Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Tra

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Các lão sư trị liệu đã xác nhận Nana không bị thương, cô chỉ vì tinh thần mệt mỏi mà hôn mê. Đã hai ngày, Tần Minh đều túc trực bên cô.

Tiểu Vũ cầm đến cho Tần Minh một bức thư, nói: "Tần Minh học trưởng, ta thấy thứ này trong áo Nana, ta nghĩ vì nó mà Nana mới gặp nạn."

Tần Minh đưa tay giật lấy tờ giấy rồi đọc nó. Giấy viết:

Sở Phượng Na, Ninh Vinh Vinh đang ở trong tay bọn ta. Một mình đến rừng Lạc Nhật, nếu không hậu quả tự ngươi nghĩ.

Giấy ngắn chỉ viết vỏn vẹn từng ấy chữ nhưng Tần Minh đọc rất lâu, hắn nắm chặt đến nỗi tờ giấy đã nhàu nát.

Mã Hồng Tuấn áy náy tự đánh mình hai phát bước lên nhận lỗi: "Tần Minh học trưởng, là tại ta, nếu lúc đó ta hỏi thêm một câu, có lẽ Nana đã không hoảng sợ một mình chạy đi."

"Không, là lỗi của ta, ta lúc đó là vì mải nói chuyện với Lâm Y mà không quay trở về, khiến tứ ca không biết, Nana mới hiểu lầm." Ninh Vinh Vinh cắn môi nhận phần lỗi, giấy ghi tên cô, kể ra cô đây là gián tiếp hại Nana.

Đới Mộc Bạch nhăn mặt: "Đám người xấu này thật giảo hoạt, biết Vinh Vinh là người ít có năng lực phản kháng mới đưa cô ấy ra dụ Nana, nếu là ta cũng sẽ tin giấy viết là thật. Chúng ta, lơ là quá rồi."

Lần đầu tiên đồng đội bị người ta tính kế, thân làm lão đại mà vô dụng đứng nhìn, Đới Mộc Bạch tức giận nắm chặt nắm đấm nghiến răng ken két.

Tần Minh không nói, hắn không muốn trách tội hay đổ lỗi cho ai cả. Nana gặp chuyện vì hắn bảo vệ cô không tốt, bị người ta tính kế vì hắn ngu ngốc không giúp cô loại bỏ hết đối thủ. Nhưng Tần Minh tuyệt đối không tha thứ cho kẻ dám làm hại Nana.

Đứng người lên, Tần Minh nhìn Thất Quái nghiêm túc nói: "Đầu tiên, Nana và Vinh Vinh mới tới lớp học, bình thường rất ít ra ngoài giao tiếp. Về Nana tên, chúng ta vẫn gọi Nana, ở lớp niên cấp thứ nhất cô ấy mới giới thiệu đầy đủ là Sở Phượng Na.

Thứ hai, Vinh Vinh chưa từng thi triển vũ hồn ở đây, nhìn hồn hoàn thừa biết cô ấy là Hồn tôn, không ai dám đụng vào. Chỉ người quen với mọi người mới biết cô ấy là hệ phụ trợ.

Thứ ba, ta luôn theo sát Nana, lơ là một chút liền xảy ra chuyện, chứng tỏ Nana đã bị theo dõi rất lâu, ít nhất là vào một tuần trước.

Điểm cuối cùng, trùng hợp lúc Nana nhận thư Vinh Vinh bị Lâm Y kéo lại trò chuyện.

Mọi người có liên tưởng chuyện gì?"

Tần Minh nói rất rõ ràng rành mạch, đại gia đều là người thông minh, không khó để hiểu hết.

Đới Mộc Bạch nói: "Ý học trưởng là... chuyện này bắt nguồn từ sự việc chúng ta vào học ngày đầu tiên. Thủ phạm chính là Lâm Y?"

"Chả trách, từ năm ngày trước Lâm Y đột nhiên làm thân với ta, ta còn tưởng chúng ta rất hợp nhau, không ngờ cô ta lại là người như vậy!" Ninh Vinh Vinh gật gù đã hiểu nhưng đồng thời cũng rất khó lòng chấp nhận, vì tính cách Lâm Y khá yếu đuối.

Thủ phạm bước đầu xác định, mọi người lộ rõ tức giận và nôn nóng trả thù, đặc biệt là người thân với Nana nhất, Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ bực mình liền xắn tay áo hét lớn xông ra cửa: "Con tiện nhân này! Ta cào nát mặt nó."

Nhưng là, Tiểu Vũ đột ngột dừng chân, bởi một giọng nói quen thuộc ngay lập tức vang lên nhằm ngăn cản cô.

"Đợi đã, không phải Lâm Y!"

Nana, tỉnh.

Khỏi nói cũng biết Tần Minh là người đầu tiên đến bên giường Nana, Nana gượng ngồi dậy, Tần Minh giúp cô. Nana nhìn thoáng qua Tần Minh một chút, không biết nghĩ gì.

Thấy Nana tỉnh Tiểu Vũ quay lại vui mừng nói: "Ngươi tỉnh rồi, quá tốt. Ngươi nói không phải Lâm Y?"

Nana mỉm cười gật đầu với mọi người trong phòng, họ lo lắng cho cô, cô rất cảm động nhưng giữa bọn họ đã không cần thiết phải nói lời cảm ơn. Dừng một chút Nana phân tích: "Ta và Lâm Y tuy có thù nhưng không lớn, chỉ là trò cãi nhau trẻ con. Lâm Y bên ngoài lời nói đanh đá nhưng lòng cô ấy không xấu, nhìn từ lúc cô ấy cúi người nhận lỗi là biết. Có lẽ, cô ấy là bị lợi dụng. Mọi người quên sao, ta còn một địch nhân khác đây, cô ta luôn xem thường ta, bị ta dạy dỗ, hơn nữa thành kiến đối với ta rất nặng vì... cô ta rất thích Tần Minh."

"Hả?" Thất Quái sáu người khác đồng thanh quay ngoắt qua Tần Minh.

Nana nhìn Tần Minh, Tần Minh ánh mắt vẫn luôn chú ý từng nhất cử nhất động của cô. Sự việc có người thích hắn hắn chả mảy may dao động chút gì, hắn quan tâm chỉ có Nana.

Nana ho nhẹ một cái nói tiếp: "Tính tình hống hách, gia thế giàu có, căm hận ta, quen biết lợi dụng Lâm Y. Có khả năng trả thù chỉ có thể là, Mạc Nhiên."

"Con tiện nhân này!" Tiểu Vũ tức giận đùng đùng ánh mắt răng nanh đều đưa ra chuẩn bị phóng đi tìm Mạc Nhiên tính sổ. Nhưng bất ngờ Nana lại dùng dây leo kéo cô lại.

"Nana, ngươi chưa hồi phục. Không thể vận công." Tần Minh lo lắng đưa tay cản trước người Nana.

Nana lạnh nhạt gạt tay Tần Minh sau đó hướng Tiểu Vũ nói: "Không sao, ta vốn không hề bị thương. Tiểu Vũ, bình tĩnh đi, chúng ta không có chứng cứ không thể bắt tội cô ta."

"Đúng thế, dám làm hại cháu gái ta, ta sẽ khiến cả nhà cô ta không yên ổn."

Giọng nói này... Nana hai mắt đột nhiên óng ánh thủy quang, cô rướn người nhìn phía cửa gọi.

"Gia gia!"

Đúng vậy, Phất Lan cùng đại sư đã tới.

Nana nhìn vị gia gia này liền cảm thấy tủi thân muốn khóc, cảm giác là muốn cáo trạng với hắn để hắn bênh vực cho cô. Phất Lan Đức đến bên giường cho Nana ôm rồi xoa đầu cô, nhỏ giọng: "Yên tâm, ta sẽ không để cháu gái ta chịu thiệt."

"Cháu cũng không để mình chịu thiệt." Nana phụng phịu.

Sáu người Thất Quái cười đồng thanh: "Bọn ta cũng không để ngươi chịu thiệt."

Xem đến mọi người bộ dáng kiên định, Nana không khỏi bật cười: "Được rồi, chúng ta sẽ không phải chịu thiệt. Trước đó, có chuyện này phải hỏi đại sư. Đại sư, em phát hiện trên tờ giấy này có một mùi hương lạ... Hả, giấy đâu rồi?"

Nana theo bản năng đưa tay vào ống áo lấy đồ nhưng không thấy.

Bấy giờ Tần Minh mới chợt nhớ ra, tay hắn run run cầm tờ giấy đã vò nát từ lúc nào đưa cho Nana: "Giấy, giấy này sao? Khụ khụ!"

Nana biểu tình cứng ngắc, chứng cứ duy nhất của cô đó a, tên Tần Minh làm gì mà khiến nó thảm hại như vậy. Còn may vẫn có thể ngửi mùi, Nana phất tay xua đi các đốm sáng của hồn kĩ bao bọc tờ giấy rồi đưa nó cho đại sư.

Đại sư cầm lên ngửi, lập tức ánh mắt trở nên kinh hoảng, nói: "Dục Thú Hương!"

"Cái gì, ngươi nói là Dục Thú Hương?" Phất Lan Đức kinh ngạc xác nhận lại.

Đại sư vẫn chưa hết hoảng sợ gật đầu nói: "Đúng vậy, Dục Thú Hương có mùi hương của hồn thú giống cái tiết ra kêu gọi bạn đời, bình thường hồn sư cho dù muốn tìm kiếm hồn hoàn cũng sẽ không sử dụng tới nó, vì phương pháp này cực kì nguy hiểm, hệ lụy sau đó càng khó lường. Cho nên Dục Thú Hương từ lâu đã bị liệt vào vật cấm. Tờ giấy này vậy mà được bôi Dục Thú Hương, kẻ kia đây nhất quyết dồn Nana vào chỗ chết không toàn thây. Thủ đoạn thật độc ác!"

Đại sư lời nói làm mọi người đều rơi vào trầm tư, tưởng tượng hậu quả Nana có thể đã gặp phải, ai nấy hai tay đều nắm chặt, tức giận chỉ chờ phát tiết. Nana ngược lại là bình tĩnh, sinh tử trải qua rồi sẽ biến người ta nên kiên cường hơn.

Lặng đi một lúc, đại sư còn có điều thắc mắc hướng Nana nói: "Nana, ta biết bây giờ hỏi có thể ngươi sẽ không muốn nhớ lại nhưng bên phía người của hoàng gia đã phát hiện rất nhiều hồn thú bị liệp sát, ta e bọn họ sẽ điều tra qua đây. Ngươi có thể nói cho ta biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi thoát được tấn công của hồn thú mà không bị thương, còn có làm cách nào hạ sát được nhiều như vậy? Báo cáo của hoàng gia chỉ riêng hồn thú ngàn năm đã là khoảng trăm đầu, điều này là một tổn thất to lớn, ngươi không thể tránh khỏi truy tố."

"Trăm đầu hồn thú ngàn năm?" Tuy đang bận tâm chuyện Nana bị hại nhưng nghe cái này sáu người của Thất Quái và Phất Lan Đức vẫn là hai mắt đã muốn rớt ra ngoài. Trăm cái hồn hoàn ngàn năm đó, nỗi thèm khát của biết bao hồn sư cứ thế bị Nana diệt sạch rồi.

Tần Minh không kinh ngạc, cảnh tượng mà hắn thấy còn khủng khiếp hơn, chưa kể đến những hồn thú bị nổ nát thành máu thịt be bét.

Nana cúi đầu nghĩ một chút, năng lực của cô không thể tiết lộ, không thể nói là cô tự giết, chỉ có thể nhờ Lam Ly. Nana ngẩng đầu nói với Phất Lan Đức: "Gia gia, giúp cháu phong tỏa căn phòng này."

Phất Lan Đức không hiểu Nana muốn gì nhưng theo lời Nana hắn cũng phóng thích tinh thần lực ngăn cách bên ngoài.

Nana cảm nhận được đã ổn, đưa mắt tập trung vào khoảng không giữa phòng, Nana lên tiếng nhẹ nhàng mà nịnh nọt: "Lam Ly, ngươi còn không mau ra nhận công lao sao?"

Nana đang gọi ai? Mọi người kinh ngạc nhìn theo hướng Nana.

Không có gì cả.

"Nana, ngươi chưa hồi phục sao?" Áo Tư Ca nghi ngờ hỏi, đại diện nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người trong phòng.

Nana chỉ biết cười lắc đầu: "Nó lại thế rồi, chẳng bao giờ nghe lời ta. Nói cho mọi người biết, Lam Ly là sủng vật của ta đấy."

Nana gian xảo cố ý nhấn mạnh hai chữ, sủng vật. Ngay lúc lời của cô kết thúc, lập tức khoảng không trong phòng bị xé ra làm đôi.

Làm người kinh hồn bạt vía là căn phòng kín bỗng xuất hiện một Cửu Vĩ Hồ màu lam phi thường lớn, nó vẻ mặt không hài lòng như đứa trẻ giận dỗi ô ô với Nana. Nana buồn cười còn mọi người thì đã chấn kinh, vũ hồn họ không tự giác mà phóng xuất. Nana thấy vậy càng là cười lớn, Nana vươn tay, Cửu Vĩ Hồ đã dùng đuôi dài nâng cô đến trên đầu nó.

Xoa xoa đầu Cửu Vĩ Hồ, Nana nhìn mọi người đang bị hóa đá mà nói: "Đây là Lam Ly, là sủng... Haha, là bạn của ta."

'Là bạn'. Lam Ly nghe vậy mới hài lòng đưa đuôi vuốt ve trên mặt Nana.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.