Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới Giải Đấu Bài Danh

Tiểu thuyết gốc · 2055 chữ

Chu Trúc Thanh luôn ở bên Đới Mộc Bạch chăm sóc hắn, đưa hắn đi thư giãn ở ngoại thành nơi có phong cảnh đẹp, cứ như thật sự là những ngày cuối cùng.

Nana có chút lo lắng nhưng trong lòng rất muốn cười, bởi Đới Mộc Bạch sẽ không chết được đâu.

Những người khác vì chuẩn bị thi giải đấu Bài Danh các học viện hồn sư nên không được phép tới thăm Đới Mộc Bạch.

Độc Cô Bác không biết vì hiếu kì hay quan tâm mà vẫn thường xuyên đến xem. Đường Tam luyện chế rất nhiều dược liệu quý thành thuốc hy vọng giúp Đới Mộc Bạch vượt qua làm Độc Cô Bác rất xót xa, vậy nhưng hắn không có ngăn cản.

Mười mấy ngày không có chút tin tức, mọi người quyết định trốn đi gặp Đới Mộc Bạch thì bị Triệu Vô Cực bắt trở về, nhưng ngay lúc đó Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh cũng vừa quay lại học viện, đám trẻ tranh nhau chạy tới ôm lấy hai người. Nana mỉm cười, cô biết mọi chuyện nhất định sẽ tốt đẹp mà, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn thôi. 

Đới Mộc Bạch đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Sử Lai Khắc mọi người xuất phát đi đến Cự Kiếm Sơn để tham gia giải đấu Bài Danh.

Cự Kiếm Sơn là một địa danh nổi tiếng nằm ở biên giới giữa hai đại đế quốc. Giải đấu Bài Danh tổ chức ở các vùng lân cận Cự Kiếm Sơn, lần này có ba mươi học viện hồn sư ở cả hai đại đế quốc tham gia, thi đấu theo cách một đối một, bảy người của một đội sẽ lần lượt lên đấu, đến khi bảy người bị loại hết sẽ phán thua cuộc, học viện có thành tích thắng năm trận trở lên mới được đi tiếp vòng sau. Đây là giải đấu Nana mong chờ nhất vì cô có thể thoải mái tham chiến khi không liên quan đến trận đấu của Thất Quái. Nana hạ quyết tâm sẽ đạt ít nhất một thành tích liên thắng bảy người.

Nhưng đó là chuyện tương lai, còn giờ đây Nana đang vô cùng khó chịu.

Nana nhăn mặt nói: "Tần Minh, ta muốn đi xe ngựa."

Tần Minh luôn chiều ý Nana, nhưng lần này hắn chỉ thản nhiên nói: "Mọi người đều cưỡi ngựa, ngươi ngồi xe ngựa không phải sẽ làm chậm tiến độ sao."

Nana không vui nói: "Ta cưỡi Huyết Lân Mã, nó là sủng vật của ta sẽ không làm ta bị thương."

Tần Minh lắc đầu: "Không được, quá gây chú ý, làm gì có ai cưỡi hồn thú chứ."

Nana: "Nhưng ta cũng không thể cưỡi cùng một con ngựa với ngươi. Nó sẽ bị kiệt sức."

Tần Minh cười: "Không sao, nó nói với ta ngươi rất nhẹ."

Thì ra Nana không biết cưỡi ngựa, ai mà ngờ chứ. Trước giờ chỉ ngồi xe, gần thì hồn sư có thể vận hồn lực bay nhảy rất nhanh, nhưng bây giờ không biết ai ra cái đề nghị này kết quả mọi người đều thích thú cưỡi ngựa, Nana đành ngồi chung một con ngựa với Tần Minh.

Một người cười đến nở hoa, một người thì khó chịu cau có, những người khác nhìn vào không khỏi bật cười.

Thành Khoa Nhĩ ở trước mặt, đây là nơi tất cả sẽ dừng chân. Nana như thấy được vị cứu tinh liền tức tốc nhảy xuống tìm một gốc cây nôn thốc nôn tháo. Cưỡi ngựa thật xóc nảy, Nana thề rằng sau này sẽ không bao giờ cưỡi ngựa nữa.

Tần Minh tiến đến vỗ lưng cho Nana, hỏi han: "Ngươi không sao chứ? Không ngờ hồn sư cũng sẽ vì cưỡi ngựa mà cảm thấy không khỏe."

Nana lau miệng thở ra một hơi, nói: "Trước đây ta bị say tàu xe rất nặng."

"Say tàu xe là gì?" Tần Minh không hiểu, Nana hay nói những từ khiến hắn không hiểu nổi.

Nana lắc đầu không muốn nói nhiều, cô nhanh chóng bỏ qua Tần Minh rồi bước theo mọi người vào thành, đội trưởng đội kỵ binh hoàng gia La Sâm Khắc đã chờ để dẫn họ đến khu nghỉ ngơi.

Hôm sau tất cả các đội tuyển của Thiên Đấu đế quốc tập hợp tại quảng trường, La Sâm Khắc tuyên bố lệnh của Hoàng đế Tuyết Dạ sẽ ban tước vị Tử tước và thưởng vạn mẫu đất cho đội nào chiến thắng, điều này cho thấy Hoàng đế đế quốc Thiên Đấu đang cầu người tài đến vô cùng hào phóng.

Tiếp theo Thái tử Tuyết Thanh Hà xuất hiện càng làm mọi người xôn xao hơn khi hắn hứa rằng đội quán quân sẽ được phong tước vị Bá tước cùng vạn mẫu đất.

Nana vẫn luôn nhìn chằm chằm Thái Tử, ánh mắt soi xét khiến Tần Minh chú ý.

Tần Minh: "Nana, tên đó có vấn đề gì sao?"

Nana cau mày nhìn hắn: "Ta nhìn ai thì người đó có vấn đề đấy hả."

Tần Minh cười: "Vậy không lẽ ngươi thích hắn?"

Nana cứng họng, sở dĩ cô nhìn Thái tử vì hắn có vấn đề thật, nhưng điều này rất khó nói, Tần Minh đột nhiên hỏi thế làm Nana rất mất tự nhiên, Nana chỉ đành ấp úng nhận vơ: "Thích nhìn... vì... vì hắn đẹp trai. Sao hả, nữ sinh ai chẳng thích trai đẹp, đúng không Vinh Vinh?"

Nana một cái nhảy đến tìm Ninh Vinh Vinh lánh nạn.

Nhìn Tần Minh mặt đã sắp thả ra khói đen, Ninh Vinh Vinh cứng ngắc đáp: "Ta thấy, Tần Minh học trưởng cũng rất tuấn tú, haha!"

————

Tập hợp xong, tất cả các đội tuyển xuất phát đến biên giới hai nước, tòa thành nằm giữa thành Khoa Nhĩ của Thiên Đấu và thành Kho Tư của Tinh La, nơi diễn ra giải đấu.

Lần này mặc cho Tần Minh ngăn cản Nana cũng quyết tự mình chạy đến thành, tốc độ chẳng hề thua kém hắn cưỡi ngựa. Nana thật hối hận sao cô không nói lên luôn cấp bốn mươi để phóng cánh ra bay cho khỏe.

Quay đầu Nana quyết định hồn kỹ thứ tư sẽ dùng là Điệp Vũ.

Dẫn đội lần này đại sư giao cho Tần Minh. Bắt thăm trận đấu thứ ba sẽ là Học viện Sử Lai Khắc và Học viện Thực Vật của Tinh La, đại diện đầu tiên ra sân là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ có hoa vương Tương Tư Đoạn Trường Hồng hộ thân chẳng sợ cái gì thực vật.

Học sinh Học viện Thực Vật đều có thân hình rất dễ thương, vô cùng nhút nhát bị Tiểu Vũ dọa chạy mấy người. Khán đài quan chiến Nana xem rất vui vẻ, bơ luôn Tần Minh bên cạnh.

Liên tục bị Nana bỏ qua hết lần này đến lần khác, Tần Minh không vui, hắn giả bộ nói một cách không xác định đối tượng: "Giờ ta nói chắc không nghe đâu nhỉ, có lẽ giải đấu này ngươi không tham gia được rồi."

Nana giật mình, tuy Nana mải mê xem chiến nhưng cô vẫn nắm bắt được mọi động thái bên này của Tần Minh. Biết Tần Minh nói mình, Nana trừng mắt bất mãn: "Sao thế, ta đã nói nhất định phải có một liên thắng bảy người mà. Lần này Tiểu Vũ dễ dàng đạt được rồi, ta làm sao không được đấu chứ!"

Tần Minh khoanh tay cười vô cùng gian trá: "Ngươi bất kính với người dẫn đội, không có tư cách tham gia cuộc thi."

Nana kinh ngạc há hốc mồm, tên này vậy mà còn biết lấy địa vị ra doạ cô cơ đấy. Trong lòng thầm chửi hắn mặt dày, Nana bất đắc dĩ hỏi: "Được rồi được rồi, ngươi muốn gì?"

Tần Minh chỉ đợi có thế tiến lại nói thật nhỏ vào tai Nana: "Muốn quan tâm ta."

Nana véo cho Tần Minh một cái, liếc mắt: "Còn không biết đây là đâu, ngươi nghiêm túc cho ta."

Tần Minh lại nói nhỏ: "Ta đối lão bà vô cùng nghiêm túc!"

"Ngươi... Hừ!" Nana ngại ngùng hết sức, cô không biết phải nói gì nữa. Nana ngậm miệng, trước tên mặt dày cô luôn bị đuối lý.

Tần Minh đắc ý, hắn nhìn Nana chút xong lại nghiêm trọng căn dặn: "Nana, nơi này rất nguy hiểm, năng lực của ngươi rất dễ gây chú ý. Ngươi không được tách ta ra đi riêng, nhớ không?"

Nana khóe miệng giật giật, đối với Nana thì hắn mới chính là người nguy hiểm nhất. Để tránh cho Tần Minh tiếp tục luyên thuyên, Nana vẫn là ngoan ngoãn ậm ừ cho qua để còn xem những trận đấu khác.

Buổi tối Sử Lai Khắc mọi người rủ nhau đến khu chợ ở Cự Kiếm Sơn tham quan. Nơi đây lâu năm không có người quản lý nên dần dần phát triển giống với một khu chợ đen bình thường, hàng hóa phong phú đủ chủng loại, còn có cả hồn cốt.

Nana phát hiện ra được một số người khả nghi trong đám thương nhân ở chợ, cô biết mạch truyện lại sắp bắt đầu xấu đi.

Dù sao cũng không thể thay đổi, Nana quyết đi riêng với Thất Quái để giả như không có gì xảy ra.

Tần Minh thấy Nana tâm trạng không đúng liền hỏi: "Nana, ngươi đói sao, hay là không khỏe ở đâu?" 

Nana lắc đầu: "Không có, ta chỉ muốn đi dạo."

"Được." Tần Minh đáp.

Hai người nắm tay đi dạo quanh thành Khoa Nhĩ, Nana không nói, Tần Minh cũng im lặng đi bên cạnh, hắn cảm thấy Nana thật lạ, có lúc vui vẻ hoạt bát, có lúc lại mang đầy vẻ tâm sự, nếu có chuyện gì Nana cũng nói với hắn thì thật quá tốt.

Lúc sau dừng lại ở một chỗ vắng, Nana mở miệng: "Tần Minh, nếu có một ngày... Ta nói nếu có một ngày, ta đột nhiên biến mất khỏi đây..."

"Ngươi đang nói gì thế hả. Không được nói như vậy!" Tần Minh đột ngột cắt lời Nana, sau đó ôm cô thật chặt.

Nana mặc Tần Minh ôm, tiếp tục nói: "Không đâu, ta phải nói. Tần Minh, ngươi nhất định phải quên ta, đừng tìm ta, vì ngươi sẽ không tìm được. Sống tốt cuộc sống của ngươi, biết không hả? Tần Minh, ta là một người ích kỉ, nhát gan, ta không đủ dũng cảm để giúp đỡ mọi người, đến cả bản thân ta cũng không biết làm thế là đúng hay sai, ta rất tức giận với bản thân. Nhiều lúc ta cảm thấy ta thà không quen biết mọi người, còn hơn là đứng nhìn mọi người nguy hiểm." 

Ta còn không biết khi nào mình sẽ biến mất, thần nói thời cơ tới sẽ đưa ta trở về, nhưng ta không biết thời cơ là lúc nào. Ta thật sự muốn về sao? Ta... không có ta ngươi sẽ thế nào? Ta phải dặn dò ngươi khi chưa quá muộn. Tần Minh!

Nana nói một phần, một phần chỉ dám chôn thật sâu tận đáy lòng.

Tần Minh im lặng một lúc lâu để Nana thực sự nói hết những điều muốn nói, nhưng hắn thất vọng, vì Nana còn rất nhiều điều dấu hắn. Tần Minh vẫn ôm Nana, hắn nhỏ giọng khẳng định: "Không có ngươi sẽ không có ta."

Tần Minh quá cố chấp, không nhìn thấy mặt, Nana không biết được biểu cảm của hắn lúc này.

Nana hít một hơi thật sâu, cảm nhận ấm áp trong lồng ngực hắn, rồi buông tay.

"Thật là, ngươi không cần để ý, xem ta chọc ngươi tức chết chưa, ai bảo dám dọa không cho ta thi đấu. Nói cho ngươi biết, ta, nhất định phải có được liên thắng!" Nana lấy lại vẻ hoạt bát, nói xong thì chạy kéo Tần Minh quay trở lại hội họp với mọi người.

Tần Minh im lặng, hắn biết Nana không đùa.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.