Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên thạch đỏ tươi

Phiên bản Dịch · 2812 chữ

Liên Châu và Lý Phục Thanh yên tĩnh ngồi trong quán cà phê. Trong tay Lý Phục Thanh là một quyển “Thiên nga đen”, đọc rất nghiêm tục. Còn Liên Châu thì quan sát từng đứa trẻ đi trên đường, mặc quần áo sặc sỡ màu sắc. Cô nghĩ thầm, nếu lúc trước mình có con, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Cà phê đã lạnh, Lý Phục Thanh đề nghị Liên Châu ra ngoài đi dạo với hắn.

Bên bờ sông dài, những cây cọ đổ bóng loang lổ trên mặt đường, mùi bỏng ngô nồng nặc mùi sữa theo gió thổi đến.

Một cậu bé khoảng 10 tuổi đột nhiên từ một phía lao đến, đâm vào người Liên Châu, cô bị đẩy lùi về phía sau, hai tay vội vàng đỡ cậu bé, cười nói: “Cẩn thận một chút.”

Cậu bé nhìn cô, nói: “Dì ơi, dì mua bỏng ngô cho con đi.”

“Corgi, như vậy rất không lễ phép.” Lý Phục Thanh nói.

“Anh quen cậu bé à?” Liên Châu có chút kinh ngạc, đứa bé này trước ngực và cổ áo đều dính đầy dầu mỡ, khẳng định là rất nhiều ngày không thay quần áo.

Lý Phục Thanh nói mấy tháng trước hắn tình cờ gặp được cậu bé ở công viên, “Corgi” là hắn tự đặt cho cậu bé.

Năm nay Corgi 7 tuổi, nhà cậu bé cách chỗ này không xa. Công viên này như thiên đường trò của cậu bé và các bạn nhỏ của mình.

Liên Chu vừa gặp đã rất thích Corgi, dáng vẻ lanh lợi hoạt bát, trong đôi mắt luôn lộ ra một ít sự lõi đời, cứng cỏi và một chút u buồn trông không giống một đứa trẻ. Nhưng Liên Chu chính là thích như vậy.

Khi cô còn nhỏ cũng không giống một đứa trẻ.

Liên Chu mua cho Corgi một hộp bỏng ngô phô mai và một ly trà sữa, cùng ngồi với cậu bé trên ghế đá.

Corgi vừa ăn vừa hỏi Liên Châu làm sao để làm ra được bỏng ngô, trà sữa có thể tự làm được không, mình có thể mua một cái máy làm bỏng ngô không, các câu hỏi cứ tuôn ra vô tận, mãi chẳng hết.

Liên Châu hỏi Corgi, bạn bè của cậu bé đi đâu rồi. Corgi trả lời: “Bởi vì đến giờ ăn nên các bạn đã về ăn cơm hết rồi. Cha mẹ cháu không có ở nhà nên cháu không có gì ăn.”

“Ba mẹ của cháu đi đâu rồi?” Liên Châu hỏi.

Liên Châu không tin. Khi cô còn nhỏ thường lấy lý do ba mẹ không có thời gian nấu cơm mà đến nhà bà Chu trong tiểu khu ăn cơm. Bởi vì con gái bà Chu nấu cơm rất ngon, rau hẹ tươi được xào với nước tương cay đến mức đầu lưỡi run rẩy, bánh ngọt mềm mại, khoai lang màu mật ong có thể kéo ra một sợi dài, ngay cả trứng xào cải tím cũng ngọt hơn đồ ăn trong nhà.

“Cháu không biết. Đối với họ, cháu là gánh nắng, họ sẽ không quan tâm cháu sống hay chết.” Corgi chẳng để ý mà nói.

Liên Châu nhìn về phía Lý Phục Thanh, dường như hắn đã quen khi thấy Corgi nói như vậy nên sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì.

Khi ăn sắp xong bỏng ngô, bạn bè của Corgi cũng đã quay lại, một đám trẻ con vây quanh bên người bọn họ, những bàn tay nhỏ bé không ngừng với vào trong túi giấy lấy bỏng ngô để ăn.

Liên Châu còn phải về nhà nấu cơm cho mẹ nên một mình rời đi, cô quay đầu lại nhìn, Lý Phục Thanh đang mua bắp rang cho bọn nhỏ.

Tuy Liên Châu chỉ dựa vào sinh hoạt phí của cha mẹ Chu Dư, nhưng bình thường cũng không hay mua giày dép quần áo hay trang sức nên trong tay có không ít tiền tiết kiệm.

Vào cuối tuần, cô sẽ đến nơi Corgi hay đến để đợi cậu bé. Có khi đợi được, có khi không thấy, cũng đôi khi sẽ gặp Lý Phục Thanh.

Lần cuối Liên Châu gặp Corgi là ba ngày trước đêm giao thừa.

Ngày đó mặt trời vô cùng chói chang, người đi bộ trong công viên chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng, còn Corgi thì mặc một chiếc áo thun dài tay, để lộ một vết xanh tím trên cổ.

Liên Châu giữ lấy cậu bé, hỏi chuyện gì đã xảy ra. Ánh mắt Corgi nhìn hạt pha lê cách đó không xa, nói: “Cháu làm vỡ bể cá bị ba bóp cổ.”

Sắc mặt Liên Châu đỏ bừng, cô nắm chặt tay Corgi, cười nói: “Corgi, hôm nay cháu đưa cháu đến cô đến nhà cháu chơi được không?”

“Đau.” Corgi dùng sức tránh khỏi Liên Châu, chạy đến nhặt hạt pha lê trên mặt đất.

Mẹ Corgi đang ngồi ở cách đó không xa trò chuyện với người khác, nhìn thấy cảnh này liền la lên, chạy lại chất vất Liên Châu có phải muốn bắt cóc con trai mình hay không.

“Cô có thấy vết thương trên người cậu bé không?”

Liên Châu muốn kéo Corgi lại nhưng mẹ cậu bé đã kéo cậu bé ra.

“Nó cùng bạn bè trêu đùa nên mới bị thương.” Mẹ Corgi nói.

Mẹ Corgi thoạt nhìn chỉ là một người phụ nữ bình thường, đeo một cái túi màu xanh lá. Liên Châu nhìn từ trên người cô ta xuống, nhìn thoáng qua cổ cô ta cũng có vết bầm tím.

“Anh ta không thể làm vậy với đứa trẻ.” Liên Châu nói.

Sự tức giận cứng rắn ban đầu của cô đã trở thành một cảm xúc bất hạnh buồn bã và giận dữ.

Người phụ nữ kia không nói gì, kéo Corgi đi, Corgi quay đầu lại đi từng bước một, khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhìn về phía Liên Châu. Nếu cậu bé kêu cứu, chắc chắn Liên Châu sẽ xông tới cướp cậu bé trở lại. Nhưng cậu bé lại giống như một chú cừu không nói được, cuối cùng chỉ im lặng và được mẹ dắt đi.

Đầu mùa xuân, nước sống ngày càng xanh biếc.

Liên Châu vẫn không đợi được Corgi, kỳ lạ là Lý Phục Thanh cũng không xuất hiện.

Sau khi do dự Liên Châu vẫn gọi cho Lý Phục Thanh.

Lý Phục Thanh gửi cho Liên Châu một cái usb. Liên Châu lật qua lật lại nhìn usb mấy lần, xác nhận nó không phải một cái camera mini hoặc là bom mà chỉ là một cái usb.

Trong usb chỉ có một video. Liên Châu mở video đó ra, không hề chuẩn bị tinh thần đã bị hình ảnh trong đó làm sởn gai ốc.

Một người đàn ông gầy gò đang nắm lấy mắt cá chân của Corgi như nắm một con thỏ rừng đã chết, đi từ cánh cửa phòng khách đến ghế sofa, rồi ném cậu bé lên ghế. Corgi yên tĩnh, mắt nhắm nghiền lại.

“Lại đây, bóp chân cho bố.”

Người đàn ông ngồi xuống, vỗ vỗ chân mình.

Corgi đấu tranh trên ghế một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy, bóp chân cho anh ta.

“Không ăn cơm à?” Người đàn ông nói.

Một lát sau, anh ta đập mạnh lên trán Corgi, cả người cậu bé ngã đập lên sofa.

Mẹ Corgi chạy đến, cười nói muốn cố gắng kéo Corgi ra. Người đàn ông vẫy tay để cô ấy đến, cô ấy quỳ cúi người xuống…

Liên Châu dùng sức đóng notebook lại, một cảm giác khó chịu buồn nôn quanh quẩn ở cổ họng. Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.

Đoạn video kia đã được biên tập lại. Cảnh cuối cùng là trò chuyện giữa Corgi và mẹ, người mẹ ôm lấy cậu bé, Corgi như sắp ngủ, cô ấy vuốt ve đầu và tay cậu bé, giọng nói đứt quãng.

“Khi nào con lớn lên và thi đại học, chúng ta có thể chuyển ra ngoài sống… Con phải tha thứ cho cha, mỗi ngày ông ấy đều làm việc rất cực nhọc. Con nhìn nhà chúng ta xem, quần áo của chúng ta, còn có kẹo niaoniao của con… bảo bảo nghe lời…”

Tay cô ấy rất dài, giống như rễ cây đa gắt gao tiến vào linh hồn Corgi.

Nửa năm trước, Lý Phục Thanh tặng Corgi một cái đồng hồ báo thức. Máy quay được giấu trong đồng hồ báo thức, theo lời Lý Phục Thanh, Corgi đặt nó trên tủ trong phòng khách.

Khi Lý Phục Thanh đến, cô đã khóc đến sưng mắt lên. Lý Phục Thanh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Chúng ta giết anh ta đi!” Lý Phục Thanh nói bên tai cô.

Cả người Liên Châu cứng đờ, không nói gì. Lý Phục Thanh nghĩ là cô đồng ý rồi.

Liên Châu hoài nghi Liên Hoán là do Lý Phục Thanh giết chết. Nhưng đáy lòng cô lại không chịu thừa nhận mình chính là đồng phạm. Cô lúc ấy thực sự hận đến mức muốn Liên Hoán chết đi, giống như hiện tại hận muốn băm nát cha dượng của Corgi.

Liên Châu thấp thỏm qua mấy ngày.

Lý Phục Thanh lái xe đến đón cô, nói đưa cô đi ăn món Tây, đã đặt sẵn chỗ.

Sau khi Liên Châu lên xe, xe lập tức chạy thẳng ra ngoại ô. Liên Châu phát hiện không đúng, muốn Lý Phục Thanh đưa cô trở về. Chiếc xe dừng lại bên rừng thông, được bóng tối bao phủ, chỉ có đèn xe chiếu sáng một khoảng đường nhựa, hắn đã sớm đoán được Liên Châu không dám xuống xe.

Liên Châu nhìn khắp xung quanh một lúc, quay sang hỏi Lý Phục Thanh rốt cuộc muốn làm gì.

Thật ra cô đã đoán được vài phần, cô chỉ không không dám chắc chắn ở cuối con đường có phải đang có một miếng thịt chết hoặc là một cơ thể còn sót lại tiếng rên rỉ yếu ớt.

Lý Phục Thanh cười như không cười, như đang trào phúng nhìn cô.

“Cô đi theo là được rồi, tôi sẽ không làm gì cô, chúng ta đang cùng đứng trên một con thuyền.”

“Tôi và anh không phải người đứng cùng một thuyền.” Liên Châu vội vàng phủ nhận.

Lý Phục Thanh khởi động xe, lái về phía trước khoảng mười cây số thì dừng lại bên bãi cỏ hoang. Đèn xe sáng chói thu hút rất nhiều côn trùng bay loạn xung quanh, không khí ngột ngạt như có thể vắt ra nước, trên bầu trời có vài tia chớp xuất hiện.

Liên Châu đứng trong bụi cỏ rậm rãi, chỉ chốc lát sau cả người đã ngứa ngáy khó chịu.

“Cô ở trên xe chờ đi, có rất nhiều sâu.” Lý Phục Thanh thấy Liên Châu không ngừng gãi, mở cửa xe cho cô vào, thuận tay mở nhạc rồi đóng cửa xe lại.

Trong xe vang lên bản nhạc “Croatia cuồng tưởng khúc” mà cô đã từng nghe. Liên Châu đang định tắt đi thì một ánh sáng đèn pin chiếu từ trong rừng cây lại đây. Cô ngây dại ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người kia. Hắn đang đến gần Lý Phục Thanh, dường như tâm tình rất tốt, hắn vươn tay ra bắt tay với Lý Phục Thanh. Lý Phục Thanh chỉ chỉ trên mặt đất. Người nọ cong lưng cúi xuống, dường như đang cẩn thận kiểm tra gì đó. Sau đó một cái búa như thiên thạch rơi xuống…

Liên Châu vặn âm lượng đến mức lớn nhất…

Cô không nghe thấy âm thanh gì cả.

Cô quay đầu nhìn về tia chớp phía chân trời, những tia chớp đó kéo dài về phía này. Tối nay sẽ mưa rất to, rửa sạch tất cả màu sắc khác chỉ để lại một màu thuần khiết nhất của mùa xuân.

Có người đập vào cửa xe, ánh mắt Liên Châu vẫn không rời khỏi tia chớp, giống như một tác phẩm điêu khắc, một thân cây hoặc một cây cột điện. Tóm lại là cô ngồi im bất động, dưới làn da không hề có mạch máu đỏ tươi chảy xuôi. Thời điểm này cô chỉ là một vật thể vô hồn.

Tiếng đập cửa xe đột nhiên im bặt, có lẽ hắn còn kêu thảm thiết một tiếng.

Hai mươi phút sau, Lý Phục Thanh lên xe. Áo khoác của hắn đã không thấy nữa, trên áo sơ mi màu đen có dấu vết ẩm ướt, khuôn mặt lại vô cùng sạch sẽ, chỉ một ít mồ hôi được ánh sáng phản chiếu lên.

Liên Châu nghĩ thầm, chắc hắn đã lau qua mặt. Hắn đổi quần áo của mình, rút một chiếc khăn ướt trong hộp ra, lau tay và cổ mình, rồi lái xe trở lại thị trấn.

Sắc mặt Liên Châu trắng bệch, đôi môi run rẩy, quần áo trên người đã sớm ướt đẫm. Cô nhìn chăm chăm vào con đường liên tục được đèn xe chiếu sáng, không nói một lời nào.

Lý Phục Thanh cười nói: “Cô cũng không nhìn qua, sợ cái gì?”

Liên Châu nói không nên lời. Đầu cô lúc này giống như một đồ ăn bị máy xay xay vụn nát, đống thức ăn vụn ấy giống như cùng chết với người đàn ông kia trong tiếng gặm cắn của đàn kiến.

Liên Châu cuối cùng không kiềm nén nổi nữa mà khóc rống lên. Cả người cô đau đớn giống như bị xé rách.

Xe chưa vào đến nội thành, mưa không ngừng rơi xối xả xuống. Tiếng những hạt mưa gõ lên cửa sổ ngày càng dày đặc, tiếng khóc của Liên Châu tan vào trong tiếng ồn ào, không còn sót lại gì.

Du Úc bỗng nhiên gọi điện thoại đến. Liên Châu nhìn về phía Lý Phục Thanh, nhưng hắn cũng không thể hiện cảm xúc gì. Liên Châu lau nước mắt nước mũi đi, nhận điện thoại.

Du Úc hỏi cô đang làm gì, anh vừa vặn đi qua gần chỗ nhà cô, muốn hẹn cô cùng đi ăn khuya.

“Tôi đang đi dạo trung tâm mua sắm, để hôm khác được không?”

Liên Châu nhỏ giọng nói.

Du Úc vốn chỉ là định thử vận may, không ngờ lại thật sự có thể hẹn gặp cô, trong lòng mừng rỡ đáp ứng.

Cúp máy, Liên Châu cầm điện thoại trong tay, nhưng Lý Phục Thanh vẫn chưa duỗi tay đòi điện thoại từ cô.

Trong nhà hàng đang phát một bản nhạc jazz mà Liên Châu đã nghe chán nhưng lại không thể nhớ nổi tên, trên bàn bày hoa tươi, phục vụ mang chai rượu vang lên, mỉm cười lịch sự hỏi Liên Châu:

“Thưa cô, cô có khỏe không? Có phải điều hòa quá lạnh không?”

Đây hóa ra là một xã hội văn minh.

Liên Châu lắc đầu, miễn cưỡng cười cười.

Đây là bữa ăn sáng cùng với Lý Phục Thanh. Chẳng bao lâu sau món bò beefsteak đỏ tươi chín hai phần ba mà hắn gọi đã được mang lên. Da đầu Liên Châu lập tức tê dại, gọi lại người phục vụ đang muốn rời đi kia lại.

“Thưa cô, cô còn cần gì ạ?” Anh ta hỏi.

“Ở đây có óc heo nướng không?” Liên Châu hỏi.

Người phục vụ hiển nhiên bị vấn đề này làm cho sửng sốt. Đương nhiên bọn họ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp nên tươi cười đáp:

“Thật ngại quá, chỗ chúng tôi chỉ yếu là món Tây, không có óc heo nướng.”

“À, vậy giúp tôi nấu chín món bít tết này đi.” Liên Châu xụ mặt nói.

“Không cần, mang phần này xuống đi. Anh mang cho cô ấy một phần khác đã nấu chín.” Lý Phục Thanh nói, sau đó lại quay sang nói với cô, “Ăn đi, tôi mấy ngày nữa đi công tác, không có thời gian ăn cơm cùng cô.”

Liên Châu không muốn lên tiếng, suy nghĩ bắt đầu trôi xa, bay bổng trong không khí, phiêu đãng ra ngoài cửa sổ.

Sau khi ăn xong, trong trung tâm mua sắm vang đầy giai điệu bài hát “Về nhà”, Liên Châu một mình đi mua một chiếc váy sơ mi flannel màu xanh lá rồi gọi taxi về nhà. Cô có chút mong đợi, muốn có thể gặp được Du Úc trong tiểu khu. Nhưng khi trở về lại không thấy được bóng dáng Du Úc.

Bạn đang đọc Đốt cháy con kiến của Ngữ Sơn Yển
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sodakiwi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.