Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúa tể Voldemort

Tiểu thuyết gốc · 3365 chữ

Catherine không trở về phòng sinh hoạt chung mà di chuyển ra bên ngoài toà lâu đài, hướng về phía bờ hồ Đen.

Tin tức con Ball mang tới khiến nó vô cùng bất ngờ.

Sau khi bị đuổi khỏi Hogwarts, cô Trelawney đi đến làng Hogsmeade, thuê một phòng trọ ở quán Ba Cây Chổi Thần, uống rượu suốt đêm, gây ra không ít phiền toái cho chủ quán. Tuy nhiên, vào sáng sớm hôm qua, khi con Ball lần theo dấu vết do cô Trelawney để lại tìm tới quán rượu ấy thì cô giáo đã không còn ở đó nữa.

Ròng rã một ngày đêm truy tìm, cô Trelawney vẫn bặt vô âm tín.

Vậy là điều Catherine lo lắng đã xảy ra.

Nếu để cô Trelawney lọt vào tay của Voldemort thì hắn ta cần gì phải tìm cách đột nhập vô Sở Bảo Mật nữa.

Catherine tức giận với chính mình. Nếu nó lường trước được mụ Umbridge sẽ ra tay hành động ngay lúc cụ Dumbledore vắng mặt ở trường Hogwarts thì nó đã tìm cách để bảo vệ cho sự an toàn của cô Trelawney.

Sau một phen đắn đo suy nghĩ, Catherine nói:

- Tao muốn mày xác nhận xem cô Trelawney có đang ở trong tay của những tên Tử thần Thực tử hay không.

Con Ball kêu lên mấy tiếng, Catherine nghe xong thì lắc đầu nói:

- Không được, quá nguy hiểm. Tao không thể để mày hay đàn em của mày đến gần hắn ta. Trước mắt hãy dò la tin tức trong đám thuộc hạ của hắn, nếu vẫn không có kết quả thì chúng ta tìm cách khác.

Con Ball lại kêu thêm mấy tiếng, không biết nó nói gì mà Catherine nghe xong thì tỏ ra rất bất ngờ:

- Mày chắc chứ? Chuyện này không giỡn chơi được đâu.

Câu hỏi của Catherine khiến con Ball tức giận, mổ lia mổ lịa lên găng tay của nó. Catherine vội ngăn con cú lại, nói:

- Được rồi. Tao biết tao sai rồi. Nhưng chuyện này thật khó tin. Không ngờ lại có người ra tay trước chúng ta.

Catherine cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết kẻ nào to gan đến thế, dám ngang nhiên hạ độc giáo viên do đích thân ông Bộ trưởng cử tới trường Hogwarts. Xem ra vị trí giáo sư môn Tiên tri học tạm thời vẫn sẽ để trống.

Có khi nào sự mất tích của cô Trelawney và vụ đầu độc này là do cùng một người gây ra?

Catherine trở về phòng ngủ với tâm trạng nặng nề. Mấy ngày gần đây nhiều chuyện xảy ra dồn dập, như thể đã được lên kế hoạch từ trước, khiến nó cảm thấy khó chịu và tức giận vô cùng. Mọi thứ đang dần trở nên mất kiểm soát! Nếu đã như vậy, Catherine nghĩ đã đến lúc nó cần phải thay đổi tư duy và vạch ra chiến lược để đối phó với sự thay đổi này.

Đối lập với sự lo lắng của Catherine, Harry và Ron trở nên phấn chấn hơn rất nhiều sau khi gặp bác Hagrid vào đêm qua.

Khi cả bọn gặp nhau ở phòng sinh hoạt chung, Harry nói:

- Có lẽ Lucas Bernard không phải người xấu. Bác Hagrid nói anh ta đã giúp đỡ bác ấy rất nhiều trong đợt thanh tra vừa rồi.

Ron tiếp lời Harry:

- Lucas Bernard đã kịp thời ngăn chặn nhiều sự cố đáng tiếc xảy ra trong giờ thực hành, vì vậy mà mụ Umbridge không có cách nào đuổi việc bác ấy được.

Hermione nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề, hỏi:

- Sự cố đáng tiếc là sao?

Harry buồn bực trả lời:

- Bác Hagrid không kể chi tiết, đại khái đã có vài học sinh suýt bị tấn công trong tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Cũng may tất cả đều được Lucas Bernard phát hiện và ngăn chặn kịp thời, không đứa nào bị thương trong lớp của bác Hagrid. Đúng là lũ ngu. Nếu tụi nó chịu khó nghe giảng thì đã không khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.

Hermione cau mày suy nghĩ, sau đó nói:

- Mình e rằng tụi nó không ngu mà là cố ý. Mấy bồ có hỏi bác ấy đó là những ai không?

Ron nhún vai:

- Tụi mình có hỏi, nhưng bác Hagrid nói rằng bác chỉ nghe Lucas Bernard kể lại chứ bác ấy cũng không nắm rõ. Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí có khá đông học sinh của hai Nhà khác nhau. Từ hồi Bernard đến Hogwarts làm trợ giảng cho bác Hagrid, bác ấy và anh ta thường chia nhau ra quản lý lớp trong giờ thực hành, có nhiều chuyện xảy ra bác ấy chưa kịp biết thì Bernard đã xử lý xong xuôi.

Hermione đăm chiêu nói:

- Xem ra nếu muốn biết những đứa nào chọn về phe của mụ Umbridge thì chỉ có cách dò hỏi Lucas Bernard là nhanh nhất, nhưng như vậy thì quá mạo hiểm. Tụi mình vẫn chưa chắc chắn được anh ta thuộc phe nào và mục đích anh ta đến Hogwarts là gì.

Catherine gật đầu đồng ý với nhỏ bạn của mình, nói:

- Trước mắt không nên có dính dáng gì tới Lucas Bernard. Anh ta không gây hại gì cho bác Hagrid mà còn giúp đỡ bác ấy thì cũng đáng mừng đấy, nhưng ai biết đó là thực hay chỉ đang đóng kịch?

Harry thở dài, chán nản nói:

- Mình mới có thiện cảm với anh ta mà bồ nói như thế làm mình thấy hoang mang quá.

Catherine mỉm cười an ủi:

- Bồ chớ có hoang mang, cứ cư xử với anh ta như trước giờ là được. Mình nói vậy chỉ vì không muốn bồ mất cảnh giác với bất kỳ ai mà thôi.

Lúc này bốn đứa đã tới Đại Sảnh Đường. Harry theo thói quen nhìn về phía dãy bàn ăn giáo viên, nó thắc mắc:

- Cụ Dumbledore vẫn chưa về Hogwarts. Không biết giáo viên mới bao giờ mới tới nhỉ?

Ron nói:

- Có lẽ cuối tuần này, hoặc trễ nhất là vào thứ Hai tới. Mình thì mong người đó không bao giờ tới Hogwarts được.

Hermione nghiêm mặt nhắc nhở:

- Ron, cẩn thận có người nghe thấy những lời này. Bồ sẽ mệt với mụ Umbridge nếu để mụ biết bồ trù ẻo giáo viên của Bộ.

Ron bĩu môi đáp:

- Mình cóc sợ. Mụ ta thì có thể làm gì được mình? Mình chỉ nói bâng quơ, đâu chỉ đích danh ai, mụ lấy cớ gì trừng phạt mình.

Lần này tới lượt Catherine lên tiếng:

- Mụ Umbridge chuyên môn ăn không nói có. Cẩn thận vẫn hơn, Ron à.

Mặc dù không vui nhưng Ron vẫn nghe lời hai nhỏ bạn, nó đổi chủ đề, cùng Harry bàn về buổi tập Quidditch của đội Gryffindor sẽ diễn ra vào sáng mai.

Một lúc sau Nhật báo Tiên tri được giao tới. Harry giục:

- Hermione, bồ mau mở ra xem có tin tức gì mới về vụ vượt ngục không?

Hermione đọc lướt từng trang báo, đoạn lắc đầu nói:

- Không có. Nội dung báo càng ngày càng nhảm nhí, toàn viết về mấy chủ đề giải trí tào lao.

Trông Harry thất vọng ra mặt, tâm trạng mới chớm vui giờ lại tuột dốc không phanh. Nhưng rất nhanh sau đó nó lấy lại tinh thần khi được Catherine cung cấp dàn ý để viết bài cho số báo đầu tiên.

Cả ngày thứ Sáu trôi qua vô cùng êm ả, không có sự bất thường nào xảy ra.

Tối qua, Hermione đã kịp thời liên lạc với các thành viên trong Đ.Q.D., giải thích và trấn an các bạn ngay sau bài phát biểu của mụ Umbridge. Nhờ vậy mà suốt ngày hôm nay mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường, không một ai để lộ ra chút sơ hở nào.

Mụ Umbridge sẽ chẳng bao giờ ngờ được một học sinh năm thứ năm lại có thể sử dụng bùa chú truyền tin thành thạo đến vậy.

Tối đó, Ron và Harry gấp rút làm cho xong bài tập rồi chui vào một góc ngồi thảo luận về nội dung cho số báo sắp phát hành của bốn đứa.

Catherine và Hermione cũng có công việc của riêng mình.

Catherine cần điều chế độc dược dùng cho cả tuần nên chia tay các bạn từ tám giờ tối để đến Phòng Yêu Cầu.

Về phần Hermione, con nhỏ cũng rời khỏi phòng sinh hoạt chung từ rất sớm, nhưng không phải đến Phòng Yêu Cầu với Catherine mà đi xuống nhà bếp để giao lưu với tụi gia tinh, mặc dù sự có mặt của nó không được chào đón cho lắm. Chuyện này diễn ra đều đặn mỗi tháng một lần, cho thấy con nhỏ thực sự nghiêm túc với công cuộc giải phóng gia tinh của mình.

Cùng lúc, ở một nơi xa, có bóng người đang phủ phục dưới chân một ai đó.

- Có chút chuyện nhỏ này mà mi cũng làm không xong. Mi khiến ta thất vọng quá đấy, Barty à.

- Thưa chủ nhân, hãy để tôi giải thích. Tình hình lúc đó rất kỳ lạ. Đột nhiên không gian chung quanh tôi tối đen như mực, mọi âm thanh biến mất, bản thân tôi cũng không thể cử động được. Chỉ vài giây sau, mọi thứ trở lại bình thường, mụ ta cũng biến mất khỏi đó mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Giọng nói chói tai của một người đàn bà vang lên ở cách đó không xa:

- Barty, mày đừng cố biện minh cho sự thất bại của mày nữa. Phải chi lúc đó mày để tao đi thì đâu có chuyện này xảy ra.

Đoạn ả ta đổi sang giọng nịnh nọt:

- Thưa chủ nhân đáng kính, Barty quá vô dụng, hãy để tôi thay ngài bắt con mụ kia về. Bằng mọi giá tôi sẽ nhanh chóng tìm thấy mụ ta.

- Bellatrix, mi không cần phải nóng vội như vậy. Ta có nhiệm vụ khác giao cho mi đây.

Bellatrix Lestrange khấp khởi hỏi:

- Thưa chủ nhân, ngài muốn tôi làm gì cho ngài? Tôi nguyện vì ngài mà làm tất cả.

Voldemort nở ra một nụ cười thoả mãn, hài lòng nói:

- Ta muốn mi đến một nơi và làm cho ta một chuyện.

Sau khi nghe xong lời phân phó của Chúa tể, ánh mắt của Bellatrix Lestrange thoáng hiện lên vẻ thất vọng nhưng ả ta rất biết điều mà không hỏi nhiều, kính cẩn cúi đầu nói:

- Thưa chủ nhân, xin ngài hãy yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng mang thứ ấy về cho ngài.

- Tốt. Mi đi làm việc đi.

Voldemort nói rồi lạnh lùng phất tay đuổi Bellatrix Lestrange ra bên ngoài.

Khi chỉ còn hai người ở trong phòng, Voldemort gọi Barty con lại gần, nghiêm giọng hỏi:

- Mi có biết lần này mi đã sai ở đâu không?

Barty con run rẩy trả lời:

- Thưa chủ nhân, tôi… tôi… là do tôi quá chủ quan, không lường trước được có kẻ ở trong bóng tối ngáng đường chúng ta.

Voldemort lắc đầu, nói với vẻ thất vọng:

- Vậy là mi vẫn chưa nhận ra cái sai của mình.

Barty con sợ nhất là thấy ánh mắt thất vọng của chủ nhân, vội quỳ rạp xuống đất, im lặng chờ Ngài trách phạt.

Voldemort không tỏ thái độ gì trước hành động đó của Barty con, điềm nhiên nói:

- Ta không cần kẻ vô dụng.

Voldemort không giận dữ, cũng không trách mắng, nhưng những lời hắn nói ra khiến Barty con sợ đến độ mồ hôi túa ra như tắm, tay chân lạnh toát không cử động được.

- Thưa chủ nhân, tôi có thể làm mọi thứ để chuộc lỗi. Xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội.

Voldemort không trả lời mà hỏi sang chuyện khác:

- Mi cảm thấy Snape là người như thế nào?

Barty con ngơ ngác vài giây, sau đó vội trả lời, giọng điệu nóng nảy:

- Thưa ngài, đó là một kẻ phản bội không hơn không kém. Lão Dumbledore sẽ không giúp hắn được xử trắng án nếu hắn không cho lão lợi ích nào đó đủ lớn.

Voldemort mỉm cười, gật đầu nói:

- Ký ức của Igor Karkaroff thật hữu ích. Nhờ đó mà ta biết được năm xưa ta đã phạm phải một sai lầm to lớn. Và giờ đây mi đang mắc phải sai lầm tương tự. So với Snape, mi còn kém xa lắm. Mi đã hiểu ra vấn đề mà mi đang mắc phải chưa?

Barty con im lặng suy nghĩ thật kỹ để không đưa ra câu trả lời mà Chúa tể của hắn không thích nghe. Độ năm phút sau hắn ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi:

- Thưa ngài, tôi nghĩ là tôi đã quá tự mãn?

Voldemort nhịp nhịp ngón tay trên thành ghế, giọng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn:

- Mi chỉ nói đúng được một nửa. Thật đáng thất vọng.

Nhưng rồi sau đó giọng của Voldemort dịu xuống, hắn thở ra một hơi thật dài, uể oải tựa vào lưng ghế, lười biếng nói:

- Mi quá tự tin, quá hấp tấp, thiếu sự nhẫn nại. Và điều đó khiến mi gặp thất bại.

Đầu óc Barty con quay cuồng tìm đáp án. Hắn nhớ lại chi tiết quá trình thực hiện nhiệm vụ, một tia sáng loé lên, hắn vội nói:

- Thưa chủ nhân, tôi đã không có kế hoạch dự phòng.

Voldemort nhếch miệng cười, vỗ tay khen ngợi:

- Cuối cùng thì mi cũng đã hiểu ra vấn đề. Ta đã mất nhiều năm để chiêm nghiệm ra được tất cả những điều đó đấy.

Nói tới đây Voldemort cảm thán:

- Ngay cả trước khi ta mất hết sức mạnh, mối quan hệ giữa Snape và lão Dumbledore đã không bình thường. Rõ ràng hắn ta thông minh hơn ta nhiều, biết tự tìm đường thoát thân, hơn nữa còn thuận lợi kiếm được công việc tốt ở Hogwarts.

Barty con nghe Chúa tể nhận xét về Severus Snape như vậy thì buột miệng nói:

- Snape chỉ là một kẻ máu lai bần cùng, thấp hèn, không xứng đứng ngang hàng với chúng ta. Chủ nhân, ngài việc gì phải đề cao hắn như vậy?

- Mi lại thế rồi, Barty. - Voldemort lạnh lùng nói. - Mi sẽ chết nếu xem thường đối thủ của mình. Mi đã quên rằng mi từng thất bại như thế nào dưới tay của một con Máu Bùn sao?

Bị Chúa tể Hắc ám nhắc nhở về thất bại đáng xấu hổ của mình, Barty con thấy khó chịu vô cùng, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Voldemort tiếp tục, giọng điệu trở nên nghiêm túc:

- Mi có khát vọng, có tài năng và sự trung thành, đó là lý do vì sao ta giữ mi ở lại bên cạnh ta. Nhưng mi quá ngông cuồng, quá tự tin, một ngày nào đó mi sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng nếu không chịu thay đổi.

Nghe những lời này Barty con có cảm giác mình đã được Chúa tể công nhận. Hắn kính cẩn hôn lên vạt áo chùng của chủ nhân, xúc động nói:

- Những lời vàng ngọc của chủ nhân đã giúp tôi được khai sáng. Tôi sẽ không để cho ngài phải thất vọng thêm một lần nào nữa.

Voldemort hài lòng nói:

- Tốt lắm. Vậy thì, ta muốn mi đến Brazil bắt sống gia đình Evans mang về đây cho ta. Lucius đã thất bại trong nhiệm vụ này, ta hy vọng mi không đạp lên vết xe đổ ấy.

Barty con mừng rỡ khi thấy chủ nhân giao cho hắn nhiệm vụ mới, bạo gan hỏi:

- Thưa ngài, vậy chuyện lời tiên tri thì tính sao ạ? Chúng ta có cần phải tiếp tục truy tìm tung tích của Sybill Trelawney?

Voldemort ung dung nói:

- Ta không cần đến ả nữa. Tuy nhiên, ta vẫn muốn biết kẻ đang đứng sau ngáng đường ta là ai. Đó là lý do vì sao mi không được thất bại trong nhiệm vụ lần này.

Barty con thận trọng hỏi:

- Thưa chủ nhân, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến gia đình Evans? Nhưng bọn chúng chỉ là những Muggle tầm thường, bẩn thỉu, tại sao ngài lại quá chú ý đến chúng như vậy.

Voldemort nghiêm nghị ngắt lời Barty con:

- Mi lại như thế nữa rồi.

Barty con vội vàng cúi đầu nhận lỗi:

- Thưa ngài, tôi…

- Đừng nói gì nữa. - Voldemort mất kiên nhẫn cắt ngang lời xin lỗi của Barty con. - Xem ra không cho mi nếm trải mùi vị của thất bại thì mi sẽ không thực sự hiểu ra vấn đề. Đi đi, và đừng trở về cho đến khi tìm thấy gia đình Evans.

Barty con không dám thốt ra một câu nào nữa, khúm núm hôn lên vạt áo chùng của Chúa tể rồi độn thổ biến mất. Barty con biết đây là hình phạt Chúa tể dành riêng cho hắn sau thất bại vừa rồi. Nếu hắn muốn tiếp tục sống, hắn không thể ra về tay không.

Sau khi Barty con đi khỏi, một con mãng xà xuất hiện ở bên cạnh Voldemort, ngóc đầu lên nhìn hắn, chiếc lưỡi dài thò ra thụt vào.

Voldemort xoa đầu vật cưng, rít lên những âm thanh khó hiểu. Đáp lại lời hắn, con mãng xà há to miệng, nhổ ra một chiếc hộp gỗ vuông vức nạm vàng.

Voldemort nhìn hộp gỗ nhớp nháp bằng ánh mắt không hài lòng. Hắn phất tay một cái, tức thì hộp gỗ trở nên sạch sẽ sáng bóng. Hắn mở hộp gỗ ra kiểm tra, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.

Bên trong hộp là một chiếc nhẫn vàng, trên nhẫn đính một viên đá khá to có màu đen tuyền.

Bề mặt viên đá ấy không hề nhẵn nhụi mà được chạm khắc biểu tượng kỳ quái: một hình tròn nằm bên trong hình tam giác và bị chia đôi bởi một đường thẳng xuất phát từ đỉnh của tam giác ấy.

Voldemort cầm chiếc nhẫn lên cẩn thận quan sát, sau đó đặt lại vào hộp, nói bằng Xà Ngữ:

- Làm tốt lắm Nagini.

Con vật đáp lại lời khen bằng cách dụi đầu vào chân chủ nhân của nó.

Voldemort nhìn con mãng xà đang nằm cuộn tròn dưới chân mình, bỗng hắn nói bằng giọng tiếc nuối:

- Mi vẫn chưa đủ mạnh để chống lại vận mệnh của chính mình.

Ánh nến khẽ lay động sau khi Voldemort thốt ra câu nói đó, hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa, không biết đang nghĩ gì.

--------------

Nguyệt: Hôm nay là tròn 1 năm kể từ khi mình đăng chương đầu tiên. Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong thời gian qua.

Cảm ơn các bạn: Phoenix123, danhkhanh123, BlackPeony, kiriyakalumine, Nam60KGzzz, jjhdnxnnx vì đã bình luận truyện của mình.

Cảm ơn các bạn: xxxbia1, Phoenix123, yy13081570, phantung374 , ChuTam, Uyenn, Mr.Lana đã đề cử truyện của mình.

Cảm ơn các bạn: Zhongli, heirloom_1024, phantung374, ChuTam, Joanday123, yy76003512 đã đẩy kim phiếu cho mình.

Cảm ơn những bạn đọc truyện, like truyện của mình mà mình không được biết tên.

Chặng đường phía trước còn dài và không biết khi nào sẽ kết thúc, nhưng với sự đồng hành của các bạn, dù là âm thầm hay công khai, mình sẽ luôn trân trọng và xem đó như động lực để tiếp tục viết tiếp cho đến hồi kết của câu chuyện này.

P/s: Nếu có bạn nào từng tương tác ở trang truyện của mình mà không được ghi tên thì hãy bình luận nhắc nhở mình nhé.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.