Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về số 12, quảng trường Grimmauld

Tiểu thuyết gốc · 4879 chữ

Giữa khu rừng mưa nhiệt đới lớn nhất thế giới ở Nam Mỹ, bên dưới tàn tích của một toà tháp cổ, Catherine đã tìm thấy được thứ nó muốn tìm.

Sau khi trải qua trận chiến khốc liệt với bốn con sói khổng lồ cao hơn hai thước canh giữ ngôi đền bên trong toà tháp, Catherine gần như là mất đi nửa cái mạng. Cũng may nó đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới hành động, nếu không thì lần này nó chết thật chứ không chỉ bị thương nặng như hiện giờ.

Catherine vuốt ve viên đá có hình dạng của một giọt nước, trong suốt như pha lê ở trong lòng bàn tay, nâng niu như báu vật.

Năm ngày sau, vết thương lành hẳn, Catherine lại tiếp tục cuộc hành trình.

Nó nhìn thời gian, tháng Tám đã trôi qua được vài ngày, không biết Harry có bị giám ngục Azkaban tấn công như trong truyện hay không.

Nghĩ đến đây Catherine lại nhớ đến mụ Umbridge. Ở trong truyện, chính mụ ta đã phái giám ngục đến thế giới Muggle, buộc Harry sử dụng pháp thuật ở bên ngoài trường học nhằm tạo ra cái cớ đuổi học đứa nhỏ mà Bộ chướng mắt.

Hiện tại không biết tình hình thế nào.

Công việc vẫn chưa xong, Catherine không thể quay về được. Nó tự cổ vũ chính mình, sau đó lại lên đường. Người bạn đồng hành duy nhất của nó không ai xa lạ mà chính là con Vong Mã được nó đặt tên là Meili.

Trước khi rời khỏi Nam Mỹ, Catherine tìm đến nơi gia đình mình đang ở, chỉ để đứng nhìn bố mẹ và hai anh từ xa, sau đó lặng lẽ quay đi.

Những chuyện xảy ra tiếp theo trong chuyến hành trình dài ngày không như mong đợi của Catherine, nhưng nó vẫn xoay sở thu thập đủ các loại nguyên liệu độc dược và bảo thạch được viết trong tờ danh sách mà nó đã lập ra vào cuối năm học.

Lúc con Ball tìm thấy Catherine và mang theo tin tức về việc Harry bị giám ngục Azkaban tấn công vào ngày hai tháng Tám thì chỉ còn ba ngày nữa là nhập học.

Lúc đó chú Sirius không ở bên cạnh Harry, nhưng nhờ có sự chuẩn bị của chú, Harry đã an toàn thoát khỏi kiếp nạn do mụ Umbridge và Bộ Pháp thuật gây ra mà không gặp một chút áp lực nào, thậm chí còn khiến ông Bộ trưởng bị hoài nghi về khả năng quản lý giám ngục Azkaban của Bộ.

Chi tiết như thế nào thì con Ball không kể ra được, dù sao nó cũng chỉ là một con cú, và mọi chuyện nó kể cho Catherine đều thông qua lời kể của con Pigwidgeon, chứ nó làm gì vô được bên trong căn nhà của chú Sirius.

Catherine vuốt ve bộ lông màu xám mềm mại của con Ball, đút vào miệng con cú mấy viên kẹo cú loại thượng hạng, nói:

- Mày giỏi lắm, cục cưng. Đi thôi, theo tao trở về nh… Ừm, về đâu được nhỉ, tao đâu còn nhà.

Con Ball kêu lên mấy tiếng, Catherine nghe xong liền búng nhẹ vô mỏ con cú, mỉm cười nói:

- Đó không phải là nhà của tao. Đi thôi, trở về nước Anh.

Catherine không nghĩ tới người đầu tiên nó gặp được ngay khi trở về Anh lại chính là chú Sirius. Lúc này nó đang ở Hẻm Xéo để mua sắm sách vở cho năm học mới.

Mặc dù Catherine đã cải trang vô cùng kỹ lưỡng nhưng vừa đi ngang qua Sirius liền nhận ra ngay người phụ nữ ăn mặc theo phong cách phu nhân quý tộc ấy không ai khác chính là công chúa nhỏ nhà mình. Hắn kêu khẽ:

- Catherine, phải con không?

Catherine giật mình quay đầu lại, nhận ra đó là chú Sirius, nó liền bối rối.

- Đúng là con rồi. Đi theo chú.

Nói rồi không đợi Catherine kịp phản ứng, Sirius nắm tay nó độn thổ.

Bất ngờ bị kéo đi, Catherine vừa chóng mặt vừa buồn nôn. Nó nhìn chung quanh, thấy đang đứng ở bìa một khu rừng nào đó. Chưa kịp lên tiếng trách móc thì nó đã nghe thấy chú Sirius chất vấn mình:

- Trong thời gian qua con đã đi đâu, làm gì? Với lại lối trang điểm và ăn mặc như thế này là sao đây?

Catherine nghe chú Sirius chê bai kỹ thuật trang điểm của mình liền không vui, lập tức lấy ra gương soi, nó nhún vai đáp:

- Đẹp mà chú. Con phải cải trang để tránh tai mắt của Voldemort. Lũ Tử thần Thực tử sẽ không bao giờ ngờ được quý bà ăn mặc sang trọng này lại chính là con nhỏ Máu Bùn mà chúng đang tìm kiếm.

Sirius không hài lòng trước thái độ thản nhiên của Catherine khi tự nhận mình là Máu Bùn, hắn lên tiếng nhắc nhở:

- Đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân như vậy, Catherine. Vả lại nếu đã trở về thì con nên đi tìm chú, chứ không phải ăn mặc như thế này rồi lang thang ngoài đường một mình.

Catherine nhỏ giọng nói:

- Con có thể tự lo được cho mình, không cần phiền đến chú.

Cơn tức giận vì chuyện Catherine tự ý bỏ nhà ra đi bị đè nén hơn một tháng trời bỗng bùng lên trong lòng Sirius:

- Con nói như thể chú với con xa lạ lắm không bằng. Con là đứa nhỏ bướng bỉnh nhất mà chú từng gặp, không biết nghe lời, lúc nào cũng tự cho là mình đúng. Con có biết chú lo lắng cho con như thế nào không? Chú đã phải tìm mọi cách để tụi nhỏ ở nhà tin là con đang đi du lịch, nói dối rất nhiều, điều mà chú chưa từng làm bao giờ. Dĩ nhiên là Hermione đối diện với chuyện này bằng thái độ nửa tin nửa ngờ, và con bé luôn tra hỏi chú mỗi khi có dịp, khiến chú không biết trả lời như thế nào. Riết rồi chú không dám nhìn thẳng vào mặt con bé ấy luôn.

Bất chợt Catherine hỏi một câu không liên quan:

- Chú có đối xử tốt với Kreacher không?

Như thể bị một gáo nước lạnh tạt ngang, Sirius bình tĩnh trở lại, hỏi:

- Con hỏi chuyện đó để làm gì?

Catherine giải thích:

- Chú nên đối xử tử tế với Kreacher, dù nó không xem chú như chủ nhân, và chú cũng chẳng xem nó như một người hầu đúng nghĩa.

Hãy lấy gia đình Malfoy mà làm gương. Con gia tinh Dobby của nhà ấy đã bị đối xử một cách tàn tệ. Vì vậy nó luôn hướng về phía người đem lại cho nó hy vọng, người đối xử với nó tốt hơn chủ nhân của nó, chính là Harry. Dobby đã tìm cách bảo vệ Harry trong năm học thứ hai, dù cách ấy khá kỳ quặc và mang lại nhiều rắc rối.

Tương tự như vậy, Kreacher sẽ phản bội lại chú khi có cơ hội. Cho nên chú hãy cẩn thận và đừng bao giờ đuổi nó đi đâu, cho dù là đuổi ra khỏi phòng. Biết đâu nó sẽ lý giải câu nói của chú theo nghĩa khác, rằng chú đuổi nó ra khỏi nhà, và thật sự rời khỏi căn nhà đó. Khi ấy nó sẽ mang theo bí mật của chú bay nhảy tung tăng ở khắp nơi. Nếu để Voldemort tìm thấy được Kreacher thì chú gặp nguy hiểm là cái chắc.

Sirius tỏ vẻ hoài nghi:

- Con nói như thể con biết trước chuyện đó sẽ xảy ra.

Catherine nghiêm nghị:

- Con chỉ muốn chú hãy đề phòng mà thôi. Nếu không thể đối xử tốt với Kreacher, chú cũng không nên cho nó có cơ hội đâm sau lưng chú. Nó đâu có xem chú là chủ nhân.

Sirius mỉm cười:

- Con đừng lo, chú biết nên làm gì. Mà nè, cảm ơn con nha. Nếu không có con nhắc nhở, có lẽ Harry thật sự sẽ gặp rắc rối lớn với Bộ.

Catherine giả vờ ngạc nhiên, hỏi:

- Harry gặp chuyện gì hả chú?

Sirius lắc đầu, đáp:

- Không có gì, một chút sự cố nhỏ mà thôi. Về nhà rồi thằng bé sẽ kể lại cho con nghe.

Catherine không tiếp tục hỏi nữa, nó nói:

- Con chưa về được, con còn phải đi mua đồ.

Sirius nhìn Catherine từ trên xuống dưới, nói:

- Chú không cho phép con xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ dáng này. Chú sẽ đi mua sắm sách vở và đồ dùng học tập cho con. Còn con thì về nhà chú nghỉ ngơi.

Catherine không phản đối, nó cũng muốn nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Nó khoác tay chú Sirius, giục:

- Sao cũng được, mau đi thôi chú.

Sirius rút đũa phép ra, nói:

- Trước hết cho phép chú giúp con một chút.

Vừa dứt lời Sirius liền chĩa đũa phép về phía Catherine và đọc thần chú. Quần áo sang trọng, tóc tai cầu kỳ, và lớp trang điểm trên mặt con nhỏ bị thay thế thành phong cách đơn giản thường ngày.

Catherine lấy gương ra soi, bĩu môi:

- Con vẫn thấy lúc nãy đẹp hơn.

Sirius búng nhẹ lên trán Catherine:

- Đẹp cái gì mà đẹp, nhìn thấy ghê. Đi thôi nào, con gái.

Catherine còn chưa kịp tỏ thái độ với lời chê bai của chú Sirius thì chú đã độn thổ đưa nó trở về một nơi vừa lạ vừa quen.

- Vào nhà đi, chú mua đồ cho con rồi sẽ trở về sau.

Catherine “dạ” một tiếng rồi nghĩ về số 12, quảng trường Grimmauld, lập tức một ngôi nhà đồ sộ hiện ra. Nó bước lên bậc tam cấp, vẫy tay chào chú Sirius rồi mở cửa bước vô nhà.

Đi qua một hành lang âm u dài độ chục thước, vừa bước vào phòng khách Catherine liền nhìn thấy các bạn của mình. Nó vui vẻ kêu tên từng đứa một, ngay lập tức Harry phóng ra khỏi ghế sô pha và chạy tới ôm chầm lấy nó.

Catherine bị Harry ôm chặt đến nỗi không thở được, nó vỗ vỗ lên lưng bạn, nói:

- Lâu rồi không gặp, mới có hai tháng mà bồ lại cao thêm rồi.

Harry buông Catherine ra, ngắm nhìn thật kỹ gương mặt rám nắng của bạn, ngạc nhiên hỏi:

- Bồ đi chơi ở đâu mà đen thui vậy?

Catherine không đáp, vì Ron và Hermione cũng chạy lại cho nó những cái ôm chào mừng nó trở về… ừm, tạm gọi là nhà đi.

Hermione kéo Catherine lại ghế sô pha, hỏi dồn dập:

- Bồ có ổn không? Bồ đã đi những đâu? Tại sao tụi này lại không liên lạc được với bồ?

Catherine mỉm cười, trả lời từng câu một:

- Mình ổn, khoẻ re, mấy bồ nhìn là biết. Mình đi nhiều nơi lắm: Brazil, Ai Cập, Madagascar, Ấn Độ, Sri Lanka, Malaysia, Úc, New Zealand. Bởi vì mình di chuyển liên tục cho nên cú đưa thư sẽ không có cách nào tìm ra được vị trí chính xác của mình.

Vừa nói Catherine vừa lấy đặc sản của từng địa phương ra phân phát cho các bạn, trong số đó nổi bật nhất là ba chiếc vòng tay sặc sỡ sắc màu.

- Đây là vòng ước nguyện, mỗi một nút thắt tượng trưng cho một điều ước. Mình được một người bản địa ở đó hướng dẫn cách đan rồi tự tay đan cho mấy bồ. Hơi xấu, mấy bồ đừng chê nha.

Hermione lập tức đeo vào tay, hồ hởi nói:

- Mình thấy đẹp lắm, mà bảy viên đá đủ màu này là gì thế?

Catherine trả lời:

- Bảy loại đá quý mang lại may mắn cho người đeo theo phong tục của dân bản địa thôi.

Hermione ngắm nghía vòng tay, quay sang hỏi Ron:

- Bồ thấy thế nào?

Ron không hề phải suy nghĩ nhiều, đáp ngay:

- Nhìn hợp với bồ lắm. Catherine đúng là khéo chọn.

Hermione mỉm cười với vẻ hài lòng.

Harry và Ron tuyên bố tụi nó không đời nào đeo những thứ sặc sỡ như thế này lên cổ tay của mình. Thấy vậy Catherine bèn nói:

- Vậy để mình sửa lại, khi nào xong sẽ đưa cho mấy bồ sau.

Harry cảm thấy chuyện vòng tay gì đó không quan trọng bằng việc kể lại cho Catherine nghe về vụ tấn công dân Muggle của hai tên giám ngục Azkaban. Vì thế nó và Ron, Hermione thay phiên nhau thuật lại một cách chi tiết diễn biến từ đầu tới cuối của vụ này, cuối cùng tổng kết:

- Cũng may là chú Sirius đã có sự chuẩn bị từ trước, phái hai phù thủy núp trong bóng tối bảo vệ mình. Nhờ họ ghi lại bằng chứng giám ngục tấn công thằng Dudley và lũ bạn của nó mà mình được minh oan một cách nhanh chóng.

Catherine thắc mắc:

- Họ ghi lại cảnh đó bằng gì vậy? Mà sao họ không đuổi giám ngục giúp bồ?

Harry gãi đầu đáp:

- Bọn họ có ống nhòm ghi hình. Lúc xảy ra chuyện họ đang ở toà nhà cách chỗ mình đứng chắc cũng một dặm chứ chẳng ít. Họ độn thổ tới nơi thì mình đã gọi Thần Hộ Mệnh ra rồi.

Catherine giơ ngón cái, khen ngợi:

- Bồ cừ lắm, phản ứng rất nhanh, không uổng công tập luyện mấy tháng trời.

Harry nhìn Catherine, khoé mắt đong đầy ý cười.

Hermione nói:

- Ông Fudge tức điên lên vì chẳng thể làm gì được Harry, ổng bị mất uy tín cũng vì vụ này. Chú Sirius đang tạo áp lực để người ta điều tra xem ai ở trong Bộ phái giám ngục tới tấn công dân Muggle, nhưng có vẻ khó.

Ron tiếp lời:

- Ba mình nói ông Fudge bị gí sát nút đến mức đó mà vẫn chưa có ý định dừng lại. Ông ta bị ám ảnh với chức Bộ trưởng đến nỗi phát điên rồi. Ông ta dùng quyền lực ém nhẹm vụ này, tìm cách gây khó dễ để tất cả những người từng hoài nghi ông ta đều phải im lặng, nếu không sẽ bị đuổi việc.

Catherine có thể hiểu được điều này. Đối với những phù thủy bình thường không có gia tộc làm chỗ dựa thì chẳng có công ăn việc làm nào đàng hoàng tử tế và ổn định hơn là làm công chức cho Bộ Pháp thuật. Không ai muốn tự đi đạp đổ chén cơm chỉ vì một chuyện không liên quan đến mình.

Catherine nói:

- Mặc kệ ông Fudge đi, Harry bình an vô sự mới là quan trọng nhất.

Bốn đứa ngồi trò chuyện được một lúc thì Ginny và cặp sinh đôi gia nhập.

Anh Fred nhìn Catherine như thể lâu lắm rồi không gặp, anh nói:

- Chèn đét ơi, Catherine! Em đi đâu mà mất tăm mất tích hai tháng nay vậy?

Catherine đáp:

- Em đi du lịch.

Anh George nhìn trái, nhìn phải, bày ra vẻ mặt thất vọng:

- Sao em về tay không vậy Catherine, vậy mà bọn anh cứ tưởng tụi mình thân nhau lắm.

Catherine kéo cặp sinh đôi vô góc phòng, nhỏ giọng nói:

- Làm sao mà không có quà cho các anh được.

Nói đoạn Catherine rút từ trong túi đeo chéo ra một hộp gỗ hình vuông trông khá thô sơ nhét vào tay anh Fred, sau đó là một quyển sổ đặt lên tay anh George. Nó giải thích:

- Một số sinh vật có độc mà em tìm thấy được lúc đi du lịch, em nghĩ chúng sẽ có ích với các anh. Em có ghi chú tên và độc tính của chúng trong cuốn sổ này.

Hai anh em sinh đôi nhìn nhau rồi nhìn Catherine mà cười híp mắt, anh Fred nói:

- Đây chính xác là thứ tụi anh đang cần.

Anh George tiếp lời:

- Tụi anh sẽ cho em sử dụng miễn phí mọi loại sản phẩm do tụi anh chế ra sau khi thành công.

Catherine xua tay từ chối:

- Không, em sẽ mua.

Anh Fred vui vẻ nói:

- Đừng từ chối tụi này.

Anh George nháy mắt:

- Em chỉ được miễn phí trong năm học này thôi nên hãy tranh thủ nha.

Catherine biết không thể từ chối được nên đành gật đầu.

Hai anh em sinh đôi hào hứng cầm cái hộp mà Catherine đưa chạy ngay lên lầu, không thèm ở lại tán dóc với mấy đứa em nữa.

Catherine trở về chỗ của mình, làm bộ không thấy ánh mắt phê bình của Hermione. Nó mở túi lục lọi rồi đưa cho Ginny một chiếc vòng tương tự như cái của Hermione, có điều lần này các viên đá không được mài nhẵn mà xù xì góc cạnh, thoạt nhìn rất hợp với phong cách của Ginny.

- Cảm ơn chị Catherine, em thích lắm.

Cô bé híp mắt cười với Catherine, luồn chiếc vòng vào cổ tay, nhìn sang Ron và Harry, dùng giọng tự nhiên nhất có thể hỏi:

- Hai anh thấy sao?

- Đẹp. - Ron khen một câu lấy lệ, thái độ khác hẳn lúc khen cô bạn của mình.

Harry thì thiệt tình hơn, cười đáp:

- Nhìn hợp với em lắm, rất có cá tính.

Ginny nghe xong cười rạng rỡ:

- Cảm ơn lời khen của hai anh.

Đoạn nó hỏi Catherine:

- Đây là những loại đá gì vậy chị?

Catherine đáp:

- Đá quý thông thường thôi em. Chị cũng không nhớ tên, thấy đẹp nên chị mua về gắn vào vòng tay để trang trí thôi.

Ginny không tiếp tục hỏi về vòng tay nữa mà đổi sang hỏi về chuyến đi của Catherine.

Cũng may Catherine đã có sự chuẩn bị trước nên đối đáp rất trôi chảy. Những địa danh nổi tiếng của từng quốc gia, đặc sản hay đặc trưng về văn hoá đều được nó kể ra một cách hết sức chi tiết và minh hoạ rõ ràng, khiến cho người luôn tỏ ra hoài nghi về lời nói của nó là Hermione cũng bắt đầu tin rằng nó thực sự đã đi đến đó.

Đúng là Catherine có đi đến những quốc gia ấy, nhưng nó không tham quan mà tìm kiếm thảo dược và những nguyên liệu cần dùng. Một chặng hành trình dài gần hai tháng, đầy chông gai nhưng cũng rất thú vị.

Trong lúc trò chuyện, bốn đứa giải thích cho Catherine lý do vì sao gia đình Weasley lại ở đây, đồng thời giới thiệu sơ lược về Hội Phượng Hoàng và những thành viên cốt cán. Nhờ đó Catherine nắm được một thông tin rất quan trọng, rằng hiện tại Hội Phượng Hoàng vẫn chưa biết được kế hoạch đánh cắp lời tiên tri của Voldemort.

Từ lúc hồi sinh đến giờ hắn ta im hơi lặng tiếng, kể cả lũ Tử thần Thực tử cũng án binh bất động. Catherine không tin Voldemort sẽ bỏ qua lời tiên tri, nó đoán có lẽ hắn đang chờ cơ hội để ra tay.

Dù trận chiến ở Sở Bảo Mật có xảy ra hay không thì Catherine vẫn lo lắng cho sự an toàn của chú Sirius. Voldemort thích nhìn người khác đau khổ như vậy, dễ gì hắn bỏ qua cho chú ấy - người thân duy nhất còn sót lại ở trên đời của Harry. Nó không thể để chú Sirius rơi vào tay Voldemort.

Năm đứa ngồi trò chuyện đến trưa thì bà Weasley trở về, đi cùng còn có chú Sirius.

Bà Weasley dành cho Catherine một cái ôm thắm thiết như thể nó cũng là một trong những đứa con của bà khiến nó cảm động vô cùng.

Ăn xong bữa trưa, Catherine từ chối đề nghị trở về căn phòng ngủ lớn ở tầng ba của chú Sirius mà đi theo Hermione và Ginny về phòng ngủ dành cho tụi con gái ở lầu hai.

Lúc đi ngang qua bức chân dung của bà Black, Hermione đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng, ra hiệu cho Catherine hãy bước thật nhẹ nhàng.

Catherine không hề bất ngờ, cố gắng không phát ra âm thanh nào.

Bước lên tầng một, Hermione giải thích:

- Đó là chân dung của má chú Sirius. Bà ấy sẽ la hét nếu nghe thấy tiếng động lớn, mắng chửi mọi người với những lời lẽ rất cay nghiệt.

Ginny bổ sung:

- Không ai gỡ bức chân dung ấy xuống được, bởi vì nó đã bị ếm bùa Dính vĩnh viễn. Có lần chú Sirius định đập bỏ bức tường nhưng sau đó lại phát hiện ra nếu bức tường ấy mà sụp đổ thì cả căn nhà cũng sẽ sụp đổ theo.

Catherine gật đầu ra chiều đã hiểu, nó nói:

- Vậy thì mình sẽ cố không gây ra tiếng động lớn.

Suốt quãng đường trở về phòng ngủ với Ginny và Hermione, Catherine không thấy Kreacher đâu, nhưng nó không tiện hỏi.

Đến tầng hai, Ginny chia tay hai cô chị, chạy tới phòng của cặp sinh đôi. Dường như con bé rất háo hức muốn biết Catherine đã tặng cái gì cho hai anh của mình.

Catherine tắm rửa, thay quần áo, sau đó lên giường nghỉ ngơi, nó dặn Hermione:

- Mình hơi mệt, có lẽ mình sẽ ngủ tới tối luôn, bồ đừng đánh thức mình nha.

Hermione đáp:

- Vậy có gì mình sẽ dặn bác Weasley chừa thức ăn cho bồ. Buổi tối hay có thêm vài thành viên khác về dùng bữa nên thức ăn thường hết sạch, không chừa thì không có cái để mà ăn.

Catherine mỉm cười, uể oải nói:

- Cảm ơn bồ. Mình đi ngủ đây.

Hermione nhìn Catherine, ánh mắt hiện lên vẻ do dự, sau đó vẫn quả quyết hỏi:

- Bồ đã đi du lịch một mình, đúng không?

Catherine biết là không giấu được bạn chuyện nó phải rời xa gia đình của mình, khẽ gật đầu.

Hermione chạy lại ôm Catherine, vỗ vỗ lên lưng bạn, động viên:

- Đừng buồn, còn có tụi mình ở bên cạnh bồ.

Catherine dặn dò:

- Bồ đừng cho Harry và Ron biết nhé.

- Ừ. Nếu bồ không muốn thì mình sẽ im lặng. - Hermione nhẹ nhàng đáp lại.

Mệt mỏi sau một chuyến đi dài, Catherine ngủ mê man, bỏ luôn cả bữa ăn tối, mãi đến khuya nó mới tỉnh dậy. Lúc này cả Hermione và Ginny đều đã say giấc.

Catherine nhẹ nhàng bước xuống giường, rời khỏi phòng. Nó vừa đi xuống bếp liền gặp chú Sirius đang ngồi ở bàn ăn, trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó. Catherine thầm nghĩ đúng là trời giúp nó mà.

Sirius thấy Catherine, vội đứng dậy đi đến chiếc tủ bên tay phải, mở tủ lấy ra một khay lớn đặt năm đĩa thức ăn. Hắn dùng phép thuật hâm nóng đồ ăn rồi dọn ra bàn, nói:

- Ngồi xuống đi Catherine. Chắc con đói bụng lắm rồi.

Catherine bị sự quan tâm này làm cho cảm động. Nó ngồi vào bàn, nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn chú.

Sirius ngồi xuống đối diện Catherine, khoát tay nói:

- Không cần cảm ơn, đây là việc chú phải làm. Xin lỗi vì lúc trước đã bỏ con ở lại nơi này một mình.

Catherine xiên một miếng xúc xích, nhún vai đáp:

- Chú không cần phải thấy áy náy vì điều đó. Con đâu phải trẻ con mà sợ ở một mình.

Catherine dừng lại giây lát, ngó nghiêng quanh bếp rồi bổ sung thêm một câu:

- Kreacher đâu rồi chú?

Sirius có chút khó chịu khi nghe Catherine nhắc đến con gia tinh già trong nhà, đáp lại bằng giọng chán ghét:

- Chú tống nó vào kho cả tuần nay rồi, để tránh nó làm phiền tụi nhỏ. Nó cứ đi theo sau lưng Hermione và buông ra những lời nhục mạ thậm tệ đối với con bé, dù con bé là người duy nhất ở đây thật lòng đối xử tốt với nó.

Catherine uống một hớp nước, từ tốn nói:

- Chuyện gì cũng cần phải có thời gian mới thích nghi được mà chú. Kreacher đã bị tiêm nhiễm vào đầu óc những tư tưởng độc hại về nạn phân biệt huyết thống trong cả trăm năm qua, đâu dễ gì khiến nó thay đổi suy nghĩ ngay được. Điều chú cần làm là không tạo cho nó cơ hội bán đứng chú.

Sirius gật đầu, không nói thêm gì nữa. Chờ Catherine ăn xong hắn mới dò hỏi:

- Con thật sự đã đi du lịch sao? Đừng hòng nói dối chú, bởi vì chú biết gia đình con hiện tại đang ở đâu.

Catherine lấy khăn lau miệng, đáp:

- Con thực sự đã đi du lịch. Ban đầu con chỉ định đến Brazil thăm gia đình, sau đó quyết định nhân dịp này làm một chuyến đi vòng quanh thế giới luôn. Chú không tin thì thôi, con hết cách.

- Con đi bằng cách nào? - Sirius gặng hỏi.

Lần này thì Catherine nói thật:

- Con đi bằng Vong Mã, chính là những sinh vật vô hình kéo xe cho trường Hogwarts. Con tình cờ kết bạn với một con Vong Mã, nó hứa sẽ chở con đi khắp thế giới, với điều kiện cho bầy đàn của nó vào sống trong Rừng Cấm. Con nghĩ bác Hagrid có thể giúp được con thực hiện lời hứa này nên con đã đồng ý.

Sirius ngạc nhiên hỏi:

- Nhưng chuyện đó là bất hợp pháp mà, đúng chứ? Du hành bằng Vong Mã có thể bị khép vào tội vi phạm Đạo luật Quốc tế về Bí mật Phù thủy.

Catherine thản nhiên đáp:

- Con bay khá cao, lẩn khuất trong những đám mây. Vả lại con có áo khoác tàng hình của Barty Crouch con, đó là chiến lợi phẩm mà con thu được sau trận đấu tay đôi với hắn ta.

Sirius nhìn Catherine một lúc lâu, sau đó bật ra một tràng cười sảng khoái:

- Đúng là con gái của chú có khác, dám nghĩ dám làm. Chú tự hào về con. Bằng tuổi con chú cũng mơ ước sẽ có một chuyến phiêu lưu như thế nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

Catherine nhíu mày:

- Chú phiêu lưu như vậy chưa đủ hay sao? Con đã nghe các bạn kể về Hội Phượng Hoàng. Chú luôn nhận những nhiệm vụ ở xa và nguy hiểm.

Sirius híp mắt cười:

- Con nói cũng đúng, chú cảm thấy rất phấn khích khi thực hiện nhiệm vụ. Nó làm chú nhớ về thời còn trẻ.

Catherine nhún vai:

- Giờ chú vẫn trẻ mà.

Sirius cười:

- So với khi ấy thì chú đã già rồi, cũng không còn liều mạng như trước.

Catherine trở nên nghiêm túc:

- Chú nên như thế.

- Chú biết mà. Công chúa nhỏ của chú hễ nhắc tới chuyện này là mặt mày lại cau có y như bà cụ non.

Vừa nói Sirius vừa chồm người qua, cánh tay vươn dài về phía Catherine.

Catherine tưởng chú Sirius sẽ xoa đầu mình như mọi khi nên nghiêng đầu né tránh, ai dè chú ấy lại lấy ra một gói quà đưa đến trước mặt nó, cười híp mắt:

- Quà sinh nhật của con.

Catherine cầm gói quà nhỏ xíu trong tay, hỏi:

- Con mở ra nhé?

Được chú Sirius cho phép, Catherine cẩn thận mở quà. Bên trong là một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng bạc được chạm khắc theo hình dáng của một đoá hoa cỏ bạc, đính dọc theo viền của cánh hoa là những viên pha lê sáng lấp lánh. Nó ngước mắt nhìn chú Sirius, nghi hoặc hỏi:

- Đây là đồ đặt làm, phải không ạ?

Sirius gật đầu:

- Ừ, chú đặt làm tặng riêng cho con đó. Thích không?

Catherine hỏi:

- Vì sao lại là kẹp tóc mà không phải thứ khác ạ?

Sirius gãi đầu, ra chiều bối rối:

- Chú cũng không biết nữa, chú nghĩ con cài lên tóc sẽ rất đẹp. Vả lại con luôn thích những thứ lấp lánh mà, không phải sao?

Catherine vui vẻ nói:

- Con cảm ơn chú. Con thích món quà này lắm. Nhân tiện thì con cũng có quà cho chú.

Sirius tò mò hỏi:

- Quà gì vậy?

Catherine tỏ ra bí ẩn, nói:

- Chú chờ con một lát.

Catherine nói rồi vội chạy ra khỏi nhà ăn, nhanh chóng về phòng ngủ. Năm phút sau nó trở lại, trên tay cầm theo một hộp gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo. Nó nói với chú Sirius:

- Chú hãy nhắm mắt lại đi.

Sirius làm theo lời Catherine, sau đó thì không còn biết gì nữa.

Một lúc sau Catherine trở về phòng, mà ở trong bếp, Sirius vẫn còn đang gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.