hệt cái đêm định mệnh. Sheele khi giải quyết xong vấn đề của chính mình thì quay cười với Bách, cùng khuôn mặt dính đầu máu:

-Cám ơn ông chủ. Vì đã giúp tôi !

-Ừm được rồi. Chúng ta chuẩn bị về

Lúc mọi thứ êm xuôi thì y như rằng điều tồi tệ sẽ đến ngay lập tức.

Trời bây giờ đã tối, Sheele và Bách vừa bước thì “Rầm” trời đã mưa. Cơn mưa ấy đã làm trôi luôn cái thuốc nhuộm rẻ tiền của Sheele làm lộ ra cái mái tóc màu tím đặc trưng, và còn làm quần áo cô ướt sũng. Bách thấy vậy không ổn nên đã đưa vào vào một nhà trọ gần đó, để thay quần áo.

Nhưng giờ nhà trọ gần hết phòng, chỉ còn một phòng duy nhất. Thế nên, cậu đành thuê nó.

Bách mua một bộ sườn xám màu tím của Tàu khựa cho Sheele, đương nhiên là từ hệ thống. Lúc đầu cậu cũng không chú ý đến size hay gì Cả chỉ là mua đại cho Sheele một bộ để mặc chống lạnh thôi.

Nhưng khi cô bước ra từ cái nơi nhìn giống như nhà tắm. Đập thẳng vào mắt Bách là một Sheele như bình thường chẳng khác gì mấy so với thường ngày, có chăng thì cũng là cái bộ này hơi ngắn hơn xíu nếu so với bộ đồ cũ.

Và một đêm trôi qua, đương nhiên là đàn ông thì phải ngủ ở ghế sofa. Nhưng khi có ghế Sofa thì chúng ta phải làm sao ? Đương nhiên là phải ngủ trên sàn cho nó sang rồi. Đó là đối với Bách, còn đối với Sheele thì khác. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô được ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, Bách thức dậy đầy năng lượng để chuẩn bị đi về quán, Sheele cũng vậy. Hai người lên Garonel mà bay thẳng về Thủ đô đế quốc, kết thúc chuyến đi cực ngắn. Nhưng đây cũng là thời điểm mà mọi chuyện bắt đầu phức tạp

Bạn đang đọc Du Hành Sang Các Thế Giới sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.