Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh mới

Tiểu thuyết gốc · 4306 chữ

Chín giờ sáng ngày hôm sau, mặc cho tuyết đang rơi lất phất, Hermione tạm biệt các bạn để đến căn chòi của bác Hagrid.

Catherine định đi cùng Hermione nhưng Ron và Harry nhất quyết không cho. Hai thằng con trai muốn nhân lúc Hermione không có mặt nhờ Catherine chỉ tụi nó làm bài tập. Đó là một núi bài tập khổng lồ, theo lời Ron đã nói.

Đến gần trưa thì Hermione trở về, vẻ mặt cau có:

- Mình chịu thua, thậm chí bác ấy còn không ở trong chòi khi mình đến. Mình chờ gần một tiếng đồng hồ mới thấy bác ấy từ trong rừng Cấm đi ra. Vậy mà bác ấy lại chẳng thèm nghe mình giải thích về sự độc tài vô lý của mụ Umbridge. Bác ấy nói sẽ chẳng ai thích học về những sinh vật nhàm chán hết ăn lại nằm ngủ như mấy con Giun đất đâu.

Ron hỏi:

- Vậy bác Hagrid có chịu tiết lộ bác ấy định dạy gì khi đứng lớp trở lại không?

Hermione lắc đầu:

- Bác ấy bảo thứ Ba sẽ biết và kêu mình trở về, bác ấy nói bác tự có sự chuẩn bị. Thiệt tình, mình muốn nổi khùng luôn.

Catherine thở dài:

- Thôi mặc kệ bác ấy. Dù bác ấy chịu dạy theo khuôn khổ mà Bộ Pháp thuật quy định thì mụ Umbridge vẫn sẽ tìm cách gây khó dễ cho bác ấy thôi.

Bốn đứa trò chuyện một lúc thì xuống Đại Sảnh Đường ăn trưa.

Không biết có chuyện gì mà bữa nay chỗ này náo nhiệt hơn thường ngày, dường như mọi người đang bàn tán về điều gì đó với vẻ phấn khích lắm.

Catherine dỏng tai lên nghe ngóng, sau đó biết được nguyên do. Nó quay sang nói với Hermione:

- Không biết ai bị khùng mà lại đâm đầu vào trường Hogwarts giữa lúc mụ Umbridge đang lộng hành nhỉ?

Hermione đăm chiêu:

- Hoặc cũng có thể là người do Bộ Pháp thuật cài vào hòng âm mưu chuyện gì đó. Bình thường ai mà lại đi chuyển trường khi năm học đã bắt đầu được hơn hai tháng?

Ron tán thành với suy nghĩ của Hermione, nói:

- Nhất là khi học sinh ấy được phân vào nhà Slytherin. Mình tò mò muốn biết đó là ai.

Không cần phải đợi lâu, Ron vừa dứt lời thì khắp Đại Sảnh Đường xôn xao hẳn lên, nhiều nữ sinh phấn khích kêu to:

- Anh ấy tới rồi! Anh ấy tới rồi!

Catherine nhìn về phía đám đông đang phát ra âm thanh huyên náo, lập tức hiểu vì sao tụi con gái lại trở nên điên cuồng như vậy.

Đó là một nam sinh có thân hình rắn rỏi, vóc người cao ráo, chắc hơn một mét tám, cũng có thể là một mét chín chứ chẳng chơi.

Anh ta có khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Mái tóc nâu sẫm bồng bềnh lãng tử, vầng trán cao, cặp chân mày đậm cùng đôi mắt màu xanh da trời sáng ngời khiến cho bất kỳ ai nhìn vào đều không cách nào dứt ra được.

Harry thấy Catherine nhìn nam sinh kia đến ngẩn người thì bực mình, hắng giọng nói:

- Catherine, bồ không định ăn trưa sao?

Catherine không đáp lại Harry mà quay sang thì thầm với Hermione:

- Anh chàng này ăn đứt khối đứa con trai ở trường Hogwarts, hèn gì được săn đón dữ vậy. Nhìn cách anh ta cười kìa, như muốn hớp hồn tụi con gái. Xem ra sắp tới trường Hogwarts sẽ náo nhiệt lắm đây.

Hermione chớp chớp mắt, gật gù đáp:

- Công nhận anh ta đẹp trai thật. Nhưng hình như anh ta là người nước ngoài hoặc con lai thì phải.

Catherine nheo mắt nhìn cho thật kỹ, nhưng đám đông bu đen bu đỏ quanh nam sinh khiến nó chẳng thấy được gì ngoài đầu người. Nó cười, đáp:

- Có lẽ vậy. Dù sao từ giờ tới chiều tụi mình cũng sẽ biết được thông tin về anh ta thôi. Việc tụi mình cần làm là vểnh tai lên và lắng nghe.

Hermione nghe vậy thì bật cười, nhỏ giọng nói:

- Bồ có để ý từ lúc anh ta xuất hiện ở Đại Sảnh Đường thì Đạo luật Giáo dục số Hai mươi bốn đã bị vi phạm một cách nghiêm trọng không? Mụ Umbridge mà thấy cảnh này chắc mụ tức lắm. Hoặc cũng có thể anh ta cùng một giuộc với mụ hổng chừng, nên mụ đâu có thèm ra mặt trách phạt anh ta. Đổi lại là tụi mình chắc bị phạt cấm túc từ đời nào rồi.

Catherine nhìn lên dãy bàn ăn giáo viên, không biết mụ Umbridge làm gì mà trưa nay không thấy bóng dáng của mụ đảo quanh Đại Sảnh Đường như mọi ngày.

Harry và Ron không nghe được Catherine và Hermione thảo luận gì với nhau nhưng tụi nó biết hai đứa con gái đang nói về nam sinh mới đến kia.

Không hiểu sao Harry thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, mà Ron ngồi sát bên nó cũng đang nhìn nam sinh ấy bằng ánh mắt thù địch.

Mãi cho đến khi nam sinh đó yên vị ở dãy bàn ăn nhà Slytherin thì đám đông mới bắt đầu thưa dần và tiếng ồn ào huyên náo mới tạm lắng xuống.

Ginny đi đến, ngồi đối diện các anh chị, cất giọng cảm thán:

- Người gì đâu mà đẹp trai ác ôn. Anh ấy bằng tuổi các anh chị á, vậy mà trông cao lớn và chững chạc ghê.

Nghe Ginny nói vậy cả Catherine và Hermione đều giật mình. Hermione ngạc nhiên hỏi:

- Em nói thật chứ? Chị cứ tưởng là học sinh năm bảy, ai dè mới năm thứ năm thôi hả? Khó tin quá!

Ron bực mình chen ngang:

- Chứng tỏ là nó trông già trước tuổi. Mà nè, sao hai bồ không ăn đi? Bộ hai bồ tính nhìn nó thay bữa trưa hả? Còn em nữa Ginny, thằng đó đẹp trai ở chỗ nào? Gu thẩm mỹ của em tệ vậy sao?

Ginny không nói gì, chỉ ôm bụng cười nghiêng ngả.

Suýt chút nữa Hermione cũng cười theo, may mà nó nhịn xuống được. Nó giả bộ không nhận ra Ron đang bực mình, đáp với vẻ vô tội:

- Mình có làm gì đâu, sao tự nhiên bồ nổi cáu với mình? Mình ăn ngay bây giờ đây, khỏi cần bồ nhắc.

Ron không đáp lại, trừng mắt nhìn về phía dãy bàn ăn nhà Slytherin một cái cho bõ ghét rồi quay sang nói gì đó với Harry.

Vừa ăn ba đứa con gái vừa trò chuyện về cậu bạn mới chuyển đến kia.

Thông qua Ginny, Catherine biết cậu ta tên là Mordred Lazarus, người Mỹ, mới theo gia đình chuyển đến Anh vào tháng Mười này.

Bởi vì ở đây chỉ có một ngôi trường phù thủy duy nhất nên dĩ nhiên cậu ta được nhận vào Hogwarts và học năm thứ năm theo đúng trình độ hiện tại của cậu ta.

Hermione háo hức nói:

- Ở Bắc Mỹ có một ngôi trường đào tạo phù thủy rất nổi tiếng là Học viện Ma thuật và Pháp thuật Ilvermorny. Chắc chắn cậu ta đã học ở đó khi sống tại Mỹ. Không biết mình có thể trò chuyện với cậu ta để biết thêm về ngôi trường ấy không nhỉ?

Harry và Ron đang ăn, nghe vậy vội nuốt thức ăn xuống, đồng thanh la lên:

- Nó là một Slytherin!

Ron cau có bổ sung:

- Chẳng có đứa nào được phân vô nhà Slytherin mà tốt tính cả, Hermione à. Tốt nhất là bồ đừng nói chuyện với nó, để tránh rước bực vào người.

Hermione khẽ nhíu mày, nói:

- Bồ không nên có thành kiến với người ta như vậy. Tụi mình còn chưa biết tính tình bạn ấy thế nào mà.

Harry tức mình đáp:

- Chắc chắn nó là một thằng khó ưa, giống như mọi thằng con trai bên nhà Slytherin.

Ron gật đầu phụ hoạ.

Catherine hỏi Ginny:

- Sao em biết nhiều thông tin về cậu ta quá vậy?

Ginny hơi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:

- Sáng nay em vô tình gặp anh ấy đang đi lạc, loay hoay không biết đường nào đến thư viện, em đã chỉ đường và chúng em trò chuyện với nhau đôi câu.

Harry lên tiếng nhắc nhở:

- Em không nên tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là mấy thằng bên nhà Slytherin.

Ginny liếc nhìn sang Harry, ánh mắt thoáng lộ ra một tia vui mừng, vội đính chính:

- Lúc đó em vẫn chưa biết ảnh được phân vô nhà Slytherin.

Ron cảnh cáo em gái:

- Lũ Slytherin đều rặt một đám xấu tính, em chớ để vẻ bề ngoài của thằng đó đánh lừa em.

Ginny bĩu môi đáp:

- Anh làm như em là con nít không bằng. Anh lo thân anh trước đi, đừng lo cho em.

Dường như Ron hiểu em gái đang muốn ám chỉ tới điều gì, nó xụ mặt, cắm đầu vào đĩa súp và không nói thêm bất kỳ câu nào nữa.

Bữa trưa hôm đó là bữa ăn khó nuốt nhất của Harry và Ron từ khi đặt chân đến Hogwarts cho tới bây giờ. Bởi vì ra rả bên tai tụi nó là tiếng thảo luận của tất cả mọi người, bao gồm hai nhỏ bạn thân và Ginny, về cậu học sinh mới chuyển đến kia.

Ăn trưa xong, Harry và Ron lập tức kéo các bạn của mình trở về phòng sinh hoạt chung, lấy lý do là phải làm bài tập.

Catherine thẳng thừng từ chối, bảo rằng nó muốn ở Phòng Yêu Cầu điều chế độc dược. Tương tự Catherine, Hermione đã làm xong hết bài tập từ đời nào nên con nhỏ muốn dành buổi chiều Chủ nhật quý báu ở thư viện đọc sách, không muốn bị ai làm phiền.

Vậy là hai thằng con trai đành phải lủi thủi trở về phòng sinh hoạt chung mà không có hai nhỏ bạn đi cùng, nhưng cũng nhờ vậy mà tụi nó có cơ hội trao đổi thẳng thắn về những chuyện đã xảy ra trong trận đấu Quidditch hồi hôm qua.

Ron ngồi trên ghế bành, suy nghĩ rất lâu rồi ủ rũ nói:

- Có lẽ mình sẽ xin chị Angelina rút ra khỏi đội. Mình không muốn kéo chân mọi người.

Harry phản đối:

- Bồ chơi không tệ, bồ phải biết điều đó hơn bất kỳ ai chứ. Chị Angelina sẽ không đồng ý đâu. Hãy ở lại và chơi luôn phần của mình.

Ron do dự:

- Nhưng mình sợ…

Harry ngắt lời, giọng nghiêm nghị:

- Không việc gì phải sợ. Đứa nào dám nói xấu bồ hay tiếp tục nghêu ngao bài hát đó nữa thì nó sẽ biết tay mình. Bồ chỉ cần tập trung vô trái Quaffle và mấy vòng gôn là được.

Ron thở dài, im lặng nhìn xuống dưới chân. Harry lại nói:

- Bồ phải tiếp tục chơi và giành chiến thắng. Có như vậy tụi Slytherin mới thôi cười nhạo bồ. Bồ định để chúng đắc ý mãi sao? Mình lấy danh dự ra cam đoan rằng bồ chơi Quidditch không tệ như tụi nó nói, bồ phải tin vào bản thân.

Ron suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:

- Mình sẽ cố gắng hết sức. Nếu mình vẫn tiếp tục thất bại thì mình sẽ xin ra khỏi đội.

Harry vỗ vai Ron thay cho lời động viên.

Hai đứa ngồi thêm một lúc thì bị cặp sinh đôi kéo ra khỏi phòng sinh hoạt chung, lôi thẳng xuống dưới sân trường để chơi ném tuyết cùng tụi con trai nhà Gryffindor.

Anh Fred và anh George không có vẻ gì là buồn bã vì bị khoá chổi vĩnh viễn, miệng cười không ngớt, khiến cho bầu không khí dưới sân trường sôi động hẳn lên, làm Harry và Ron cũng vui lây.

Về phần Catherine, nó đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Draco Malfoy ở trong Phòng Yêu Cầu. Thằng này đã đi theo nó từ Đại Sảnh Đường đến tận tầng bảy, quyết không cho nó có cơ hội thất hứa.

Catherine vốn đang muốn tập trung điều chế độc dược, vậy mà bị Malfoy phá đám, trong lòng không vui, nhất là khi nhớ lại thằng nhóc này đã sỉ nhục các bạn của nó.

Thấy Catherine nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện, Malfoy cảnh giác hỏi:

- Sao nào? Bạn muốn nuốt lời hả?

Catherine thẳng thắn hỏi:

- Sao hôm qua bạn lại thốt ra những lời khó nghe với các bạn của tôi? Nhất là với Ginny, sao bạn dám gọi em ấy bằng những từ ngữ kinh khủng như vậy?

Draco Malfoy khịt mũi, tỏ vẻ xem thường:

- Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Năm ngoái tôi thấy nó hôn một thằng tóc vàng ở trường Durmstrang trong Dạ vũ Giáng sinh, cuối năm tôi lại thấy nó hôn một thằng bên nhà Hufflepuff, và mới tháng trước tôi nghe nói nó đang hẹn hò với một thằng khác thuộc nhà Ravenclaw.

Catherine nhướng mày, giọng cảnh cáo:

- Thì sao? Em ấy quen ai hay hôn ai đâu liên quan gì tới bạn. Bớt sống giùm người khác. Thân mình lo chưa xong mà cứ thích đi quản chuyện thiên hạ. Lần sau tôi còn nghe bạn sỉ nhục bạn bè của tôi thì bạn chết với tôi.

Từ đầu năm đến giờ, đây là lần đầu tiên Draco Malfoy thấy nữ sinh trước mặt tỏ ra hung dữ đến vậy. Tuy nhiên, nó không nghĩ mình nói như thế là sai, nó cãi:

- Một đứa con gái đàng hoàng sẽ không thay đổi bạn trai liên tục như vậy.

- Một đứa con trai đàng hoàng sẽ không tùy tiện nhận xét phiến diện về người khác. - Catherine gằn giọng.

Malfoy thấy nữ sinh đối diện vừa nói vừa rút đũa phép ra, nó lùi về sau trong vô thức, hỏi:

- Bạn định làm gì?

Catherine nhún vai đáp:

- Không phải bạn muốn luyện tập pháp thuật sao? Chúng ta bắt đầu nào.

Draco Malfoy vừa rút đũa phép ra, Catherine lập tức phóng thần chú, nhưng thằng này phản xạ rất nhanh, né được trong tích tắc.

Hai người đấu phép hơn một phút thì Malfoy bại trận, bị Catherine tịch thu đũa phép, còn bị trúng một bùa Choáng làm ngã lăn quay ra sàn.

Chắc chắn con nhỏ này muốn trả thù nó vì đã nói xấu bạn bè của nhỏ. Đồ đáng ghét! Nghĩ như vậy, khi thoát khỏi bùa Choáng, Malfoy lập tức chạy lại giành lấy đũa phép trong tay Catherine, sau đó chủ động tấn công.

Một phút sau Malfoy lại bị đánh bại, nằm cứng đơ trên sàn nhà.

Nửa tiếng trôi qua, Draco Malfoy không thắng được một lần nào, bị Catherine đánh cho tơi tả.

Lúc bấy giờ Malfoy nhận ra nếu nó cứ tiếp tục cố chấp thì những gì nó nhận lại sẽ chỉ là sự bại trận, hoàn toàn không học được bất kỳ điều gì có ích để trở nên mạnh hơn. Nó lau mồ hôi chảy dài trên trán, vừa thở hổn hển vừa nghiến răng nói:

- Thôi được rồi, tôi chịu thua. Tôi không nên nói những lời đó với Ginny Weasley. Bạn có chịu hướng dẫn cho tôi đàng hoàng không thì bảo?

Catherine nhún vai, thản nhiên đáp:

- Tôi vẫn đang hướng dẫn bạn từ nãy đến giờ mà.

- Bạn…!

Draco Malfoy bị chọc cho tức đến xì khói, tự hỏi tại sao nó của lúc trước lại thích được một người vừa khó ưa vừa hung dữ như vậy. Con nhỏ này có gì tốt đẹp để mà thích?

Cảm thấy bộ áo chùng vướng víu đã cản trở mình né tránh các đòn tấn công, Malfoy cởi phăng ra ném sang một bên. Nó xắn tay áo lên vài phân, cầm chắc đũa phép, lớn giọng nói:

- Làm lại. Lần này bạn phải hướng dẫn tôi đàng hoàng tử tế.

Catherine định mỉa mai vài câu nhưng vô tình ánh mắt của nó dừng lại trên cánh tay phải của Malfoy. Lấp ló dưới lớp áo kia, có phải là…

Catherine nhíu mày, tiến lại gần để nhìn cho rõ nhưng Malfoy đã nhanh chân lùi ra xa, giọng cảnh giác:

- Bạn muốn làm gì?

Catherine không đáp, sấn tới nắm chặt cánh tay Draco Malfoy, xắn tay áo lên thật cao rồi cẩn thận quan sát. Từ khuỷu tay đến gần cổ tay của thằng này có một cái sẹo lồi lên, kéo dài và lan ra như hình dáng của rễ cây, trông vô cùng đáng sợ.

Không thể nào! Lúc đó nó đã cho Draco Malfoy uống thuốc giải độc và bôi thuốc lên chỗ tiếp xúc với độc dược trong bồn tắm rồi mà. Tại sao chỉ có mỗi bàn tay là được chữa khỏi, còn phần phía trên thì để lại vết sẹo khó coi thế kia?

Thấy Catherine nhìn chằm chằm cái sẹo gớm ghiếc trên cánh tay của mình, Malfoy hất hàm hỏi:

- Bộ chưa thấy ai có sẹo trên người hay sao mà bạn nhìn dữ vậy? Thằng Potter cũng có một cái mà.

Catherine vẫn dán mắt vào vết sẹo trên tay Malfoy, chậm rãi hỏi:

- Cái sẹo này từ đâu mà có?

Malfoy nhún vai:

- Tôi không biết, có từ hồi hè. Mẹ bảo do tôi táy máy đồ vật hắc ám mà ba tôi cất giấu trong kho nên mới bị như vậy, không cách nào chữa lành được.

Nói tới đây Malfoy dừng lại giây lát, đổi sang giọng điệu mỉa mai:

- Cái sẹo của tôi doạ cho bạn sợ chết khiếp rồi chứ gì? Nếu bạn sợ quá thì cứ la lên, hoặc chạy ra khỏi đây cũng được, tôi không trách bạn đâu.

Catherine buông tay Malfoy ra, từ tốn đáp:

- Chúng ta tiếp tục tập thôi. Trước tiên tôi sẽ liệt kê những câu thần chú bạn phải nhuần nhuyễn trong thời gian tới để bạn tự tập luyện, sau đó chúng ta đấu tay đôi lại một lần nữa. Tôi sẽ hướng dẫn bạn cách nhận biết và chống lại các lời nguyền hắc ám một cách hiệu quả nhất.

Malfoy nhìn nữ sinh trước mặt bằng ánh mắt khó tin, hỏi:

- Bạn thật sự không sợ sao? Tôi hứa là sẽ không phàn nàn nếu bạn bày ra vẻ mặt sợ hãi hay ánh mắt né tránh đâu.

Catherine nghiêm nghị quát:

- Nếu bạn còn đứng đó nói nhảm thì chúng ta có thể giải tán.

Malfoy cố nhịn để không tỏ ra là mình đang rất vui vẻ, nó thở dài, nói bằng giọng miễn cưỡng:

- Được thôi. Do bạn ép nên tôi mới tập đấy nhé.

Catherine quắc mắt nhìn Malfoy, nói:

- Đúng vậy, là tôi ép bạn đấy. Từ giờ tôi sẽ bắt bạn thực hành cho đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng thì thôi. Có ý kiến gì không?

Malfoy hỏi:

- Nếu có thì sao?

Catherine nhún vai:

- Thì mời bạn đi ra ngoài và đừng bao giờ trở lại đây nữa.

Malfoy bật cười. Catherine thấy vậy quay đầu nhìn sang hướng khác, phe phẩy đũa phép để dựng nên các bia ngắm mà nó biết là sẽ chẳng bao giờ dùng tới.

Khi chính thức bắt tay vào tập luyện, sự nghiêm khắc và yêu cầu cao đến mức vô lý của Catherine vậy mà chẳng thể khiến cho Malfoy nản lòng. Thiếu niên ấy không phàn nàn, không khó chịu, bày ra bộ dáng nghiêm túc học hỏi làm Catherine phải nhìn bằng con mắt khác.

Tập được một tiếng rưỡi, cả người Malfoy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nó thở không ra hơi nói:

- Dừng lại! Tôi muốn nghỉ ngơi năm phút.

Catherine nói với vẻ không hài lòng:

- Thể lực của bạn kém quá. Tôi đề nghị mỗi buổi sáng bạn dậy sớm một tiếng để chạy bộ nhằm nâng cao sức bền và sự dẻo dai.

Malfoy từ chối thẳng thừng:

- Tại sao tôi phải chạy bộ? Đó không phải việc một quý tộc nên làm vào mỗi sáng sớm.

Catherine hờ hững đáp:

- Tôi chỉ đưa ra lời khuyên, làm hay không tùy bạn.

Bị một đứa con gái, nhất là người từng thích mình chê bai, Malfoy không vui, nói:

- Tôi sẽ rèn luyện thể lực, nhưng không phải chạy bộ dưới sân trường.

Catherine đáp gọn lỏn:

- Tốt. Tập tiếp nhé.

Nói rồi nó phóng ra một câu thần chú về phía Malfoy. Thiếu niên nhanh chóng né được, đắc ý nhìn nó.

Catherine mím môi, ráng nhịn để không tỏ ra là mình bị nụ cười của Malfoy làm cho tim đập nhanh, nghiêm giọng quở trách:

- Cười cái gì mà cười. Tập trung đi.

Malfoy bực mình đáp trả:

- Tôi vẫn đang tập trung mà, mắc mớ gì bạn lớn tiếng với tôi?

Catherine buồn bực ở trong lòng. Rõ ràng mẫu bạn trai lý tưởng của nó là người có ngoại hình và tính cách giống như chú Sirius, hoặc tệ nhất cũng phải đẹp trai ngời ngời như nam sinh tên Mordred Lazarus mới chuyển đến. Tại sao bây giờ nó lại bị nụ cười của thằng nhóc tóc bạch kim khó ưa ở trước mặt làm cho rung động? Chẳng lẽ nó đã bị trúng tà? Không! Chắc chắn là do mùi hương trên người thằng này quá mê hoặc nên nó mới bị ảnh hưởng. Chắc chắn là như vậy.

Catherine tự trấn an mình, sau đó tiếp tục hướng dẫn Malfoy thêm một số phương pháp phản nguyền mà nó nghĩ là có hiệu quả trong chiến đấu.

Gần năm giờ chiều, Catherine nói với Malfoy:

- Hôm nay tập đến đây là đủ rồi. Đừng quên rèn luyện thành thạo mấy câu thần chú tôi vừa viết ra cho bạn. Nhớ là phải tập đến khi nào bạn có thể sử dụng chúng mà không cần mở miệng đọc thần chú thì mới xem như đạt yêu cầu.

Malfoy gật đầu, mặc lại áo chùng, hỏi:

- Tôi có thể đến đây tự tập khi không có bạn được không?

Catherine lắc đầu, đáp:

- Tuyệt đối không đến đây khi không có tôi.

Malfoy nhún vai:

- Được thôi. Khi nào chúng ta tiếp tục?

Catherine suy nghĩ rồi trả lời:

- Khi nào tôi sắp xếp được thời gian. Có lẽ là thứ Bảy hoặc Chủ nhật tuần sau, hoặc tháng sau.

Malfoy cau mày:

- Lâu vậy? Tôi không chờ được.

Catherine lườm Malfoy, lạnh lùng nói:

- Không được thì cũng phải chờ. Tôi rất bận, không thể cứ mãi dành thời gian cho bạn.

Malfoy nghe vậy thì im lặng. Con nhỏ nói đúng, nó đâu là gì mà bắt người ta phải dành thời gian cho mình. Ủa, không đúng. Được ở bên cạnh người mình thích chẳng phải rất vui sao? Vậy mà con nhỏ lại nói như thể nó đang làm mất thời gian của nhỏ. Không biết lúc trước nó và con nhỏ này thích nhau kiểu gì. Tò mò ghê.

Catherine không hề biết Malfoy đang thả trí tưởng tượng bay xa. Nó mở hé cửa, nói:

- Bên ngoài không có ai, bạn đi ra trước đi.

Malfoy lập tức lấy lại tinh thần, “ừ” một tiếng rồi bước ra bên ngoài, nhanh chóng biến mất tại ngã rẽ ở hành lang tầng bảy.

Catherine ở lại thêm nửa tiếng để sắp xếp đồ đạc bên trong Phòng Yêu Cầu, sau đó mới rời đi.

Lúc xuống Đại Sảnh Đường, các bạn của Catherine đã có mặt đông đủ. Nó ngồi xuống bên cạnh Hermione, còn chưa kịp lên tiếng thì nhỏ bạn đã nắm lấy cánh tay nó, vẻ mặt thần thần bí bí, hỏi:

- Bồ còn nhớ nam sinh từng mời bồ làm bạn nhảy trong buổi Dạ vũ Giáng sinh không?

Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Catherine đáp ngay:

- Nhớ chứ, là Lucas Bernard chứ gì.

Harry lập tức bày tỏ thái độ khó chịu ra mặt:

- Thằng tóc vàng đó có gì hay mà đến giờ bồ vẫn còn nhớ tên nó?

Catherine thành thật đáp:

- Anh ta là người duy nhất ngoài bồ tới mời mình là bạn nhảy, đương nhiên mình phải nhớ chứ.

Hermione vui vẻ nói:

- Anh ta đang ở trong trường Hogwarts, anh ta vẫn nhớ bồ, còn hỏi thăm sức khỏe của bồ nữa đó.

Catherine ngạc nhiên hỏi:

- Anh ta ở đây làm gì?

Hermione đáp:

- Anh ta làm trợ giảng của bác Hagrid trong môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Anh ta nói muốn học hỏi kinh nghiệm từ bác ấy.

Ron thì không cho là như vậy, nó quả quyết:

- Nếu anh ta cần kinh nghiệm thì anh ta nên xách hành lý lên và đi chu du khắp thế giới để tìm hiểu về các loài sinh vật chứ không phải chui vô trường Hogwarts làm trợ giảng. Rõ ràng là anh ta đến đây với mục đích nào đó.

Harry gật đầu tán thành với phát biểu của Ron.

Catherine cảm thấy Ron nói không sai, nó cũng nghĩ y chang. Nó nói:

- Tụi mình phải dè chừng Lucas Bernard và Mordred Lazarus. Cả hai người này đều đáng ngờ.

Nghe Catherine nói như vậy, Harry hài lòng hết sức, bữa tối vì thế cũng trở nên ngon miệng hơn.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.