Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu xuất hiện

Tiểu thuyết gốc · 765 chữ

"Cho một tô mỳ" - một người con gái với mái tóc trắng, dáng vẻ khoảng đôi mươi khoác chiếc áo choàng màu đen lên người, đôi mắt cô bị che đi bởi một cái bịt mắt màu đen.

"Đây ạ, chúc quý khách ngon miệng" - Người chủ quán rất vui vẻ bưng ra một tô mỳ to và đầy thức ăn trước mặt cô.

Vừa cầm đũa lên thì có tiếng một đứa bé vang lên.

"Ông chủ, cho một tô mỳ như mọi hôm đi ạ!" - Giọng cậu đầy sự vui vẻ, cậu hí hửng leo lên chiếc ghế ngồi, nhưng do không để ý nên bị trượt chân, tưởng như sẽ ngã xuống và chịu một cú đau điếng thì đã không có chuyện gì xảy ra cả.

"Của nhóc đây" - Ông chủ đem ra một tô mỳ to, cậu nhóc mở mắt ra thì thấy người ngồi cạnh mình đang đỡ lấy mình, có chút lúng túng, cậu liền nhanh chóng ngồi lên ghế.

"Oaaaa~" - Mắt cậu nhóc sáng rực, sau đó liền nhanh chóng ăn tô mỳ một cách ngon lành.

Ăn xong, cô đội mũ trùm đầu lên, đưa tiền cho ông chủ còn trả thêm một bát mỳ cho đứa nhóc đó.

Dường như cô có thể nhận ra đứa trẻ mấy năm trước là cậu một cách dễ dàng.

Ông chủ có chút bối rối, nhưng sau khi cô đưa ngón trỏ đặt lên môi thì ông bèn im lặng và mỉm cười cảm ơn.

Phong cảnh xung quanh cũng chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là ngôi làng cũ, chỉ khác là không còn vị hokage đệ tứ và vợ ông nữa, thay vào đó là hokage đệ tam đang điều hành làng.

"C-cảm ơn vì lúc nãy đã giúp em" - Giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng quay đầu hướng đến cậu nhóc đó.

"V-và cả tô mỳ nữa ạ" - Đứa trẻ đỏ mặt, giọng có chút bối rối, cậu cuốn quýt nói.

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, sau đó đưa tay khẽ vuốt đầu cậu, cái cảm giác này rất giống khi đó, lần đầu gặp cậu.

Dường như cậu cũng có cảm giác rất quen thuộc với hành động này, cậu không tránh né nó, mà lại đứng yên để cô vuốt.

Cậu lúc này cũng mới khoảng năm hoặc sáu tuổi, một đứa nhóc đáng yêu với đôi mắt trong suốt thơ ngây nhìn cô.

"Em có thể đưa chị đi thăm quan làng Konoha ạ" - Cậu nói, cô có chút ngạc nhiên, sau đó cậu nói thêm.

"Ch- chỉ là em thấy chị đeo bịt mắt, nên có lẽ sẽ rất bất tiện khi đi lại, và- và cả trả cho tiền tô mỳ đó nữa ạ!" - Cậu lúng túng, như sợ cô sẽ từ chối mình.

Cô mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cậu.

Như hiểu ý, cậu rất vui vẻ dẫn cô đi khắp làng để tham quan, nơi đây như một cuốn sách mà cậu đã đọc hàng trăm lần vậy, cậu có thể chỉ cô từng nơi một dù là nhỏ nhất.

Trời cũng dần tối, cô tạm biệt cậu và tìm một phòng trọ để ở qua đêm thì cậu bèn níu cô lại.

"Ch-chị có muốn đến nhà em chơi không? Em có giường nữa, chị có thể ngủ qua đêm ở đó, sẽ không tốn tiền đâu ạ!" - Dường như cậu không muốn cô rời đi, có cảm giác rằng sẽ không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của cậu, nó khiến cô mềm lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống, cô khẽ vỗ nhẽ đầu cậu.

"Tại sao nhóc lại tin một người lạ như ta chỉ với lần đầu gặp?" - gương mặt cậu rất giống mẹ mình, đôi mắt thì lại giống cha, và sự tin tưởng cô vào lần đầu gặp cũng không hề khác.

'Ngốc cũng di truyền được sao?' - Cô nghĩ.

"Vì chị là người đầu tiên chơi với em..." - Cậu có chút lúng túng, dường như cũng không chắc vì sao lại thấy người trước mặt mình lại có chút thân thuộc, và điều đó khiến cậu không muốn người đó rời đi.

"Lần sau nhé, ta hứa đấy" - Cô hôn nhẹ lên trán cậu, mỉm cười mà vỗ về đứa trẻ trước mặt.

"Vậy thì khi nào ạ" - Cậu lo lắng, có cảm giác rằng sẽ không thể gặp lại cô.

"Bí mật" - Nói rồi cô đưa cậu một cái túi nhỏ, sau đó rời đi.

Bạn đang đọc [Đồng nhân Naruto] Xin chào, tôi là kẻ bị nguyền sáng tác bởi lemonade24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lemonade24
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.