Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Trưởng

Tiểu thuyết gốc · 2521 chữ

Tại phòng nghỉ của Hoàng Đấu chiến đội, bảy người lúc trước thi đấu đang ngồi bàn về cuộc chiến với Sử Lai Khắc Thất Quái.

"Đám người đó thật độc ác, liên tục đánh lão đại bị thành như vậy." Nói chuyện là hồn sư Phong Linh Điểu, thái độ hắn không che dấu vừa giận dữ vừa xót xa khi hồi tưởng chuyện Đường Tam đả thương Ngọc Thiên Hằng trên sàn đấu.

Về phần Ngọc Thiên Hằng tuy đã được hồn sư Cửu Tâm Hải Đường - Diệp Linh Linh chữa trị nhưng hồn lực bị Bát Chư Mâu rút đi vẫn chưa khôi phục, hiện tại rất suy yếu.

Hồn sư Phong Linh Điểu càng nhìn càng khó kiềm chế, đang lúc định nói thêm gì đó thì bỗng một giọng nói không phải của bảy người nghiêm nghị vang lên, quyết tuyệt đánh gãy lời hắn.

"Nói người ta độc ác, còn không nhìn lại mình có ra sát chiêu!"

Cánh cửa phòng nghỉ bị mở tung, một tên tướng mạo trông rất đường hoàng nam tử xuất hiện. Giọng nói vừa rồi chính do hắn phát ra.

Thấy hắn, cả bảy người đội Hoàng Đấu tính tình cao ngạo thế mà đều cung kính e ngại đứng lên chào.

"Tần lão sư."

Tần Minh - Hồn đế 63 cấp, lãnh đội Hoàng Đấu chiến đội.

Tần Minh sắc mặt thể hiện rõ tức giận, bỏ qua lễ nghi của bảy người kia, Tần Minh nghiêm túc đi tới giữa phòng mới quay người, nói: "Nhàn tử, ta bảo ngươi không được dùng Bích Lân Xà Độc, ngươi nghe sao? Nếu đối thủ không biết cách giải, có phải sẽ xảy ra án mạng? Huyền Vũ Quy, có phải làm trọng thương đối thủ cũng là một công kích chí mạng. Ngoài ra... Thiên Hằng, liều mạng gia tăng Long Hóa đấu với một hồn sư Lam Ngân Thảo. Kết quả thì sao? Thua, các ngươi thua! Nói người ta độc ác còn không nói các ngươi thiếu năng lực bảo vệ mình!"

Tần Minh nặng lời chỉ trích, chỉ ra ác ý cùng bốc đồng trong trận chiến với Sử Lai Khắc Thất Quái mà Hoàng Đấu chiến đội vốn khinh thường.

Bảy người Hoàng Đấu chiến đội im lặng không dám lên tiếng, nhưng chỉ chốc lát bỗng Nhàn Tử - Độc Cô Nhàn ngẩng đầu bất mãn: "Tần lão sư, ngài nói đúng nhưng nếu không có tên hồn sư Lam Ngân Thảo đó, độc của ta tuyệt đối sẽ đem đến chiến thắng."

Rõ ràng Độc Cô Nhàn không phục, chắc hẳn những người khác cũng thế. Bởi trước giờ bọn họ luôn là đội ngũ tinh anh của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, không có chiến bại, mắt cao hơn người.

Tần Minh thở dài lắc đầu: "Có lẽ những chiến thắng trước đây đã khiến các ngươi trở nên kiêu ngạo. Nhàn Tử, trong chiến đấu ngươi có thể chọn ai sẽ cùng ngươi đấu còn sẽ bày ra tất cả năng lực cho ngươi biết trước sao? Tên kia rất mạnh, ta đoán không nhầm thì thứ đấu với Long Hóa của Thiên Hằng chính là ngoại phụ hồn cốt, cực kì quý hiếm. Khả năng của hắn nhất định không chỉ có thế."

Tần Minh đề cao đối thủ, Hoàng Đấu chiến đội người lập tức buồn bực nhưng Tần Minh vẫn chưa nói xong, hắn tiếp tục đụng chạm đến lòng kiêu ngạo của bọn họ: "Hơn nữa, đội kia còn che dấu một hồn sư mạnh mẽ khác. Chính là, đối với các ngươi không dùng toàn lực."

"Cái gì?" Thanh âm của bảy người đồng loạt vang lên, càng là kẻ kiêu ngạo, thanh âm sẽ càng lớn.

Khỏi phải nói Tần Minh câu nói này đã khiến bọn họ kinh ngạc thực sự, trực tiếp đả kích đến lòng tự tôn sớm có. Chiến thắng và tiếng tăm của Hoàng Đấu chiến đội nổi trội vậy mà đối thủ không dùng toàn lực.

Nhìn phản ứng mơ hồ của họ, Tần Minh nhếch miệng kéo lên nụ cười, nói: "Đúng vậy, tuy không biết lý do cô ta từ chối tham gia đoàn chiến nhưng ta đã điều tra được một chút tin tức. Các ngươi xem."

Tần Minh rút ra trong vòng tay trữ vật tập tài liệu lấy từ phòng chủ quản trường đấu, bỏ xuống trước mặt bảy người.

Cầm tập giấy trên bàn, Độc Cô Nhàn kinh ngạc bật thốt: "Điệp Thần Trượng hệ trị liệu có thể liên thắng nhiều như vậy?"

"Nói đúng hơn chính là chưa bao giờ thua. Thành tích chỉ xếp sau tên Lam Ngân Thảo, còn là hệ trị liệu. Đáng nghi là chưa từng có người xem thấy cô ta sử dụng hồn kỹ, đối thủ hầu hết đều bị đánh hôn mê." Tần Minh giọng điệu rất hứng thú nói ra, từ lúc nhìn thấy cô gái ấy ở khán đài, Tần Minh đã không thể rời đi tầm mắt. Cho đến bây giờ...

"Tần lão sư, lỡ như tin tức là giả?" Hồn sư Phong Linh Điểu nghi ngờ hỏi, cắt ngang Tần Minh mạch suy nghĩ.

"Giả?" Tần Minh buồn cười hỏi ngược lại, liếc nhìn Phong Linh Điểu một cái, Tần Minh nói: "Nghĩ lại xem, lúc chiến đấu các ngươi làm đối thủ bị thương không thể chiến đấu, là cô ta tới đưa người đi, sau liền thấy hồn sư đó khôi phục bình thường quay trở lại khán đài. Uy lực khủng bố của hai Huyền Vũ Quy các ngươi biết rất rõ, tình trạng hồn sư kia nghiêm trọng hơn Thiên Hằng bây giờ, vậy mà chỉ trong tích tắc... Vì vậy ta đoán trị liệu của cô ta, còn lợi hại hơn cả Diệp Linh Linh!"

Lợi hại hơn cả vũ hồn trị liệu đỉnh cấp Cửu Tâm Hải Đường?

Thế gia đều biết nếu như không phải do chuyện thừa kế vũ hồn khó khăn thì danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Phụ Trợ của Thất Bảo Lưu Ly Tháp đã dành cho Cửu Tâm Hải Đường. Nhưng bây giờ xuất hiện hệ phụ trợ bí ẩn cường đại hơn thiên hạ đệ nhất trị liệu, không những giải độc Bích Lân Xà, còn có thể tuyệt đối trị thương, càng kinh sợ là tốc độ cùng hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Có cô ta tại, mọi ưu thế của Hoàng Đấu chiến đội đều trở nên vô dụng.

Hoàng Đấu chiến đội lâm vào trầm tư, họ không thể nói thêm gì nữa. Tần Minh nhìn thầm mong họ sẽ rút ra được bài học cho bản thân, đừng nên quá kiêu ngạo, thua chưa chắc đã là chuyện xấu.

"Giới hồn sư chưa bao giờ thiếu những đối thủ mạnh mẽ, nếu cô ta đến từ nơi đó thì ta cũng không lấy làm ngạc nhiên. Được rồi, các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, ta ra ngoài một lát." Tần Minh nói lời sau cùng rồi phất áo đi ra ngoài. Để mặc Hoàng Đấu chiến đội người tự mình suy nghĩ rành mạch.

Ngọc Thiên Hằng đợi chút cũng đi ra, trận chiến hôm nay đối với hắn mà nói, là một đả kích nặng nề.

[Phòng nghỉ của Sử Lai Khắc]

Thất Quái và Nana đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực cũng ở. Bỗng có tiếng gõ cửa.

"Xin hỏi, có thể gặp viện trưởng Phất Lan Đức?"

Là âm thanh của nam tử, nghe còn khá trẻ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Phất Lan Đức ra hiệu cho Mã Hồng Tuấn mở cửa.

Xuất hiện bấy giờ là một tên nam tử tóc đỏ, dáng người cao gầy, vừa hay đúng là Tần Minh.

"Đệ tử Tần Minh, bái kiến viện trưởng, lão sư." Tần Minh bước vào phòng nghỉ, cung kính cúi đầu chào Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực.

Tần Minh? Nana cảm giác có chút đã nghe qua nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Triệu Vô Cực cười đến đỡ Tần Minh đứng dậy, nói: "Nào nào, đa lễ gì chứ. Ngươi đây đã sắp vượt qua chúng ta rồi, đã trở thành người dẫn đội của một chiến đội Hoàng Đấu mạnh mẽ như vậy!"

"Cái gì? Dẫn đội Hoàng Đấu!" Nghe Triệu Vô Cực nói, Thất Quái bất giác la lên, trong đầu bọn họ đều đồng loạt nảy ra ý nghĩ.

"Viện trưởng, không phải hắn đến đòi bồi thường chứ?" Mã Hồng Tuấn hỏi nhỏ, thay Thất Quái thăm dò.

Phất Lan Đức cười nói: "Haha, trước lúc các ngươi thi đấu chúng ta đã gặp nhau. Tần Minh là đệ tử của ta, cũng chính là của các ngươi... Học trưởng."

"Học trưởng?" Thất Quái lại đồng thanh.

"A! Là Tần Minh đó." Nana phần mình la lớn, trí nhớ kém cỏi bỗng dưng khai mở khiến cô buột miệng la, gây đến mọi người chú ý.

"Nana, ngươi biết Tần Minh?" Phất Lan Đức hỏi.

Nhận thấy mình thất thố, Nana gãi chút cằm cười trừ, nói: "Biết chứ, Tần Minh là người hiện nay trẻ nhất đạt đến Hồn đế đúng không viện trưởng?"

Phất Lan Đức gật đầu. Nana cười, tuy nói là thế nhưng trong lòng Nana lại nghĩ khác. Tiểu thuyết miêu tả Tần Minh vừa đen vừa không gọn gàng, nhưng gặp trực tiếp mới thấy người này không đến mức xấu như vậy, ngoại hình của hắn chính là kiểu nam nhân trưởng thành, còn có trang phục hắn mặc là đồng phục gắn huy hiệu của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, chỗ nào không gọn gàng? Nana khó hiểu, không lẽ cô nhớ nhầm, dù sao Tần Minh cũng chỉ là một nhân vật phụ của phụ. Thứ làm Nana nhớ hắn chỉ có chuyện kia mà thôi, chuyện liên quan đến Sử Lai Khắc sau này.

Tần Minh ngay lúc vào đã chú ý đến Nana, thấy cô biết mình không khỏi có chút vui vẻ.

Tần Minh nói, giọng nói nam tính trầm thấp dễ nghe: "Tiểu muội này biết ta? Thật vinh hạnh."

"Cái gì tiểu muội muội, ai là ngươi tiểu muội muội? Đừng tưởng lớn tuổi mà dám... A, viện trưởng! Đánh ta làm gì?" Nana nghe Tần Minh gọi mình 'tiểu muội' liền cảm thấy cực kì khó chịu. Thất Quái là thần tượng nên Nana mới chịu làm tiểu muội của họ mà thôi. Tần Minh nhân vật qua đường mà cũng dám tùy tiện gọi cô thân mật.

Nana không nhịn mà đứng lên trả treo với Tần Minh. Nhưng đen đủi Nana vốn ở gần Phất Lan Đức, kết quả là bị Phất Lan Đức đánh một cái rõ đau.

Quay về phía Tần Minh, Phất Lan Đức nói: "Khiến ngươi chê cười, nó là Nana đứa nhỏ nhất trong học viện bây giờ, có chút nghịch ngợm. Còn đây là bảy người đã thi đấu trận lúc nãy."

Phất Lan Đức sợ mất mặt, đành nhanh chóng dẫn tầm mắt Tần Minh về phía Thất Quái. Quả nhiên làm Tần Minh cực kì kinh ngạc: "Các học đệ học muội còn nhỏ như vậy, khả năng mười hai, mười ba tuổi đi, đã đạt đến Hồn tôn!"

Phất Lan Đức lập tức tự hào nói: "Đúng vậy. Ba đứa nó, Tiểu Vũ, Đường Tam, Áo Tư Ca đã phá kỉ lục Hồn tôn trẻ nhất của ngươi rồi đấy."

Phất Lan Đức chỉ vào ba người giới thiệu cho Tần Minh. Tần Minh cười nói: "Học viện chúng ta quả là có thể xuất quái vật. Theo ta thấy tiểu muội Nana cũng không hề đơn giản."

Tần Minh ý tứ nhìn Nana cười. Một câu tiểu muội, hai câu tiểu muội, Nana tức đến dậm chân.

Phất Lan Đức đen mặt liếc Nana một cái để cô ngồi im, sau đó đối Tần Minh nói: "Nó? Đúng là tiểu quái vật. Ta kể cho ngươi..."

Phất Lan Đức vừa nói vừa kéo Tần Minh cùng Triệu Vô Cực ra ngoài. Nana thừa biết Phất Lan Đức sẽ nói xấu cô chuyện cô lừa hắn nợ tiền. Phất Lan Đức vẫn ghi thù sâu như vậy, Nana thầm bĩu môi chửi hắn xấu tính.

Lúc sau, Nana theo Thất Quái đến một nhà hàng chờ Phất Lan Đức bao cơm ăn mừng chiến thắng. Tần Minh tới, ánh mắt Tần Minh nhìn Nana có chút quái dị, Nana cũng không để ý.

Phất Lan Đức cho người gọi món, Mã Hồng Tuấn nhanh chóng giành lấy và gọi ra toàn món đắt nhất, sắc mặt Phất Lan Đức tức thì biến khó coi, may mắn Tần Minh hào phóng nói sẽ giúp hắn thanh toán.

Bữa ăn sau một lúc, Tần Minh suy nghĩ gì đó liền lên tiếng: "Viện trưởng, kinh tế của học viện vẫn còn thiếu thốn sao?"

Phất Lan Đức thở dài: "Đúng thế, đám trẻ này sợ rằng sẽ là nhóm học sinh cuối cùng của Sử Lai Khắc."

Nghe Phất Lan Đức nói, tám người bao gồm Nana bất ngờ nhìn nhau. Thất Quái đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, còn Nana thì đang mong chờ bước ngoặt lớn của Sử Lai Khắc học viện. Nana vô ý nhìn Tần Minh.

Tần Minh đúng là vớ được chút gì từ chỗ Phất Lan Đức, hắn lập tức đề nghị với Phất Lan Đức: "Viện trưởng, à không... Thầy, ta làm lão sư ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện xem như có chút tiếng tăm. Không biết ta có thể thay mặt học viện mời mọi người tới gia nhập, có mọi người chắc chắn học viện rất hoan nghênh."

"Không được, ta không đồng ý!" Tần Minh lời vừa nói ra đã bị Phất Lan Đức lập tức từ chối.

Tám người bị tiếng hét của Phất Lan Đức doạ giật bắn mình.

Phất Lan Đức tức giận nói tiếp: "Tiểu tử ngươi đừng mơ nghĩ đến chuyện đó. Sử Lai Khắc là tâm huyết, bọn nhỏ là tâm can của ta, ta không thể đưa chúng tới nơi nào khác."

Phất Lan Đức vừa nói vừa run, nhưng không ai cười hắn. Tám tiểu quái vật im lặng nhìn Phất Lan Đức, tuy người này lúc nào cũng hung dữ, suốt ngày mở miệng ra là đòi chuyện tiền bạc, nhưng thực chất hắn chính là người quan tâm đến bọn họ nhất, phần quan tâm lo lắng còn hơn cả đại sư. Đừng nói là Phất Lan Đức không đồng ý, chính bọn họ cũng không nguyện ý rời khỏi Học viện Sử Lai Khắc.

Nhưng ngay lúc này cửa phòng ăn đột nhiên mở, đại sư đến, hắn chắp tay sau lưng đi vào ngồi bên cạnh Phất Lan Đức. Cùng lúc nói ra một câu khiến Phất Lan Đức sững sờ.

"Ta thấy, ý này rất tốt."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.