Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết

Phiên bản Dịch · 3031 chữ

Liên Châu bị cuộc điện thoại của Liên Kỳ làm bừng tỉnh, cô nhấn nút tắt, lại nằm xuống giường một lần nữa.

Mặc dù đã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, nhưng Liên Châu vẫn không ngủ được. Cô nhắm mắt lại, trong lòng trầm tư.

Có lẽ cô đã làm sai rồi. Ngay cả Lý Phục Thanh là ai cô cũng không biết rõ. Lý Phục Thanh là người xấu sao? Hắn có làm chuyện gì tồi tệ với cô không... Những dấu chấm hỏi dài cứ như bọt coca dày đặc dâng lên.

“Liên Châu!”

Dường như cô nghe được tiếng Chu Dư gọi cô.

Liên Châu đột nhiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ không có ánh mặt trời, trong phòng âm u. Giống như Chu Dư vẫn đứng bên cửa như ngày trước, bảo cô rời giường giúp anh ta chọn cà vạt.

Liên Châu muốn đứng lên chạy trốn nhưng lại phát hiện thân thể mình không động đậy được. Cô biết trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn bằng đồng rất nặng, nếu ném qua có thể đập Chu Dư đến chảy máu đầu. Cô muốn đưa tay qua lấy nhưng lại không thể nào với tới gần được.

Dường như Chu Dư đang rất lo lắng, anh ta càng đến gần hơn. Cô lại mở mắt ra, không thấy Chu Dư đâu. Cả người cô chảy đầy mồ hôi, nằm bất động khoảng hai phút mới dần lấy lại tỉnh táo từ cơn ác mộng bị bóng đè.

Liên Châu vén chăn lên, đứng dậy đi mở cửa ban công. Một cơn gió lạnh thấu xương ùa đến, lập tức hong khô mồ hôi trên người cô.

Ngày hôm qua, mặt trời vẫn còn rực rỡ, hôm nay đã là mùa đông rồi?

Ban công trồng rất nhiều cây cối, chỉ vài tuần không chăm sóc đã có đầy thịt thối rữa trong chậu, lan điếu(1) thành cỏ dại, cây hoa hồng mạnh mẽ xâm chiếm cả ban công, cành cây sắp tràn cả vào trong nhà. Liên Châu rời khỏi ban công, khóa cửa vào, đi đến tủ lấy quần áo để mặc.

(1): Một loại cây lan

Chuông cửa bỗng vang lên.

Liên Châu tưởng Lý Phục Thanh, hít sâu một hơi, chạy chậm đi ra, nhìn vào mắt mèo. Liên Hoán đang chuẩn bị đưa ngón út duy nhất có móng tay dài của anh ta vào trong khoang mũi.

Liên Châu dùng sức kéo cửa ra, lạnh mặt hỏi: “Em đến đây làm gì?”

“Đến xem chị.” Liên Hoán chen cửa đi vào, lau tay lên ghế sofa, không đợi Liên Châu nói chuyện đã đi thẳng vào tủ lạnh, mở cửa ra rồi lại đóng lại, thất vọng nói: “Không có gì à?”

Liên Châu không kiên nhẫn hỏi lại: “Em đến đây làm cái gì?”

Liên Hóa cũng không để ý đến cô, anh ta thả người xuống sofa, cả người bật trở lại, rồi lại chậm rãi lún trở vào. Anh ta mang vẻ mặt thỏa mãn quan sát kỹ căn hộ tinh tế này.

Liên Hoán lớn lên nhìn rất giống LIên Châu, đều là lông mày đen rậm, đôi mắt phượng lanh lợi đầy kiêu căng, đáng tiếc Liên Hoán lại càng giống mẹ hơn, hai lỗ mũi hếch lên, khí chất trở nên ngang tàng.

Liên Hoán nói: “Chị, bạn của em ở công ty bất động sản lát nữa sẽ đến, giúp chị định giá, sẽ không để chị lỗ vốn.”

Liên Châu không thể tin nổi, nắm lấy cổ áo anh ta, muốn giống như hồi nhỏ túm anh ta lên. Nhưng Liên Hoán lại vững như bàn thạch, phảng phất như chỉ bị một cơn gió nhẹ thổi qua một chút.

“Chị không muốn bán? Vậy thì lấy lại tiền bồi thường và tiền bảo hiểm để mẹ thanh toán phí phẫu thuật.”

Liên Châu hỏi: “Mẹ bị bệnh gì mà mỗi ngày đều kêu cần phẫu thuật? Tuần trước chị mới đưa mày 3 vạn, mày còn muốn bao nhiêu nữa?”

Liên Hoán giơ mười ngón tay béo mập lên, “Một trăm vạn?”

“Một trăm vạn? Đừng nói là chi phí phẫu thuật cho mẹ, bằng đấy cũng đủ chữa cả cái đầu lừa của mày mười lần rồi!” Liên Châu nghiến răng nghiến lợi, tức đến đỏ bừng cả mặt.

Liên Hoán thở dài một hơi: “Không phải chứ, em nói này, mấy năm nay đều là em chăm sóc mẹ, còn phải gánh cả phần của chị nữa.”

Anh ta nói xong thì đứng dậy, đi loanh quanh trong nhà, mở cửa phòng của Liên Châu ra, đi vào phòng cho khách, phòng thay đồ. Anh ta lấy áo vest của Chu Dư của Chu Dư mặc lên người, lại lấy mũ Beret của Liên Châu đội lên đầu, nhìn như thằng hề.

Cổ họng giống như bị một đám bông chèn lại, Liên Châu nghẹn đến đỏ bừng mặt, một câu cũng không nói nên lời. Liên Hoán cầm một cái vớ lưới lên, lại cầm lấy một bộ nội y tình thú, hừ lạnh một tiếng nói: “Tao hóa.”

(Tao hóa là đ*)

“Khương Liên Hoán! Mày cút ra ngoài cho tao!” Liên Châu mắng.

Liên Hoán không nói lời nào, đi đến thư phòng, thấy được cuốn sách “S” để trên giường nhỏ, đó là đêm qua Lý Phục Thanh để ở đấy.

Liên Hoán lật qua cuốn sách, nói: “Cái thứ vớ vẩn gì đây? Em cầm nó đi trước.”

Liên Châu xông lên muốn lấy lại, lại bị Liên Hoán đẩy ra, quăng ngã xuống giường. Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên, Liên Hoán nhếch môi lên, cười ha hả chạy đến mở cửa, để hai người bạn của anh ta đi vào. Hai người này mặc áo sơ mi, quần đen, tay cầm túi văn kiện, cung kính nói với Liên Hoán: “Chào anh Khương!”

Liên Hoán vẫy vẫy tay, hai người liền nghênh ngang đi vào nhà, cầm máy đo ở trong nhà đi tới đi lui.

Quyển sách kia nhắc nhở Liên Châu rằng, chuyện cô sợ nhất không phải Liên Hoán la lối làm loạn mà là Lý Phục Thanh bất thình lình đến đây để Liên Hoán bắt gặp được.

Liên Châu lấy lon coca để trong tủ lạnh ra uống vài ngụm, bình tĩnh trở lại, lại lấy ra mấy lon đưa cho Liên Kỳ và hai người đàn ông kia, một bên nói với Liên Hoán: “Liên Hoán, cha chồng chị luyến tiếc căn nhà này. Em đừng làm khó chịu, chị không muốn bán, nhà này đừng bán được không?”

Liên Hoán tặc lưỡi một cái, liếc mắt nhìn Liên Châu.

Liên Châu cười cười, vội vàng lấy một ít đồ ăn vặt từ bàn trà ra nhét cho anh ta, nói: “Về sau mỗi tháng chị đưa em 1 vạn, tiền mẹ đi khám bệnh, chi phí mua quần áo của em đều tính cho chị, được không?”

Đôi mắt Liên Hoán xoay tròn, tuy ngoài miệng không lên tiếng, nhưng dường như Liên Châu có thể nghe được tiếng tính toán trong đầu anh ta. Liên Châu giữ chặt cánh tay anh ta, mang theo tiếng nức nở nói: “Ba mẹ chồng chị không còn coi chị là người trong nhà nữa, bây giờ họ không quan tâm chị nữa, đến cuối tháng sẽ đưa chị 2 vạn để đuổi chị đi. Chị làm gì có tiền, Liên Hoán, bây giờ chị chỉ có thể dựa vào em thôi.”

“Được rồi, được rồi. Chị sớm nói cho em biết thì không phải tốt rồi sao.” Liên Hoán nói, “Nhưng hôm nay em không thể tay không trở về, mẹ đang chờ em đưa đi khám bệnh.”

Liên Châu lập tức chuyển cho anh ta một vạn tệ. Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, Liên Hoán lập tức mở điện thoại ra xem, khóe miệng cũng không nhếch lớn lên nữa, ánh mắt cũng không híp lại nữa: “Không phải mỗi tháng bọn họ đều cho chị hai vạn sao?”

“Chị thực sự không còn tiền nữa, hai ngày nữa sẽ gửi cho em.” Liên Châu cười trừ nói.

Liên Hoán dặn hai người kia mang những đồ vật trang trí trong nhà để tập trung lại một chỗ, còn anh ta đến thư phòng tìm một cái balo để đựng đồ. Một bên vừa cho đồ vào balo, một bên đầy lý lẽ hùng hồn nói: “Anh Chu Dư, em lấy đồ của anh đề ứng trước gấp, dù sao anh cũng không dùng được nữa.”

Cuối cùng nói với Liên Châu: “Cảm ơn chị, khi nào em có thời gian sẽ lại đến.”

Dứt lời liền cầm theo cuốn sách nghênh ngang rời đi.

Liên Châu cùng đi ra ngoài đóng cửa. Sau khi đóng cửa vào, cô đứng ngây ngốc ở đó một hồi lâu, bỗng nhiên hét lên, muốn phát tiết tất cả cảm xúc ngột ngạt đè nén trong lòng, vừa la hét vừa đẩy hết mọi thứ trên bàn xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất gào khóc.

Cô thầm nghĩ, chính mình là tội phạm giết người tội ác tày trời, còn quan tâm mẹ nó cái gì đạo đức nhân nghĩa, nên bán luôn căn hộ này đi, rời khỏi thành phố này.

Còn chưa đợi Liên Châu khóc đủ, cánh cửa ngăn cách cô và thế giới bên ngoài lại phát ra tín hiệu có khách đến. Liên Châu chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong, cô dùng ống tay áo dùng sức lau mặt, nhìn cũng không thèm nhìn ai đến liền mở cửa ra. Lý Phục Thanh xách một cái túi kraft, dáng người thẳng tắp đứng ở cửa nở nụ cười nhìn Liên Châu.

Cô lùi lại một bước, để hắn đi vào.

“Sao cô lại khóc?” Lý Phục Thanh dùng ngón tay lau sạch giọt nước mắt vẫn còn vừa rơi xuống mặt cô, sau đó thay dép.

Liên Châu bị đôi chân của hắn thu hút. Một người đàn ông cao lớn như vậy, nhưng có thể đi vừa đôi dép của cô.

“Vì em trai cô sao?” Lý Phục Thanh truy hỏi.

Làm sao hắn biết là Liên Hoán? Liên Châu hít sâu một hơi, trong lòng lo sợ mà lắc đầu. Hắn lấy ra một cái hộp tiện lợi màu xanh, bỏ vào lò vi sóng đun nóng: “Cô ăn nhẹ trước đi, tối tôi sẽ đưa cô đi ăn đồ ngon.”

Mùi vị chua chua ngọt ngọt tản ra khắp phòng, ngửi thấy mùi thức ăn. Liên Châu mới phát hiện ra mình đã đói đến mức chân mềm nhũn rồi.

Lý Phục Thanh lại trở thành người duy nhất quan tâm cô có ăn cơm hay không trong mấy năm qua, trong lòng Liên Châu đột nhiên dâng lên một ngọn lửa, không nhịn được, mềm giọng nói cảm ơn hắn.

Trong hộp cơm là cơm chiên dứa, sườn xào chua ngọt, vịt sốt Tây Hồ, bắp cải xào dầu thơm.

Liên Châu hỏi: “Sao anh lại mang cơm cho tôi?”

Lý Phục Thanh đáp: “Nhìn cô đói đến gầy thành như vậy, tôi biết chắc cô nấu cơm rất khó ăn.”

Liên Châu nhịn không được bật cười, dưới ánh mắt của Lý Phục Thanh, cô ngượng ngùng ăn hết đồ ăn.

Lý Phục Thanh đưa khăn giấy cho cô, hỏi: “Khi tôi đến, nhìn thấy em trai cô trong tiểu khu. Cậu ta tên gì vậy?”

Bàn tay đang lau miệng của cô dừng lại, Liên Châu ngây người ra, lát sau mới nói: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Tôi giúp cô giết cậu ta.”

Lý Phục Thanh nói, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.

“Anh đùa cái gì vậy?” Liên Châu không dám nhìn vào mắt Lý Phục Thanh.

Cô vứt khăn giấy vào thùng rác, sau đó đứng dậy cầm chén đũa để vào máy rửa bát, rồi lại lấy nó ra, đổ nước rửa chén vào, chà đến khi sủi bọt lên rồi cẩn thận rửa từng cái một.

Trong bọt xà phòng trắng tinh, Liên Châu thấy được khuôn mặt của Liên Hoán đang cười hì hì trong bong bóng xà phòng mà nhìn cô. Đầu óc cô trống rỗng như bị bọt xà phòng như tuyết trắng bao phủ, một mảnh bong bóng mênh mông đầy trời.

Liên Châu rửa hộp đồ ăn hết mười phút, lúc đi ra Lý Phục Thanh đã rời khỏi rồi.

Cô lau khô hộp đồ ăn, bỏ vào trong túi giấy và để nó vào tủ lạnh, sau đó lùi lại vài bước rồi nhìn vào nhìn vào túi mấy phút.

Sau đó, cả tuần Lý Phục Thanh không xuất hiện lần nào nữa.

Vào lúc 4:30 sáng chủ nhật, Liên Chu đang tập yoga ở nhà thì nhận được điện thoại của em dâu, nói Liên Hoán gặp tai nạn giao thông.

Liên Châu sững sờ, ngây người nửa phút mới nhớ tới, hỏi: “Sao lại như vậy?”

Em dâu bỗng gào lên: “Say rượu lái xe, là say rượu lái xe! Em đã nói bao nhiêu lần rồi, say rượu thì đừng có lái xe! Đã chết rồi!”

Đến khi Liên Châu đến được bệnh viện, em dâu đã khóc đến run rẩy, cả người mềm nhũn. Liên Châu cố gắng không nhìn vào thi thể em trai mình, nhưng cô vẫn thấy, anh ta nằm lặng lẽ ở đó, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt.

Liên Châu trấn an em dâu xong bắt đầu bình tĩnh xử lý hậu sự. Cô bận rộn đến tận đêm khuya mới nhớ ra mẹ ở nhà có lẽ còn chưa ăn gì.

Cô lấy chìa khóa nhà từ em dâu, trên đường thuận tiện mua một ít cháo mang về.

Nghe thấy có tiếng người mở cửa, bà lão vội vàng từ trên giường bò dậy, ngồi vào ghế.

“Mày còn biết trong nhà còn có mẹ mày à?”

Bà ta cho rằng là con trai và con dâu của mình vẫn sẽ đến KTV chơi bời như thường lệ, cùng bạn bè tụ tập, chỉ là quên về nấu cơm cho bà ta. Nhưng người đi vào phòng lại là Liên Châu, trong tay cô còn cầm một túi giấy đựng hộp cháo.

“Mày tới làm gì? Em trai mày đâu?” Mẹ cô hỏi.

Liên Châu nói Liên Hoán bị sốt phải ở bệnh viện truyền nước. Cô mở hộp cháo ra, muốn để mẹ cô ăn trước. Bỗng nhiên bà ta gào lên, đôi mắt mở to nhìn Chung Quỳ trong bức tranh treo trên tường: “Bất hiếu! Con cái bất hiếu! Tôi chờ cả buổi đợi nó về nấu cơm cho tôi! Chớp mắt một cái cũng không nói năng gì đã lẻn ra ngoài chơi! Trông nó giống một người bị sốt sao? Mẹ thì từ sáng đến tối cũng không có một hạt gạo để ăn! Vợ nó đâu? Chết rồi à?”

Bàn tay đang cầm đũa của Liên Châu cứng đờ lại, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

Mẹ cô quát: “Mày nhìn tao như thế…”

“Chết rồi.” Liên Châu bình tĩnh ngắt ngang lời bà ta, “Liên Hoán chết rồi, chiều nay, 3h52 phút.”

Bà ta ngây ra, miệng vẫn còn đang há ra, bánh bao ăn lúc buổi chiều có một mùi rất khó chịu. Chẳng bao lâu bà ta lại bật cười: “Mày gạt tao.”

“Nó giữa trưa gặp bạn bè, uống không ít rượu, sau đó lái xe đụng phải xe vận tải lớn, đến bệnh viện không bao lâu thì chết.” Liên Châu đặt đôi đũa lên bát cháo, bình tĩnh nhìn chằm chằm mẹ mình, quát sát sắc mặt của bà ta.

Cô muốn nhìn xem mẹ cô có thực sự có cảm xúc của con người không.

Mẹ cô giống như một quả cà tím rơi vào trong nồi nước sôi, từ từ xụi lơ. Đôi mắt sắc bén cay nghiệt cũng dần trở nên mờ nhòa. Giống như ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đã vụt tắt.

Lúc này, Liên Châu mới cảm giác mình đã về với thực tại, hình như cũng có chút phiền muộn.

Sau khi Liên Hoán được hỏa táng, tro cốt được cất vào một bình nhỏ. Em dâu nói bây giờ nghĩa trang có phong thủy tốt rất đắt tiền, phải chọn cẩn thận.

Đã không còn Liên Hoán nữa, dường như thế giới cũng không có gì thay đổi.

Liên Châu vẫn đi tìm công việc như trước, tập yoga, đọc sách.

Hôm nay, Liên Châu lại ở quán cà phê “ngẫu nhiên gặp được” Lý Phục Thanh. Lý Phục Thanh lễ phép hỏi cô gần đây như thế nào.

Liên Châu híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố mùa đông vẫn nhộn nhịp, cô khẽ hỏi: “Em trai tôi qua đời, anh biết không?”

“Không biết.” Lý Phục Thanh nói.

Liên Châu hừ lạnh một tiếng. Lý Phục Thanh không nhịn được mà bật cười: “Cô sẽ không thật sự cho rằng tôi lợi hại như vậy? Nhưng mà từ nhỏ tôi miệng quạ đen ngược lại là sự thật.”

Liên Châu không nói gì nữa.

Người phục vụ bưng lên một ly cà phê, Lý Phục Thanh ra hiệu ý bảo đó là của Liên Châu.

Đợi người phục vụ để ly cà phê xuống, khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhạt gật đầu với nhân viên phục vụ, nói một tiếng cảm ơn.

Lúc này Liên Châu mới nhìn thẳng vào Lý Phục Thanh. Hôm nay hắn mặc áo khoác màu xanh, bên trong mặc áo sơ mi in hoa trên nền trắng, tóc được chải chuốt cẩn thận ra sau đầu, lông mày có dấu vết mới cắt tỉa, cặp mắt kính được lau đến sáng bóng.

Thậm chí Liên Châu còn cảm thấy mình không tinh tế, ăn diện bằng một phần ba hắn.

Bạn đang đọc Đốt cháy con kiến của Ngữ Sơn Yển
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sodakiwi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.