Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Thiên Minh

Tiểu thuyết gốc · 2077 chữ

Thiên Minh nhìn Nana thân váy trắng nhuốm máu thì không khỏi kinh ngạc cùng lo lắng, kèm theo chút tò mò, hắn tự nhiên mà bắt lấy bả vai Nana xoay một vòng, bất ngờ nên Nana cũng không kịp phản ứng.

Thiên Minh quan tâm hỏi: "Sở Phượng Na, ngươi đây xảy ra chuyện gì, sao váy áo lại thành ra như vậy?"

Nana thở dài: "Ài ta hoàn toàn khoẻ mạnh. Thiên Minh, thời gian gấp gáp không kịp giải thích, ta trước muốn vào phòng đấu giá tìm một người. Ngươi có thể giúp ta không?"

"Tất nhiên rồi, ta là thiếu gia của phòng đấu giá này mà." Thiên Minh ngay lập tức gật đầu tự mãn nói.

Nana mừng rỡ vỗ tay cái bốp: "Thật quá tốt. Thiên Minh thiếu gia, gặp được ngươi thật may mắn!"

Thấy Nana vui vẻ, Thiên Minh bất giác cũng cảm thấy vui lây. Hắn buột miệng mà khen ngợi: "Sở Phượng Na, lúc trước ngươi mặc đồng phục màu lục rất đẹp, nhưng giờ ta thấy ngươi hợp với màu trắng hơn đấy!"

Được Thiên Minh khen Nana hơi lúng túng gãi đầu: "Haha, nhưng ta thích là màu..."

"Nói, chuyện, chính!" Tần Minh gằn giọng cắt ngang lời Nana, không để cô ấy tiếp tục cười cười nói nói với Thiên Minh.

Đường Tam thấy Tần Minh tâm trạng không tốt, hắn biết thân biết phận đưa lệnh bài cho Nana. Nana bỏ qua thái độ của Tần Minh, cô ấy đem lệnh bài hướng Thiên Minh tiếp tục điều tra: "Thiên Minh, ngươi biết người mang lệnh bài này sao?"

Thiên Minh nhận ra tức thì: "Ta biết, là lệnh bài của phó chủ quản phòng đấu giá, ta hay gọi Mạt Phó, hắn lùn nhưng rất mập."

"Chính hắn rồi! Đi, mau đưa ta đi tìm hắn." Nana túm lấy tay của Thiên Minh lôi hắn vào trong phòng đấu giá, còn quên mất ai mới là người dẫn đường.

Thiên Minh cười tủm tỉm bước nhanh đi phía trước, còn cố ý ghé sát Nana hỏi: "Tên cao lớn kia là ai vậy?"

Nana quay lại nhìn tên cao lớn trong lời Thiên Minh, đúng là Tần Minh. Nana cười rất gian tà, không để ý đến Tần Minh bây giờ là thế nào tâm trạng.

Nana nói: "Hắn là tiểu Tần, vệ sĩ của ta."

Tần Minh ánh mắt quét qua Thiên Minh làm tên này tức thì nhảy dựng.

Thiên Minh nhỏ giọng nói với Nana: "Hắn thật hung dữ."

Sáu người Thất Quái nghe thấy danh xưng và thân phận Nana đặt cũng phải giật mình. Họ len lén nhìn Tần Minh, hắn vẫn nhẫn nhịn rất tốt, hồn đế thiên tài, có lẽ chỉ có Nana mới dám đối xử với hắn như vậy.

Thiên Minh đưa nhóm Nana tới một căn phòng rộng rãi ngồi chờ, hắn đi gọi Mạt Phó. Áo Tư Ca và Mã Hồng Tuấn nhảy nhót lung tung sờ mó những thứ đồ xa xỉ trong phòng vừa xuýt xoa, Thiên Minh đích thực quả là thiếu gia lắm tiền nhiều của.

Tiểu Vũ đến chỗ Nana ghé tai nói nhỏ: "Ta trông, Tần Minh học trưởng sắc mặt không tốt cho lắm."

"Không lẽ đánh nhau bị thương?" Nana nhíu mày, vờ như không hiểu ý tứ của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ xem thái độ Nana như thế thì thôi không nói nữa. Nana nhìn Tần Minh, vốn định cứ thế bỏ qua nhưng cuối cùng thực tâm cô vẫn không nỡ.

Nana đến gần Tần Minh, vờ hỏi: "Ngươi bị thương ở đâu? Để ta trị liệu."

Tần Minh nhìn Nana một cái thật sâu rồi quay mặt đi nơi khác, nhỏ giọng: "Ngươi không biết chữa."

Nana thở dài, đang định nói thêm gì đó thì đúng lúc Thiên Minh đi vào cùng Mạt Phó. Nana đành đi đến chỗ Thiên Minh.

Thiên Minh nói: "Sở Phượng Na, hắn là Mạt Phó. Có việc gì ngươi cứ hỏi hắn đi. Có ta đây, đừng lo."

Nana rất cảm kích gật đầu.

Đối với Mạt Phó Nana một chút hảo cảm không có, hơn nữa mọi việc đã xác định chắc chắn rồi không cần phí thời gian vòng vo. Nana hỏi thẳng: "Ngươi biết Tuyết Hồ?"

Mạt Phó nghe đến liền giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bĩnh tĩnh, nở nụ cười tiểu nhân nói: "Ta không biết tiểu thư có ý gì!"

Rầm!

Mạt Phó vừa dứt lời, một đám dây leo ngay lập tức xuất hiện trói hắn ta thành kén dựng đứng giữa phòng. Mạt Phó không phải hồn sư, nhưng lại rất có tài trong việc giám định hàng hóa nên ở phòng đấu giá địa vị rất cao, chỉ xếp sau chủ quản là cha của Thiên Minh và Thiên Minh.

Bị trói, càng nhận thấy những người trước mặt là hồn sư không đơn giản, Mạt Phó hốt hoảng khóc không ra nước mắt nói: "Tiểu thư, ta thật sự không biết cô nói gì mà!"

"Còn cứng miệng!" Nana quát.

Gương mặt cùng nét diễn dở tệ của Mạt Phó khiến Nana bực mình. Nhanh như chớp, Nana bước tới tát cho ông ta hai phát. Uy lực khỏi cần bàn.

Mạt Phó sợ chết khiếp, run giọng nhận tội: "Ta, ta chỉ là trung gian trao đổi thôi, ta không bắt nó."

Nana khinh thường hừ một tiếng quay đi, giao lại phạm nhân cho Đường Tam.

Đường Tam nói với Mạt Phó: "Thành thực rất tốt. Vậy Mạt Phó, bọn ta muốn biết ngươi làm cách nào liên lạc với thợ săn, cùng cách liên lạc với người mua."

Mạt Phó khai: "Ta làm ở phòng đấu giá quen biết nhiều người có tiền, bọn họ thường than tìm kiếm hồn hoàn gian khổ lại nguy hiểm, còn ước giá như không cần đụng tay mà vẫn có được hồn thú. Ta thấy đây là mối làm ăn tốt nên đã tìm đến mấy tên hồn sư mạnh mẽ để bàn việc, nhưng bọn ta cũng không hợp tác chặt chẽ, ta chỉ gặp chúng khi có người đặt mua."

Nghe tới đây, Tiểu Vũ ánh mắt tỏ rõ căm hận, run giọng hỏi: "Ngươi nói khi có người đặt mua. Rốt cuộc là bao nhiêu lần?"

Mạt Phó nhăn mặt nghĩ rồi đáp: "Ta cũng không nhớ rõ..."

Phụp! 

"Tiểu Vũ, bình tĩnh lại!" Nana kinh hoảng hét lớn, đám dây leo cấp tốc tuôn trào thêm vài lớp phòng ngự.

Tiểu Vũ nghe câu trả lời của Mạt Phó, cô ấy đau đớn tưởng tượng ra cảnh rất nhiều hồn thú bị buôn bán trước đó thì không khống chế được nhảy tới tung ra một cước đạp, sức lực mạnh tới nỗi đám dây leo của Nana cũng bị đứt gãy ba bốn phần, Mạt Phó là thường dân sao có thể chịu được, may nhờ có Nana không thì đầu của ông ta chắc chắn đã đính trong tường làm đồ trang trí.

Tiểu Vũ giận dữ, giọng nói run rẩy vì kìm nén: "Nana, tên đê tiện không bằng cầm thú này, ngươi cần gì giữ mạng cho hắn."

Nana gật đầu nói: "Tiểu Vũ, ta biết. Nhưng giờ hắn còn có tác dụng. Ngươi quên việc chúng ta phải làm sau khi bắt được bọn người kia sao?"

Tiểu Vũ khẽ hừ lạnh, đúng vậy, mọi người còn muốn giải cứu thêm nhiều hồn thú khác, cô ấy không thể nhất thời xúc động mà làm hỏng kế hoạch.

Tiểu Vũ thở dài cố để tâm tình ổn định, Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh cùng tiến tới đỡ cô ấy ngồi xuống ghế.

Nana quay qua Mạt Phó, gằn giọng nói: "Hợp tác hoặc... Chết."

Khỏi phải nói cú đạp của Tiểu Vũ mang lại hiệu quả tâm lý rất lớn, Mạt Phó bây giờ đã sợ run cầm cập, tức thì gật đầu lia lịa, không biết ông ta có tè ra quần không nữa. Nana xem thường ông ta.

Chuyển ánh mắt qua Đường Tam, Nana hỏi: "Tam ca, tiếp theo thế nào?"

Đường Tam vuốt chút cằm, hắn nhanh chóng tổng hợp lại tất cả thông tin, đề ra kế sách: "Trước đây chúng ta muốn bắt ba tên Hồn vương nhưng xem ra cách này không khả thi. Bọn chúng với nhau cũng chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, vậy thì chúng ta tạo cơ hội làm ăn cho chúng. Mọi người, chẳng phải tên Hồn đế đang đi săn Tuyết Ưng sao, chúng ta vừa hay có một hồn sư loại điểu đây!"

Sử Lai Khắc người nghe ra kế hoạch của Đường Tam, ai nấy đều gật gù.

Riêng phần Thiên Minh nghe tới phải chiến với Hồn đế thì thất kinh. Hắn theo thói quen bắt bả vai Nana xoay về phía mình, trầm trọng nói: "Nana, ngươi muốn đấu với nhiều như vậy Hồn đế Hồn vương, không có khả năng. Ngươi chờ ta, ta đòi cha ta điều cao thủ đi."

Mọi người sơ ý bỏ qua việc Thiên Minh đã đổi cách xưng hô gọi Nana thân mật thay vì là Sở Phượng Na, nhưng có một người thì chắc chắn không.

Tần Minh tức giận bước nhanh tới chỗ Thiên Minh kéo Nana ra phía sau lưng, trầm giọng nói: "Không cần ngươi lo. Nana ta sẽ tự bảo vệ."

Căn phòng thoáng chốc tràn ngập mùi thuốc súng, Nana khó xử nhìn sáu người khác, tất cả đều nhất quyết ngoảnh mặt đi như không thấy gì.

Nana chỉ đành bước lên ngăn trước Tần Minh, đối Thiên Minh nói: "Thiên Minh, bọn ta không muốn nhiều người biết, tránh đánh rắn động cỏ. Ngươi yên tâm, tiểu Tần cũng là Hồn đế, hắn còn mạnh hơn Hồn đế bình thường rất nhiều. Bảy người bọn ta đều là Hồn tôn, giải quyết vài tên Hồn vương cỏn con không thành vấn đề."

Thiên Minh nghe Nana nói thì khiếp sợ nhìn Tần Minh và những người khác. Hắn thực không biết chính bản thân vừa trừng mắt với một cường giả Hồn đế, càng kinh ngạc khi nhìn những quái vật Hồn tôn mười hai mười ba tuổi trước mặt.

Tần Minh nghe Nana giới thiệu, cùng thấy Thiên Minh thái độ thì mới bình tĩnh ngồi xuống ghế.

Không khí hoà hoãn rồi. Đường Tam ho mấy cái, tiếp tục nói: "Ngày mai, Tần ca sẽ cùng Hồng Tuấn đóng giả người mua Tuyết Ưng. Tần ca hiện giờ có thẻ người thần bí nên không bị phát hiện thực lực, bọn chúng sẽ không nghi ngờ. Mạt Phó vẫn đóng vai trò trung gian đi thông báo cho ba tên kia, nói ngày mai bọn ta muốn xem trực tiếp Tuyết Ưng ở rừng. Được chứ, Mạt Phó?"

Đường Tam câu cuối vừa nói vừa mỉm cười thân thiện nhìn Mạt Phó, Mạt Phó gật đầu lia lịa.

Nana nhìn Mạt Phó kiểu gì cũng không đáng tin, nghĩ nghĩ chút liền bắt đầu diễn.

Nana lượn qua lượn lại trước Mạt Phó, sau thì đứng trước mặt hắn thản nhiên như đang ngắm móng tay, nói: "Tam ca, ta nhớ ngươi có một loại độc hai ngày sau mới phát tác, lục phủ ngũ tạng như bị ngàn kiến cắn, đau khổ tự moi tim mà chết?"

Quen biết bao lâu, mấy cái thủ đoạn hố người của Nana mọi người đều quen thuộc, tất cả tích tắc hợp tác cố không phải bật cười. Đường Tam rất nhanh lấy ra trong thắt lưng một cái bình nhỏ đưa cho Nana. Nana cầm lấy đưa lên mũi ngửi, là nước lã.

Nana tiếp tục bùng nổ tài năng diễn xuất: "Ừm, chính là nó. Không mùi không vị, loại độc đáng sợ nhất đại lục."

Nana ép sát Mạt Phó, mặc cho ông ta la hét thất thanh cũng cực kì nhẹ nhàng dùng một tay bóp miệng, đổ hết 'thuốc độc' vào.

Áo Tư Ca thấy cảnh này ôm Mã Hồng Tuấn nói nhỏ: "Nana đúng là ma nữ. Hung dữ như vậy không sợ không có phu quân sao?"

Lập tức, bốn con mắt ngang tàn quét qua, khiến hai người câm nín không dám ho he gì nữa.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.